Chương 5: Nghệ thuật 'múa rìu qua mắt thợ'
"Khụ khụ khụ --"
May mắn thay, Du Điềm chỉ uống nước từng ngụm nhỏ, lau sạch nước trên bàn, vỗ ngực vài cái trước khi Du Điềm hồi phục lại tinh thần sau cú sốc.
"Dừng lại, dừng lại, cậu gọi cái gì?!"
Phương Thư mới vừa rồi nói chuyện có chút nhỏ, Diệp Hiểu Hủy và Diêu Y Y đều nghe được tuy giống thật mà lại giả, ngay lúc Du Điềm vừa hỏi lại, Phương Thư một chút cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cao giọng: "Cậu không phải có hôn ước với anh Trì sao?"
Diệp Hiểu Hủy nghe Phương Thư nói chói lọi ra, lập tức sắc mặt trắng nhợt, cắn chặt môi.
Du Điềm cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc đến từ nông thôn, làm sao có thể xứng đôi với Từ Trì!?
"Có là......"
Du Điềm còn chưa nói dứt lời, Phương Thư nói thêm một câu liền chạy đi.
"Vậy đúng rồi nha, tôi gọi cậu là anh Trì, cậu còn không phải là, chị -- dâu -- nhỏ -- sao?"
Gằn từng chữ một, cả một lớp đều nghe được rành mạch.
Du Điềm cảm thấy mình chỉ thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ.
"Cậu không thích xưng hô kiểu này? Vậy tôi sẽ kêu cậu là chị......"
Thừa dịp Phương Thư chưa nói xong, Du Điềm bất chấp tất cả, lập tức che miệng đối phương lại.
Thật sự, quá tam ba bận, nếu còn nghe thêm một lần nữa bệnh tim của cô sẽ tái phát mất.
Phương Thư bị che miệng lại, đôi mắt mở lớn, tròn xoe nhìn Du Điềm, có chút không hiểu.
Du Điềm cũng gằn từng chữ: " Hôn ước là do trưởng bối quyết định, không có nghĩa là tôi với cậu ta có quan hệ đó, hiểu không?"
Phương Thư gật gật đầu.
Du Điềm: "Về sau kêu tên của tôi, đừng có kêu kiểu kỳ quái đó, biết không?"
Phương Thư có chút khó xử, nhưng vẫn gật đầu.
Du Điềm thả tay ra, Phương Thư: "Chị Điềm."
"......" chị Điềm cũng có chỗ giống với anh Trì......
Thôi thôi, nhìn chung so với cái kiểu xưng hô chị dâu nhỏ kia thì kiểu này cô đỡ bị nhồi máu cơ tim hơn.
"Cậu vui là được rồi." Du Điềm chấp nhận.
Phương Thư vò đầu cười ngây ngô hai tiếng, vừa ngẩng đầu lên, phát hiện Diêu Y Y còn đứng trước mặt bọn họ, Phương Thư cảm thấy kỳ quái: "Bạn học, cậu có chuyện gì sao?"
Diêu Y Y: "......"
Diệp Hiểu Hủy: "......"
Các bạn học một bên đang xem diễn biến: "............"
Không, không sao rồi , chẳng phải rốt cuộc mọi người đều về lại chỗ mình rồi sao.
Tuy rằng Du Điềm thấy Diêu Y Y khá phiền nhưng cũng không có ý định trêu chọc cô ta, cô lịch sự nói: "Này, đây là bạn mới ngồi cùng bàn với tôi, người cậu cũng thấy rồi, tôi không có lừa cậu, thật ngại quá."
Tục ngữ nói rất đúng, nữ muốn xinh đẹp, thì phải mặc đồ trắng*.
(*) câu này đc trích từ câu "男要俏,一身皂;女要俏,一身孝" nghĩa là nam muốn đẹp thì mặc đồ đen nữ muốn đẹp thì mang áo trắng.
Diêu Y Y mặc trên người chiếc váy màu trắng tinh, còn có kiểu cắt may càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô ấy, cả người cũng thuần khiết trong sạch, lúc này hàm răng trên cắn chặt môi dưới, quả thực là nhược liễu phù phong, nhu nhược đáng thương.
Đôi mắt ngấn nước đó nhìn Du Điềm, ủy khuất: "Bạn học cậu cũng ghét bỏ tớ là người trấn trên tới sao?"
Nghe đám người Diệp Hiểu Hủy chế nhạo hồi lâu, Diêu Y Y cũng không ngốc.
Du Điềm: "?"
Diêu Y Y: "Nếu cậu không muốn ngồi cùng bàn với tớ cũng không sao, chỉ là lúc đầu nhìn ánh mắt cậu đã cảm thấy hợp ý, muốn được ngồi cùng bàn với cậu, nhưng cậu không đồng ý cũng không có gì."
Diêu Y Y muốn khóc lại không khóc, với giọng nói của Phương Thư thì tất cả các bạn trong lớp vẫn đang nhìn về phía này, dù sao thì cô ấy cũng là một bạn học mới xinh đẹp. Điều này kể ra cũng thật sự rất đáng thương. Bọn họ sinh lòng hảo cảm thương hại cho Diêu Y Y và nhìn qua Du Điềm với ánh mắt không tán đồng.
Nhưng mà, Du Điềm: "???"
Cậu ta đang nói bậy bạ gì vậy, cô không ngồi cùng bàn với cậu ta thì là khinh thường cậu ta?
Là Diệp Hiểu Hủy giễu cợt cậu ta thì liên quan gì đến cô dợ? ?
"Bạn học, cậu chỉ muốn ngồi chung bàn với Du Điềm phải không?"
Phương Thư rất được yêu mến ở Dục Đức, hơn nữa các học sinh ở ban thứ ba này đều là con cháu hào môn, về cơ bản họ đều biết Phương Thư, Phương Thư vừa hỏi Diêu Y Y xong, các bạn học trong lớp đều im lặng nghe cậu ấy nói.
Diêu Y Y cắn môi: "Không có gì, nếu cậu ấy không muốn, tớ, tớ cũng sẽ không ép."
Phương Thư: "Lời này của cậu nói không đúng."
Diêu Y Y: "?"
Phương Thư một thân đầy khí thế nói: "Vị trí này rõ ràng có tôi, cậu là người đến sau, chị Điềm cũng nói rõ ràng với cậu là có người, cũng đâu có ghét bỏ, chê cười cậu cái gì? Bạn học, cậu tự coi nhẹ bản thân mình sao?"
"Hơn nữa, người ở trấn trên tới thì làm sao, tôi và chị Điềm cũng là người từ trấn trên chuyển tới nha, cậu nhìn chị Điềm mà xem, có quan hệ cũng không tệ, bạn học à, logic của cậu không được tốt, nên đâm ra tự ti sao?" Nếu không thì logic của cậu ta thật sự có vấn đề.
"???"
Các bạn học xung quanh: Đúng vậy, đó rõ ràng là vị trí của Phương Thư, bạn học mới lại làm như mình ủy khuất lớn như vậy.
Phương Thư nói lời thấm thía: "Logic không tốt có thể học, còn nếu cậu tự ti thì sẽ rất phiền phức, nhưng mà phòng y tế của trường Dục Đức cũng có chuyên môn dạy phụ đạo về tâm lý, Dục Đức đề cao mỗi học sinh đều phải có lòng tự trọng và sự tự tin, bạn học nếu thường xuyên bị như vậy, nên tiến hành trị liệu sớm một chút."
Du Điềm thiếu chút nữa nhịn cười đến ngất xỉu.
Dùng Hồng Hoang chi lực nhịn xuống xúc động muốn cười ầm lên, Du Điềm nghiêm túc gật đầu: "Phương Thư nói đúng, bạn học mới cậu phải tự yêu quý bản thân nha, học tập không tốt thì không sao, nhưng tâm lý không tốt mới là vấn đề nghiêm trọng, cần phải chú ý."
Diêu Y Y : "......"
Không phải, cô tại sao đã trở thành người học không tốt và tự ti rồi?
Đúng lúc chuông vào học vang lên, chỉ có Diêu Y Y mặt lúc xanh lúc trắng nhanh chóng tìm vị trí ngồi xuống.
Tuy rằng vẫn là có chút gần với Du Điềm, nhưng dù sao cũng không phải ngồi cùng bàn.
Phương Thư nói có sách mách có chứng, lớp học nghe xong còn cảm thấy nói rất đúng, Diêu Y Y vừa ngồi xuống, bạn học chung quanh còn có lòng tốt chỉ cho cô vị trí phòng y tế của trường học, nghĩ cô học tập cũng không giỏi, người tốt lại hảo tâm tới cùng, đẩy một vài bài toán thực tế, và các loại bài toán có thể lập tức được cải thiện trình độ sau khi hoàn thành nó.
Diêu Y Y xấu hổ vô cùng, nhưng cũng không thể cự tuyệt lòng tốt của người khác, các ngón tay đều xoắn chặt lại.
Du Điềm vỗ vỗ bả vai Phương Thư, trước mắt thưởng thức: "Bạn học cậu thật là ưu tú nha."
Có thể không ưu tú được sao!
Lần đầu tiên đánh trả bạch liên hoa, đã vậy còn đấm đúng chỗ, rất đáng khen ngợi, vỗ tay!!
Phương Thư nhìn Du Điềm, có chút thẹn thùng: " Chị Điềm, cậu cũng không tồi, rất xinh đẹp á."
"?"
Phương Thư nhỏ giọng có chút ngượng ngùng nói: "Lần trước anh Trì còn hiểu lầm cậu, thật ra sự việc lần đó trên sân thượng tôi đã nghe được rồi, hôm nay vừa vặn được nhìn thấy, thật sự là chị Điềm à, cậu còn xinh đẹp hơn Diệp Hiểu Hủy, quả nhiên chỉ có mỹ nữ mới có thể bắt được tâm của anh Trì mà."
"......"
Tiểu tử, nếu cậu muốn nói tới vấn đề này, tôi thà đi ngủ còn hơn.
*
Phương Thư không được miêu tả nhiều trong cốt truyện, về cơ bản chỉ xuất hiện để phục vụ cho hình ảnh của Từ Trì.
Hôm nay Du Điềm vừa mới tiếp xúc, tuy rằng cậu là người khá trẻ con, nhưng quan điểm lại rất ngay thẳng.
Không giống như Từ Trì, Phương Thư rất đáng yêu.
Hơn nữa Du Điềm thật sự không quen với tài liệu dạy học ở đây, thành tích của Phương Thư lại tốt, chỉ cần cô hỏi cái gì cậu sẽ kiên nhẫn trả lời, tuy chỉ là bạn cùng bàn tạm thời nên Du Điềm cũng không nên quá thích thú.
Đương nhiên, tiền đề là Phương Thư không đề cập tới Từ Trì, chỉ cần không nhắc tới Từ Trì, bọn họ chính là bạn tốt!
Diệp Hiểu Hủy cũng quen biết Phương Thư, nhưng chỉ dừng lại ở mức quen biết, nhà họ Phương không thân với nhà họ Diệp bằng biệt thự nhà họ Trì, quan hệ của cô và Phương Thư khác xa so với Từ Trì và Ứng Huy.
Đương nhiên, nói là quan hệ tốt, bất quá chỉ là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có chút tình cảm, quen biết.
Cô vẫn luôn có ý đối với Từ Trì, làm sao có thể trở thành bằng hữu, nếu thật sự trở thành thân phận bạn tốt, không phải cô sẽ mất hi vọng với danh nghĩa bạn gái sao?
Sáng sớm, Diệp Hiểu Hủy thỉnh thoảng nhìn qua, Du Điềm và Phương Thư rất hợp nhau, sau khi tan học, hai người bọn họ tụ tập rất nhiều chủ đề để thảo luận, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười, như đâm vào tâm của Diệp Hiểu Hủy.
Hơn nữa Phương Thư đã nói toạc ra hôn ước trước mặt mọi người, ai không biết Phương Thư và Từ Trì có quan hệ tốt, điều này không phải chứng minh rằng Từ Trì quan tâm đến vị hôn thê đến từ nông thôn này sao? !
Không không không, cậu ta làm sao mà xứng đôi với Từ Trì được, đáng chết.
Lại một trận tiếng cười truyền đến, Diệp Hiểu Hủy kìm nén không được chua xót trong lòng, thử gửi tin nhắn cho Ứng Huy trong WeChat: [ Có phải sắp thi rồi không, mà Phương Thư lại chuyển tới lớp tớ để học, cậu chắc chắn không thể tin được, cậu ấy đang ngồi bên cạnh Du Điềm ¥#@..... ]
Tin nhắn trả lời lại rất nhanh, Ứng Huy: [ Ừ. ]
"......" câu trả lời của Ứng Huy rất ngắn gọn, mặt khác cũng làm cho Diệp Hiểu Hủy không lấy được một chút thông tin gì về nó.
Giây lát, sau lưng lại truyền đến tiếng Phương Thư tung hô diện mạo của Du Điềm, tay Diệp Hiểu Hủy run run, rốt cuộc cũng ấn vào khung thoại với Từ Trì.
[ Anh Trì, nếu tớ không trở lại trường học, chắc tớ cũng không biết cậu còn có một vị hôn thê xinh đẹp như vậy nha~ ]
*
"A, nhiều quá rồi, Song Song cậu thật vất vả."
"Dù sao cũng là từ nông thôn đến, thói quen bình thường cũng không được tốt, cứ từ từ mà làm."
Ánh mắt Du Song hồng hồng ủy khuất gật đầu: "Đương nhiên, dù sao chị ấy cũng là chị gái của tớ, tớ chỉ cảm thấy có chút không thoải mái."
Lớp Một của quốc tế đang trong thời gian giải lao. Sáng nay, Từ Trì biết mình đã được hoán đổi trở lại, thì cao hứng muốn chết. Rốt cuộc cũng có thể tạm thời thoát khỏi cái cô gái chết tiệt kia rồi ha ha ha, khác với mọi khi. Trong tiết học, giáo viên hỏi cái gì cậu liền giơ tay trả lời, và nhận được rất nhiều lời khen ngợi.
Vừa trở lại cơ thể, không khí xung quanh cũng như được sống lại!
Nhưng mà --
Lộc cộc.
Cậu tình cờ đi ngang qua Du Song, nghe được cuộc trò chuyện liền đưa tay ra vỗ bàn ngắt lời bọn họ.
Nhìn thấy mặt Du Song, Từ Trì liền tức giận: "Không thoải mái sao, Du Điềm khiêu khích chọc tức cậu, cậu nói chuyện hôn ước của cô ấy khắp nơi, đã vậy còn muốn nói chuyện riêng ra ngoài, cậu nghĩ mình cậu có miệng hả?"
"Suốt ngày blah blah blah*, thảo nào thành tích không khá lên nổi."
*Chỉ người nói quá nhiều
Từ Trì đột nhiên tức giận làm cho Du Song và cô bạn ngồi cùng bàn đều ngây người ra, miệng Du Song từ từ mở ra thành chữ O.
Từ Trì cũng không muốn nhiều lời, chửi xong liền đi, để lại Du Song xấu hổ vô cùng, ánh mắt của các bạn học chung quanh lại lần nữa trở nên vi diệu, Du Song oán giận cũng không được, đáp trả cũng không xong.
Địa vị của Từ Trì ở lớp học lại lớn, ngay cả Du Song bị mắng cũng không thể cãi lại.
Trở lại vị trí của mình, nhìn bộ dáng nửa vời của Du Song ở xa xa, Từ Trì kìm nén cơn tức giận của mình cả đêm, dùng cơ thể của chính mình vẫn là tốt hơn -- hy vọng sẽ không bị hoán đổi lại một lần nữa!!
Vừa nghĩ tới đây, tin nhắn của Diệp Hiểu Hủy đến.
Từ Trì: [ Đừng nhắc tới cậu ta, hôn ước cái gì chứ, tôi với cậu ta là không có khả năng. ]
Diệp Hiểu Hủy: [ Nhưng cậu ấy thật sự rất xinh đẹp. ]
Từ Trì: [ Xinh đẹp cái rắm, giống phù thủy thì đúng hơn, một chút lễ phép cũng không có. ]
Diệp Hiểu Hủy: [ A, vậy không phải cậu kêu Phương Thư tới để giúp đỡ cậu ấy sao? ]
Từ Trì: "???"
Diệp Hiểu Hủy nhìn Từ Trì trả lời, trong lòng thực thoải mái, cười tủm tỉm chờ Từ Trì tiếp tục cho cô thêm thông tin, đợi chút nữa cô ta sẽ đi tát vào mặt Du Điềm và Phương Thư, còn nói cái gì mà Từ Trì kêu Phương Thư đến, theo cô ta thấy, căn bản mọi việc đều không phải như vậy.
Nhìn hai người ở phía sau trò chuyện không dứt, Diệp Hiểu Hủy khinh thường cười cười.
Nhưng mà lúc này câu trả lời đến khá lâu.
Ước chừng vài phút, Từ Trì rốt cuộc cũng nhắn đến, Diệp Hiểu Hủy nóng lòng mở ra.
Từ Trì: [ A, Đúng rồi. ]
Từ Trì: [ Cậu ta dù sao trên danh nghĩa cũng là vị hôn thê của tôi. ]
Diệp Hiểu Hủy: "???"
Không, tại sao lại đột nhiên nói như vậy, ngữ khí khi nãy đâu rồi? Anh thích cậu ta sao??
Đầu óc Diệp Hiểu Hủy có chút ngốc ra.
Cùng lúc đó, điện thoại của Du Điềm cũng nhận được một tin nhắn cuối cùng.
Thằng con nhà địa chủ ngu xuẩn: [ Tôi sẽ gặp cậu vào buổi trưa. Nếu không nói rõ ràng được trên điện thoại, thì tốt nhất cậu nên cho tôi một lời giải thích thỏa đáng sau khi chúng ta gặp nhau!! ]
*
Giữa trưa, Du Điềm và Từ Trì gặp nhau ở hành lang tầng hai của nhà ăn hẻo lánh như lời hẹn.
Cũng không biết Từ Trì làm sao tìm ra được cái nơi hẻo lánh này, trường trung học quốc tế Dục Đức có mấy cái căn tin, nhưng căn tin này không có nhiều người. Có thể thấy được rằng, cậu ta thật sự không muốn có thêm một mối quan hệ gì với cô.
Cách trang trí nhà ăn ở đây tốt như vậy, Du Điềm mơ hồ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại nhớ không nổi.
Du Điềm đi xuống cầu thang, đi theo Từ Trì đang nổi giận đùng đùng chuẩn bị đến cầu thang giữa nói chuyện.
Bỗng nhiên trước mắt một trận dao động, Du Điềm mới vừa rồi rõ ràng đang đứng ở cầu thang trên, trong phút chốc, dưới chân lại biến thành cầu thang dưới.
Du Điềm ngẩn người, ngẩng đầu lên, quả nhiên, cô nhìn ở phía trên cầu thang đã thấy "bản thân" mặc váy đồng phục đứng ở đó.
Bọn họ lại hoán đổi cho nhau.
Trong chớp nhoáng, Du Điềm nghĩ tới có chỗ nào đó không đúng.
Trên cầu thang cũng nhanh chóng xuất hiện một thân ảnh màu trắng, phản ứng của Du Điềm còn nhanh hơn cả não bộ. Không chút nghĩ ngợi, lập tức dịch bước chân, trốn sang hướng bên cạnh.
Chỉ thấy thân ảnh kia bỗng nhiên lảo đảo một cái, giữa không trung vẽ ra một đường parabol, -- rơi chuẩn xác vào"mình", cũng chính là Từ Trì.
Chậc.
Chiếc váy đồng phục học sinh màu xanh đậm đó, với một mớ cà chua dính trên ngực, những miếng thịt ướp hương cá dính trên váy, lủng lẳng, nước canh thì nhỏ giọt chảy xuống quần áo...
Cô sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh như thế.
Du Điềm cuối cùng cũng nhớ ra rồi, đây không phải là cảnh tượng nam chính và nữ chính gặp nhau trong truyện sao?
Trong nhà ăn đắt nhất trường học, nữ chính không cẩn thận trượt chân làm đổ đồ ăn lên người nam chính, cả người nhỏ yếu bất lực mà ngây ngốc hứa hẹn phải giúp nam chính giặt quần áo, hai người vốn nhờ đó mà kết duyên.
Có điều bây giờ --
Du Điềm ngẩng đầu, sắc mặt Diêu Y Y trắng bệch, mở miệng nói với cô: "Xin, xin lỗi, tớ không phải cố ý, cậu không sao chứ."
"Tớ không ngờ mình bị trượt chân, thực xin lỗi, thật sự ngại quá."
"Tớ hôm nay vừa mới chuyển đến."
Sự đáng thương cũng giống như buổi sáng.
Nhưng mà --
"Cậu, chết tiệt, mẹ nó đổ hết lên người tôi, chân bị trượt đến nỗi đôi mắt cậu cũng mù luôn sao?!"
"Cậu nhìn cái thân tôi này, lại đi nhìn cậu ta, cậu còn nói xin lỗi với cậu ta làm gì."
"Lão tử mới nhận hết đây này, biết không!!!!"
Trong ánh mắt Từ Trì đều muốn phun ra lửa!
Đúng vậy, trong mắt nữ chính tựa hồ chỉ có nam chính, đến xin lỗi cũng nói sai người rồi.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
#Thyfina
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro