Chương 26: Trở về (3)

Trans: Tuệ Mẫn

Beta: Nguyên

================================

Quy trình xuất bản phức tạp, thời gian lại dài, thời gian thẩm định bản thảo đều cần một đến hai tháng, xuất bản cần nửa năm hoặc có thể càng lâu hơn nữa, sau khi sách phát hành trên thị trường mới gửi khoản tiền cuối cùng đến tác giả.

Diệp Đàm không có nhiều thời gian đến vậy, một số quy trình là quy định của công việc, cô không thể thay đổi nhưng có thể thông qua một số thủ đoạn nhất định rút ngắn một ít thời gian.

--ví dụ như là thời gian thẩm định bản thảo.

Bút danh của Diệp Đàm không hề nổi tiếng, đơn thuần là một người mới, còn là đề tài khủng bố của tiểu chúng, nhà xuất bản lớn như vậy mỗi ngày nhận được bản thảo nhiều vô số kể, bản thảo của cô rất có thể bị biên kịch để ở cuối cùng mới xem, nếu tính toán như vậy, sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè cô cũng không thể nhận được khoản tiền đầu tiên.

Như vậy thì học phí của học kỳ tiếp theo cô bắt buộc phải mượn người khác rồi.

Nhờ bạn cùng bàn giúp đỡ một chuyện đối với cậu ta mà nói không hề quan trọng, tốt hơn việc đợi đến cuối cùng phải đi mượn tiền.

Bạn cùng bàn - Đoan Mộc Nhạc vẻ mặt ngây ngốc, sững sờ, hiện nay cậu vẫn chưa tiến vào gia tộc, quyền phát ngôn ở công ty gần như bằng không, nhưng chuyện nhỏ mà Diệp Đàm nhờ cậu giúp đỡ thì cậu vẫn có thể giúp được, không phải chỉ là kêu biên tập nhanh chóng thẩm định bản thảo hay sao, chỉ cần một câu nói là xong, cậu sững sờ là bởi vì học bá môn khoa học tự nhiên, học thần cùng bàn tại sao lại đột nhiên viết tiểu thuyết.

Cậu cũng hiểu Diệp Đàm đây là đang chuẩn bị kiếm tiền nhuận bút để trang trải cho sinh hoạt phí và học phí của năm học sau, chỉ là cậu không hiểu "Môn toán của cậu tốt như vậy, đều học đến nội dung của đại học rồi, cậu có thể nộp bản thảo cho tạp chí toán học nha, trình độ của cậu nhất định có thể."

Tại sao lại là tiểu thuyết!

Diệp Đàm: "Muốn thử xem sao."

Đoan Mộc Nhạc chấp nhận cách nói này, cậu cầm bản copy trong USB của Diệp Đàm về, nghĩ nghĩ, Diệp Đàm cũng không nói không cho cậu xem, cậu do dự một lát, gửi một phần cho biên tập, phần còn lại cậu tự mở ra xem.

Một lúc sau, Đoan Mộc Nhạc sắc mặt nhợt nhạt đóng lại tài liệu, hít thở sâu lại hít thở sâu, vẫn không thể đè xuống sự ớn lạnh, cậu sụp đổ, "mình tại sao lại tò mò!"

Tối nay cậu tuyệt đối sẽ mất ngủ, bị dọa đến mất ngủ.

Cậu bình thường không có nghiên cứu về tiểu thuyết, không biết trình độ như thế nào, nhưng cậu nghĩ một cuốn tiểu thuyết khủng bố có thể đem cậu dọa thành như vậy, có thể nói rằng cuốn tiểu thuyết này rất thành công đi?

Không nghĩ đến học thần khoa học tự nhiên cư nhiên lại có thiên phú văn học đến vậy.

Đoan Mộc Nhạc trong khoảnh khắc này lại một lần nữa sinh ra cảm giác hoài nghi bản thân một cách sâu sắc. Cậu đăng lên mạng xã hội một dòng tin mà tất cả mọi người đều xem không hiểu.

Hạt đậu vui vẻ say mê học tập: Tôi có phải thật sự chỉ là một cặn bã không.....

Chị gái của cậu rất nhanh cho một nút like.

Bạn tốt Vương Hạo của cậu: hahahahaha, cậu cuối cùng cũng nhìn rõ được bản chất của mình rồi! Chúc mừng Chúc mừng!

Đoan Mộc Nhạc lại đăng một tin nữa.

Hạt đậu vui vẻ say mê học tập: Khoảng cách giữa người bình thường và học thần cũng giống như khoảng cách giữa Vương Hạo năm nhất và điểm mười.

Lại giống như khoảng cách khác biệt giữa người và chó. Vì quan tâm đến học tra (chỉ người học không giỏi, thành tích kém) nên cậu không đăng dòng này lên mạng.

Cậu trước mặt học thần Diệp Đàm là cặn bã, vậy Vương Hạo trước mặt Diệp Đàm là đại tra tra cấp sử thi.

Nhìn Vương Hạo lại gửi tin nhắn đến lên án cậu lương tâm bị chó ăn, cậu ta là do tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, kém hiểu biết! Đoan Mộc Nhạc cười haha, lúc cậu ta học tiểu học không phải chỉ nhỏ hơn cậu một tuổi hay sao? Diệp Đàm người ta nhỏ hơn cậu đến 3 tuổi...

Càng nghĩ càng đau lòng, đồng thời lại khơi dậy ý chí chiến đấu, cậu không đủ thiên phú thì lấy nỗ lực bù lại, nhìn vào bài thi thật dày trước mặt nổi lên dục vọng chinh phục, vứt bản thảo và Vương Hạo ra sau đầu.

Mà Chủ biên bị tiểu thiếu gia gọi điện thoại dặn dò vô cùng bất lực, hiện nay cô chỉ phụ trách thẩm định bản thảo giai đoạn hai và giai đoạn cuối, bản thảo phải thẩm định giai đoạn đầu tại sao lại tìm cô, không thể coi nhẹ tiểu thiếu gia, em trai của Đại BOSS, vẫn phải cho mặt mũi, cô đem bản thảo trước đó định xem đóng lại.

"Xuyên Hạ, chưa nghe qua bút danh này, người mới sao, tiểu thuyết khủng bố a, đây ngược lại ít thấy...."

m thanh tự lẩm bẩm của cô dần dần biến mất, cả người hết sức chăm chú nhìn vào màn hình, hiển nhiên là đang bị kịch tình trong tiểu thuyết hấp dẫn sự chú ý.

Ban đầu là do Diệp Đàm dựa vào cảm giác mà viết "Sau Lưng", rất nhiều nơi tình tiết xử lý chưa được tốt, hiện nay viết lại một lần nữa, cô có sửa lỗi những chỗ chưa ổn, bất kể là lối hành văn hay kịch tình đều có sự tiến bộ rất lớn so với bản gốc, đem đến cảm giác trực quan nhất cho người đọc là tiểu thuyết càng thêm âm u khủng bố.

Chủ biên mỗi ngày phải xem rất nhiều bản thảo, trình độ tầm nhìn và thẩm mỹ rất cao, có thể khiến cô quên đi việc soi mói mà chìm đắm vào kịch tình đã có thể nói là tác phẩm ưu tú rồi, nhưng so với những người trước đó như Hà Lan Phong Xa, Lily... mà nói thì cô càng nhập tâm hơn, bầu không khí và thủ đoạn khống chế tiết tấu thành thạo khiến người xem gần như thở không ra hơi.

Nếu như trước đó chỉ là dựa vào thiên phú và tài hoa mà một bút thành danh thì hiện nay đã có thể nhìn ra kỹ xảo viết văn xuất sắc.

Sau khi xem xong, Chủ biên thở ra một hơi dài, mang theo cảm giác vẫn còn muốn xem nữa khi bắt gặp tác phẩm ưu tú và cảm giác run rẩy sau khi xem xong, khiến cô bức thiết muốn làm điều gì đó, cô trả lời email, "Một tác phẩm vô cùng xuất sắc, cũng rất thành thục, không cần sửa đổi liền có thể xuất bản, đây không giống tác phẩm của người mới, có thể cho tôi biết đây là tác phẩm mới của vị tác giả nào không, về việc xuất bản, tôi cần phải liên lạc với tác giả, phiền cậu gửi phương thức liên lạc cho tôi."

Đoan Mộc Nhạc từ trong biển đề thi vô tận lấy lại tinh thần, nhìn thấy hòm thư nhắc nhở, nhấp vào xem, gương mặt vốn đang mãn nguyện vì hoàn thành một đống bài tập bỗng chốc xuất hiện biểu tình bị đả kích.

Cậu có thể khẳng định những gì chủ biên nói đều là sự thật, không phải vì là bạn của cậu nên mới lịch sự nói như vậy, bởi nếu là do lịch sự thì sẽ không trực tiếp hỏi đây là tác phẩm của ai, theo những gì cậu biết, vị chủ biên này trong ngành vô cùng lợi hại, lựa chọn tác phẩm cũng rất khó khăn, tự nhiên lại hỏi như vậy....

Hạt đậu vui vẻ say mê học tập: Khoảng cách giữa người bình thường và học thần như là khoảng cách giữa Vương Hạo năm nhất và học thần năm ba.

Vương Hạo: ... Cậu có thôi đi không hả! Tôi gửi tin nhắn cho cậu thì cậu không trả lời, bây giờ còn đăng tin lên mạng!

Đoan Mộc Nhạc mới không có tâm trạng quan tâm đến cậu ta, cậu ăn năn hối hận xong liền lập tức nói cho Diệp Đàm biết tin tức tốt này, "Học thần, cậu cũng quá lợi hại rồi, tùy tiện đi thi liền đạt hạng nhất, tùy tiện viết một cuốn sách liền có thể xuất bản rồi!"

Quan trọng là cô năm nay chỉ mới mười bốn tuổi!

Diệp Đàm không có bạn bè, trước đây Đoan Mộc Nhạc cảm thấy cô bạn cùng bàn này không có bạn là do quá lạnh lùng, người bình thường không thể chống lại khí lạnh toát ra từ người cô, hiện tại cậu ý thức được, có thể có người có khả năng chống lại hào quang lạnh giá của cô nhưng lại tháo chạy bởi hào quang học thần mà cô toát ra.

Đoan Mộc Nhạc xuất thân không tệ, đầu óc cũng khá tốt, đặt vào trong vòng bạn bè cũng là một nhân vật thường xuyên được người khác ca ngợi, nhưng cậu vẫn cảm thấy có chút ghen tị với Diệp Đàm, có thể tưởng tượng được cảm giác của những người trước đây từng có ý đồ tiếp cận Diệp Đàm.

Khi một người ưu tú đến một trình độ nhất định thì thật sự là cao xứ bất thắng hàn* rồi.

(Cao xứ bất thắng hàn – 高处不胜寒 – gāo chù bù shèng hán (xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức nhé, bài có câu Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, trình độ đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn...).

Đoan Mộc Nhạc vừa hâm mộ vừa ghen tị, cậu cũng muốn được trải nghiệm loại cảm giác này a!

Diệp Đàm và chủ biên đang nói chuyện, Đoan Mộc Nhạc nhìn vào màn hình ngây người khoảng năm phút, bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa cốc cốc, Vương Hạo to tiếng ở ngoài cửa: "Đoan Mộc Nhạc! Cậu ra đây cho tôi! Đừng tưởng rằng tôi không biết cậu ở trong đó! Có bản lĩnh đăng tin lên wechat thì có bản lĩnh ra đây gặp tôi!"

Sau khi Đoan Mộc Nhạc xem nhẹ năm mươi tin nhắn cậu gửi, Vương Hạo quyết định từ biệt thự nhà cậu giết chạy tới đây.

Đoan Mộc Nhạc: "...."

......

"....., cô là người mới, không có tiếng, lại viết khủng bố, một loại đề tài tiểu chúng, nếu trực tiếp xuất bản thì có thể lượng tiêu thụ sẽ không tốt, tôi nghĩ rằng trước tiên chúng ta nên đăng nhiều kỳ lên trang "Quỷ Thuyết", tổng cộng là mười vạn chữ, có thể đăng liên tiếp năm kỳ, đợi đến khi đăng hết tất cả các kỳ thì sẽ tập hợp lại xuất bản."

Sau khi chủ biên biết được Diệp Đàm là một người mới hàng thật giá thật, cực lực khắc chế mới không khiến ngữ khí của mình quá mức kích động, trong lòng đã có chủ ý, nhất định phải giữ Diệp Đàm lại, cuốn đầu tiên đã có tiềm lực kinh người đến vậy, tài hoa xuất chúng, lại viết thêm vài cuốn nữa rèn luyện, sợ rằng thật sự có thể tự thành lập một phái riêng rồi.

Cho dù là đề tài khủng bố tiểu chúng! Nhưng vẫn có fans cứng! Lăng xê ra đại thần của một loại hình, còn sợ bán không được sao!

Diệp Đàm không có ý kiến gì với việc xuất bản như thế này, điều duy nhất cô muốn biết là, "Tiền nhuận bút sẽ được trả như thế nào?"

Xuyên Hạ: Tôi cần dùng tiền gấp.

Nhìn đến dòng tin nhắn này, chủ biên ngẩn người, cô đang đánh vài dòng về nội dung tuyên truyền, bởi vì ngay từ lúc đầu Đoan Mộc Nhạc nói rằng đây là sách của bạn cậu nên chủ biên cứ nghĩ Diệp Đàm là con cháu nhà giàu có, người như vậy tại sao lại thiếu tiền? Cô không có suy nghĩ đến tiền nhuận bút, chỉ nghĩ dùng cách thức khác cổ vũ Diệp Đàm khiến cô ấy nhất định phải kiên trì viết tiếp, tốt nhất là trở thành một trong những trụ cột của công ty họ.

Nhìn vào dòng tin nhắn vài giây, chủ biên xóa bỏ toàn bộ những dòng chữ đang đánh trước đó, "Nếu chúng ta lựa chọn đăng lên tạp chí trước, cô có thể nhận được khoản tiền nhuận bút của tạp chí, sau khi tập hợp lại xuất bản cô sẽ nhận thêm tiền bản quyền, tiền nhuận bút của tạp chí sẽ tính dựa vào số lượng chữ, cuốn tiểu thuyết này của cô chất lượng rất cao, tôi có thể cấp cho cô mức phí cao nhất, tiền bản quyền sẽ dựa theo quy định của nhà xuất bản, phải tính theo giá của người mới."

Cô nói ra một chữ số. Những người mới bình thường sẽ không nhận được con số này, nhưng cô có tâm lôi kéo Diệp Đàm, lại nhìn vào giao tình với Đoan Mộc Nhạc, mới đưa ra con số đó, nếu cô ấy thật sự trở thành trụ cột của công ty, giá tiền này vẫn là bọn họ đang chiếm lợi rồi.

Diệp Đàm nhanh chóng tính toán một chút, nếu cứ như vậy thì cô sẽ nhận được khoản tiền trên hàng vạn rồi.

Xuyên Hạ: Tôi còn một cuốn tiểu thuyết nữa, bây giờ gửi cho cô.

Gửi cho chủ biên là cuốn "Quái Vật", tuy rằng hai cuốn này đều có mười vạn chữ, nhưng cô đã viết qua một lần bởi vậy tình tiết đã ghi tạc lại trong đầu, đánh lại chỉ cần tốc độ nhanh là được, vì vậy cô hoàn thành xong rất nhanh, thậm chí lúc này cô đã đánh ra được một nửa kịch bản của "Chiến Hồn" rồi.

Chủ biên gửi lại một dấu tay OK, sau khi xác nhận hòm thư đã nhận được email, cô trả lời Diệp Đàm, đợi cô xem xong sẽ trả lời lại vào ngày mai.

Nếu như hai cuốn tiểu thuyết đều có thể xuất bản, trong khoảng thời gian ngắn cô sẽ không thiếu tiền, nhưng năm sau cô phải học đại học, cô chuẩn bị báo danh thi vào Đại học B, phòng này cô không thể ở nữa, vật giá ở bên đó cũng rất cao, cô cần nhiều tiền hơn nữa.

Cô suy nghĩ nửa phút liền vô thức mở ra thư mục đó, con chuột di động nhưng cô vẫn chưa nhấp vào, cho dù cô hiện tại nhấp vào cũng không thể kiên trì đến cuối cùng, những khi cô cần suy nghĩ cô thường làm đề toán học.

Năng lực tự học của cô rất mạnh, trước đây cô liên tục nhảy lớp là dựa vào bản thân tự học, những gì thầy cô dạy vẫn xa xa không đủ để cô tiêu hóa, gần đây cô gặp phải một khó khăn, bản thân cô không thể giải quyết được, nhưng cô căn bản không biết phải đi tìm loại sách tham khảo nào, năng lực tự học của cô bước vào bình cảnh.

Cô cần phải tìm một lão sư chuyên nghiệp đến phụ đạo, chí ít có thể chỉ rõ những tư liệu mà cô đang thiếu.

Sau khi nghĩ rõ điểm này, Diệp Đàm đã có cách nghĩ, sáng sớm ngày thứ hai cô liền đi đến thành khoa học, chủ tiệm trước đây nhét danh thiếp cho cô đang cúi mắt nhìn vào máy tính, ngón tay đang đánh trên bàn phím.

Diệp Đàm giống như lần trước gõ gõ trên quầy: "Anh có nhận làm những công việc khác không?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro