Chương 29: Trở về (6)
Edit: Ngọc Linh
Beta: Vũ
======================================
"Mười vạn?"
"Hả? Mười, mười vạn? Không phải tám vạn sao?"
Hai giọng nói đồng thời vang lên. Sau khi Vương Hạo nghe được giọng nói của Diệp Đàm, suýt nữa đem lời nói nuốt trở về, dùng vẻ mặt đưa đám nhìn Đoan Mộc Nhạc. Tất cả số tiền riêng của hắn cũng chỉ có mười vạn thôi đó!
Đoan Mộc Nhạc liếc mắt, đã là lúc nào rồi, hắn còn để ý về giá cả.
Diệp Đàm rốt cuộc dâng lên một chút hứng thú, "Nhờ vả cái gì?"
"Tôi từ chối loại chuyện giả làm bạn gái này."
"Đừng nghe Hạo Tử nói bừa." Đoan Mộc Nhạc thở dài, chỉ cảm thấy mệt mỏi, tại sao lại muốn hắn dọn dẹp hậu quả của cậu ta chứ?
Ngày hôm đó, Vương Hạo đã ngồi thẫn thờ mấy tiếng đồng hồ, không biết nghĩ thông suốt cái gì, liền đến bệnh viện, dò hỏi mẹ hắn có đồng ý ly hôn hay không. Vương Hạo hỏi hắn mẹ vì sao không muốn. Mẹ hắn nói bà không thể trơ mắt nhìn đứa con riêng kia cướp đi đồ vật thuộc về hắn! Vương Hạo kiên nhẫn phân tích cho mẹ hắn nghe, đem chuyện trước kia Diệp Đàm nói cho hắn nói ra, chờ mẹ hắn bình tĩnh lại rồi quyết định ly hôn.
Ba hắn cảm thấy chuyện này tuy rằng ông ta không đúng, nhưng mọi người đều như vậy mà, cùng lắm là làm loạn một thời gian thôi. Sao lại làm loạn đến mức muốn ly hôn, còn muốn phân chia tài sản nữa? Điều này cũng không phải nói đùa. Mẹ hắn đã tìm một luật sư vào hôm đó, yêu cầu luật sư nói chuyện với ba hắn, nếu ba hắn không đồng ý thì hẹn gặp lại tại toà.
Ba hắn đương nhiên không đồng ý, nhận thấy thái độ của vợ quá cứng rắn và kiên quyết nên quyết định xuống tay với Vương Hạo. Nhưng thái độ của Vương Hạo cũng không mềm mỏng hơn mẹ hắn bao nhiêu, cũng không biết ba hắn nghĩ như thế nào, ngày đó còn mang theo đứa con riêng kia cùng đi,. Đại ý là, xem em trai ngươi có bao nhiêu ưu tú, hắn trở về cũng là vì giúp ngươi. Đồ vật trong nhà vẫn là của ngươi. Vợ ông ta vẫn là mẹ của Vương Hạo, mọi thứ đều sẽ không thay đổi.
Vương Hạo lúc ấy mới thực sự bùng nổ. Lúc trước hắn còn có một chút do dự, nhưng hiện tại thì không còn chút nào. Với thái độ này, còn muốn trông cậy hắn đứng về phía ông ta? Về sau ông ta không đem tất cả gia sản cho đứa con riêng kia là tốt lắm rồi! Diệp Đàm cũng không nhìn lầm, Vương Hạo căn bản chịu không nổi kích thích, liền chỉ vào mặt cha hắn chửi bới, cũng không cho ông ta giữ lại chút thể diện nào.
Cha hắn tức giận run rấy nói:" Em trai mày nhỏ tuổi hơn mày, nhưng nó lại học tập tốt hơn mày. Điều này chẳng lẽ không phải sự thật? Mày nói chuyện với tao như vậy, còn đem tao để vào mắt sao? Sao mày không học hỏi em trai mày một chút?"
Vương Hạo cảm thấy tâm lạnh , tràn ngập uất ức và tức giận. Vào lúc đó, hắn dường như lần đầu tiên nhìn rõ cha hắn.
Nhưng Vương Hạo rất muốn giữ thể diện, cho dù khóc cũng chỉ khóc bên cạnh Đoan Mộc Nhạc. Không cần nói lời nào với mẹ mình, lập tức tuyên bố, "Tôi học tập không tốt, là chỉ số thông minh kém. Nhưng hắn cũng được gọi là thiên tài sao? Ông biết thế nào gọi là thiên tài chứ? Bạn gái của tôi đây mới thật sự thiên tài! So với cô ấy, ông chỉ là cặn bã!"
Chờ hắn hoàn toàn bình tĩnh lại, nhận ra được mình đã nói gì, tuyệt vọng gọi điện thoại cho Đoan Mộc Nhạc dò hỏi xem cơ hội để Diệp Đàm đồng ý trở thành bạn gái của hắn lớn bao nhiêu, Đoan Mộc Nhạc tàn nhẫn phá vỡ ảo tưởng của hắn:" Đừng mơ."
Diệp Đàm có khả năng vừa ý hắn hơn Vương Hạo.
Vương Hạo nói, "Tôi tốt xấu gì cũng là một phú nhị đại, tướng mạo đoan chính, phẩm hạnh tốt, vì sao không được?"
"Chỉ số thông minh quá thấp."
Vương Hạo bị bạn tốt phá đám, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, chuẩn bị thử một chút. Hắn trước đó đã có chuẩn bị. Nhưng khi chuyện tới trước mắt, hắn lại có chút sợ rồi.
Tuy rằng Diệp Đàm nhỏ tuổi hơn hắn. Nhưng tiếng gọi em gái của Vương Hạo gọi cô cũng vô cùng thuận miệng.
Chờ Đoan Mộc Nhạc dùng khuôn mặt vô cảm đem nguyên nhân và hậu quả của sự việc nói xong, Vương Hạo đã ngồi ngay ngắn giống như một đứa trẻ mắc lỗi, không tự tin nói, "Ở trước mặt ba tôi làm bộ một chút là được, còn có tên khốn kia muốn tham gia cuộc thi Olympic năm nay, côi xem cô có thể tham gia hay không? Chỉ cần côi so tài với hắn, tôi cho cô tất cả tám...... Mười vạn tôi tiết kiệm được."
Hắn cúi đầu "Tôi cũng tưởng mình có thể cố gắng học tập để đứng trước mặt cậu ta, nhưng đến chương trình học hiện tại tôi còn không theo kịp, đừng nói đến nhảy lớp......"
Hắn thật sự là một người bình thường. Lúc ấy hắn thật sự muốn cố gắng học tập vượt qua đứa con riêng kia, nhưng khi hắn làm xong một bài thi liền tỉnh ngộ.
Hắn thật sự không phải người có thể làm được loại chuyện này.
"Xin cô đấy, giúp tôi một lần đi mà, tôi không thể mất mặt trước bọn họ! Từ nay về sau chúng ta đều là anh em tốt, cô có yêu cầu gì cứ việc nói cho tôi biết, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi đều sẽ làm!"
Đoan Mộc Nhạc cũng có chút tức giận, liền bị kích thích một chút, cái gì cũng nói ra. Nhưng nhìn hắn như vậy lại không đành lòng "Bạn học Diệp, giúp tôi một chút được không?
"Được."
Ở thời điểm hắn chuẩn bị nịnh hót liền nghe thấy tiếng trả lời. Kinh hỉ đến đột ngột tới mức không kịp đề phòng. Ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Đàm, Vương Hạo không khỏi ngẩn người: "Cô đáp ứng rồi?"
"Chờ đến Thế vận hội kết thúc, chúng ta liền ' chia tay ', đưa ba vạn làm tiền đặt cọc trước."
Lúc này, chỉ cần Diệp Đàm đồng ý, cái gì Vương Hạo cũng không ngại, miệng cười tới tận mang tai.
Từ góc độ kinh doanh mà nói, điều kiện này đáng giá mười vạn. Hơn nữa, có điểm thuận theo hoàn cảnh mà làm. Giáo sư Thạch Nguyên đã lâu không trả lời cô. Cô đã bắt đầu xuy xét cuộc thi Olympic Toán một lần nữa. Đến lúc đó nếu cô đi hỏi, giáo sư còn có thể từ chối sao? Bây giờ, Vương Hạo cố tình tới tìm cô nói chuyện này, xem ra thật sự là định mệnh.
Nếu quyết định tham gia cuộc thi Olympic Toán lần này. Kế hoạch kia lại phải điều chỉnh lại một lần nữa, cô cần mua một đống đề thi Olympic Toán để luyện tập.
Trong việc học tập, trước mắt cô đã học đại học năm ba, một phần liên quan tới nghiên cứu sinh. Nhưng điều này không có nghĩa là cô nắm chắc cuộc thi Olympic Toán. Chỉ có thể nói nội dung môn toán đại học giúp cô giải đề.
Bởi vì trước đó bị Đoan Mộc Nhạc quấy rầy, lần này cô tắt điện thoại trong suốt thời gian học tập, hết sức tập trung giải đề.
Một tuần trước khi trường học của cô khai giảng, cô nhận được một bưu kiện từ tổng biên tập rằng 《 Sau Lưng 》 và chuẩn bị tiến hành bản tiếp theo, cuối tuần liền bắt đầu phát hành. Họ hỏi xin địa chỉ để gửi cho cô hai bản mẫu. Bởi vì lúc ấy cô đang vội vàng giải đề toán. Trong khi xem xét đáp án, cô bị lời giải của một bài toán dẫn dắt, bỗng nhiên linh cảm tới, chẳng những có thể giải quyết thành công một vấn đề khiến mình đau đầu trước đó, cô còn nghĩ tới một câu chuyện thú vị.
Sau khi viết dàn ý cho cuốn tiểu thuyết dự kiến đặt tên là 《 Con Số Vong Hồn》, cô lại đem bài toán khó kia chứng minh một cách chính xác, rõ ràng. Sáu ngày sau, nhớ rằng sắp khai giảng, cô mới khởi động máy, mở ra hòm thư ra nhìn xem để sót tin tức hay không, lúc này mới thấy được bưu kiện kia, cô trả lời chủ biên, đơn giản nói rõ nguyên nhân, đem địa chỉ đã phát qua đi.
Sau khi hoàn thành công việc, cô xoa xoa bả vai, muốn nghỉ ngơi một chút. Bỗng nhiên chân cô lảo đảo.
Vạch trắng trước đó đột nhiên xuất hiện, lan ra cả căn phòng chỉ trong tích tắc. Diệp Đàm chưa kịp có phản ứng gì đã bị mạng lưới vạch trắng bao phủ.
......
Bệnh viện.
"Sao còn chưa tỉnh nữa?"
Thẩm Lan nhịn không được đạp tường. Người đại diện nhíu lông mày, trầm ngâm nhìn hắn " Anhi bình tĩnh một chút! Bác sĩ chưa tìm ra nguyên nhân, anhi gấp như vậy cũng không làm được gì."
Đã ba tháng kể từ khi sự việc xảy ra. Quá trình quay phim 《 Chiến Hồn 》đã đến thời kì cuối. Trên mạng đã xuất hiện thông tin tuyên truyền liên quan, nhưng sự việc trước đó vẫn làm người sợ hãi khi nhớ tới.
Ngày đó, trợ lí của Thẩm Lan không yên tâm liền vội vàng trở về, phát hiện điều gì đó không ổn, anh khẩn cấp liên hệ người đại diện, điều tới khách sạn để theo dõi. Ngay từ đầu khách sạn đã không muốn cấp, chờ người đại diện dùng thủ đoạn, đối phương mới đồng ý. Sau khi nhìn thấy một màn theo dõi này, mọi người ở đây hít một ngụm khí lạnh, người đại diện đều bất chấp nguy hiểm, trực tiếp báo cảnh sát.
Vừa rồi khách sạn mới thừa nhận có người nói bọn họ đi bắt gian, cho bọn họ tiền, yêu cầu bọn họ để yên và không giám sát. bọn họ không nghĩ tới đối phương cư nhiên không phải tới bắt gian, mà là trực tiếp mang đi Thẩm Lan cùng Xuyên Hạ, bọn họ sắp ngất đi rồi. Nhưng người đại diện làm gì còn có tâm tư quản bọn họ. May mắn là cảnh sát đến rất nhanh, biển số xe của đối phương không được che giấu, bọn họ nhanh chóng bị theo dõi, một đường đuổi tới tận biệt thự.
Thẩm Lan ngoại trừ có một chút trầy da thì không có vấn đề gì, nhưng Xuyên Hạ thì thật thảm, được đưa đến phòng cấp cứu tại bệnh viện, một dao kia đâm tới khiến nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng. Thẩm Lan ở phòng cấp cứu cả đêm với đôi mắt đỏ hoe. Người đại diện chỗ cảnh sát cục tới thấy vậy liền hít một ngụm khí, nói hắn nhanh nghỉ ngơi.
Cảnh sát cũng đã tra ra manh mối. Đây cũng do trước đây cảnh sát địa phương thấy rất kì lạ. Đối phương bắt cóc một đại minh tinh từ khách sạn, lại không có che giấu, này cũng quá kỳ lạ đi? Sau đó người vệ sĩ đã thú nhận, bọn họ lúc ấy căn bản không biết cụ thể tình huống. Tiểu thư nhà bọn họ, là fans cuồng của Mục Vũ . Nói với ba cô rằng bạn trai cô bị một con nhỏ trà xanh đoạt đi rồi, muốn bố cô đưa cô người để đi giáo huấn ả.
Ba cô liền cử vệ sĩ đi.
Tên fans cuồng kia ngày thường che dấu thật tốt, không ai cảm thấy cô có bệnh. Cô ngoan ngoãn, sống hướng nội, thậm chí có chút nhút nhát. đây là những người xung quanh có ấn tượng đối cô ấy. Bố cô không nghi ngờ gì, vệ sĩ cũng vậy, thẳng đến khi bọn họ nhận ra Thẩm Lan. Vì sao người phụ nữ mà cô muốn giáo huấn lại cùng Thẩm Lan sống hòa thuận bên nhau? Chỉ là hoài nghi của bọn họ bị cô cưỡng chế bác bỏ. Cũng không cảm thấy cô sẽ làm chuyện gì, liền mang theo hoài nghi trở về phục mệnh, khi biết rõ chân tướng, trái tim như muốn ngừng đập.
Mà lúc trước, fans cuồng này được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thời kì cuối, đối cảnh sát thật thà thú nhận, nói so với chết ở trên giường bệnh thì không bằng làm điều gì có ý nghĩa. Cô đã sắp chết, liền làm một việc khiến người ta phải nhớ mãi.
Logic như vậy khiến người ta không nói lên lời. Ả bị tạm giam vì tội cố ý giết người.
Bọn họ làm loạn ra động tĩnh quá lớn, căn bản giấu không được. Một nghệ sĩ như Thẩm Lan đã ở vị trí mà thời thời khắc khắc đều có người nhìn chằm chằm, vậy mà vẫn chưa có manh mối. Bài báo về vụ bắt cóc của Thẩm Lan đã trở thành tiêu đề, vô số người nửa đêm bị tag lên. "Tiểu Lan Can" của Thẩm Lan đều muốn điên rồi. Bởi vậy toàn bộ mạng xã hội internet đều bị tê liệt nửa giờ. lập trình viên suốt đêm tăng ca mới làm nó hồi phục bình thường.
Chờ đến khi tra ra manh mối, "Tiểu Lan Can" đã tàn sát tất cả các trang báo "Mộc Ngư" sở hữu trang. Mục Vũ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió. Tài khoản của fans, minh tinh được trả tiền, fans của Mục Vũ phát rồ, hắn cơ hồ là bị vạn người chửi rủa.
Mục Vũ sau khi biết chuyện cũng như bị sét đánh.Không có một chút phòng bị nào, cả người liền choáng váng, trơ mắt nhìn sự lên án của toàn dân mạng. Sự hợp tác được bàn luận trước đó được thay thế bằng những lời bào chữa, mượn cớ đổi người. Những hợp đồng đã kí trước đó cũng đều có vấn đề. Sự tình trước đó vấn như bóng ma chưa hoàn toàn biến mất, đột nhiên từ trên trời lại rơi xuống một ngọn núi lớn, tựa hồ muốn đem hắn một đường đạp hắn xuống tận chân núi.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro