Chương 16: Khuê nữ ngốc nghếch của nhà địa chủ (3)

Chương 16: hoa đào

Edit: Tiểu Vũ

Beta: Nguyễn Hân

****

Vào thời điểm Phó Minh Tu tỉnh lại, đã là ngày thứ hai, ánh sáng ấm áp của mặt trời xuyên qua rèm châu đang được cuộn lại chiếu vào trong, nhìn bài trí trong phòng, sau một lúc lâu hắn nhìn chằm chằm xung quanh, hoài nghi mình có phải đang nằm mơ hay không.

Hắn xuống giường, chịu đựng đau đớn đi ra ngoài, pi pi tiếng chim hót truyền vào trong tai, cơn gió ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mặt.

Trong viện, một cô bé mặc mặc xường xám(1) mùa xuân với tông màu hồng nhạt, nhảy lên không trung rồi an tọa trên ghế đá, tiểu cô nương đung đưa đôi chân nhỏ, toàn thân nằm dài trên bàn đá, cũng không biết đang làm cái gì.

(1) Xường xám (cũng gọi là sườn xám) là các tên gọi khác nhau trong của một loại trang phục truyền thống Trung Quốc. Hay thấy ở vùng . Tên gọi Việt hóa là theo cách phát âm trong của khái niệm trường sam (chữ Hán: 長衫, nghĩa là áo dài khác với áo dài Việt Nam). Nhưng ở đây Đường Tịnh không mặc trường sam chỉ mặc một cái áo đơn cùng chân váy thôi chắc vậy, giống mấy bộ đồ kín đáo thời dân quốc ấy.

Ngày hôm qua là nàng cứu mình, vào lúc được Đường Tịnh khiêng đi, kỳ thật hắn vẫn còn chút tỉnh táo.

Hắn đi ra phía trước, ho nhẹ hai tiếng, ý đồ khiến cho tiểu cô nương chú ý, nhưng mà tiểu cô nương căn bản không phản ứng hắn.

321 nhìn thấy Phó Minh Tu lại gần, nháy mắt đã ở trong không gian hệ thống thả rắm cầu vồng(2) 【 A, ký chủ đại nhân, tỷ quay đầu lại nhìn xem kìa, tuy rằng ba ba nam chủ của ta còn nhỏ tuổi, nhưng tỷ xem đi, eo lưng hắn thẳng thắn, tư thái ngay ngắn, lại qua hai năm nữa, không, chỉ cần dưỡng tốt vết thương trên mặt, nhất định sẽ trở thành tên nhãi con xinh đẹp nhất trong thôn đó! 】

(2) Đây là một cụm từ ngôn ngữ mạng của dân đu Idol C-Biz, chỉ hành vi fan tung hô u mê thần tượng vô điều kiện, bất chấp hành động của thần tượng, ví dụ nếu thần tượng có ngoáy mũi hay đánh rắm thì cũng như cầu vồng cũng khen sến khen súa khen lấy khen để khen như trời như đất, khen thành tinh hoa thành tinh tú, thành cái gì cũng được nhưng ý vẫn là ca lên tận mây xanh.

【 Nhưng mà hắn rất xấu! 】 Đường Tịnh ngang bướng mạnh mẽ phản bác lại.

321: 【 Nhưng lúc này hắn vẫn chưa xấu mà! 】321 nỗ lực xoát hảo cảm cho đại nhân nhà mình, nhưng mà chuyện kẻ ngốc đã nhận định rồi, rất khó để thay đổi.

Phó Minh Tu vòng tới trước bàn đá, trên bàn đá bày bừa một đống giấy tốt nhất ở Tuyên Thành, mỗi tờ đều được vẽ nguệch ngoạc lên một chút.

Tiểu cô nương rõ ràng là không biết cầm bút, chỉ đơn giản thô bạo nắm chặt lấy cán bút, chấm mực nước xong liền trút giận lên đống giấy Tuyên Thành, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn mềm mịn kia dính mực nước, cực kỳ dơ dáy, dường như rất giống một con mèo hoa nhỏ.

Mắt thấy nàng lại phá hư một tờ giấy Tuyên Thành, Phó Minh Tu cảm giác trong lòng mình có chút đau.

"Ngươi đang vẽ cái gì vậy?" Phó Minh Tu nhịn không được đã mở miệng, hắn cảm thấy mình có nghĩa vụ cứu vớt đống giấy tốt nhất Tuyên Thành này!

Đường Tịnh ngẩng đầu lên, nghiêng đầu nhìn hắn, "Vẽ con bướm, các ngươi đánh nhau, dẫm hỏng diều của ta rồi."

Phó Minh Tu sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới một bên khác trên ghế đá, nhớ lại thì đúng là ngày hôm qua bị Phó Minh Hải dẫm hư diều.

Ngày hôm qua, tiểu cô nương cũng coi như là gián tiếp cứu mình, ơn cứu mạng, tóm lại muốn báo đáp cái gì đó "Để ta giúp ngươi cho, phu tử đã dạy ta vẽ tranh."

Trước mắt Đường Tịnh sáng ngời, nhìn chằm chằm thẳng vào mặt hắn "Ngươi vẽ đi!"

Nàng nói, từ trên ghế đá nhảy xuống, một tay đem bút lông nhét vào tay của hắn, còn chính mình vòng qua một phía khác, quỳ gối trên ghế đá, nửa thân mình đều nằm lên trên bàn đá.

Phó Minh Tu che kín vết chai trên tay, đó là đôi tay của trẻ ở nhà quen làm nông, nhưng tư thế hắn cầm bút thập phần thuần thục cũng rất tiêu chuẩn. Sau khi chấm nước mực, hạ bút xuống cực kỳ thông thuận, phác họa trên giấy Tuyên Thành ra hình dáng ban đầu của con bướm.

Đường Đức Quý chắp hai tay sau lưng đi vào sân, rõ ràng có tâm sự, ngày hôm qua Tưởng thị phô bày công phu sư tử ngoạm, làm ông ý thức được một vấn đề, ông đã sống hơn nửa đời người rồi, không thể làm bạn với Đường Tịnh cả đời, đến khi ông sống được một trăm tuổi, cuộc đời Đường Tịnh trải qua như thế nào đây.

Ông lo lắng sốt ruột mà đi vào sân, ngẩng đầu đã thấy đình hình bát giác, hai người đầu sát bên đầu không biết đang làm cái gì, bước chân ông dừng lại, sau khi nhìn một lúc lâu.

Ông biết Phó Minh Tu này là hậu duệ của Phó gia, rốt cuộc cũng đều là người thôn Lưu Gia, ông biết rõ chuyện Phó gia muốn hủy hoại cuộc sống của hắn, lại nói tiếp, Phó Minh Tu không cha không mẹ, làm người ngay thẳng có chí tiến thủ, nếu hắn nguyện ý......

Không, ông suy nghĩ cái gì không đâu, tên hậu duệ này nhìn là biết không giống như người bình thường, nếu tương lai hắn thăng quan tiến chức nhanh lẹ, cô con gái ngốc của ông sợ là sẽ không có lợi.

Đường Đức Quý lập tức thu hồi ý tưởng không đáng tin cậy này, cất bước hướng tới đình hình bát giác đi đến.

"Con gái yêu, đang làm cái gì đấy?" Đường Đức Quý thò lại gần vừa thấy, Phó Minh Tu đang làm một con diều cho cô con gái nhà mình.

"Hắn, đang giúp con làm diều." Đường Tịnh nghiêng đầu, cười phúc hậu và vô hại.

Đường Đức Quý cười nói: "Muốn diều, cha liền mua cho con, tên tiểu tử này của Phó gia vẫn còn bị thương đấy."

"Cháu không còn gì đáng ngại nữa ạ." Phó Minh Tu vội nói "Này chỉ là một chút việc nhỏ mà thôi."

Diều đã làm xong, Phó Minh Tu nói với Đường Tịnh: "Cái này tạm thời không thể động, chờ hồ dán khô đã có thể chơi rồi."

"Ờ!" Đường Tịnh nhìn chiếc diều mới hiển nhiên rất vui vẻ, mắt hạnh đen lúng liếng, phảng phất có ánh sáng chảy bên trong đó. Nếu Phó Minh Tu đã dán được diều cho nàng, nàng nguyện ý bớt chán ghét hắn một chút!

Phó Minh Tu xoay người, nói với Đường Đức Quý: "Vãn bối ngày hôm qua đã làm phiền rồi, phiền cho ngài khi mời đại phu giúp cháu, trả lại quần áo cho cháu thay, trước mắt cháu đã hồi phục, vậy thì cáo từ, chỉ là hiện tại vãn bối không có vật gì có thể đáp lễ, nhưng nhất định sẽ mau chóng tích cóp đủ tiền bạc......"

Đường Đức Quý nghe vậy vẫy vẫy tay, cắt ngang lời nói của hắn: "Không cần khách khí như vậy, tình hình nhà ngươi ta đều biết, ngươi cũng đừng rời đi sớm quá, lúc này ngươi mà trở về, sợ là sẽ bị đánh mất nửa cái mạng, ngươi tạm thời hãy ở trọ lại chỗ này đi, mặc kệ nói như thế nào, quan trọng dưỡng thương cho tốt trước đã."

Hôm qua lúc đại phu xem bệnh cho Phó Minh Tu, xem được một lát lại than vãn vài câu, thiếu niên này thân thể ốm yếu, trên người vết thương mới chồng lên vết thương cũ, nhìn qua khiến người không đành lòng. Ngày hôm qua lại bị người ta đánh vào đầu, nội tạng sợ là có tổn hại, cần phải bồi dưỡng thật tốt, nếu không sẽ lưu lại di chứng sau này.

"Như vậy đi, nếu như ngươi cảm thấy ngại quá, trước khi vết thương tốt lên, ngươi dạy mấy chữ cho con gái ta, cho đến khi ta tìm được thầy giáo cho nàng." Đường Đức Quý vỗ vỗ bả vai Phó Minh Tu, càng nhìn thiếu niên này càng cảm thấy đáng tin cậy, nếu cả đời hắn cam tâm chỉ sống một đời bình yên, ông sẽ thật sự, thật sự mà dưỡng hắn trở thành Đồng Dưỡng Phu(3) của con gái mình.

(3) Phu: chồng, đồng: đồng hành cùng nhau, dưỡng: nuôi => Đồng Dưỡng Phu: nuôi chồng từ bé.

Đường Đức Quý tới tuổi này rồi, đối với vãn bối có chí tiến thủ lại lương thiện, luôn nguyện ý quan tâm nhiều hơn, huống hồ chi nói không chừng trong tương lai tiền đồ của hắn, còn có thể coi chừng cô con gái ngốc nghếch nhà mình một chút, Đường Đức Quý càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, lập tức không xía vào nữa, cưỡng chế Phó Minh Tu ở lại.

Đường Đức Quý hưng phấn lại chạy đi, không thể dưỡng Phó Minh Tu thành con rể, nhưng ông có thể suy xét người khác nha, quyết định này của ông vừa được đưa ra liền chạy đi tìm một Đồng Dưỡng Phu phù hợp!

Nhìn bóng dáng Đường Đức Quý rời đi, Phó Minh Tu bên môi hơi hơi lộ ra một chút ý cười.

Phó Minh Tu chưa bao giờ là người cổ hủ cái gì cũng ngây ngô không hiểu chuyện đời, ngược lại, hắn thật ra là một người thông minh, nếu không vì sao Thẩm phu tử vì sao không đồng cảm với thiếu niên khác mà lại cố tình đối với hắn có vài phần thương cảm.

Hắn đương nhiên cũng biết, lúc này quay về Phó gia, khẳng định sẽ bị giận chó đánh mèo, hiện giờ Đường Đức Quý giữ hắn lại, hắn cũng liền ỡm ờ ở lại.

Như vậy để lại ba ngày, trên người hắn đau đớn giảm bớt không ít, cùng cha con Đường Đức Quý bớt đi khách khí rất nhiều.

Hôm nay sau khi ăn xong cơm trưa, Phó Minh Tu chủ động đề cập, "Đường thúc, cháu hiện tại đã khá hơn nhiều, có thể dạy Tịnh muội biết chữ."

Ngươi nhìn xem, ba ngày trước vẫn xưng hô Đường lão gia và tiểu thư, ba ngày sau liền biến thành Đường thúc cùng Tịnh muội, biết làm việc như vậy, cũng khó trách hắn còn trẻ mà đã gặp mưa liền hóa rồng, chẳng trách tuổi còn trẻ mà đã có thể làm đến chức quan tể tướng.

"Ngươi xem mà làm đi, tình huống của con gái ta ngươi cũng biết rồi đấy." Đường Đức Quý uyển chuyển nhắc nhở Phó Minh Tu, làm hắn đối với con gái nhà mình chút kiên nhẫn.

"Vâng, đối với Tịnh muội ở trong tim cháu luôn tràn đầy chân thành, quả thật là rất khó với tới được." lời này của Phó Minh Tu chính là dối trá, nhưng mà Đường Đức Quý thích nghe, lập tức ca lên thấy răng nhưng không thấy mắt, cho hắn đi tìm Đường Tịnh.

Đường Đức Quý tâm tình cực tốt, đưa tới một mẹ mìn(4) để tìm tới mấy chàng thiếu niên choai choai, bộ dáng cũng không thể quá khó coi, ông cũng không nói là tìm tới để làm cái gì, tại sợ đưa tới mấy người có dụng tâm kín đáo.

(4) Người đàn bà chuyên dụ dỗ người để đưa vào nghề mại dâm hay bắt cóc trẻ con đem bán.

Phó Minh Tu qua hai ngày ở lại mới biết được Đường Đức Quý đang tìm cho Đường Tịnh một Đồng Dưỡng Phu, cũng biết bá mẫu Tưởng thị thế nhưng lại có ý muốn qua lại kết thân cùng Đường gia.

Hắn giấu đi ý trào phúng nơi đáy mắt, Đường Đức Quý nhìn liền biết là người không dễ lừa, Tưởng thị cũng thật dám mơ tưởng.

Ánh mắt Phó Minh Tu dừng lại nhìn vào Đường Tịnh đang nằm dài trên án thư(5).

(5) Bàn hẹp và dài kiểu cổ, thời xưa dùng để đọc sách và viết.

"Chỗ này viết sai rồi." Phó Minh Tu thở dài, hai ngày này hắn chỉ dạy nàng viết một chữ: Đường.

Nhưng mà kẻ ngốc rất khó tập trung, chốc lát muốn ăn bánh hoa quế, một chốc nữa lại muốn gặm chân gà nhỏ, lâu lâu còn muốn uống một chén nước đường ngọt.

"Ta không muốn viết! Ta muốn đi xem đá gà!" Nàng đúng lý hợp tình mà đem bút vung vẩy lung tung, mực nước bắn hết lên mặt Phó Minh Tu.

Phó Minh Tu: Không hiểu sao lại có chút đồng cảm, người trong tương lai phải làm Đồng Dưỡng Phu của Đường Tịnh sẽ chịu những khó khăn gì đây.

Phó Minh Tu một bên lau mặt, một bên đi theo lên, Đường Tịnh nói muốn xem đá gà, liền thật sự ngồi xem đá gà, đá xong, con gà đá thắng kia phải liền bị mổ thịt làm thành gà nướng, còn kẻ thua cuộc kia chỉ đành giữ đến ngày mai trở thành thịt kho tàu.

Muốn hỏi Đường Tịnh vì sao con gà kia dành chiến thắng lại bị làm thịt trước? Đương nhiên là con gà đá thắng kia chính là sức lực lớn, là con được trời chọn trong những con gà khác, thịt săn chắc rất thích hợp nướng BBQ!

"Ngươi, gà nướng! Phải làm ngon ngon!" Đường Tịnh xách theo con gà trống giãy giụa không cam chịu số phận vẫn cảm thấy mình có thể tái chiến, chạy lại phía Phó Minh Tu.

Phó Minh Tu còn có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là hầu hạ vị tổ tông này thật tốt, dù gì thì hiện tại hắn cũng đang ở nhờ Đường gia để dưỡng thương, không đem dỗ con gái chủ nhà vui vẻ, sẽ không tốt.

321 ngồi xổm trong không gian hệ thống, ánh mắt phức tạp nhìn Phó Minh Tu mổ gà, mấy ngày đầu còn có chút chưa quen, nhưng sau vài ngày ra tay mổ thịt, đã càng ngày càng thuần thục! Nhớ trước đây đại nhân nhà nó là nhân vật lớn gì, nhìn xem nhìn xem, hiện tại sa đọa thành cái dạng gì!

【 Ký chủ à, tỷ có thể đối với đại nhân nhà ta tốt một chút không? Đừng luôn sai hắn làm việc vặt nữa, lúc này hắn còn đang bị thương đấy. 】

Đường Tịnh: 【 Ta không cần, trong tương lai hắn sẽ làm chuyện xấu, không cần đối tốt với hắn! 】

321: Cho nên tỷ chính là vì tương lai còn chưa có phát sinh sự tình, dốc hết sức lăn lộn ba ba của ta sao?!

Quả thực vô tình vô nghĩa vô cớ gây rối! 321 tức chết a!

*

Cứ như vậy, Phó Minh Tu ở Đường gia ngây người non nửa tháng, Đường Tịnh một chữ cũng chưa học được, Phó Minh Tu nướng BBQ tay nghề tiến bộ vượt bậc, không có khả năng, kẻ ngốc nhỏ này, hôm nay muốn ăn gà nướng, ngày mai lại muốn ăn vịt nướng, hậu thiên được một tấc lại muốn tiến một thước(6) muốn heo sữa nướng, cuối cùng cái gì thứ kỳ kỳ quái quái nào cũng đem tới nướng qua một lần.

(6) Ở mình cũng có câu tương tự được đằng chân lân đằng đầu ấy, ý chỉ đòi được cái này lại muốn thêm cái khác nữa.

Phó Minh Tu cảm thấy, nếu hắn lại nướng tiếp khả năng cao sẽ bị khét, vết thương đang dần chuyển biến tốt hơn, vậy lập tức quyết định về nhà đi.

Tuy không muốn quay lại Phó gia, nhưng hắn cũng không thể mặt dày vô sỉ tiếp tục ở lại nhà người khác được, cũng chẳng phải họ hàng thân thích, ăn vạ nhà người khác là điều không nên.

Lúc này, Đường Đức Quý đang ở nơi này chọn lựa trong một đám thiếu niên choai choai.

"Người này không được, quá gầy, cứ như cây sào vậy."

"Người này cũng không được, quá xấu, lỡ như nửa đêm dọa đến người khác thì làm sao?"

"A người này cũng không thể, quá đen."

Phó Minh Tu không vội vã tiến lên, chờ Đường Đức Quý đem tất cả mọi người bắt bẻ một lần, sau khi ông đuổi người đi, rồi hắn mới bước lên trước.

"Đường thúc, cháu đã đỡ hơn rồi, mấy ngày này thật sự quấy rầy người." Phó Minh Tu nói lời cảm tạ thực chân thành, "Cảm ơn Đường thúc, Đường thúc đối với cháu rất tốt, cháu sẽ ghi tạc trong lòng."

Đường Đức Quý nhìn Phó Minh Tu, nội tâm lại thở dài, nhìn cậu hậu bối này đi, nếu dưỡng thương tốt, khuôn mặt này khẳng định sẽ tuấn tú biết bao nhiêu.

"Nói gì thì nói, là thúc muốn cảm ơn ngươi, mấy ngày nay con gái của ta rất vui vẻ, nàng rất ít khi được chơi với những bạn nhỏ đồng trang lứa, về sau ngươi hãy thường lui tới đây." Đường Đức Quý cũng không thể giữ hắn lại, dù gì hắn cũng rất hiểu đạo lý nhân từ phát một lon gạo và sự thù hận, cần chú ý vừa phải trong việc ban phát ân huệ, quá độ sẽ không tốt.

Sau khi Đường Đức Quý tiễn Phó Minh Tu, quyết định dắt con gái lên trấn trên đi dạo, con gái cũng lớn rồi, nên đặt mua một ít đồ trang sức để trong nhà cho con bé.

Cha con hai người tới trấn trên, Đường Tịnh tức khắc liền vui vẻ giống chú chó hoang nhỏ, chạy vội vào cửa hàng điểm tâm, Đường Đức Quý thở hồng hộc chạy theo phía sau "Con gái à, chậm một chút, ở trấn trên người qua kẻ lại tấp nập, chạy cẩn thận......"

Bên này, cha con hai người dạo phố, bên kia Phó Minh Tu lại đang trải qua một trận mưa rền gió dữ.

"Cái tên sao tang môn(7) này, ngươi còn dám trở về! Ngươi không phải đang ở nhà của Đường địa chủ ăn sung mặc sướng sao? Ngươi sao không ở lại đó luôn đi, chắc là bị người nhà đó đuổi đi rồi!" Tưởng thị nhìn Phó Minh Tu trong lòng liền có ngọn lửa từ đâu bùng lên "Huynh trưởng của ngươi bị đánh thành ra bộ dạng thế kia, tất cả đều tại ngươi! Nếu không phải tại cái loại sao tang môn nhà ngươi, con ta sẽ không phải chịu ủy khuất lơn đến vậy!"

(7) Sao Tang Môn là một bộ sao khá nhạy cảm trong khoa tử vi, Tang môn là một bại tinh, do đó nó mang nhiều ý nghĩa xấu, chủ về tang tóc, buồn phiền, lo lắng, lo âu, chết chóc.

Phó Minh Tu trên môi xẹt qua một nụ cười châm chọc, Phó Minh Hải bị đánh là vì hắn ta xứng đáng, nếu hắn ta không tìm mình gây phiền phức, đến nỗi dẫm hư diều của Đường Tịnh, thì cũng sẽ không bị Đường Tịnh đánh vỡ đầu!

"Ta hôm nay liền đánh chết ngươi cái tên sao chổi này, ta muốn ngươi đền mạng cho con trai của ta! Con ta bị thương thành như vậy, dựa vào cái gì ngươi còn lành lặn!" Tưởng thị bắt đầu với một cây gậy gỗ trong tầm tay, ném tới phía đầu của Phó Minh Tu, hắn cố gắng né khỏi cây gậy, nhưng vẫn bị đánh trúng tay.

"Ngươi còn dám trốn, ta cho ngươi trốn, cho ngươi trốn này!" Tưởng thị từ nhỏ đối xử với Phó Minh Tu chính là không đánh thì cũng mắng, phàm là nghĩ sói con trưởng thành rồi có khả năng đoạt lại hết tất cả những gì bà ta có bây giờ, tâm can bà ta liền đau.

Phó Minh Tu cũng không có ngốc mà đứng yên một chỗ cho bà ta đánh, tay hắn rất quan trọng, tương lai đều phải dùng đôi tay này để học cầm kỳ thi họa, nếu mà bị hủy hoại trong tay mụ độc phụ này, không đáng giá!

Hắn một bên tránh né cây gậy, ánh mắt vừa lạnh lẽo vừa hung hãn, Tưởng thị nhất thời không bắt bẻ, thế nhưng bị ánh mắt này của hắn hù dọa, Phó Minh Tu nhân cơ hội đoạt lại cây gậy, ném trên mặt đất phát ra âm thanh bình bịch.

Rồi sau đó, hắn bay nhanh chạy vào phòng chứa đồ, đem một ít đồ vật lung tung hỗn loạn chồng lên cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm, ầm ầm "Ngươi ra đây, thằng nhãi ba ba(8) nhỏ kia, ngươi có bản lĩnh thì trốn trong đó cả đời luôn đi!"

(8) Ba ba ở đây là con ba ba thuộc họ rùa chứ hổng phải bố đâu nha.

Ngoài cửa Tưởng thị mắng chửi, giằng co một hồi lâu, cuối cùng cũng ngừng nghỉ.

Hắn mới chỉ có mười ba tuổi, thân mình lại ốm yếu, hiện tại đại bá không ở nhà, hắn trốn đi tránh khỏi Tưởng thị mới là biện pháp tốt nhất, đại bá rốt cuộc còn mặt yếu điểm, ít nhất sẽ không trắng trợn táo bạo mà đánh chửi hắn.

Phó Minh Tu ngồi dưới đất, xuyên qua cửa sổ ở gác mái có thể nhìn được một hướng nhỏ hẹp trên bầu trời.

Mặt trời vừa ló dạng, hắn lấy từ trong lòng ngực ra một cuốn sách, ngồi ở đằng kia nơi có ánh sáng chiếu xuống cẩn thận đọc sách. Khi lật đến một tờ nào đó, từ bên trong rớt ra một cánh hoa đào hồng nhạt.

Hắn liền nhớ tới trong viện của Đường gia có một cây đào đã nở hoa, chắc là khi đó những cánh hoa đã rơi vào trong sách.

Hắn đưa tay nhặt lên một cánh hoa, đối với ánh mặt trời nhìn thoáng qua, không biết như thế nào, liền nhớ tới ngày đó ở ngoài cửa viện của phu tử, sau khi hắn được cứu trợ, cố gắng không ngất đi, ngoài ánh sáng màu trắng chói mắt chiếu thẳng vào mặt còn nhìn thấy một tiểu cô nương.

Mọi người đều nói con gái của địa chủ là một kẻ ngốc, hắn nhớ tới hình ảnh mấy ngày này cùng Đường Tịnh ở chung, nhịn không được nở nụ cười, ngay sau đó lại nghĩ tới chuyện Đường Đức Quý phải tìm Đồng Dưỡng Phu cho Đường Tịnh, trong lòng nổi lên một tia lo lắng cực kỳ nhạt nhẽo, nếu nàng gặp sai người thì phải làm sao bây giờ?

Nhưng sự lo lắng này cũng quá nông nổi đi gió thổi nhẹ qua một chút, đã tan biến.

Trước mắt bản thân của hắn đã khó đảm bảo, tâm tư làm gì còn chỗ nào dư thừa để đi lo lắng cho người khác?

Huống hồ chi, chuyện của kẻ ngốc kia cũng chẳng liên quan tới hắn.

Lúc này Phó Minh Tu còn chưa nghĩ đến, chuyện này có liên quan mật thiết đến hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro