Chương 2: Vương Bá Chi Khí

Chúc Hợp chờ đến mắt mờ chân run, buổi trưa cũng đã đi qua quá nửa, hắn không nhịn được nhón chân lên một chút, thấp thoáng thấy nồi cháo đã không còn nhiều. Người hành khất trung niên trước mặt hắn vừa hay có được một chút cháo sót lại, đến lượt Chúc Hợp đi lên đã chẳng còn gì.

Hắn bần thần đứng trước lều phát cháo, nhìn đáy nồi cạn veo, đến một hạt gạo cũng chẳng có mà thừa lại. Chúc Hợp kéo kéo khóe môi, không khỏi than thầm một tiếng, như thế nào hắn lại có thể quên mất chuyện này, đứng đợi mòn mỏi cả một buổi trưa dài đằng đẵng như vậy.

Ôm cái bụng rỗng đang vì cơn đói mà liên tục kháng nghị quay đi, nhướng mi mắt một chút lại thấy người hành khất trung niên đang vui vẻ ôm bát cháo mà thổi. Gã cũng nhìn lại Chúc Hợp, trong đáy mắt tràn đầy vẻ thương hại cùng đồng tình. Gã nâng bát cháo lên cao hướng về phía hắn, sau đó...

Không có sau đó.

Tha cho gã đi, đại gia bèo nước gặp nhau, chính gã còn đang đói mốc đói meo, gã còn chưa lo xong cho cái bụng của mình thì lấy tâm tình gì mà chia sẻ với người khác.

Chúc Hợp không nói gì, khó chịu vác cái bụng đói đi trên đường cái. Dọc theo đường đi, bộ dạng chật vật bẩn thỉu của hắn thu hút rất nhiều ánh mắt tò mò của người khác, bất quá trong mắt bọn họ chỉ tràn ngập ghét bỏ và khinh miệt.

Hiện tại hắn đã luyện đến cảnh giới "tâm lặng như nước", đối với đủ loại ánh mắt của những người xung quanh, Chúc Hợp cảm thấy đã chẳng còn mấy quan trọng, cũng không mảy may phản ứng. Nói đơn giản một chút chính là đắp thêm mấy lớp da lên mặt, tăng cường độ dày và chai lì của hắn.

Thật sự là đi không nổi nữa rồi, Chúc Hợp tìm một góc tường ngồi xổm xuống, yên lặng nhìn đàn kiến đang bò trên phiến đá mà đếm hòng quên đi cơn đói, đáy lòng có chút phiền não. Rốt cuộc vì sao kiếp trước hắn có cơ hội tương ngộ với nhạc phụ đại nhân hắn đã quên mất rồi, thậm chí những ký ức về Tạ Phác giống như chưa bao giờ tồn tại trong hắn. Điều duy nhất vẫn còn đè nặng trong lòng Chúc Hợp là đôi mắt hạnh xinh đẹp nhưng tràn ngập oán hận của Tạ Phác trước khi nàng bước chân xuống hoàng tuyền.

Một đôi phu thê nhu hòa trong mắt nhân thế lại có thể xuất hiện biểu tình thống hận đến cực điểm như vậy. Chúc Hợp đến lúc này mới rõ ràng, hắn lại có thể ngu ngốc tổn thương nàng sâu đậm, bị bản năng nhục nhục của con người làm tâm trí u mê, bức người vợ hiền này đến con đường chết.

"Yến Hà, ngươi đem chút gì có thể ăn được cho người đó đi."

Bên tai truyền đến thanh âm dễ nghe quen thuộc. Như một tiếng kẻng vang vọng trong đêm tối đánh thức kẻ ngủ say, Chúc Hợp bừng tỉnh, hắn nhất thời quên luôn cái bụng đói ngẩng đầu nhìn về phía thanh âm truyền đến tìm kiếm không ngừng. Chỉ thấy trên đường lớn, thiếu nữ vận phấn sam yêu kiều vén rèm, để lộ gương mặt như hoa như ngọc, cử chỉ ưu nhã duyên dáng, tựa trăng thanh gió mát làm say đắm lòng người.

Nhận thấy ánh mắt Chúc Hợp liên tục dán lên người mình, Tạ Phác cảm thấy có chút không thoải mái, khe khẽ gật đầu.

Bộ dáng của Chúc Hợp hiện tại có thể nói ăn mày còn dễ nhìn hơn hắn, trừ bỏ hàm răng trắng cùng đôi mắt sáng ngời, chỗ nào cũng không nhìn ra là phường đàng hoàng. Hắn khẽ nhếch môi cười nhìn Tạ Phác, nếu khóe miệng còn chảy thêm nước dãi, nói không phải là kẻ ngốc cũng là dạng lưu manh côn đồ!

Yến Hà không phải không thấy ánh mắt của Chúc Hợp dán chặt lên người tiểu thư, liền đem bản thân che chắn cho nàng, vẻ mặt hung hăng đe dọa hướng về phía hắn, từ ngón tay đến ngón chân đều là bộ dáng đề phòng với kẻ lưu manh. Tầm nhìn bị cản trở khiến Chúc Hợp trở nên khó chịu, liền đem Yến Hà ghim vào danh sách đen.

Ta là cô gia tương lai của nhà ngươi, hôm nay ngươi đối xử với ta như vậy, về sau xem ta có chỉnh chết ngươi hay không.

Chúc Hợp ngắm giai nhân đến mức hồ đồ, còn chưa biết tương lai tướng công của Tạ Phác có phải là hắn hay không. Chỉ riêng dáng vẻ nghèo túng hiện tại của hắn, muốn cưới Tạ Phác còn phải nhìn sắc mặt của Tạ viên ngoại xem ông có bằng lòng không đã.

Không phải ai cũng là Lữ Trĩ, có một phụ thân quyết đoán như Lữ Công liều mạng đem con gái gả cho một kẻ bất hảo có tiếng như Lưu Bang. Năm đó Chúc Hợp có thể kết tóc cùng Tạ Phác rõ là được tổ trạch phù hộ, khởi điểm cho tiền kiếp tràn ngập vận may.

Hà Hương bên cạnh cũng bày ra một bộ dáng đề phòng cao độ không khác Yến Hà. Tạ Phác cười cười, vỗ nhẹ vai Hà Hương.

"Được rồi, ngươi đem qua đó trước, rồi chúng ta đi về."

Nàng quay đầu nhìn Chúc Hợp một chút, sau đó hạ rèm, đem tầm mắt trói buộc trong kiệu.

Rốt cuộc cũng không thể nhìn thấy giai nhân, lòng Chúc Hợp vạn phần tiếc nuối. Hà Hương mang theo một phần điểm tâm đi đến trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống bộ dạng chật vật thê thảm của Chúc Hợp. Nàng ta đem lồng điểm tâm để vào tay hắn, không chút nương tình hướng hắn mà xẵng giọng.

"Điểm tâm cho ngươi, có một số người không nên nhìn, ngươi cũng đừng nhìn nhiều rồi tự ôm mộng đẹp."

Cảnh cáo xong Hà Hương xoay người rời đi, một cơ hội nói chuyện cũng không cho Chúc Hợp. Kiệu của Tạ Phác đã đi xa, rẽ một cái liền khuất sau tường gạch, không dư lại dù chỉ là tàn ảnh.

Hắn tiếc nuối thu hồi ánh mắt, hai nha đầu này vẫn như trước, luôn hung hãn như vậy. Chúc Hợp cảm khái mở nắp lồng, đem cái bánh được gói trong giấy dầu cẩn thận ngắm nghía. Mùi thơm dễ chịu của bánh quế hoa len lỏi tràn ngập trong khoang mũi hắn, bụng đói như bắt được vàng liên tục kêu lên vui sướng.

Chúc Hợp cúi đầu ăn bánh, trong lòng thấm đẫm cảm giác ngọt ngào, nương tử nhà hắn vĩnh viễn là một cô nương lương thiện như vậy, thích làm việc từ bi. Bánh quế hoa này là Tạ Phác cho hắn, Chúc Hợp không nỡ ăn, hắn cắn từng miếng nhỏ, chậm rãi nghiền ngẫm hương vị thơm ngọt nơi đầu lưỡi, âm thầm ghi nhớ ở trong lòng. Ăn được nửa cái, bỗng xung quanh Chúc Hợp bị bao vây bởi những thân ảnh màu đen. Không biết từ khi nào các hắc y nhân hung thần ác sát đứng vây quanh hắn, tầm mắt tập trung vào cái bánh hắn đang ăn dở trên tay, hết người này đến người khác nuốt nước miếng ừng ực, có mấy người xoa tay gầm gừ, muốn đem bánh trong tay Chúc Hợp đoạt đi.

Nhìn mấy hắc y nhân xung quanh một lượt, khóe miệng Chúc Hợp kéo lên một chút, yên lặng đem bánh quế hoa thu lại vào lòng. Dẫn đầu băng đảng là một gã vóc người to lớn, con mắt híp lại không che giấu nổi vẻ xảo quyệt, hắn được gọi là Mã Đại, trong nhà là một lão đại, đến khi ra đường lang thang xó chợ cũng trở thành một lão đại.

Mã Đại bẻ tay, khớp xương to thô thiển vang lên "răng rắc", người khác nghe xong đều có cảm giác sợ hãi mười phần.

"Tiểu tử, đem cái điểm tâm trong tay ngươi giao ra đây, lão gia sẽ tha cho ngươi một mạng."

Chúc Hợp nhìn bánh quế hoa trong tay, lại ngửa đầu nhìn Mã Đại trước mặt hắn khoa tay múa chân, âm thầm xem xét, hắn cảm thấy bản thân không phải là đối thủ của gã.

Điểm tâm này là Tạ Phác cho hắn, cứ như vậy đem cho lại người khác há chẳng phải mang tội lỗi với tâm ý của nương tử hay sao?

Giữa mạng sống của mình và Tạ Phác, Chúc Hợp không do dự quyết định chọn nàng. Chỉ cần là đồ của nương tử có chết hắn cũng không hề nghĩ đến việc nghĩ phải vứt nó đi, luôn tâm tâm niệm niệm phải bảo vệ thật tốt.

Chúc Hợp biết bản thân chỉ là quả trứng so với tảng đá là Mã Đại, đầu óc liền tích cực hoạt động, không dùng vũ lực chỉ có thể dùng mưu trí.

Mã Đại vừa dứt lời, Chúc Hợp liền nhếch nhẹ khóe môi, ra vẻ thần thần bí bí hướng về phía gã côn đồ mà nói:

"Đại huynh, chúng ta không cần động tay động chân, tiểu đệ đây có chuyện muốn thương lượng với huynh."

"Thương lượng cái qué, huynh đệ ở đây đều sắp chết đói, còn có thể thương lượng cái gì?"

Sau lưng Mã Đại còn một hán tử cao lớn không kém gã, Vương Lão Nhị gầm lên nóng vội, âm thanh ồ ồ chấn động rơi vào tai. Chúc Hợp nhíu mày một chút, chỉ cảm thấy hai tai mình đau đến sắp hư rồi.

Vương Lão Nhị nói xong đều nhận được những cái gật đầu đồng ý, bọn họ xắn tay áo hùng hổ tiến lên một bước. Nếu Chúc Hợp cứng đầu không giao điểm tâm, bọn họ chỉ cần duỗi một cánh tay cũng có thể đoạt được.

Hắn giật giật khóe môi, âm thầm nghĩ ngợi, tình huống trước mắt quả nhiên không thể lạc quan nổi. Qua ngữ khí của Vương Lão Nhị, Chúc Hợp có thể khẳng định trước kia bọn họ đã tước đoạt không ít thức ăn của những kẻ hành khất khác.

Thật phiền toái! Hắn che chắn điểm tâm trong lòng nhất quyết không buông. Muốn hắn giao đồ, hắn cứ như vậy giao ra, không phải là có lỗi với Tạ Phác sao?

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Đầu óc Chúc Hợp chuyển động liên tục chuyển động.

"Người Hồ đến!"

Một người trong đám đông phía trước hô ta, kinh động những người khác trên đường cái. Bảy tám chục người hốt hoảng, kẻ này dẫm kẻ khác vội vã chạy trốn còn nhanh hơn tên bay. Mấy tên hắc y nhân hung thần ác sát trước mặt Chúc Hợp cũng không nén nổi sợ hãi, chẳng quan tâm đến bánh quế hoa hay điểm tâm gì nữa, chân xoắn xuýt vào nhau muốn chạy đi.

Chúc Hợp ngẩn ra, ngoài ý muốn nhớ lại một vài sự kiện. Thời kì này hiếu chiến tàn bạo nhất là người Hồ, bọn chúng diệt người Hán, tấn công vào Trung Nguyên, giết người đốt nhà, cướp bóc cưỡng dâm, không việc ác nào là không động đến. Dân chúng bá tánh nghe đến người Hồ liền sợ đến rách mật, chạy bảo toàn mạng còn không thì kịp lấy đâu dũng khí mà phản kháng.

Hắn cuối cùng hiểu hiểu rõ nguyên nhân, chớp mắt vài người trong băng đảng hắc y nhân chân đã mềm nhũn, liên tục gọi Mã Đại nhanh chóng rời đi.

Mã Đại do dự nhìn phía người Hồ sắp đến, bàn tay gắt gao cuộn lại thành quyền, gân xanh trên trán đã nổi lên từng sợi từng sợi cực kì dọa người. Nhiệt huyết sôi trào, gã muốn đánh một trận với người Hồ!

Thì ra tên gia hỏa này không chỉ cướp đoạt từ người khác, còn là một kẻ vô cùng háo thắng. Bên tai Chúc Hợp ầm ầm tiếng vó ngựa càng ngày càng gần, hắn tính toán không dưới năm mươi người đang càng quét đến Bình Thành. Mã Đại cũng chỉ có vài người, muốn cùng người Hồ đối nghịch rõ là mơ giữa ban ngày!

Chúc Hợp duỗi tay bắt lấy cánh tay cuồn cuộn cơ bắp của Mã Đại, không hiểu hắn lấy đâu ra sức lực lôi kéo một tên to gấp ba lần vóc dáng của Chúc Hợp, thừa dịp gã không chú ý đem Mã Đại kéo đến một con ngõ nhỏ, cẩn thận núp vào chỗ rẽ.

Đám thuộc hạ đi sát theo Mã Đại cũng nấp vào bên trong ngõ. Lúc bọn họ an vị, đường lớn không còn một bóng người, chỉ sót lại một mảng hỗn độn đều là do bá tánh trong lúc hoảng loạn chạy đi đã ném lại không ít vật, xô đổ không ít thứ.

Tiếng vó ngựa bỗng chốc rõ ràng, quân đội người Hồ gồm mấy chục người xuất hiện trong tầm mắt Chúc Hợp.

Mã Đại và Vương Lão Nhị có thể tính là khỏe mạnh cường tráng, nhưng những người Hồ kia so với hai người họ phải mạnh hơn gấp đôi, vừa thấy liền biết ngày thường ăn biết bao nhiêu là lương thực. Dưới ánh mặt trời lấp lánh, dầu mỡ trên mặt bọn chúng càng rõ ràng hơn bao giờ hết, Chúc Hợp bất giác nhớ lại những cỗ thi thể của bá tánh ven đường, bọn họ đều là vì cái đói mà phải bỏ mạng nơi đồng hoang lạnh lẽo, chỉ còn lại da bọc xương, nắm nhẹ một chút cũng sợ xương cốt bọn họ bị vỡ nát.

"Sẽ có ngày ta giết bọn người Hồ, khôi phục giang sơn của người Hán!"

Mã Đại ngồi xổm bên cạnh Chúc Hợp, đôi tay gắt gao siết chặt, từ trong ánh mắt không giấu được ngọn lửa bất bình. Gã nghiến răng, phẫn hận nhìn đoàn binh lính người Hồ cưỡi ngựa đi đến.

Thật là một người trung quân ái quốc, tiếc là không phải người anh em nào trong băng đảng của gã cũng đều có tinh thần bất khuất như vậy. Không ít kẻ sau lưng Mã Đại chỉ cần nghe đến hai chữ "người Hồ" sợ đến phát ngốc, chỉ có Vương Lão Nhị cũng không tồi, trên mặt vẫn không lộ ra chút kinh hoảng thất sắc nào.

Binh lính người Hồ đi chưa xa, Chúc Hợp ngồi xổm trước Đại Mã, có chút bất lực lắc đầu.

"Người Hồ bản tính hung hăng, thể chất vượt bậc, chúng ta muốn thắng là chuyện viển vông. Không bằng dùng cái đầu để trên cơ bọn chúng."

Chúc Hợp trưng ra vẻ mặt nghiêm trang, lại tỉ mỉ giải thích cho đám người Mã Đại một hồi. Chuyện này hắn thành tâm bái lạy cảm tạ ông trời, tuy ký ức về Tạ Phác đều là một mảng mơ hồ giăng sương nhưng lại bảo toàn những hiểu biết của hắn về thế sự trong kiếp trước.

Cho nên lúc này tùy tiện phun ra đôi ba câu cũng không khiến Chúc Hợp cảm thấy áp lực. Càng nói càng hăng, nhất thời hắn muốn đem toàn bộ năng lực ngôn ngữ trời phú mà thao thao bất tuyệt.

Mã Đại nghe lời Chúc Hợp, liền cảm thấy người này hẳn là một nam nhân cơ trí thâm sâu, lại còn có sự hiểu biết rất rõ về người Hồ.

Vì sao gã lại nghĩ như thế? Cái này đều do Mã Đại thấy được từ trên người Chúc Hợp toát lên một cỗ vương bá chi khí, khiến hắn toàn tâm toàn ý tin tưởng.

"Ngươi có cách?" – Mã Đại không quanh co, một câu hỏi trực tiếp đi đến vấn đề.

"Tất nhiên, chỉ là chúng ta cần phải ngồi xuống thương lượng một chút."

Thấy Mã Đại đã thu liễm ác khí, Chúc Hợp không ngần ngại phô ra bộ dáng cao nhân, không nhanh không chậm đáp lại.

Trong lòng Mã Đại vốn đã đem Chúc Hợp nâng lên đến tận trời, một câu không ngọt không nhạt của hắn cũng đủ làm gã khuất phục, vội vã dập đầu xuống đất, lực đạo mạnh đến nỗi da trên trán Mã Đại rách một mảng, dòng máu đỏ tươi chậm rãi chảy dài từ vết thương xuống sống mũi.

Nhìn Mã Đại tình nguyện quỳ xuống trước mặt, hắn âm thầm thở phào, cảm tạ ông trời ban cho hắn cái tài ăn nói điên đảo thị phi. Nếu lúc nãy Chúc Hợp không bày ra được những gì hữu ích, không bàn đến Mã Đại, đám huynh đệ kia của gã có thể đem Chúc Hợp đánh cho nhừ người.

May mắn, thật là vô cùng may mắn.

Không chịu nổi đại lễ này của Mã Đại, Chúc Hợp duỗi tay đỡ gã đứng dậy, khẽ vỗ vỗ vào mu bàn tay Mã Đại trấn an. Gã lau đi vệt máu trên trán, đôi mắt mười phần bái phục nhìn Chúc Hợp. Hắn cười cười, đối mắt với gã nói một câu.

"Huynh đệ chớ có như vậy, chúng ta cùng ngồi xuống nói chuyện."

_____ Góc giải đáp _____

Vương bát chi khí: là cách đọc chệch ra từ "vương bá chi khí", tức là để chỉ người có khí thế lãnh tụ trời sinh, khiến người khác không biết khi nào cảm thấy dễ tin tưởng những gì người đó nói và lãnh đạo, dễ thu được thuộc hạ. (tangthuvien)

Lữ Trị/Lã Trị/Lữ Hậu/Hán Cao hậu: là vị Hoàng hậu duy nhất của Hán Cao Tổ Lưu Bang - Hoàng đế sáng lập nên triều đại nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Bà là Hoàng hậu đầu tiên của nhà Hán, cũng là hoàng hậu chính thức đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc. Sau khi Hán Cao Tổ băng hà, bà tiếp tục đăng ngôi vị Hoàng Thái hậu, từng can dự triều chính dưới triều đại Hán Huệ Đế Lưu Doanh, cuối cùng là Lâm triều xưng đế dưới thời hai Thiếu Đế là Lưu Cung và Lưu Hồng (194 TCN - 180 TCN), tổng cộng nắm quyền 15 năm. (Wikipedia)

Bật mí một chút: Lã hậu mà một người thông minh cơ trí, so với Hán Cao Tổ thì khả năng trị vì của bà cũng mạnh mẽ và vô cùng tàn bạo, lấn lướt quyền chồng, chính thức cai quản triều chính trong 8 năm. Tuy là Hoàng hậu nhưng đời tư của bà khá bê bối và không mấy trong sạch.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro