Chương 66: Trẫm cùng tướng quân cởi chiến bào( 12 )

Editor: Tiểu Manh

Sau khi Triệu Thừa Diệc cùng Đường Tịnh nhận được thánh chỉ, khách khí dàn xếp thái giám truyền chỉ, sau đó phu phụ Thần vương hai người cuốn thánh chỉ lại mang đến phủ tướng quân.

Thánh chỉ này của lão hoàng đế có chút thú vị, rõ ràng lập được chiến công chính là Trấn Quốc tướng quân, trên thánh chỉ cũng viết rõ, quân Đường gia trấn thủ biên cương có công, nhưng thánh chỉ lại đưa đến phủ Thần vương.

Rõ ràng chính là nói cho người Đường gia, Triệu Thừa Diệc là người của lão Triệu gia ta, tuy rằng ta tống cổ hắn đến Nguyệt thành, nhưng mà hắn vẫn thay lão Triệu gia ta làm việc, trợn tròn mắt đi, tức giận đi! Nên nha!

Nhưng mà cái này vừa nhìn đã rõ ràng dễ hiểu là kế ly gián, quả thật là chọc tức người Đường gia, xác thực mà nói, là tức đến bật cười.

“Nhiều năm như vậy, sao ông ta không những không tiến bộ, ngược lại còn càng ngày càng ngây thơ?” Đường phu nhân cầm thánh chỉ nhìn thoáng qua rồi đặt ở một bên.

“Con chó nóng nảy còn có thể nhảy tường đó.” Đường Tịnh nâng chung trà lên, uống một ngụm, “Lão hoàng đế đây là đứng ngồi không yên nha.”

“Thừa Diệc à, thánh chỉ này là hạ cho ngươi, ngươi có tính toán gì không?” Đường Tướng quân nhịn không được mở miệng, Triệu Thừa Diệc ngồi ở một bên cũng không nói lời nào, toàn bộ hành trình mặt chỉ mang tươi cười mà nhìn Đường Tịnh, một bộ dáng có thê vạn sự đủ.

“Phụ hoàng đã hạ chỉ, lại dùng loại lý do không thể bắt bẻ, nếu chúng ta không quay về, sợ là không được.” Triệu Thừa Diệc cười nhẹ nói.

“Nếu sự tình đã đến tình trạng này, người một nhà cũng liền không nói hai nhà lời nói.” Đường phu nhân cũng không giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo với Triệu Thừa Diệc, từ lúc Đường Tịnh bắt đầu lựa chọn tương kế tựu kế, Đường gia cùng Triệu Thừa Diệc đã cột vào trên một cái thuyền.

Bất luận là Đường gia xuất phát từ lý do gì, đều cần phải đẩy Triệu Thừa Diệc thượng vị.

Lão hoàng đế muốn diệt trừ Đường gia, người Đường gia đương nhiên không có khả năng ngồi chờ chết, loại thời điểm này, Triệu Thừa Diệc đưa tới cửa, bên ngoài xem là Triệu Thừa Diệc muốn lợi dụng thế lực Đường gia bước lên ngôi vị Hoàng đế, nhưng mà từ một mặt khác mà nói, người Đường gia sao lại không phải là lợi dụng Triệu Thừa Diệc lưu cho Đường gia một đường lui.

Một khi đã như vậy, vậy nói trắng ra, chuyện về sau sau này lại nói, cho dù Triệu Thừa Diệc hắn muốn qua cầu rút ván, cũng phải nhìn xem hắn có bản lãnh này hay không.

“Kinh thành bên kia, ngươi nắm chắc bao nhiêu phần?” Đường phu nhân nhìn vào đôi mắt Triệu Thừa Diệc hỏi.

Triệu Thừa Diệc hơi hơi thu liễm một chút ý cười trên mặt, ánh mắt cũng thu trở về từ trên người Đường Tịnh, “Hiện giờ trong kinh, người có năng lực đua ngôi vị Hoàng đế một chút, bao gồm ta Bát hoàng huynh ở bên trong, chỉ còn lại có Tam hoàng huynh cùng Ngũ hoàng huynh.”

Tuy rằng người của Triệu Thừa Diệc ở Nguyệt thành, nhưng là hắn chưa bao giờ có dừng lại chuyện đang làm, thế lực trong tay hắn lớn đến trình độ lão Hoàng đế không thể tưởng tượng nổi.

Mẫu phi của hắn để lại cho hắn kia một đội ám vệ thật sự rất hữu dụng, trong đó có một ám vệ có sở trường cổ thuật, hắn liền theo hai dạng này, chậm rãi thâm nhập hơn phân nửa triều đình.

“Các ngươi tính toán khi nào xuất phát?” Đường tướng quân không yên tâm hỏi, “Lão bất tử kia khẳng định sẽ phái đủ loại người chặn giết của các ngươi.”

“Mau chóng đi, trước mắt đã là cuối tháng mười, từ Nguyệt thành đến kinh thành đường xá xa xôi.” Đường Tịnh chậm rãi nói, “Cha, nương, hai người ở lại Nguyệt thành, cần phải bảo trọng.”

“An nguy của chúng ta con ngược lại là không cần lo lắng, chỉ cần chúng ta còn ở Nguyệt thành, ông ta sẽ không động đậy Đường gia chúng ta.” Đường phu nhân thở dài, “Chỉ là này vừa đi, sợ là rất khó gặp lại nhau.”

“Sẽ không.” Đường Tịnh đứng lên từ trên ghế thái sư, “Con sẽ trở về.”

Triệu Thừa Diệc rũ mắt xuống, đáy mắt tối tăm, lần này đến kinh thành, hắn nhất định sẽ thượng vị thành công, đến lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không để nàng rời đi.

Hai người dùng cơm ở trong phủ tướng quân, khi trở lại phủ Thần vương, Tống Lâm Khải đang đi dạo ở ngoài phủ Thần vương, sau khi nhìn thấy hai người, lập tức đi lên nghênh đón.

Chuyện lão hoàng đế hạ chỉ để phu phụ Thần vương vào kinh thành, hắn ta sớm đã biết.

“Cửu điện hạ, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?” Biểu tình của Tống Lâm Khải vô cùng nghiêm túc, một bộ tư thế ta có chính sự muốn nói với ngươi.

Trong thư phòng phủ Thần vương, ánh mắt của Tống Lâm Khải dừng ở trên người Đường Tịnh vài lần, ý tứ kia không cần nói cũng biết, chính là hắn ta muốn đơn độc nói chuyện cùng Triệu Thừa Diệc.

“Nếu Tống công tử không có việc gì thì mời rời đi, chúng ta cũng rất vội.” Đường Tịnh xem hiểu ý của Tống Lâm Khải, nhưng nàng chính là không đi, dựa vào cái gì nàng phải đi?

“Cửu điện hạ. . .” Tống Lâm Khải đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn về phía Triệu Thừa Diệc.

“Ý của phu nhân chính là ý của ta.” Triệu Thừa Diệc nói, “Nếu ngươi có gì muốn nói, không tiện để phu nhân của ta nghe, vậy ngươi cũng không cần nói với ta. Giữa ta cùng với phu nhân không có bí mật.”

Đáy mắt Tống Lâm Khải xẹt qua một mạt không vui, nhưng nghĩ đến lời phụ thân nói với hắn ta trước khi đi, hắn ta lại mạnh mẽ đè lại cổ không vui kia.

“Mấy ngày này, gia muội cho nhị vị thêm phiền toái.” Tống Lâm Khải cân nhắc một chút nói, “Cửu điện hạ, Tương Nghi là thật sự tâm duyệt ngài, muội ấy vì ngài rời nhà trốn đi, đuổi tới bên này tiểu thành, chuyện này toàn bộ kinh thành đều đã biết, hiện giờ minh tiết trong sạch của muội ấy đều huỷ hoại, Lâm Khải khẩn cầu ngài, cho muội ấy một danh phận, chỉ là một danh phận mà thôi, Tống gia chúng ta về sau xem như là lên cùng một chiếc thuyền với điện hạ.”

Ý của Tống Lâm Khải rất rõ ràng, chỉ cần Triệu Thừa Diệc nạp Tống Tương Nghi làm Trắc phi, Tống gia sẽ đứng ở bên Triệu Thừa Diệc.

Cái này có thể có lực dụ hoặc hơn chuyện lúc trước Quỷ Y đưa ra yêu cầu cưới cháu gái của ông ta, ông ta sẽ trợ giúp Triệu Thừa Diệc.

Tống Thừa tướng chính là đứng đầu quan văn, nếu Tống thừa tướng đứng cùng hội, thì ý nghĩa trong triều đình, đại bộ phận quan văn đều sẽ đứng cùng hội với Triệu Thừa Diệc.

Theo như Tống Lâm Khải thấy, không có người có thể kháng cự dụ hoặc như vậy.

Triệu Thừa Diệc là Hoàng tử có dã tâm, ngôi vị Hoàng đế mới là thứ tối cao hắn theo đuổi, hắn chỉ cần trả giá một vị trí Trắc phi, giang sơn mỹ nhân dễ như trở bàn tay, ai có thể từ chối?

Đáng tiếc, hắn xem trọng thế lực Tống gia, nhưng xem thường Triệu Thừa Diệc người này.

“Trách không được muốn cho ta lảng tránh nha.” Đường Tịnh cười như không cười mà nhìn Tống Lâm Khải, ngón tay ngắm nghía tơ hồng trên cổ tay “Người Tống gia các ngươi cũng thật thú vị.”

Tuy rằng danh hiệu Trắc phi nghe cũng không tệ lắm, nhưng trên thực tế còn không phải là thiếp sao? Đầu năm nay, còn có người vội vàng lên làm thiếp, cũng không phải là rất thú vị sao?

“Việc này không cần nhắc lại, ta nói rồi, ta cùng lệnh muội cũng không có tư tình!” Triệu Thừa Diệc đáp rất dứt khoát, không có nửa điểm dài dòng, “Ta sẽ không cưới muội muội ngươi, cuộc đời này của ta có phu nhân là đủ rồi.”

Tống Lâm Khải nhíu mày một chút, cũng không tin tưởng câu trả lời của Triệu Thừa Diệc, theo như hắn ta thấy, Triệu Thừa Diệc sẽ đáp như vậy, nhất định là bởi vì Đường Tịnh ở đây.

Tống Lâm Khải âm thầm chửi thầm, Đường Tịnh thật sự là một đố phụ, đương gia chủ mẫu phải thay trượng phu sắp xếp di nương, đây là chuyện hiển nhiên! Nàng không những không chủ động mở miệng để muội muội hắn ta vào cửa, còn nơi chốn cản trở, thật sự là nực cười!

Chẳng lẽ nàng còn muốn Triệu Thừa Diệc cả đời chỉ có một mình nàng sao? Cho dù Triệu Thừa Diệc chỉ là Vương gia, cũng không có khả năng chỉ có một Vương phi, càng miễn bàn tương lai nếu là hắn vinh quang đăng ngôi cửu ngũ, hậu cung lại sao có thể bỏ trống?

“Cửu điện hạ, Tống gia ta chỉ là muốn một danh phận, ngài có thể xem muội ấy là vật trang trí.” Tống Lâm Khải tiếp tục nói, “Phu nhân, Tương Nghi thực thích người, người hẳn là có thể cảm giác được, muội ấy sẽ không gây trở ngại ngừơi, cũng sẽ không tranh cái gì với người, muội ấy chỉ cần một vị trí Trắc phi.”

Tống thừa tướng đã phân phó hắn ta, Tống gia quyết không thể cột vào cùng Bát hoàng tử, nếu chuyện Tống Tương Nghi bỏ trốn đi tìm Triệu Thừa Diệc thành kết cục đã định, vậy chỉ có thể nghĩ cách để Tống Tương Nghi gả cho Triệu Thừa Diệc, Tống Thừa tướng khôn khéo hơn lão hoàng đế nhiều, hoặc nhiều hoặc ít có một chút hiểu biết thế lực sau lưng Triệu Thừa Diệc.

Cho dù hiện tại Triệu Thừa Diệc cũng không có tình cảm gì với Tống Tương Nghi, nam nhân sao, lấy về rồi thì sớm muộn gì cũng sẽ thu vào làm thiếp, hiện giờ tuy rằng chỉ là Trắc phi, nhưng tương lai đã có thể hay không không nhất định.

“Tống công tử, ta thoạt nhìn có phải rất dễ lừa gạt hay không?” Không chờ Triệu Thừa Diệc mở miệng, Đường Tịnh đã nở nụ cười trước, “Ta nhìn như là người sẽ vội vàng đeo nón xanh cho mình sao?”

Đường Tịnh không thèm để ý Triệu Thừa Diệc muốn lợi dụng Đường gia hay không, nhưng nàng quyết không cho phép bên người Triệu Thừa Diệc có những người khác, cho dù là trên danh nghĩa cũng không được!

Nàng chính là không thể nói lý lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Nhưng ai bảo Triệu Thừa Diệc không có mắt đến trêu chọc nàng?

Có chút điểm mấu chốt một khi thỏa hiệp, vậy điểm mấu chốt kia chỉ biết càng ngày càng thấp.

Hiện tại còn chỉ là muốn một danh phận, lúc sau khẳng định chính là muốn ngủ nam nhân của nàng, lúc sau lại là muốn sinh hài tử cho nam nhân của nàng, có một thì có hai, nếu ngươi chịu đựng lần thứ nhất, vậy chịu đựng lần thứ hai, lần thứ ba.

“Phu nhân. . .” Tống Lâm Khải nghe xong trong lòng nổi giận, nghe một chút lời này chính là nói cái gì! Cái gì kêu đội nón xanh cho mình, nam tử tam thê tứ thiếp vốn chính là chuyện hiển nhiên.

“Ngươi không cần nói nữa.” Khóe môi Triệu Thừa Diệc không khống chế được mà cong lên một chút, “Ý của phu nhân ta chính là ý tứ của ta, bất luận như thế nào, ta cũng sẽ không để Tống Tương Nghi vào phủ. Nếu chuyện ngươi muốn nói chính là chuyện này, vậy mời trở về.”

Không có ai biết được trong lòng Triệu Thừa Diệc vui vẻ biết bao nhiêu, phần vui vẻ này làm cả trái tim hắn cũng ở nhẹ nhàng rung động. Phần dục vọng độc chiếm của tiểu tướng quân với hắn mà nói, ngọt như mật đường!

Điều này làm cho hắn cảm giác được mình đối Đường Tịnh mà nói, không phải có cũng được mà không có cũng không sao, phảng phất vạn đóa pháo hoa đồng thời nổ tung, trong thế giới vốn dĩ hắc ám được chiếu sáng giống như ban ngày.

Hắn muốn đụng vào nàng, muốn ôm nàng, hiện tại đã muốn!

Triệu Thừa Diệc tiến lên một bước, bắt được tay Đường Tịnh, chỉ lạnh lùng lưu lại một câu, “Tống công tử xin cứ tự nhiên, ta cùng phu nhân còn có chuyện quan trọng!”

Nói xong, hắn đã lôi kéo tay Đường Tịnh nhanh chóng rời đi.

Tống Lâm Khải trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, ngay lúc hắn ta đang ngơ ngác đã bị hạ nhân của phủ Thần vương đóng gói ném ra khỏi phủ, sau đó rầm một tiếng, cổng lớn cứ như vậy đóng chặt lại, dù hắn ta gõ như thế nào cũng không mở.

Đường Tịnh nhìn sau lưng Triệu Thừa Diệc, đáy mắt ánh mắt nàng chậm rãi trở nên ôn nhu vài phần.

Nàng cũng không giãy giụa, cứ như vậy tùy ý hắn lôi kéo, nàng có chút tò mò chuyện quan trọng trong miệng Triệu Thừa Diệc ra sao.

Sau đó, nàng đã bị Triệu Thừa Diệc kéo trở về phòng, không chịu được nổi mà đẩy ngã ở trên giường, thiếu niên giống như quỷ háo sắc, hôn ở trên mặt nàng, lại chôn ở cổ nàng, lưu lại dấu hôn rậm rạp.

“Đây là chuyện quan trọng chàng nói?” Đường Tịnh bất động, có lẽ là bởi vì mạt cố chấp kia nơi đáy mắt hắn làm nàng mềm lòng.

Trả lời nàng là hôn môi càng thêm nhiệt liệt, hắn vội vàng kéo y sam của nàng xuống, hắn muốn cho nàng biết hiện tại hắn cao hứng bao nhiêu, biết không chỉ là bản thân một mình để ý, mà biết nàng cũng có dục vọng độc chiếm với hắn, có một loại hưng phấn lộ ra trong chỗ sâu thẳm của linh hồn làm hắn run rẩy, làm hắn nóng lòng xác nhận phần kinh hỉ này có chân thật hay không.

Trong nháy mắt đi vào kia, Triệu Thừa Diệc cắn một ngụm ở bên gáy Đường Tịnh, giọng nói của hắn nỉ non lẩm bẩm, vụn vặt, “Nàng là của ta, Tịnh Tịnh. . .Nàng là của một mình ta. . .”

Người trên người vừa lỗ mãng lại nhiệt tình, Đường Tịnh nâng mặt hắn lên, mắt hạnh đen như mực trực tiếp nhìn vào đáy mắt hắn, “Có thích không?”

Thiếu niên dùng sức va chạm, trong giọng nói mang theo điên cuồng cố chấp không tự biết, “Thích.”

Thích nàng, chưa bao giờ thích một người như vậy, có lẽ hắn độc hành trong bóng đêm chính là vì ở một ngày nào đó gặp được tiểu tướng quân của hắn.

Hóa ra tâm của hắn cũng sẽ vì người nào đó mà rung động.

Hắn cho rằng một chuyến đến Nguyệt thành, chỉ biết tràn ngập âm mưu tính kế, lại không biết là kinh hỉ lớn nhất cuộc đời này.

Mặc kệ là bởi vì sao mà bắt đầu, hắn sẽ không buông tay, chết cũng không bỏ!

Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu tác giả: Thật vui vẻ nha! Rất nhiều tiểu đồng bọn đã lâu không bình luận xuất hiện nha! Còn tưởng rằng các bạn đều chạy hết rồi!

Cảm ơn tiểu thiên sứ trong lúc 2020-06-1121:45:43 ̄2020-06-1220:09:43 vì ta ném phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha  ̄ cảm ơn tiểu thiên sứ tưới dịch dinh dưỡng: Nghê Tuyết Chi Thành 9 bình; Kim Dạ Mãn Thiên Tinh (Tối nay trời đầy sao) 1 bình; vô cùng cảm ở mọi người ủng hộ ta, ta sẽ tiếp tục cố gắng!






Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro