Chương 17.1

        Đến trường học, thời gian vẫn còn sớm. Đào Nhiên cởi đai an toàn xuống xe.

Thẩm Lâm nói: "Hai ngày này tôi phải đi công tác, tối thứ bảy mới về. Nếu cháu có việc lúc nào cũng có thể gọi tôi, tôi sẽ sắp xếp người tới giải quyết."

Hôm nay là thứ năm, thứ bảy anh đi công tác trở về, lúc đó cô cũng vừa từ trường học về.

"Sắp tới thi cuối kỳ, gần đây cũng không có chuyện gì." Đào Nhiên nói: "Chúc chú đi công tác thuận lợi."

Thẩm Lâm gõ nhẹ tay lái, nghiêng mặt nhìn cô: "Hai ngày này cứ trọ ở trường, không cần về nhà."

Đào Nhiên ngày thường cũng không xin nghỉ về nhà, lần này chỉ vì do việc ngoài ý muốn, bất quá cô cũng không muốn trao đổi với Thẩm Lâm quá nhiều, chủ nói: "Được, sau tiết tự học tối thứ bảy cháu sẽ về nhà."

Thẩm Lâm gật đầu, lại hỏi: "Phí sinh hoạt có đủ không?"

Ở phương diện tiền bạc Thẩm Thừa Hàng rất hào phóng, ông đã mở một tài khoản cho Đào Nhiên, mỗi tháng định kỳ bảo thư ký chuyển tiền vào trong. Ngày thường cũng không kiểm tra thu chi trong tài khoản, chỉ lo chuyển tiền. Điều này đem đến cho Đào Nhiên một ảo giác, trừ bỏ tiền, ông không còn cái gì hào phóng cho cô.

Ngày thường Đào Nhiên tiêu tiền vào cơm và sách phụ đạo, chi tiêu trong một tháng đều không dùng hết số lẻ mà Thẩm Thừa Hàng chuyển khoản. Bất quá cô không hay mang theo tấm thẻ đó, lớp mười năm ấy cô tự mình làm thẻ ngân hàng, thường xuyên rút một số tiền từ tài khoản đó để kiếm tiền sinh hoạt. Đây cũng là nguyên nhân cô không đủ tiền đi bệnh viện lần trước.

"Đủ dùng." Đào Nhiên nói: "Ba cháu có cho một tấm thẻ, tiền bên trong đủ dùng."

Thẩm Lâm nghe được lời này lại cười: "Vậy thì tốt rồi."

Nói xong từ ví lấy ra một tấm thẻ, nói: "Đây là tôi cho cháu."

Trong tay anh cầm một tấm thẻ, thần sắc nhàn nhạt: "Không cần khách khí với tôi, cũng đừng nói không cần. Cho thì cầm lấy, thích cái gì thì mua."

Đào Nhiên ngơ ngác nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, sau một lúc lâu mới nói: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"

Thẩm Lâm đúng lúc hỏi ra nghi hoặc của chính mình: "Chỗ nào không tốt?"

Đào Nhiên nghĩ một hồi, đúng sự thật nói ra hoang mang của mình: "Cháu còn là học sinh, cho nhiều tiền như vậy, không sợ cháu xằng bậy?"

Thẩm Lâm cười: "Có thể xằng bậy như thế nào?" anh nói: "Cho cháu đương nhiên là tín nghiệm cháu, áp lực học cao trung rất lớn, cháu muốn mua gì thì mua cái đó."

Đào Nhiên dừng một lúc, chậm rãi hỏi ra một câu: "Làm cái gì cũng đều có thể?"

Thẩm Lâm nhướng mày, đối với câu hỏi của cô có chút buồn cười, anh gật đầu cho cô đáp án khẳng định: "Đương nhiên."

Thần sắc nhẹ nhàng của anh cho Đào Nhiên một loại dũng khí không thể diễn tả được, cô đột nhiên muốn trêu chọc anh.

Chính là một ý tưởng vô cùng đột ngột, cô xác thật cũng liền làm như vậy.

"Làm chuyện xấu cũng có thể sao?"

Đào Nhiên nhận thẻ, trong mắt lộ ra tia hứng phấn nhỏ. Lời nói Thẩm Lâm cho cô một loại cảm thụ không giống nhau, đối vơi lần đầu tiên khiêu chiến Thẩm Lâm, cô nóng lòng muốn thử.

"Có thể." Thẩm Lâm thu hồi tay, khóa ví, cất lại vị trí ban đầu, anh không thèm để ý mà nói: "Tôi còn có thể giúp cháu kết thúc nó hoàn mỹ."

Vậy thì ngược lại không cần, Đào Nhiên cười, nói: "Chú đi công tác trở về cháu sẽ mời chú đi ăn cơm."

Thẩm Lâm thật ra khó được cười ra tiếng, thanh âm hòa nhã, nói: "Hóa ra mời tôi ăn cơm lại thuộc phạm trù làm việc xấu."

Cô ngước đầu, lại không biết kết thúc cuộc nói chuyện như thế nào.

Đào Nhiên không thường cùng người khác trêu đùa, cũng không biết điều khiển tình huống như thế nào cho đúng mực. Trong khoảng thời gian ngắn mắt thấy sự việc phát triển càng ngày càng mất khống chế, Đào Nhiên vội vàng mở cửa xe, vội vàng mà nói: "Chú, cháu đi học. Tối thứ bảy cháu mời chú ăn cơm. Tạm biệt."

Đào Nhiên xách theo túi hành lý, từng bước chạy vội đi. Lồng ngực nhanh chóng nhảy lên, sắc mặt hồng nhuận, cô có thể tưởng tượng gượng mặt cô lúc này đỏ tới cực điểm.

Cô thậm chí không dám quay đầu lại nhìn trộm phía sau, cô sợ Thẩm Lâm còn chưa lái xe rời đi, thậm chí sợ hãi Thẩm Lâm phát hiện biểu tình sắc mặt cô.

Đây có thể coi như lần đầu tiên cô nói đùa với người lớn, bỏ qua thân phận chênh lệch, cùng đối phương trêu ghẹo. Đối phương cũng tốt tình mà dung túng cho thú vui trêu ghẹo của cô, mà không phải nghiêm túc phê bình cô.

Điều này thực ra là ngòai dự kiến của Đào Nhiên.

Trong đầu hiện lên lời nói nhẹ nhàng của Thẩm Lâm trong xe lúc nãy, cùng với ý cười hiếm hoi của anh.

Cô nhất thời vùa vui vừa buồn.

Đào Nhiên đem túi gửi ở phòng hành lý của kia túc xá, sau đó chạy đến khu dạy học. Thẩm Lâm đã nói, chạy bộ đúng cách sẽ có lợi cho thể xác và tinh thần. Bây giờ cô rất cần trợ lực bên ngoài để lơi lỏng sự khẩn trương, hoặc là sự kích động không có lối thoát này.

Một mạch lên bốn tầng lầu, di động trong túi rung lên. Đào Nhiên dựa vào cửa sổ hình vòng cung ở cầu thang tạm nghỉ.

Một cơn gió mát từ phương xa thổi tới, giống như một bàn tay ôn nhu, mềm mại vuốt ve khuôn mặt cô.

Đào Nhiên chậm rãi thở ra, mở di động ra, nhận được một tin nhắn đến từ "Không chút để ý".

Không chút để ý: <Không ăn sầu riêng, không thích cay.>

Bảy chữ, chắp nối thành một Thẩm Lâm bán hoàn chỉnh. Bộ dáng Thẩm Lâm này đối ngược lại với trong ấn tượng của Đào Nhiên, anh hẳn phải là loại người vô dục vô cầu, không có yêu cầu gì cao lớn đối với đồ ăn.

Đào Nhiên lẩm bẩm tự nói: "Không thích ăn cay, thú vui nhân sinh không còn một nửa."

Sau đó cô một bên gõ chữ một bên bật cười, trừ bỏ đồ ăn cay, vốn dĩ cô còn muốn mang anh đi ăn bánh phô mai sầu riêng hoặc bánh sầu riêng giòn.

Hai dạng này cùng lúc đều thuộc về phạm trù không thích của anh, thật đáng tiếc.

Đào Nhiên gửi xong tin nhắn, cũng không hiếu kỳ đối phương có trả lời hay không, lập tức tắt máy, nhét vào trong cặp sách. Sau đõ vỗ vỗ gương mặt, ổn định tâm tình, đi lên cầu thang đến lớp.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro