Chương 4: Nữ chính xuất hiện
Trầm mặc đối diện với sự thật, Từ Trì rất lâu vẫn chưa thể bình tĩnh.
Trong đầu cậu bây giờ đang có rất nhiều dấu chấm hỏi.
Không phải chứ, cậu là Từ Trì đó, tiểu thiếu gia của nhà họ Từ, từ khi nào phải chen chút nhau trong tàu điện ngầm!!!
Nhà có xe lại không đi, lại bắt cậu chạy tới đây làm gì??
Nghiệt ngã! Du Điềm chắc chắn là cố ý!!
A a a a a a a a a nữ sinh cái gì chứ ĐM!
Tức chết cậu tức chết cậu, cậu tuyệt đối không thể cưới loại con gái này!!
Tuyệt! Đối! Không! Thể !!
"Cậu......" Từ Trì tức đến á khẩu!!
"Điện thoại của tôi có bản đồ, mở ra xem đường một chút đi." Du Điềm nói xong một câu cuối cùng, lễ phép phất tay.
"Tôi đi trước nha~"
"???"
Không không, cậu, cậu quay lại đây......
Có chuyện gì từ từ thương lượng......
Cậu quay lại, đó là xe của tôi, cậu......quay......lại......Aaaaa......
Từ Trì giơ tay lên, nhưng mẹ kiếp nữ ma đầu trong xe lại rất vô tình, trực tiếp nâng cửa sổ lên, từ chối nói chuyện, người lái xe mà anh chọn lại là rất tinh ý, anh ta vừa nhận được ý của Du Điềm đã trực tiếp đạp ga và phóng đi. Chiếc xe mới vừa gần trong gang tấc giờ chỉ còn có thể nhìn được mỗi đuôi xe.
.....Chỉ nhìn thấy được đuôi xe, xa dần, xa dần....
"!!!"
Tốc độ này cũng nhanh quá rồi!
A a a a a a --!
*
Từ Trì uể oải ở cổng trường một lúc lâu cũng chẳng nhìn thấy một chuyến xe nào, cuối cùng không còn cách nào khác, đành phải đi.....bằng tàu điện ngầm.
Mà như chúng ta đã biết, tàu điện ngầm trong giờ cao điểm ---
"Anh dám đụng vào ngực tôi, không thấy tôi là nữ sinh à? Biến thái!!"
"Đừng có chen qua đây!!"
"Biết tôi là ai không, có ngon thì lại đây bóp chết tôi đi nè!"
Những người xung quanh bắt đầu đổ dồn ánh mắt ngu si về cậu, Từ Trì trong cơn giận dữ, cảm giác tức giận cả ngày nay còn nhiều hơn một năm nay.
Đều là tại cô gái đáng chết kia!
Sau khi xuống tàu điện ngầm, váy đã bị nhăn lại, Từ Trì nhíu mày nén lửa giận đi về phía nhà họ Du.
Về tới nhà còn chưa ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm.
Cha Du đã đánh phủ đầu bằng một tràng trách cứ.
"Ngày đầu tiên đi học đã gây ra rắc rối. Thân là chị gái tại sao con không biết bảo vệ em gái của mình ? Ta nghĩ chắc nhiều năm nay con không trưởng thành bên chúng ta nên mới không có phép tắc như vậy đúng là là bà nội đã chiều hư con rồi!"
"?"
Bên tai truyền đến một tiếng hic.
Du Song khóc sướt mướt không biết từ đâu xuất hiện ở trước mắt: "Chị, em rất là lo lắng cho chị, Từ Trì hiểu lầm em thì không nói, sao chị cũng có thể hiểu lầm em? Để người khác nhìn vào như vậy, chị không biết đã có bao nhiêu người chê cười em đâu !"
"......"
Bỏ hiểu lầm sang một bên, Từ Trì lúc này chỉ nhìn thấy vẻ mặt của Dư Song đã rất tức giận: "Vậy nên vì em tức giận nên đuổi chị ra khỏi trường. Chị không đã quen đường đi, lại phải chen chúc đi tàu điện ngầm để về nhà? Tốt xấu gì chị cũng là người có hôn ước với nhà họ Từ, nhà họ Du nghèo đến mức không có xe đưa đón chị phải không ?? Cũng chỉ vì em mà đám bạn học ở ngoài cổng trường đều đem chị ra làm trò cười ??? "
Du Song cũng sửng sốt: "Chị đi về bằng tàu điện ngầm sao?"
"Nếu không thì đi cái gì!" Từ Trì tức giận.
Du Song nhìn thấy váy của Từ Trì nhăn nhúm một mảng, tuy rằng nội tâm đã thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhưng mà--
"Chị, tại sao chị không bắt taxi đi về ?"
"......"
Đúng vậy, tại sao cậu không bắt taxi để về nhà họ Du? Bởi vì Du Điềm đã đề nghị cậu đi tàu điện ngầm sao??
"............"
Không lẽ cậu không chỉ bị chọc tức đến nỗi đầu óc hỗn loạn mà ngay cả chỉ số thông minh của cậu cũng bị biến đổi?
Mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp mẹ kiếp, cuộc sống này thật bất công!!
*
Du Điềm trở về nhà họ Từ, nghe hệ thống báo cáo tình hình theo dõi Từ Trì, cô thiếu chút nữa cười tê liệt.
"Rồi sao nữa, Du Song tìm cha Du khóc vậy thôi, còn Từ Trì?"
【 Du Song thì vẫn luôn khóc, cha Du đang tức giận, nam chính trút giận không được, nếu không phải cậu ấy không khóc được, thì thiếu chút đã đã muốn PK với Du Song kỹ năng rơi lệ rồi tỏ vẻ đáng thương】
"Hồng hồng hỏa hỏa hoảng hoảng hốt hốt ha ha ha ha ha."*
*Mấy từ nay trong pinyin đều bắt đầu bằng chữ 'h' nên có nghĩa là ahahahahaha
Du Điềm té cười đấm đấm vào sô pha.
【...... Ký chủ cô tém tém lại một chút. 】
Nó đường đường là một hệ thống, mà buộc phải trở thành mẹ già bởi một cái BUG hoán đổi thân thể hỗn độn, nó vừa hướng dẫn cuộc sống của nam chính và ký chủ, vừa phải đáp ứng những yêu cầu kỳ lạ của ký chủ...Rốt cuộc đến những chuyện nhỏ nhặt thôi hệ thống cũng phải tiếp quản mọi thứ.
"Không thể."
【 . 】 tính tính, không thể trêu vào.
Sau khi cười xong, Du Điềm nghiêm nghị hỏi: "Cậu có biết được được khi nào thì có thể đổi trở lại?"
【 Thế giới đã ổn định, nhưng tôi thử lại......không được 】
【 Ký chủ không phải cô cảm thấy rất vừa lòng với thân thể nam chính sao, tại sao lại nhanh chóng muốn đổi về? 】
Từ chiều, Du Điềm đã hỏi rất nhiều lần vấn đề này.
Du Điềm rất phấn khích khi được làm nam chính, nhưng...ngày mai nữ chính và nữ phụ sắp đến rồi, làm sao mà cô không vội cho được.
Theo diễn biến trong sách, nữ chính đến trường chỉ muộn hơn nguyên chủ một ngày, sau đó thông qua sự sắp xếp của giáo viên, cô ấy đã trở thành bạn cùng bàn với nguyên chủ , mở đầu cho mối tình chị em plastic.
Chỉ nghĩ đến thôi đã thấy.....rất buồn nôn.
Nữ chính là người có thể chất yếu, Du Điềm mới đến có một ngày, lại đúng lúc chưa có bạn cùng bàn, nhưng nếu muốn sau này cô phải ngồi cùng bàn với nữ chính ...... không bằng ăn thịt cô đi.
Bông trắng nhỏ kia bản lĩnh khác thì không có, nhưng khả năng gây chuyện của cô ta chỉ có hạng nhất, cô bị điên mới có thể để hoa trắng nhỏ ấy ngồi cùng bàn làm lá chắn.
Hơn nữa Du Điềm vẫn có chút lo lắng, trong truyện hoa trắng nhỏ và Từ Trì là chân ái.
Tuy không phải là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên, nhưng nếu thật sự ngồi chung bàn ngay từ đầu, để hai người có nhiều thời gian tiếp xúc thì quả thực sẽ rất phiền phức.
Cho nên về tình về lý, Du Điềm sẽ tự mình xử lý đoạn cốt truyện này, không thể chạy thoát việc cùng lớp với nữ chính, nhưng ngồi cùng bàn, chắc chắn không được rồi.
Bất quá nếu đổi không được, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đinh ~ WeChat vang lên.
Diệp Hiểu Hủy: [ Ngày mai tớ sẽ trở lại ( ̄▽ ̄)/]
Ô, đúng vậy, thanh mai trúc mã thời thơ ấu của Từ Trì, hoa khôi học đường Diệp Hiểu Hủy sẽ trở lại trường học vào ngày mai, tiếc là cô ấy lại học cùng lớp với Du Điềm. Diệp Hiểu Hủy phải lòng Từ Trì nhiều năm, sau khi biết được hôn ước của cậu, ngày nào cô ấy cũng thích gây sự với cô.
Diệp Hiểu Hủy nhắn đến vài tin, Du Điềm lãnh đạm ứng phó rồi bỏ qua.
Đinh ~ một lúc sau, di động lại vang lên, Du Điềm bực bội cầm lên, kết quả không phải là Diệp Hiểu Hủy.
Phương Thư: [ Anh Trì, sắp thi rồi, lão Vương lại nói tôi làm bài không đủ nhiều, oa hu hu, ông ấy lại đuổi tôi đến lớp thực nghiệm bàng thính* làm bài, tôitừng lấy nhiều giải thưởng cho lớp chúng ta như vậy, lão Vương ông ấy thật không có lương tâm QAQ ]
(*) Ngồi nghe học mà không được coi là chính thức.
Phương Thư: [ Tôi không muốn đi a, mỗi ngày đều có bài tập quả thực rất khó nha, huh ]
Du Điềm ngẩn người, Phương Thư sẽ tới lớp thực nghiệm?
Hình như là có chuyện đó .
Trường trung học quốc tế Dục Đức là một trường tư lập, được chia thành các lớp quốc tế, lớp thực nghiệm và lớp bình thường, các lớp quốc tế đều được lên kế hoạch du học sau khi học xong cấp 3. Hình thức cũng phù hợp với tiêu chuẩn quốc tế về đào tạo cá nhân của học sinh.
Các học sinh lớp thực nghiệm và lớp bình thường được yêu cầu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học và chú trọng hơn đến giáo dục định hướng thi.
Từ Trì có hai người bạn tốt là Ứng Huy và Phương Thư, họ đều là những người có thành tích học tập nổi trội nhất vì vậy việc họ tham gia cuộc thi là điều bình thường.
Nếu cô nhớ không lầm, Phương Thư sắp tham gia một cuộc thi tiếng Anh, cậu ấy học tiếng anh bản xứ nên nháy mắt cũng có thể loại được tảng người ở lớp quốc tế, nhưng bây giờ cái cậu ấy cần phải rèn luyện là khả năng viết của mình.
Gửi tin nhắn WeChat cho cô vào thời điểm này thực sự như đang buồn ngủ mà có gối vậy, giải quyết được cho cô một vấn đề không nhỏ a.
Du Điềm có một ý tưởng trong đầu, định sẵn để trả lời.
*
Ngủ một giấc tỉnh dậy, nhìn vào cổ tay mảnh khảnh của mình, Du Điềm thở dài một hơi, cô và Từ Trì cuối cùng cũng được hoán đổi trở lại, cám ơn trời đất.
【 Từ Trì: Ha ha ha ha rốt cuộc cũng đổi lại được rồi. 】
【 Từ Trì: Tạm biệt nha.jpg】
Du Điềm: "......"
Vừa mới tỉnh lại tin nhắn WeChat đã thông báo tới, Du Điềm cũng không trả lời, âm thầm sửa lại cái ghi chú.
Đem "Từ Trì" đổi thành "Thằng con nhà địa chủ ngu xuẩn".
Trước khi ăn sáng Du Điềm ra bên ngoài đi bộ một vòng, sau đó thong thả trở lại bàn ăn dùng cơm.
Thói quen đã nhiều năm, Du Điềm không thể ăn nhanh được.
Khi Du Song đã ăn xong thì Du Điềm chỉ mới ăn được một nửa, Du Song định lên tiếng thúc giục, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, tròng mắt di chuyển liền đi ra ngoài, Du Điềm mặc kệ cô ta.
Chờ Du Điềm ăn xong, chậm rì rì ra tới cửa, tài xế đang điên cuồng tìm chìa khóa xe.
Còn Du Song, người luôn muốn diễn lại những chiêu trò cũ không còn trêu chọc Du Điềm và cũng đang hỗ trợ tìm kiếm vì sợ bị muộn.
Khi Du Điềm lấy chìa khóa từ trong túi ra, Du Song mặt mày liền xám xịt: "......"
Du Điềm ngồi vào ghế lái phụ, căn bản không thèm nhìn sắc mặt của cô ta, liền nói: "Ngày hôm qua quên mất."
"Nhà họ Du chỉ có mấy chiếc xe này, lần sau nếu tan học em còn đi trước, lốp xe, ổ khóa giấu kín, với cả nước. Đừng tưởng rằng tôi không làm được. Cùng lắm thì chúng ta cùng bắt taxi về nhà."
Du Song tức đến cả người phát run: "Chị dám!"
"Ha, tàu điện ngầm tôi cũng có thể ngồi thì có cái gì không dám?"
"......" Trong lúc nhất thời lại không biết phản bác như thế nào.
Thuận lợi tới trường học, toàn bộ quá trình mặt Du Song vẫn đen mặt không thay đổi, Du Điềm thấy như vậy, tâm tình ngược lại cảm thấy không tồi.
Hừ lạnh một tiếng đi vào lớp Ba, mới vừa ngồi xuống, phía cửa liền phát ra một tiếng ồn ào náo động.
"Hiểu Hủy, rốt cuộc cậu đã trở lại, tớ nhớ cậu muốn chết."
"Hiểu Hủy, đã trở lại."
Du Điềm ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đúng lúc người được nói đến là Diệp Hiểu Hủy cũng quay mặt nhìn qua đây, làn da Diệp Hiểu Hủy trắng nõn, ngũ quan linh động, xinh đẹp khỏe mạnh, vẻ đẹp bên trong còn mang theo một phần khí chất, cũng không thể dùng một từ để có thể miêu tả được hết ngũ quan làm rung động lòng người này.
A, một tiếng, tuy rằng là một hot girl của trường, nhưng khuôn mặt lại không được xinh đẹp bằng nguyên chủ, cũng không có nét thuần khiết giống như nữ chính bạch liên hoa.
Trách không được khi họ xuất hiện, thái độ Diệp Hiểu Hủy dần dần thay đổi.
Sau khi nhìn nhau chằm chằm, Du Điềm cúi đầu xuống, cả lớp chơi thân với Diệp Hiểu Hủy, nên mấy người đó liền bắt đầu một cuộc xì xào bàn tán.
Lâu lâu bọn họ liếc nhìn Du Điềm một cái, Du Điềm không cần nghe cũng biết họ đang nói về hôn ước của cô với Từ Trì.
"Nhìn thật quê mùa, có chỗ nào xứng đôi với Từ Trì chứ."
"Từ Trì thật đáng thương, thời đại nào rồi mà còn có hôn ước."
"Hiểu Hủy cậu đẹp hơn cô ta nhiều."
Bọn họ cố tình nâng âm lượng lên, chủ yếu là muốn Du Điềm nghe được.
Du Điềm đang làm bài tập về nhà, căn bản không thèm để ý, coi thường mọi thứ gây ảnh hưởng đến mình.
Thấy cô không có phản ứng gì, Diệp Hiểu Hủy khẽ cắn môi dưới, đáy mắt hiện lên một tầng sương mù.
Cô giáo bước vào, ho khan thật mạnh vài tiếng: "Cả lớp im lặng, cô có việc muốn nói."
Du Điềm nhìn về phía cửa thấy một làn váy trắng tinh, trong lòng cũng hiểu rõ, là nữ chính tới.
"Đây là học sinh mới vừa được chuyển đến từ trường trung học. Từ bây giờ sẽ ở trong lớp của chúng ta, cả lớp hãy vỗ tay hoan nghênh bạn mới nào."
Trong lớp thưa thớt tiếng vài tiếng vỗ tay, Du Điềm hạ bút xuống, trong mắt vẫn chỉ có bài tập về nhà.
Diệp Hiểu Hủy cùng mấy nữ sinh xung quanh lập tức tìm kiếm danh tiếng trường học kia.
"Đó không phải là trường trung học ở thị trấn trên sao, thì ra cũng là một cái đồ nhà quê."
"Trường học chúng ta từ khi nào bắt đầu giúp đỡ người nghèo vậy, tớ nhớ không nhầm thì không phải ở lớp Ba này mọi người đều có gia cảnh không tồi sao?"
"Nói không chừng là học bá* đó."
*học bá: chăm chỉ học nên được điểm cao.
"Khoan, đằng sau không phải cũng là người đến từ thị trấn trên tới sao. Cả buổi sáng vội làm bài tập. Nhìn giống học bá sao?"
Nói xong, bọn họ che miệng cười rộ lên.
Lớp thực nghiệm và lớp quốc tế đều có ba lớp. Lớp Một của lớp quốc tế có gia thế tốt nhất, còn ở lớp thực nghiệm, con cháu hào môn thì chủ yếu tập trung ở lớp Ba.
Cô giáo: "Bạn học mới em hãy giới thiệu bản thân với mọi người đi."
"Chào mọi người, mình tên là Diêu Y Y, vừa mới tới Giang Thành %¥#......"
Cách nói chuyện cũng mềm mại như bông, không hổ danh bông hoa nhỏ thạch chuỳ.
"Được rồi, em tìm vị trí để ngồi đi, cả lớp tiếp tục học bài, cô đi văn phòng lấy giáo án."
Cô giáo vừa rời đi, Diêu Y Y nghe theo lời nói của cô tìm chỗ ngồi, Diệp Y Y quét mắt đến phía dưới: "Ở dưới còn một chỗ."
Thật tình cờ, cô ta đang nói đến vị trí bên cạnh của Du Điềm a.
Đây chính là do số mệnh đẩy đưa!
"Chào...Chào cậu, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu được không?"
Diêu Y Y có chút bối rối, lễ phép chào hỏi Du Điềm.
Du Điềm nói xong lời cuối cùng, xoa xoa cổ tay, thờ ơ ngẩng đầu lên: "Ngại quá, không được."
"......?"
"Chỗ này có người rồi, cậu tìm chỗ khác đi."
Du Điềm dứt lời, Diêu Y Y còn chưa có mở miệng, Diệp Hiểu Hủy ngồi bên cạnh mắt trợn trắng, "Người nào? Lớp chúng ta đều đã đủ, không muốn cho ngồi chung thì nói thẳng ra nha, cần gì phải nói dối."
"Ừ thì hai người đều là người thị trấn trên tới, ngồi cùng nhau chắc hẳn có nhiều đề tài để nói chuyện lắm đó, hì hì."
"Cũng giống nhau cả thôi, lại không biết xấu hổ đi ghét bỏ người khác."
Diệp Hiểu Hủy: "Lớp học của chúng ta toàn những người có thành tích giống nhau ngồi cùng một bàn, người nào ngồi cạnh người nấy. Tớ thấy hai cậu thực sự rất phù hợp."
Lời này nói ra thật sự rất trào phúng, không chỉ nói cô là đồ nhà quê, còn ám chỉ thành tích cô không tốt.
Diêu Y Y cũng nghe ra lời nói mang theo ý tứ này, răng trên cắn chặt môi dưới, vẻ mặt trông rất đáng thương.
Không đợi Du Điềm nói chuyện, ngoài cửa vang lên giọng nói lớn: "Nhường đường một chút, nhường đường một chút, Du Điềm ở đâu vậy?"
Có người chỉ về phía của cô, Phương Thư cao hứng phấn chấn đi tới: "Cậu chính là Du Điềm đúng không? Xin chào, tớ là......"
Du Điềm vào thẳng chủ đề: "Biết, Phương Thư, cậu là người ngồi cùng bàn với tôi sao?"
Thấy Du Điềm biết mình, Phương Thư một chút cũng không ngại ngùng, liền đặt một mông ngồi ở bên cạnh cô: "Đúng đúng đúng, là tớ."
Du Điềm: "A, cậu là người lần trước xếp hạng thứ bảy đúng không?"
Không nghĩ tới Du Điềm cũng biết đến cái này, Phương Thư thẹn thùng xua tay: "Lần trước chỉ ở mức trung bình thôi, tớ đã bị tụt hạng."
Du Điềm nhìn về phía Diệp Hiểu Hủy, mỉm cười: "Quả nhiên người nào có cùng khả năng thì mới ngồi chung, tôi rất vui khi có được một người bạn cùng bàn như cậu. Tôi vừa tới, đã thấy có mấy trăm người, thật sự rất sợ bị kéo xuống đó."
Diệp Hiểu Hủy: "......"
Bạn cùng bàn của cô ta chính là "Mấy trăm người" ấy, Du Điềm dùng chính lời của cô ta để đáp trả lại! Trêu chọc.
Sự xuất hiện của Phương Thư khiến bầu không khí xung quanh như ngưng trệ, cậu không những không cảm nhận được, mà còn cười vui vẻ cực kỳ.
Tảng đá lớn trong lòng Du Điềm đã rơi xuống, cầm lấy ly nước uống một ngụm.
Phương Thư cao hứng phấn chấn: " Anh Trì nói với tớ, cậu ấy sợ cậu mới chuyển đến trường sẽ không thích ứng được với cách giảng dạy ở đây, cho nên để tớ cùng bàn với cậu."
"Đừng lo, tớ sẽ trợ giúp cậu thật tốt."
"Chị dâu nhỏ~"
Phụt —— Du Điềm phun một ngụm nước ra ngoài.
Chị dâu nhỏ?
Sao mà cậu vác nhiều đồ như là cái tủ quần áo vậy!!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tác giả có chuyện muốn nói:
- Du Điềm: "Ha, tàu điện ngầm tôi cũng có thể ngồi thì có cái gì không dám?"
- Từ Trì (con rồng giận dữ gầm lên): Là cậu đã đi tàu điệm ngầm sao? Đó là Lão Tử đó! !
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
#Thyfina
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro