🍃Chương 9: Ở bên anh

Tựa như anh: Ở bên anh

Cho đến đầu tháng tư, Đào Nhiên cả ngày đi sớm về trễ, chạy đi chạy lại giữa việc học thực nghiệm với công việc bán thời gian. Buổi tối ở ký túc xá, Chu Văn Tự giống mọi ngày ở trên giường đọc tài liệu, có mấy lần Triệu Cẩn nhìn cô như có lời muốn nói nhưng lại thôi.

Đào Nhiên biết cô ấy muốn hỏi gì, hôm trước cô nói buổi báo cáo đến muộn nên không thấy được người, nhưng ngược lại người kia lại quen biết cô, không những vậy quan hệ còn không bình thường.

Cũng khó trách Triệu Cẩn sinh tò mò.

Người ngoài luôn nhìn vào sự tình bên trong với thái độ tò mò, họ muốn nhìn trộm một cái, thỏa mãn sự hiếu kỳ trong lòng. Đào Nhiên là người trong cuộc lại không có tâm tư giải thích với cô ấy, cô tránh ánh mắt của Triệu Cẩn, luôn giả bộ bận rộn.

Thật vất vả cảm tình với bạn cùng phòng mới tăng lên, lại vì chuyện này trở về vạch xuất phát ban đầu.

Đào Nhiên đã quen với việc ở một mình nên không có cảm xúc gì lớn.

Tới gần tiết Thanh minh, cô thông báo lí do cho quản lý bán thời gian để xin nghỉ mấy ngày rồi gửi báo cáo tiếng Anh mà giáo sư yêu cầu lần sửa đổi thứ hai dưới dạng tài liệu; lúc này cô mới có thời gian thu thập hành lý.

Đã rất lâu rồi cô không về Giang Thành, học kỳ một lớp 12 bởi vì việc cô muốn dời hộ khẩu đi khiến Thẩm Chi Nhân giận dữ, hai người cãi nhau một trận rất lớn. Sau khi sự việc qua đi, Đào Nhiên đạt được mục đích của mình; nhưng nhìn từ phương diện khác mà nói, cô không khác một đứa trẻ mồ côi là mấy.

Trong khoảnh khắc quyết định rời đi, Đào Nhiên đã vạch định tương lai của chính mình.

Một đứa trẻ mồ côi, không nơi nương tựa, chỉ có mỗi bản thân mình.

Cô vừa nghĩ miên man vừa thu thập hành lý. Kỳ thật chỉ trở về mấy ngày, thời tiết càng ngày càng nóng, cô chỉ mang hai bộ quần áo để tắm rửa nhưng thời gian thu thập lại lên đến gần một tiếng.

Thời điểm Chu Văn Tự và Triệu Cẩn ra nhà ăn, thừa dịp Triệu Cẩn đi vệ sinh, Chu Văn Tự mời cô đi cùng.

Đào Nhiên lắc đầu, nói: "Không cần, tớ sắp phải về nhà, sợ là không kịp đâu."

Chu Văn Tự cũng hiểu ý cô, nói: "Hành lý có nặng không, để bọn tớ giúp một tay nhé?"

Triệu Cẩn trùng hợp từ nhà vệ sinh đi ra, nghe vậy cũng nói: "Đúng vậy, bọn tớ có thể giúp cậu dọn dẹp hành lý."

Đào Nhiên kéo khóa túi, nhấc vali lên nói: "Không cần, hành lý không nặng," Cô cười cười: "Cũng không xa lắm, cảm ơn các cậu."

Đi xuống dưới tầng, Thẩm Lâm nhìn thấy cô, cất bước tiến lên, tự nhiên xách vali của cô, , liếc mắt nhìn cô một cái: "Em ăn cơm chưa?"

Đào Nhiên sáng này phải chạy đi chạy lại giữa tòa một và tòa hai, khi thì xin nghỉ, khi thì sửa lại bài báo cáo, giữa buổi còn giúp giáo sự lấy vài tư liệu.

Căn bản không có thời gian để thở.

Trở lại ký túc xá cô ngay lập tức đi thu dọn hành lý, ngay cả một ngụm nước cũng chưa được uống.

Cô phá lệ mà yêu cầu Thẩm Lâm: "Cửa Bắc có một nhà hàng bột cá hương vị cũng không tệ lắm, chú đưa tôi đi ăn bột cá đi."

Thầm Lâm muốn mời cô ăn cơm cũng không phải điều gì quá bất ngờ.

Chỉ là nghe thấy cô nói muốn ăn bột cá, không khỏi liếc nhìn cô thêm nhiều lần.

Đào Nhiên ngồi vào trong xe bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của anh. Khi Thẩm Lâm ngồi vào ghế lái để thắt dây an toàn, cô bỗng nhiên hỏi: "Chú không thể ăn bột cá sao?"

Có một bữa ăn ở cao trung, Đào Nhiên nhìn thấy một chiếc bánh pizza sầu riêng trên bàn bên cạnh khiến cô rất phấn khích lưu luyến nhìn món đó thêm nhiều lần.

Cô khi đó cũng hỏi Thẩm Lâm: "Cháu không thể ăn được sao?" Trong lời nói đều là ủy khuất.

Không khéo lúc đấy cô bị cảm mạo, lại vì thức đêm học tập, thân thiệt cơ thể có chút cao. Ăn uống không đầy đủ, trên mặt không có huyết sắc, nhìn tái nhợt vô cùng.

Thẩm Lâm múc cho cô bát cháo đậu rồi nói: "Chăm sóc thân thể thật tốt rồi tôi đưa cháu đi ăn."

Đào Mẫn đối với chuyện ăn uống của cô quản lí rất nghiêm khắc, tuyệt đối không cho cô ăn đồ ăn bên ngoài, cũng chính là về sau khi Thẩm Lâm xuất hiện, có anh dẫn đi cô mới có cơ hội ra ngoài ăn.

Hồi ức xẹt qua đầu cô, Thẩm Lâm nghe xong lắc đầu, thay cô cột dây an toàn, đưa qua một bình nước ấm, nói: "Đây là trà ấm, em uống trước đi cho đỡ khát."

Đào Nhiên kinh ngạc nghĩ, tuy rằng nửa ngày chưa uống nước nhưng giọng nói của mình đã khàn đến thế rồi sao?

Thẩm Lâm nhìn cô uống mấy ngụm nước, sắc mặt dần hồng hào trở lại, chậm rì rì nói: "Tôi nhớ rõ trước kia em không thích ăn cá."

Cô thực sự không thích bởi vì xương cá quá nhiều. Mà cô với cá hình như không có duyên, mỗi lần ăn đều bị mắc nghẹn.

Sau vài lần phải lên bệnh viện gắp xương cá, cô liền tránh xa loại thức ăn này.

Nếu muốn ăn thì cũng là sau khi Thẩm Lâm đã gỡ xương xong, xác nhận không có xương cá cô mới ăn mấy miếng.

Đào Nhiên uống thêm hai ngụm nước, đem bình giữ ấm cất về chỗ cũ, cười nói: "Chú quên mất lần trước cùng ông nội ăn ở nhà hàng hải sản tôi cũng phải ăn vài miếng rồi ư."

Ngày đó Thẩm Lâm bị chuyện khác thu hút sự chú ý, thấy cô nhắc mới nhớ tới, anh xin lỗi: "Ngày đó tôi quên mất em không ăn được cá."

Kỳ thật sau khi đến thành phố này nửa năm, Đào Nhiên đã quen thuộc ít nhiều ẩm thực nơi đây. Cô lắc đầu, nói: "Khẩu vị của con người luôn thay đổi."

Cô rũ đầu xuống, tự nắm ngón tay mình, nói: "Xương cá hóc vài lần cũng sẽ quen. Từ từ chậm rãi, cái gì cũng có thể quen dần."

Bàn tay Thẩm Lâm đặt trên vô lăng không khỏi nắm chặt, quay mặt qua nhìn cô.

Lúc này ngược lại là anh muốn nói lại thôi.

Đào Nhiên vẫn cúi thấp đầu không biết đang nghĩ gì.

Ra đến sân bay Giang Thành đã gần xế chiều. Thẩm Chi Nhân phái người đến đón. Thẩm Lâm nhìn một cái, không nói gì mang Đào Nhiên lên xe.

Lên xe, Thẩm Lâm liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại, đều là để sắp xếp ngắn gọn việc công ty. Trong lúc anh xử lí công việc, Đào Nhiên vẫn luôn nghiêng mặt sang cửa sổ ngắm cảnh.

Thành phố cô đã từng sinh sống gần hai mươi năm mỗi phố xá đều rất quen thuộc. Hàng cây bên đường vẫn rậm rạp như trong hồi ức, con đường cũ vẫn sạch sẽ vắng người.

Thẩm Lâm tắt di động, quay mặt nhìn thấy cô dựa vào cửa sổ ngắm cảnh đến thất thần, duỗi tay cầm lấy bàn tay đang hơi run run trên ghế của cô.

Đào Nhiên cảm nhận được một cỗ cảm xúc ấm áp, nước mắt nghẹn hồi lâu trong hốc mắt rốt cuộc nhịn không được theo gương mặt chảy xuống.

Thật chậm rãi, hai mắt đẫm lệ mông lung, cô cảm nhận được một thân ảnh tiếp cận mình. Cũng chính là trong nháy mắt, hơi thở quen thuộc mà xa lạ bao phủ thân thể.

Tựa như vẫn giống mấy năm trước kia.

Anh không tiếng động khoan dung bảo vệ cô.

Đào Nhiên dựa vào trong lồng ngực anh, rốt cuộc nhịn không được khóc nức nở.

Cô nghĩ, rõ ràng lúc anh không từ biệt mà tới Mỹ, nhiều lúc vào tiết tự học buổi tối cô xem lại những tin nhắn đã gửi anh mà lặng lẽ rơi lệ. Việc rơi lệ cũng giống như việc ăn cơm, là một việc bình thường mỗi ngày.

Cô cũng không cảm thấy có điểm gì kỳ quái.

Nhưng lần này, có lẽ là vì đi gặp ba mẹ đã mất, lại có lẽ là vì trở lại thành phố nhiều năm xa cách, lại hoặc là lúc này, người có phần đặc biệt với cô đang ở bên cạnh.

Đào Nhiên nghĩ, hết thảy đều tự nhiên như vậy, nhưng rồi lại giống như bị vướng vào một câu đố hóc búa.

Mọi sự vật và cảnh sắc cô luôn thương nhớ, tất cả đều tụ tập ở đây.

Cô khó tránh khỏi cảm khái câu tục ngữ, nước chảy về nguồn, lá rụng về cội.

Cô an ủi bản thân, nhất định là vì lí do này, bằng không cô sẽ không khổ sở như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro