Chương 6: Tên đẹp trai chết tiệt này


Sau khi Từ Trì mắng một hơi xong, Diêu Y Y có hơi ngơ ra.

Diêu Y Y liếc nhìn nữ sinh trên người toàn là rau cải, rồi lại nhìn sang nam sinh một cái, cả người có chút hoang mang.

Quan sát được một lúc, Diêu Y Y mới lắp bắp nói: "Ồ, hình như là."

"Tớ còn tưởng đụng trúng cậu ấy, không ngờ lại là cậu."

"???"Từ Trì.

Cái gì mà không ngờ lại là cậu, lớn thế này rồi mà không có mắt à, lại còn là sau khi hoán đổi nữa, nữ phụ này mẹ nó không phải là con người à?

Bầu không khí gượng gạo hiếm thấy, thậm chí khiến âm thanh của hệ thống cũng trở nên bất thường.

【 Tinh -- Kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện. 】

【 Nhiệm vụ này thuộc cốt truyện quan trọng, mời nam chính hợp tác cùng ký chủ để đạt được kết quả: Từ Trì tha lỗi cho Diêu Y Y. 】

【 Cốt truyện lần này cho phép trao tặng kỹ năng 'THẺ KHẢM' - Mã Tái Khắc Tạp, nếu đạt được mục đích của nhiệm vụ. 】

"Từ Trì tha lỗi cho Diêu Y Y?" Du Điềm lập tức đặt câu hỏi ở trong đầu. "Chính là mặc kệ ai đang ở trong thân thể của nam chính, chỉ cần làm cho thân thể này tha thứ cho Diêu Y Y là được?"

Hệ thống vẫn nói lắp,【 Đúng, đúng vậy. 】Khỉ thật, không dễ chút nào.

Du Điềm lại không chút nghĩ ngợi, nhìn Diêu Y Y gật gật đầu: "Không sao đâu, cũng không có đổ lên người tôi, tôi tha thứ cho cậu."

Từ Trì: "......"

Hệ thống: 【......】

Diêu Y Y: "......"

Trong lúc mọi người sững sờ, Du Điềm gõ lên bảng điều khiển: "Cậu thất thần làm gì, mau đi ra đây khen thưởng cho tôi đi, nhanh lên."

【 À, à.】

【 Tinh, Tinh -- Chúc mừng ký chủ và nam chính, nhiệm vụ cốt truyện quan trọng đã hoàn thành! 】

【 Thưởng nhiệm vụ: MÃ TÁI KHẮC TẠP +1; THẺ ĐẢO NGƯỢC +1. 】

【 "Thẻ Đảo ngược chỉ có tác dụng với vai phụ, khi sử dụng thẻ chức năng này, cốt truyện có thể thay đổi một phần nào đó theo phương thức hoạt động mà ký chủ mong muốn. 】

Haizz, không thể sử dụng với nam nữ chính à, chán thế.

Quên đi, có còn hơn không.

"Nhiệm vụ kết thúc rồi đúng không?"

【 Đúng vậy, về nguyên tắc, đã hoàn thành. 】

Du Điềm gật đầu, nếu nhiệm vụ nào cũng đều hoàn thành nhanh được như vậy, con mẹ nó không phải quá tuyệt rồi sao.

【 Ký chủ, ý nghĩ này, hơi nguy hiểm. 】Nam chính còn đang tức giận, cô để ý cậu ấy một chút được không.

"Được rồi, được rồi, tôi biết là không thể, chỉ là nghĩ thôi mà."

"Nhiệm vụ xong rồi, đi đi."

【......】

【 Khụ, nhiệm vụ hoàn thành, xin, xin nam chính và ký chủ hãy hòa thuận, hẹn gặp lại lần sau.  】

Từ Trì: "............"

Lần này hệ thống đến và đi rất vội vàng.

Tuy rằng ngắn ngủi, cũng không có trừng phạt, nhưng sao cậu vẫn thấy khó chịu a a a!

Đồ ăn đổ đầy người, cậu đang nghiêm túc đấy à, 04 cậu mau ra đây, chúng ta nói chuyện tiền bạc, cái cốt truyện lung tung này, có viết như vậy sao?

【 Xin nam chính đừng chửi mắng hệ thống. 】

【 Bỏ đi, đừng gọi tôi nữa. 】

Diêu Y Y bừng tỉnh, nhìn nữ sinh cả người đầy thức ăn, cũng chính là Từ Trì lúc này, ngón tay xoắn chặt: "Tớ xin lỗi."

"Tớ không phải cố ý."

Ánh mắt Diêu Y Y lơ mơ: "Hôm nay tớ vừa mới chuyển đến, tớ thực sự không biết sàn nhà ăn này trơn như vậy. Lần sau, nhất định sẽ không như vậy nữa."

Du Điềm: "......"

Từ Trì: "!!! Nếu xin lỗi, thì phải xin lỗi có tâm một chút, cậu lại qua cậu ta làm gì, trên mặt cậu ta nở hoa hả!"

Đúng vậy, Diêu Y Y nói, tầm mắt chỉ hướng tới gương mặt của Từ Trì.

Nữ chính ở trước thân thể của Từ Trì thể hiện thần sắc nhu nhược đáng thương, sóng mắt lưu luyến.

Có điều thân xác trong người thì không đúng lắm, Du Điềm lại rất thẳng, nên cũng không có ý định cùng nữ chính kéo dài tình ý, hoàn toàn cách biệt.

Diêu Y Y cũng ủy khuất, khóc không ra nước mắt: "Xin lỗi nhiều, xin lỗi nhiều."

Cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy chỉ muốn nhìn nam sinh đó.

Từ Trì rống lên: "Chỉ nói xin lỗi là được à, phải giải quyết sao đây?"

Diêu Y Y sắp khóc đến nơi: "Tớ sẽ mang về giặt sạch rồi đem lên cho cậu."

Du Điềm rũ mắt.

Về phía nữ chính, ngoại trừ nhầm người, cô ấy dường như đã đi đúng theo cốt truyện ban đầu, không có thay đổi gì đặc biệt.

Cốt truyện ban đầu, Du Điềm vẫn nhớ rõ, rất khác so với tình hình hiện tại.

Buổi sáng hai người ngồi cùng bàn, giữa trưa thì cùng nhau đi ăn cơm, Diêu Y Y làm đổ đồ ăn lên Từ Trì, sợ tới mức chỉ biết nói xin lỗi, là nguyên thân đứng ra bảo vệ cho Diêu Y Y, kết quả, đương nhiên là, Diêu Y Y nhận được sự chú ý của nam chính, còn lửa giận thì đổ hết lên đàu nguyên thân.

Nhưng mà lúc này, cô có bị điên mới đi che chở cho Diêu Y Y.

Cô chỉ đơn thuần muốn xem kịch hay, không phải thích hơn sao? Hì hì.

Diêu Y Y nói muốn giúp Từ Trì giặt quần áo.

"?"Từ Trì.

Du Điềm ho nhẹ một tiếng, cố hết sức không đổ thêm dầu vào lửa nói: "Nói là cậu giặt nhưng cũng là người làm của cậu giặt, không cần đến mức như vậy. "

Du Điềm vừa mở miệng, ánh mắt của Diêu Y Y liền dồn lực chú ý qua bên này, ánh mắt lấp la lấp lánh, nhìn từ góc độ nữ giới Du Điềm cảm thấy thật sự vô cùng xinh đẹp. Nhưng tiếc quá vì nó không phù hợp với giới tính của cô: )

"Tớ giặt, tớ tự mình giặt."

Từ Trì: "???"

Rốt cuộc cậu ta đang nói cái quái gì vậy? Còn nữa, lão tử biết mình đẹp trai, nhưng con mẹ nó cũng cậu ta đâu nhất thiết lúc nào cũng nhìn chằm chằm như vậy!!

Du Điềm: "Giặt thì không cần, bồi thường quần áo hoặc bồi thường tiền, chọn một cái đi."

"Hả? Bồi...... Bồi thường......" Diêu Y Y mau khóc: "Tớ không có tiền."

Đúng vậy, cô ấy chỉ là một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ, sao có thể có nhiều tiền, nhưng nguyên thân lại nghĩ làm như vậy mới có thể bảo vệ cô.

Mà Du Điềm vốn cũng đã quen thuộc với cốt truyện, không chừng là nuốt cả bộ truyện này, giả bộ đi, tiếp tục giả bộ đi.

Những ngày đầu tiên, Tiểu Bạch Hoa luôn miệng nói cô ta từ trấn trên tới đây, thân bất do kỷ, nguyên thân cũng vì thế mà vẫn luôn che chở cho cô ta .

Kết quả, sau này mới biết cô ta là con gái út của nhà họ Lục, nhưng hình như cô ta đã quên thân phận của mình, nguyên thân tức giận, nhưng cô  lại cảm thấy nguyên thân đâu nhất thiết phải nổi giận, dù sao cô chưa bao giờ cảm thấy mình là một cô gái đến từ thị trấn nhỏ.

Nhưng mọi người lại nhìn nguyên thân với ánh mắt khác, cho rằng quan hệ của các cô tốt như vậy, nguyên thân chắc chắn biết thân phận của Diêu Y Y, nhưng vẫn luôn giấu giếm, có ý đồ hiểm ác muốn hãm hại Diêu Y Y, Diêu Y Y đơn thuần như vậy nên bị lừa, quá đáng thương.

Nguyên thân mới là người đáng thương nhất đó, biết không!

"Không có tiền? Ồ, vậy làm sao cậu đến được trường học này!"

Đầu óc Từ Trì so với nguyên thân nhanh nhạy hơn nhiều, vì vậy  đã nhanh chóng đã nắm bắt được điểm mấu chốt.

"Hả? Tớ, nhà tớ cho tớ......"

"Vậy kêu người nhà cậu ra bồi tiền cho tôi a!" Từ Trì không thể nhịn được nữa: "Cậu với người nhà cậu chia lìa thì sao, đầu óc cậu đâu có vấn đề gì , nếu không trả nổi cũng không sao, cậu thôi học, lấy học phí đền cho tôi cũng được!"

Diêu Y Y hoảng sợ và bất lực, hơn nữa, lại một lần nữa nhìn về phía Du Điềm......

Từ Trì quả thực tức điên rồi, buông lời nói, cũng chẳng quan tâm mình đang ở trước mặt mọi người, túm Du Điềm rời đi.

Chết tiệt, cậu ta không những không muốn trả tiền mà còn dùng sức chiếm tiện nghi thân thể cậu, đây là loại con gái gì thế!!

*

Lời còn chưa nói, thức ăn nuốt cũng không trôi.

Đại thiếu gia Từ Trì chưa bao giờ phải tự mình vệ sinh thân thể một cách tàn tạ như vậy, khi đi ra khỏi nhà ăn, trên người bám rất nhiều lá rau mùi thật ghê tởm, Du Điềm nhìn anh thực sự rất đáng thương, lâu lâu mới có chút lòng tốt giúp anh xử lý một chút, ít nhất thì trên người cũng không dính đồ ăn, nước canh được cô thấm lau đi.

Từ Trì tức muốn chết, ngầm đồng ý cho Du Điềm gọi xe nhà họ Từ, và yêu cầu tài xế lái đến trung tâm thương mại gần nhất.

.

Trong trung tâm thương mại, Từ Trì mua một bộ quần áo mới, anh muốn ném bộ đồng phục học sinh bẩn thỉu đi nhưng Du Điềm ngăn cản, và nhờ nhân viên gói lại giúp.

Dục Đức là trường tư thục, một bộ đồng phục học sinh đều do người đặc biệt thiết kế, giá lên tới 20.000 hoặc 30.000 nhân dân tệ, không cần biết Từ Trì nghĩ gì, Du Điềm nhất định phải bắt Tiểu bạch hoa đó trả tiền.

Cuối cùng vất vả lắm mới được ngồi xuống ăn cơm, Từ Trì cũng không còn cảm giác ngon miệng.

Đến cả câu hỏi ban đầu Từ Trì muốn Du Điềm giải thích rõ ràng cũng đã được giải quyết sau khi gặp Diêu Y Y. Du Điềm nói bạn cùng bàn cô một là Phương Thư, không thì sẽ là Diêu Y Y, cô muốn Từ Trì chọn một người.

Từ Trì hung hăng dùng đũa chọc thẳng vào quả cà tím, ngậm miệng lại không đề cập tới vấn đề này.

Bây giờ tần xuất hoán đổi của bọn họ khá nhiều, bạn cùng bàn của Du Điềm cũng sẽ là bạn cùng bàn của Từ Trì, anh điên mới chọn Diêu Y Y, đặt hai người họ lên bàn cân,... chọn Phương Thư đi, ít nhất thì cậu ấy có thể giúp đỡ Du Điềm học tập.

Hơn nữa trong trường đã lan truyền tin đồn về hôn ước giữa hai nhà, có Phương Thư giúp đỡ, chắc thành tích của Du Điềm sẽ không khiến cậu quá mất mặt đâu!

Còn Du Điềm, sau khi đạt được thoả thuận với Từ Trì, và hoàn thành nhiệm vụ, tâm trạng của cô cực kỳ tuyệt vời.

A, giá như mọi nhiệm vụ đều dễ dàng như thế này nhỉ.

Du Điềm thầm nghĩ, thầm vui.

Hai người, một người sắc mặt tối sầm, một người khoé miệng cứ nhếch lên, quay lại trường học. Lúc vào trường thời gian đã không còn sớm, Từ Trì đi trước, Du Điềm đi phía sau anh.

Từ Trì sợ Du Điềm sẽ chạy tới đi cùng mình, bước chân vội vàng chạy xa, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Du Điềm xách túi đựng bộ đồng phục bẩn, cũng không hề khó chịu, vui sướng gõ vào bảng điểu khiển.

"Đừng giả chết, ra đây trực tiếp truyền tin cho tôi về các hoạt động của Từ Trì bên kia đi, hãy làm tôi vui vẻ nào!"

【 Ký chủ à, tôi chỉ là một hệ thống nho nhỏ thôi mà?!! 】Cậu không phải cái máy theo dõi nha!

"Ừ ừ, nhanh lên."

【......】

*

Từ Trì chạy nhanh về lớp học, thấy Du Điềm không có ý định đuổi theo, nửa đường còn lại giảm tốc độ.

Coi như cô biết thức thời, anh thực sự không muốn hai người liên quan đến nhau ở trong trường.

Tuy nhiên, vào lớp chưa kịp ngồi xuống thở, một đám học sinh đã vây xung quanh anh.

"???"

Sau khi thấy rõ người trước mặt, máu nóng lại dồn lên não, đây không phải là cô gái đã tạt khay cơm vào người anh ở nhà ăn sao?!

"Bạn học Du Điềm, tớ xin lỗi, tớ thực sự xin lỗi."

"Huhu—— Không phải tớ cố ý đâu, cậu có lòng tốt, xin hãy tha thứ cho tớ."

"Tớ đã hỏi, bộ đồng phục của trường có giá mấy chục nghìn tệ... Tớ thực sự không có tiền trả cho cậu."

Thay đổi vị trí khác, Diêu Y Y hoàn toàn khác so với lúc đờ đẫn trong nhà ăn.

Lúc này, hai mắt cô sưng đỏ lên, rơm rớm nước mắt, trông vô cùng đáng thương.

"???"

Không phải chứ, cậu mới là người bị hại, cô gái này khóc làm đ*o gì!

"Huhuhuhu, bạn học, cậu đi nhanh quá, tớ đuổi theo không kịp, tớ biết là tớ không đúng, nên tớ luôn ở lớp chờ cậu..." Diêu Y Y dùng khăn giấy lau mắt, khóc rên lên: "Tớ sẽ giặt cho cậu, tớ thực sự sẽ giặt sạch sẽ cho cậu, cậu đừng bắt tớ bồi thường có được không, huhuhu."

!!! Mắc gì phải khóc vậy cô nương!!!

Từ Trì trợn tròn mắt, lần đầu tiên anh thấy hung thủ lại vô liêm sỉ như vậy, nhất thời không nói được lời nào.

Đây là một xã hội được cai trị bởi luật pháp, cậu nhu nhược thì cậu có lý hả?!!!

Cho dù tôi có tha thứ cho cậu mà không nói đến đạo lý, cậu xin lỗi vậy mà được à?!!!

Từ Trì đang bị sốc trước hành vi vô liêm sỉ của Diêu Y Y, các bạn học xung quanh lần lượt mở miệng.

"Đúng vậy đấy, bạn học Du, thôi bỏ qua đi, cậu cũng không thiếu đồng phục mà."

"Khoan dung tốt bụng một tý đi, Diêu Y Y mới từ quê chuyển tới, gia cảnh không thể so đo được."

"Đúng, sao cứ phải hung dữ vậy, chỉ là làm đồng phục của cậu bẩn thôi mà. Cậu ấy đã khóc rất lâu đấy, chúng ta là một đại gia đình mà, đừng vì một chuyện nhỏ mà chặn đường sống của cậu ấy."

"Đã là gì, gia cảnh nhà họ Du rất tốt, cậu còn có vị hôn thê là Từ Trì. Muốn gì mà chẳng được, đừng có làm con gái người ta khó xử nữa!"

WTF!

Học sinh lớp Ba đều cố tình mở miệng ra vẻ hợp tình hợp lý nhỉ, như thể anh thực sự đã làm quá mức vậy. Và điều tồi tệ hơn là trong lớp Ba có rất nhiều con nhà giàu có và quyền lực ở Giang Thành, tất cả đều như vậy, chúng mày nghiêm túc chứ? Ông đây còn nhận thức mà, rốt cuộc thì ai mới là thủ phạm hả!

Từ khi vào lớp ông đây còn chưa mở miệng nói lời nào, con mắt nào của chúng mày nhìn thấy ông đây hung dữ doạ người hả!

Từ Trì suýt không nhịn được mà chửi thề.

Đôi mắt dài quyến rũ của thân thể Du Điềm, qua linh hồn của anh, bị trừng thành mắt hạnh ⑴.

"Du Điềm về rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên, là Diệp Hiểu Huỷ ung dung thong thả đi tới.

Từ Trì nhìn thấy Diệp Hiểu Huỷ trong lòng vừa động, những người trước mắt không phân biệt được tốt xấu, nhưng Diệp Hiểu Huỷ, cô là người cùng anh lớn lên, sự giáo dục cũng giống như anh... Người sáng suốt luôn xuất hiện sau cùng!

Ánh mắt Từ Trì mang theo hy vọng nhưng cố không nhìn qua, anh liền nghe thấy tiếng cười nhạt.

"Buổi sáng làm loạn, buổi trưa làm làm thêm một trận, bạn học mới tới thật nhiều chuyện nha."

Hả?! Ông trời đang cố sắp xếp cái tình huống gì vậy??!!

Diệp Hiểu Huỷ: "Nói thể nào bây giờ nhỉ? Người xấu xí thật rắc rối."

Từ Trì trừng mắt nhìn Diệp Hiểu Huỷ: "Không phải buổi sáng cậu còn khen tôi xinh đẹp sao?"

Giữa con người còn có lòng tin cơ bản nhất không?!!

Vẻ mặt của Diệp Hiểu Huỷ hơi mất tự nhiên: "Khi nào?"

"Màn hình cảm ứng thông minh không nói dối, cậu và Từ Trì đã nhắn tin như vậy mà!"

Diệp Hiểu Huỷ sửng sốt, cũng có chút khó chịu, không nghĩ tới cô gái trước mặt này cái gì cũng biết. Nhưng chỉ trong cái chớp mắt, Diệp Hiểu Huỷ lại nở nụ cười tươi tắn, từ trên cao nhìn xuống đối phương một cách trịnh thượng.

"Tớ và anh Trì lớn lên cùng nhau, chỉ khách sáo nói với nhau vài câu thôi mà."

"Nhưng mà thật ra, cậu có biết anh Trì nói về cậu như thế nào không?"

Diệp Hiểu Huỷ gằn từng chữ một, kiêu ngạo trào phúng nói: "Anh ấy nói, cậu đã không xinh đẹp rồi, lại còn không lễ phép. Thực sự trông như người rừng ý!"

"???!!"

Cái gì, Diệp Hiểu Huỷ dùng lời cậu nói để chửi Du Điềm, chửi anh???

Cậu ta tự chửi chính mình???!

Thân thể Du Điềm này, con mẹ nó đừng nói là có độc nha!!!


. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

¹ Mắt hạnh: Mắt hạnh nhân là mắt có một phần nhỏ bên trên và bên dưới lòng đen ẩn dưới mí mắt. Mắt hạnh nhân thường có hình oval với góc mắt hẹp. Đuôi mắt hạnh nhân có thể hơi xếch lên một chút.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

#Thyfina

#Haullyn 

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro