Chương 47: Trúc mã trèo tường hoa đến (13)
Edit: Tiểu Hương
Gửi lời yêu dấu đến chị edit ạ :3
----------------------------------
Dung Kính vốn tưởng rằng, cô chuyển tới lớp Giang Hoán, sớm hay muộn cô cũng có cơ hội nói chuyện với hắn.
Nhưng mà tình huống thực tế lại kém khá xa tưởng tượng của cô.
Sau khi ăn cơm trưa cùng Hứa Lương Thần, Dung Kính trở lại phòng học, Đường Tịnh và Giang Hoán cũng không ở.
Ngồi cùng bàn Dung Kính thấy ánh mắt cô ngừng ở trên cái vị trí kia, hiểu rõ cười, nói: "Hôm nay Doãn đồng học vừa mới chuyển đến, có thể còn không biết, đó là vị trí của đại tiểu thư."
"Đại tiểu thư?" Dung Kính nhíu mày một cái, mơ hồ có một loại sự tình thoát khỏi nhận thức dự cảm của mình.
"Đúng vậy, Đại tiểu thư rất lợi hại, học giỏi, khí chất tốt, lớn lên rất đẹp, ngồi cùng bàn của Giang giáo thảo là cô ấy, chúng ta đều không có cách nào ghen ghét." Trong giọng nói nữ sinh là tràn đầy hâm mộ, không có nửa điểm ghen ghét và khó chịu.
Khi người ở đối diện so với mình ưu tú hơn một chút, có lẽ còn có thể sinh lòng ghen ghét.
Nhưng nếu như đối phương so với mình cao hơn một đoạn lớn, căn bản là không dậy nổi ghen ghét.
Dung Kính hỏi: "Tại sao gọi cô ấy là Đại tiểu thư a?"
"Bởi vì cô ấy vốn chính là Đại tiểu thư a, ai, cho dù nhà họ Đường từ đỉnh lưu gia tộc ngã xuống dưới, nhà ngoại cô ấy chính là siêu cấp lợi hại đâu. Hơn nữa bản thân Đại tiểu thư cũng siêu cấp ưu tú, mỗi lần kiểm tra đều là hạng nhất lớp, cô ấy và Giang giáo thảo ôm đồm hai hạng đầu, có thể cách hạng ba rất nhiều điểm." Nữ sinh cảm thán nói, "Đại tiểu thư không hổ là Đại tiểu thư a."
Dung Kính không có hỏi lại, rõ ràng đối phương cũng không có nói gì, nhưng cô ta luôn có loại cảm giác bị mạo phạm. Đường Tịnh là Đại tiểu thư, cô ta cũng là Đại tiểu thư a! Cho dù cô ta đã từng không phải, nhưng mà thân phận hiện tại của cô ta chính là thiên kim thật nhà họ Doãn gia.
Dung Kính ở trong lòng kêu gọi hệ thống: 【 sao lại thế này, tại sao nhân thiết của Đường Tịnh, cùng nguyên nhân trong truyện sai lệch lớn như vậy? 】
Trong chuyện nguyên nhân Đường Tịnh, bởi vì mẫu thân chết sớm, tự sa ngã trở thành không học vấn không nghề nghiệp, tất cả mọi người không thích cô ấy, chỉ có đại vai ác Giang Hoán yêu cô ấy, Đường Tịnh chết, là một chuyện rất quan trọng trong cốt chuyện, vai ác sẽ hắc hóa nhằm vào nhà họ Đường, chính là bởi vì Đường Tịnh.
Lần trước ở trên tiệc rượu, cô ta cho rằng Đường Tịnh là vì tham gia tiệc rượu, cho nên mới không có ra vẻ Smart, nhưng mà đến trường học, nghe được ngồi cùng bàn nói như vậy, Dung Kính liền ý thức được không thích hợp.
【 Chẳng lẽ cô ấy cũng là xuyên sách? 】 dù sao chính cô ta chính là xuyên sách, nhưng mà người xuyên sách vậy đều không phải chỉ biết có một cái sao?
【 Suy đoán của ký chủ không thành lập, trải qua bổn hệ thống kiểm tra đo lường, Đường Tịnh chính là nhân vật nguyên cố trong chuyện, cô ấy cũng không phải là linh hồn từ bên ngoài đến. 】
Dung Kính nghe vậy, thoáng an tâm một ít, nhưng là nghi hoặc trong lòng lại càng ngày càng sâu. Nếu như nói Dung Nam Âm là bởi vì mình đến mà dẫn tới hiệu ứng bươm bướm, để cho cô ấy và nguyên nhân trong chuyện hướng đi không giống nhau, vậy Đường Tịnh tại sao cùng nguyên tác chênh lệch lớn như thế?
【 Thế giới diễn sinh và nguyên tác tiểu thuyết, nhất định sẽ có một chút chênh lệch, nhưng cũng không ảnh hưởng đại cục. Đường Tịnh chỉ là một cái nhân vật pháo hôi nhỏ không quan trọng. Hiện tại bổn hệ thống phải nhắc nhở ngươi, nhiệm vụ cùng vai ác ăn cơm cách thời hạn còn có tám tiếng, xin ký chủ nắm chặt thời gian hoàn thành nhiệm vụ. 】
【 Đã biết. 】 Dung Kính đáp một tiếng, mày nhíu chặt lại.
*
Trong thư viện, Đường Tịnh tìm một vị trí ở cửa sổ dựa vào, đang đọc chính là một quyển sách tiếng Anh. Giang Hoán ngồi ở bên người cô, đầu gối lên trên cánh tay, nghe tần suất hô hấp của hắn liền biết, người này đang ngủ.
Hôm nay Đại tiểu thư, có chút thất thần.
Trong đầu không biết sao lại thế này, luôn luôn nhớ tới một màn người này đem mình ấn ở trên cửa hôn.
Cô rõ ràng đang đọc sách, nội dung sách cũng rất thú vị, nhưng khi nhìn, mặt của Giang Hoán liền xuất hiện ở trong sách, cô dứt khoát quay đầu đi, nhìn Giang Hoán ngủ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, nhàn nhạt một tầng chiếu vào trên người hắn, đem lớp lông tơ nhàn nhạt kia trên mặt hắn đều mạ lên một lớp màu vàng.
Tay cô chậm rãi chống đỡ bên sườn mặt, trong đôi mắt đen nhánh, rõ ràng là ảnh ngược mặt của Giang Hoán.
Lông mày của hắn rất đen, đôi mắt nhắm, lông mi thật dài ở trước mắt tỏa ra một mảnh nhỏ bóng dâm hình dạng cây quạt, a, người này lông mi thật dài a.
Cô ma xui quỷ khiến mà duỗi tay, so với một ngón tay, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm chạm lông mi hắn một cái, con ngươi giấu ở dưới mí mắt của hắn hơi hơi giật mình, trong mắt Đường Tịnh xẹt qua một chút ý cười, cô tiếp tục quét quét lông mi của hắn, Giang Hoán nhíu mày một cái, người vẫn là không có tỉnh.
Đường Tịnh nhịn không được, nhéo nhéo mũi của hắn, khi hắn sắp bởi vì không có cách nào hô hấp mà tỉnh lại lại buông tay thật nhanh. làn da của Giang Hoán cũng thật tốt a, cô nắm chắc ngón tay chọc chọc gò má của hắn, ánh mắt lại dừng ở trên môi mỏng hình dạng xinh đẹp của hắn.
Đường Tịnh ngẩng đầu lên nhìn chung quang một vòng, trong thư viện người rất ít, thưa thớt vài người, cơ bản đều ghé vào trên bàn ngủ bù.
Tay của cô, theo mặt của hắn, sờ lên môi của hắn, không giống khi hắn hôn cô nóng như vậy, hơi có một chút khô, ngón tay ma sát hai cái, vốn màu môi nhàn nhạt, bởi vì cô đụng vào, màu môi dần dần trở nên hoa lệ tươi đẹp.
Cô có chút chột dạ muốn thu tay về, nhưng mà giây tiếp theo, tay của cô bị người bắt được.
Giang Hoán không biết mở mắt ra khi nào, trong mắt mang cười, như là đoán trước đến Đường Tịnh sẽ bị dọa đến, tay kia của hắn thật nhanh mà bưng kín nàng môi.
Đường Tịnh quả thực bị giật mình, cũng không biết là bởi vì sợ hay là bởi vì chột dạ, tim đập đều nhanh không ít.
Giang Hoán nhìn Đại tiểu thư trước mắt mặt đều đỏ, ý cười bên môi càng sâu, hắn chậm rãi xít lại gần cô.
"Ngươi đừng cách ta gần như vậy!" Đường Tịnh giơ lên cái tay kai không bị cầm, ấn ở trên mặt của Giang Hoán, đem hắn đẩy về phía sau.
"Vậy Đại tiểu thư vừa mới, là muốn làm cái gì?" Giang Hoán thấp giọng hỏi, bởi vì trong thanh âm mang theo cười, lúc nói chuyện, môi thỉnh thoảng mà dán đến lòng bàn tay của Đường Tịnh, ngứa một chút, Đường Tịnh nhịn không được thu tay về.
"Ta, ta chính là nhìn trên mặt ngươi có cái gì, giúp ngươi lấy xuống." Đường Tịnh dưới tình thế cấp bách, tùy tiện tìm cái lý do, "Đúng, chính là như vậy!"
"Phải không?" Thanh âm của Giang Hoán lười nhác, âm cuối kéo đến thật dài, hắn nắm cái tay kia của Đường Tịnh, nắm chặt không cho cô rút về lại, "Thế nhưng sao ta cảm thấy......"
Hắn kéo lên một cái áo khoác treo ở trên lưng ghế, quay đầu đem đầu Đại tiểu thư và mình che lại vào trong, hắn dán vào bên tai Đường Tịnh nói: "Đại tiểu thư, ngươi có phải hay không muốn hôn ta?"
Trong bóng tối, hắn có thể cảm giác được bởi vì lời của mình hô hấp Đường Tịnh đều ngừng phút chốc, rồi sau đó, trở nên hỗn loạn lên.
"Ta mới không có muốn hôn ngươi." Đường Tịnh muốn ngẩng đầu lên, nhưng mà tay của Giang Hoán liền khoác lên ở sau cổ của cô, cô cơ hồ là bị thiếu niên ôm ở trong ngực.
"Nhưng mà, ta muốn hôn ngươi." Thanh âm của hắn ép tới thấp, hơn nữa bị áo khoác màu đen đâu ngăn ở bên trong, khi truyền vào lỗ tai người, mang theo một chút âm rung kỳ dị, dường như có thể kích thích lòng người như cây đàn vậy.
"Không được." Đường Tịnh một tay che lại môi của mình, môi của thiếu niên không có thể hôn lên cô gái nhỏ, cũng không giận, một chút một chút mổ mu bàn tay của cô.
"Thật sự không được sao?" Trong thanh âm của Giang Hoán, mang theo một chút mất mát và ảm đạm, "Đại tiểu thư mỗi ngày đều trốn tránh ta, ta đều vài ngày không có hôn đến ngươi."
Nghe, giống như, có chút đáng thương?
Tay che lại môi của Đại tiểu thư, lỏng vài phần, "Vậy...... Chỉ cho phép một cái."
Y cười được như ý của thiếu niên giấu rất tốt ở trong bóng tối, "Được, liền một cái."
Đường Tịnh lấy ra tay, hô hấp của thiếu niên gần trong gang tấc, tiếng tim đập thịch thịch thịch, cũng không biết là của chính cô, hay là của Giang Hoán.
Tất cả lực chú ý của cô, đều tập trung ở trên môi, môi của thiếu niên, nhẹ nhàng mà in ở môi cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng, bởi vì có chút khô, cũng không như lần trên mềm mại như vậy.
"Son dưỡng môi." Loại thời điểm này, trong đầu của Đường Tịnh, lại vẫn có thể không chuyên tâm nghĩ cái khác, "Ngươi phải bôi son dưỡng môi."
"Không cần." Thiếu niên thoáng lui ra một ít, "Ta còn biết một cái phương pháp, có thể cho môi ướt át lên."
"Cái phương pháp gì?" Đường Tịnh hoàn toàn không có ý thức được, cô lại một lần nữa bị Giang Hoán lừa.
"Hôn môi." Giang Hoán nói.
"Vừa mới không phải ở...... Tiếp tục hôn môi sao?" Hai chữ hôn môi , Đường Tịnh nói đến luôn cảm thấy rất xấu hổ.
"Một loại phương pháp dùng tốt." Giang Hoán nói, trong thanh âm lại thêm chút đáng thương, "Ngươi xem, môi ta khô như vậy."
Hắn nói, nắm lên tay của cô gái nhỏ, dán lên môi mình bởi vì nóng lên mà trở nên càng thêm khô ráo, "Tiếp tục đi xuống như vậy, môi của ta nhất định sẽ nứt ra, còn có thể chảy máu. Đại tiểu thư, ngươi lỡ lòng sao? Bây giờ ta chính là người nhà, ngươi phải đem ta dưỡng tốt."
Đường Tịnh, Đường Tịnh liền có chút rầu rĩ, cô não bổ một chút thảm trạng làm môi Giang Hoán đến rạn nứt, giống như quả thật có chút đáng thương? Hắn là của cô, điểm này giống như cũng không có vấn đề?
"Vậy...... Vậy muốn làm như thế nào?" Đường Tịnh có chút lắp bắp hỏi.
Giang Hoán ra sức áp chế không để cho mình bật cười, Đại tiểu thư nhà hắn a, thật sự, thật sự, quá đáng yêu, tại sao có một cô gái nhỏ đáng yêu như vậy.
Hơn nữa, người đáng yêu như vậy, là của hắn, quá khứ là, hiện tại là, tương lai cũng sẽ là.
Nghĩ vậy một chút, trái tim hắn liền căng tràn đầy.
"Làm như vậy." Thiếu niên lại lần nữa tiến tới, ngậm lấy môi của cô, cùng vài lần trước đơn thuần môi chạm vào môi khác nhau, lần này hắn không có lập tức rời đi, mà là nhẹ nhàng mút vài cái.
Tài hôn của thiếu niên rất trúc trắc, mặc dù ở trong đầu đã não bổ rất nhiều lần hình ảnh cùng Đại tiểu thư hôn môi, nhưng mà thao tác thực tế lên mới phát hiện, vài thứ mình tổng kết kia, sắp đến đầu tới căn bản cái gì cũng không nghĩ ra.
Hắn chỉ là bản năng ở trên môi cô gái nhỏ làm càn, đầu lưỡi theo kẽ hở môi của cô dò đi vào, bị cô gái nhỏ không hiểu giống vậy cắn một cái, đau, nhưng luyến tiếc lui ra ngoài.
Thật lâu thật lâu, thiếu niên thở hổn hển, rốt cuộc ngưng cái hôn khá dài này. Hắn đem cái áo khoác ở trên đầu hai người lấy ra, ánh mặt trời một lần nữa chiếu vào hai người trên người.
Mặt cảu Đại tiểu thư đỏ không thể tưởng tưởng nổi, môi cô hiện lên ánh nước, không cần nhìn, chính hắn cũng giống vậy.
Đường Tịnh cảm giác được ánh mắt hắn ngừng ở trên môi mình, thật nhanh bưng kín môi, cô có chút chột dạ ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua bốn phía, sau khi phát hiện không có người chú ý tới bọn họ nơi này, lòng đề ở giữa không trung tâm mới chậm rãi thả đi xuống.
Tay của Giang Hoán, dừng ở trên môi mình, "Bây giờ một chút cũng không khô."
Hắn nói, chợt xịt lại gần bên tai của Đường Tịnh, thấp giọng nói hai chữ, "Cảm ơn." Đại tiểu thư của ta.
Mặt của Đường Tịnh, bởi vì tiếng cảm ơn này, cơ hồ đỏ muốn tích xuất ra máu, cô hừ một tiếng, "Ngươi biết là tốt rồi! Đừng quấy rầy ta, ta phải tiếp tục đọc sách!"
"Được, không quấy rầy ngươi." Giang Hoán nằm úp sấp trở lại.
Trong lòng Đường Tịnh hoảng đến một đám, trên mặt lại biểu hiện trấn định như già dặn kinh nghiệm, cô lật một tờ, không bao lâu, lại lật một tờ, nhưng kỳ thật cô căn bản cái gì cũng không có nhìn đi vào.
Bởi vì tầm mắt của người bên cạnh, cảm giác tồn tại quá mạnh mẽ.
Cô có chút xấu hổ buồn bực quay đầu lại, muốn cho hắn không được nhìn mình, nhưng mà quay đầu lại phát hiện, đối phương nhắm hai mắt.
Đường Tịnh: Chẳng lẽ là ta suy nghĩ nhiều?
Cô nghi ngờ mà thu hồi ánh mắt, sau một hồi nhìn chằm chằm sách, lại thật nhanh mà quay đầu lại, Giang Hoán vẫn là nhắm hai mắt.
Cô hoàn toàn không chú ý tới, môi của Giang Hoán bị cánh tay ngăn trở, trên kiều độ cung, như thế nào cũng áp không đi xuống.
Ở sau khi Đường Tịnh thu hồi ánh mắt, Giang Hoán liền mở mắt, tiếp tục trắng trợn mà nhìn chằm chằm Đường Tịnh xem.
Ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người cô, sườn mặt cô giống như là bị ánh sáng vẽ ra một cái đường cong hoàn mỹ.
"Ngươi quả nhiên đang nhìn ta!" Đường Tịnh bất thình lình quay đầu, vừa lúc đối mặt với đôi mắt của Giang Hoán, ánh mặt trời màu vàng rơi vào trong mắt của thiếu niên đáy, làm con ngươi của hắn vốn trời sinh nhạt, vầng sáng nhuộm càng thiển vài phần.
"Ừ, nhìn ngươi đẹp." Giang Hoán một chút chột dạ cũng không, hắn nhìn Đại tiểu thư nhà mình làm sao, nhưng mà ngoài miệng trêu ghẹo người chết không đền mạng, giống như hết sức sẽ thiếu niên, đôi tai đỏ giống như tích máu.
Vậy có thể sao đủ chứ, Đại tiểu thư nhà hắn khẩu thị tâm phi, ngạo kiều lại dễ dàng xấu hổ, cảm thấy long xấu hổ mạnh mẽ, hắn là cậu con trai, nhất định phải chủ động một chút, nếu không từ đâu tới hôn nhẹ!
Hắn mới không phải cho chính mình không biết xấu hổ tìm lấy cớ đâu!
Mắt 321 thấy toàn bộ hành trình, trong lòng hết sức phức tạp, có thể đường đi Đại tiểu thư dài nhất, chính là kịch bản anh trai nhỏ Giang Hoán không biết xấu hổ đi.
Nữ chính xuyên sách còn đang vắt hết óc làm như thế nào cùng Giang Hoán đáp lời mà phiền não, hoàn toàn không biết cho dù cô ta làm như thế nào đều không thể thành công công lược vai ác lớn trong mắt của cô.
321: Bỗng nhiên có chút thương xót cô ta là chuyện như thế nào......
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro