Chương 4: Bất Ngờ Giáng Xuống Một Gậy

Vương Lão Nhị vừa mới rời đi không lâu, Tạ Lâm liền từ cửa nhỏ bước ngoài. Chúc Hợp nhìn chằm chằm bóng người vừa xuất hiện, quay đầu nhìn không thấy Vương Lão Nhị, lại xem Tạ Lâm vừa bước ra khỏi cửa vẫn chưa đi xa.

Thời điểm mấu chốt lại không có mặt, muốn xui xẻo liền xui xẻo đến không đỡ nổi. Chẳng còn biện pháp, Chúc Hợp không thể trơ mắt nhìn Tạ Lâm rời đi, cuối cùng cũng chỉ có thể lựa chọn đuổi theo Tạ Lâm.

Chúc Hợp tay trói gà không chặt, đối với loại chuyện theo dõi người khác thật là làm khó cho hắn. Tạ Lâm đã phác giác chuyện hắn đi theo hắn ta một lần, bất quá Vương Lão Nhị đột ngột cản trở khiến suy nghĩ của Tạ Lâm bị cắt đứt, mà hắn ta cũng quá kiêu ngạo, tự cho bản thân thực sự là dòng dõi thư hương thế gia, đối với cái loại hành khất như Chúc Hợp chỉ có khinh thường, cũng không thèm so đo.

Lúc này Chúc Hợp chạy theo sau lưng Tạ Lâm, lại nhanh chóng bị hắn ta phát hiện. Mới buổi sáng phát sinh sự tình, trong đầu Tạ Lâm vẫn còn lưu lại một ít ấn tượng. Gã này mang bệnh trong đầu sao? Buổi sáng theo dõi hắn ta, buổi chiều cũng theo dõi hắn ta, rốt cuộc là muốn làm gì?

Tạ Lâm đứng trầm mặc một chút, âm thầm so cao thấp phân lượng của hắn ta và Chúc Hợp, đem thực lực hai người so kè một lúc trong nội tâm. Xác định bản thân có thể áp đảo Chúc Hợp nhanh chóng, hắn âm thầm cười gian xảo, hướng về con hẻm hẻo lánh bên cạnh dẫn dụ Chúc Hợp đi vào.

Hẻm nhỏ căn bản là nơi không có người, tường vôi cũ nát, hai bên đường chất đầy vật bỏ đi, thậm chí còn không có nơi để cho một người có thể giấu mình.

Chúc Hợp đi thẳng một đường, lại bám thêm một lúc, cuối cùng bản thân lại để mất dấu Tạ Lâm. Trước mặt hắn có một cái ngã rẽ, Chúc Hợp đứng đầu ngõ nhìn trái nhìn phải, không xác định được rốt cuộc Tạ Lâm đã rẽ vào cái nào, nhất thời do dự.

Tạ Lâm lén lút đi đường vòng trở lại sau lưng Chúc Hợp, tay phải nắm một thanh gỗ to chẳng biết vớ được ở chỗ nào, chậm rãi giơ lên cao, tập trung toàn bộ lực đạo. Chúc Hợp chỉ lo đi tìm Tạ Lâm, không có chú ý đến kẻ gian sau lưng chuẩn bị ám hại.

"Bốp!"

Tiếng gậy va vào thịt vô cùng rõ ràng vang lên sau lưng. Chúc Hợp quay đầu, nhất thời trợn to hai mắt. Hắn không hề biết Tạ Lâm đang đứng ở sau lưng còn cầm gậy gỗ, nhìn là biết chuẩn bị đánh người, thế mà giờ nằm bất động trên đường, hai con mắt trắng dã xốc ngược. Mà Vương Lão Nhị đang đứng sau Tạ Lâm, trên tay hắn cũng cầm một cây gỗ muốn to gấp đôi cây của hắn ta.

Chúc Hợp cũng đại khái hiểu được mọi chuyện.

Vương Lão Nhị ở phía đối diện hé miệng cười ngây ngô một cái, tâm tình của hắn cũng được thả lỏng không ít.

"Chúc lão đệ, kế tiếp chúng ta làm gì đây?"

Gã vứt cây gỗ sang một bên, còn không nương tình đá vài cước vào thân hình mềm nhũn của Tạ Lâm nằm dài trên đường. Chúc Hợp không có phản ứng, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Chúc lão đệ?"

Vai của Chúc Hợp bị lắc mạnh, lôi luôn thần trí của hắn về với thân xác. Hắn cuối cùng cũng chịu nở nụ cười, vô cùng kích động bổ nhào lên người Vương Lão Nhị, không nương tình vỗ lên lưng gã mấy cái thật đau.

"Lão huynh à, ta đây nợ ngươi một món ân tình đó!"

Vương Lão Nhị bị con khỉ Chúc Hợp túm chặt, gã muốn lôi hắn ra nhưng lại sợ tay chân vụng về khiến Chúc Hợp bị đau. Cả người hắn chạy một trận sởn gai, mồ hôi hột lăn ào ào như mưa đổ.

"Chúc lão đệ, ngươi đang làm gì đấy! Hai nam nhân ban ngày ban mặt ôm ôm ấp ấp, ta còn chưa có cưới vợ!"

"Uầy, đệ đây là đang cảm tạ ơn cứu mạng của lão huynh đấy."

Đùa giỡn với gã to xác này đủ vui, Chúc Hợp cuối cùng cũng chịu phóng xuống khỏi người Vương Lão Nhị. Hắn ngồi xổm bên cạnh Tạ Lâm đang mê man bất tỉnh, duỗi tay hướng đến gáy của hắn sờ vài cái. Đầu ngón tay chạm vào một cục thịt u nần nóng hôi hổi, sưng lên thực to.

"Lão nhị, huynh xuống tay như vậy có tính là quá nặng không vậy?"

Vương Lão Nhị vóc người cao to, lại là nam nhân thô kệch tay chân cứng nhắc, Chúc Hợp thật sự lo lắng gã dùng lực đạo quá trớn, đem con người ta một phát đánh chết hoặc biến thành kẻ ngốc cũng không chừng.

"Không có việc gì, huynh đệ chúng ta thường xuyên đánh người như thế, kinh nghiệm tuyệt đối đầy mình, thằng oắt con này sẽ không có gì đâu."

Nói đoạn còn quẹt một đường ngang mũi, trong lời nói nồng đậm vẻ đắc ý.

Vương Lão Nhị sẽ không nói dối, những gì hắn nói đều là thật, Chúc Hợp cũng yên tâm phần nào. Hắn đứng dậy phủi vạt áo, mắt liếc qua sợi dây thừng to bị vứt bên đường.

"Trước đem hắn trói lại."

"Được được!" – Vương Lão Nhị hồ hởi.

***

Tạ Thành đem Tạ Lâm ném ra khỏi cửa, tâm tình cũng không tốt lên được bao nhiêu. Tạ phu nhân từ phía sau bình phong đi đến, tay còn mang theo một chung trà nóng mới pha. Nhìn trượng phu mặt nhăn mày nhó bên bàn giấy, thâm tâm bà cũng không vui vẻ gì.

"Lão gia, đừng để bản thân tức giận, ảnh hưởng thân thể."

"Ta đây chính là tâm không tức không được."

Mùi trà mới nhàn nhạt len lỏi vào khoang mũi, ông cầm tách trà uống một chút, nỗ lực đem hỏa niệm trong lòng hạ xuống một chút.

"Dòng họ nhiều năm như vậy càng ngày càng lụi bại, cương quyết phải liên hôn cùng người Hồ, rõ là ném hết mặt mũi Tạ gia chúng ta ra ngoài đường."

Tạ phu nhân lực bất tòng tâm, bàn tay cầm quạt khẽ phe phẩy, giống như có thể mong làm dịu xuống ngọn lửa trong lòng Tạ Thành.

"Vậy lão gia, người nói chúng ta nên làm gì bây giờ?"

"Cho dù Tạ Thành này phải gả khuê nữ cho một đứa du côn lưu manh cũng không để nó gả cho người Hồ!"

Ông phẫn hận đập bàn một cái thật mạnh, hù cho Tạ phu nhân giật mình, nhất thời quên cả cử động.

Qua một lúc thật lâu, cũng không ai mở lời trước, không khí nặng tựa Thái Sơn.

"Phu nhân, vi phu vô dụng, không thể bảo vệ tốt con gái của chúng ta."

Giọng Tạ Thành có đau đớn cũng có bất lực.

Tạ phu nhân thở ra một hơi, bà ôm lấy chồng mình, khẩn thiết an ủi.

"Lão gia là phụ thân của A Phác, thiếp tin mỗi việc mà lão gia làm, mỗi thứ mà lão gia suy nghĩ đều vì muốn tốt cho nữ nhi."

Tạ Thành bất đắc dĩ thở dài, hắn cũng chỉ vì giận quá mất khôn mới nói một câu cuồng loạn mà thôi. Ông cũng chẳng phải Lữ Công, có dũng khí lớn như vậy liều mạng gả nữ nhi dưới gối của mình cho một kẻ lưu manh không xu dính túi, mặc dù trong số ít bọn lưu manh không xu dính túi kia cuối cùng cũng tạo ra một triều đại mới, ngồi lên ngai vàng.

Tạ Phác ngồi bên cạnh cửa sổ, nhìn những cánh hoa đào chầm chậm rơi trước mắt. Yến Hà từ bên ngoài đi đến, đứng sau lưng Tạ Phác. Nàng ta âm thầm ra hiệu cho các nha hoàn rời đi, chỉ còn lại nàng ta và chủ tử.

"Tiểu thư, người bên nhà tổ hôm nay tới là muốn đem tiểu thư đi, gả cho người Hồ làm thiếp." – Yến Hà thì thầm.

Hàng mi tinh xảo khẽ rũ, đôi mắt nàng trong suốt như viên bảo thạch quý. Tạ Phác ôn nhu đáp lại lời của Yến Hà.

"Phụ thân không đồng ý."

"Lão gia tất nhiên sẽ không đồng ý." – Yến Hà gật đầu, nhưng nơi cổ họng lại phát ra tia do dự. – "Nhưng là nô tì nghe lão gia nói, người nguyện đem tiểu thư gả cho du côn lưu manh cũng không đem tiểu thư gả cho người Hồ."

"Du côn lưu manh?"

Mày lá liễu khẽ nhíu một chút, Tạ Phác đột nhiên nghĩ đến gã du côn lưu manh nàng gặp lúc sáng, cảm thấy người này ấn tượng thật sâu trong nàng.

"Hôn nhân đại sự đều do phụ mẫu làm chủ, người kêu ta gả cho ai thì ta cũng đành gả cho người đó."

"Tiểu thư?"

Yến Hà thật sự không dám tin nhìn tiểu thư nhà mình, nàng ta không nghĩ rằng Tạ Phác lại sẽ nói ra những lời này.

Nếu chính nàng ta là một tiểu thư kim kiều ngọc quý lại bị bắt phải gả cho một tên du côn lưu manh, nàng ta giống như đụng phải một cơn ác hàn. Thế có khác nào một đao chém đứt mạng nàng ta! Yến Hà quả thực không có cách nào chịu đựng. Nhưng Tạ Phác không suy nghĩ đã thản nhiên thốt ra một câu nhẹ nhàng như vậy, tâm tình Yến Hà cảm thấy thật khó chịu.

***

Một chậu nước hất mạnh lên người Tạ Lâm. Hắn ta bị cái lạnh đánh thẳng vào người, thiếu chút nữa đã nhảy dựng cả người. Mắt Tạ Lâm hoa lên, hắn ta hiện tại trở nên mơ mơ hồ hồ, thậm chí còn không biết bản thân mình đang ngồi ở chỗ nào. Gáy hắn ta sưng tấy đau đớn từng đợt, Tạ Lâm không khỏi hít mấy ngụm khí lạnh, khó khăn nhớ lại trước khi hắn ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Chúc Hợp ngồi đối diện Tạ Lâm, trong tay còn cầm một cây bụi gai không ngừng gõ nhẹ lên mặt đất. Hắn thư thái ngồi vắt chéo chân, từ trên cao nhìn xuống Tạ Lâm bị trói như con gà nằm trên đất, khẽ nhếch môi.

Tạ Lâm nhìn thế nào cũng thấy được, nụ cười trên mặt Chúc Hợp một tia hảo ý cũng không có.

Vương Lão Nhị, kẻ xuống tay với Tạ Lâm, xốc hắn ta đứng dậy đối diện với Chúc Hợp, ép hắn ta ngẩng đầu. Tạ Lâm len lén nhìn người sau lưng, rốt cuộc trong mắt hắn cũng chỉ có hai lỗ mũi cùng bộ râu lởm chởm của Vương Lão Nhị.

"Các ngươi là ai? Vì cái gì lại muốn trói ta? Nhanh thả ta!"

Tạ Lâm bị Vương Lão Trị trói thành một cái bánh chưng, lúc này đang ra sức vặn vẹo cơ thể so với một con sâu nọng béo ú cũng không khác gì mấy.

Vương Lão Nhị to người sức lớn, Tạ Lâm bất quá cũng chỉ là một tên thư sinh mặt trắng luôn treo cái biển "thư hương thế gia" trên mồm. Muốn cởi nút trói của Vương Lão Nhị, sợ hắn phung phí sức lực cả ngày cũng chỉ vô ích.

Tạ Lâm giãy giụa cả nửa ngày cũng không nới lỏng được dây thừng, trái lại còn để tơ dây thô ráp cứa vào da dẻ trắng nõn, tạo nên không ít vết xước rướm máu, Tạ Lâm không khỏi hít mấy ngụm khí lạnh.

Vương Lão Nhị nhìn Tạ Lâm uốn éo vặn vẹo, đứng bên phía sau khoái trá cười lớn.

"Chúc lão đệ, bộ dạng tiểu bạch kiểm này của hắn cũng muốn đem dây trói của lão tử cởi ra, quả thực là nằm mơ! Ngươi xem cái bộ dáng chịu đau của hắn kìa!"

Tạ Lâm chính là chẳng giỏi cái gì ngoài giỏi sĩ diện, lúc này đem Chúc Hợp cùng Vương Lão Nhị và hắn ta cùng nằm trên một bàn cân, xác thực là mười phần cũng không bằng. Tạ Lâm trừng mắt với hai người, nghiến răng phẫn hận.

"Các người rốt cuộc là ai?"

"A, thằng oắt con này vẫn còn mạnh mồm cơ đấy!"

Vương Lão Nhị lưu loát xắn tay áo, đi đến trước mặt Tạ Lâm, không nói không rằng cuộn chặt bàn tay thành quyền, từ trên cao chuẩn bị hạ xuống một đấm. Tạ Lâm trước mắt chỉ thấy một cú đấm to tướng che khuất đi mặt trời, sợ đến hai chân đều nhũn thành nước, hắn ta ném sĩ diện sang một xó, nước mắt nước mũi tèm nhem, liên tục hét lớn van xin Vương Lão Nhị.

"Đại ca đại ca, ta sai rồi, ta có mắt không tròng không nhìn thấy Thái Sơn, van đại ca tha cho ta một mạng."

Trong không khí phảng phất phong vị nước tiểu khai ngấy, phần vải dưới eo Tạ Lâm từ lúc nào đã bị thấm ướt một mảng, thậm chí còn có dấu hiệu lan rộng ra.

Vương Lão Nhị mất hứng buông người trong tay, thập phần ghét bỏ bĩu môi nói:

"Tiểu bạch kiểm quả nhiên là tiểu bạch kiểm, thật ghê tởm."

Tạ Lâm nháy mắt bị nướng chín người, mặt mày hắn đỏ lên trông thấy. Nào có ai lớn già cái đầu còn bị dọa sợ đến tiểu ra quần.

Kiếp này coi như bỏ.

"Ngươi không nghĩ bản thân bị đánh có phải hay không? Ta cho ngươi một cơ hội, nhà chính Tạ gia rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Tạ Lâm sửng sốt, nhìn chằm chằm Chúc Hợp âm thầm dò xét. Tuy quần áo trên người hắn và Vương Lão Nhị giống nhau, đều là từ những miếng vải vụn chắp vá một cách vụng về. Chỉ có điểm duy nhất khác nhau giữa Chúc Hợp và Vương Lão Nhị, Chúc Hợp quá mức sạch sẽ, thật không giống những kẻ hành khất khác luộm thuộm lôi thôi.

"Ngươi hỏi chuyện Tạ gia làm gì?"

Có lẽ Tạ Lâm bị dáng vẻ của Chúc Hợp thu hút, sớm quên mất bản thân vừa bị hù dọa như thế nào, cũng mất hết sỉ diện như thế nào. Hắn ta không trả lời câu hỏi của Chúc Hợp, còn vặn ngược lại Chúc Hợp một câu.

Hắn quét mắt về phía Vương Lão Nhị, gã muôn phần ghét bỏ đi đến trước mặt Tạ Lâm, hung ác đá một cước. Tạ Lâm ăn đòn, lập tức bị cơn đau đánh cho đầu óc rệu rã, cũng không muốn đôi co chất vấn với Chúc Hợp làm gì, liền vội vàng mở miệng.

"Trưởng tộc muốn nữ nhi của tam lão gia gả cho quý tộc người Hồ, kêu ta đến thuyết phục tam lão gia."

"Cái rắm!"

Chúc Hợp bực dọc kêu một tiếng, hàng chân mày đan chặt vào nhau, tỏ ý không muốn nói chuyện. Vương Lão Nhị không thấy lão đệ đang tâm tình khó chịu bên này, một chân dùng hết sức đá vào đùi Tạ Lâm.

Cú đá này tuyệt đối mạnh hơn lần trước, đến mức cả ba nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc trong không khí. Tạ Lâm trợn trắng mắt, hắn đau đến mức không thể thốt ra âm thanh nào.

Vương Lão Nhị giống như một con lợn rừng bị chọc giận, gã ta gầm lên, chấn động cả hai lỗ tai Chúc Hợp.

"Bọn người Hồ kia sẽ đem người Hán chúng ta hòa thân hảo ái sao? Liên hôn cái gì? Quý tộc cái gì? Lúc trước Tiểu Hoa trong thôn của ta lớn lên có chút dung mạo liền bị bọn chúng cả ngàn người trói lại mang đi, đến bây giờ cũng chưa có trở về! Ngươi còn ở đây đòi bắt người mang gả? Ta đá chết tên tiểu bạch kiểm nhà ngươi!"

Vương Lão Nhị càng nói càng hăng, lại đá hết cú này đến cú khác khắp người Tạ Lâm, cái sau đều mạnh hơn cái trước khiến hắn ta đau đến co quắp cả người. Nói đến vết thương trong lòng, một gã thô kệch như Vương Lão Nhị lại không khác những người bình thường khác, tròng mắt đảo qua một vòng liền ngấn lệ. Chúc Hợp sợ gã đá một hồi sẽ đem con người ta tiễn xuống uống trà cùng Diêm Vương, vội vã đi đến an ủi Vương Lão Nhị.

"Lão huynh, đừng quá thương tâm."

"Ta mới không có thương tâm, tuyệt đối không..."

Nhưng cuối cùng quệt tay bao nhiêu lần vẫn không thể ngăn được hai hàng lệ liên tục tuôn rơi.

Vương Lão Nhị phát sinh sự tình, sức chiến đấu nhanh chóng bị giảm trở về âm vô cực. Chúc Hợp tạm để gã ở phía sau, đi đến trước mặt Tạ Lâm. Hắn cầm lấy một cây gậy, ở bên cạnh Tạ Lâm khẽ gõ nhẹ lên mặt sàn.

"Này tiểu tử, Tạ Công đã trả lời ngươi thế nào?"

Chúc Hợp không ngừng gõ gậy, luôn nhắc nhở Tạ Lâm phải có thái độ hợp tác thật tốt. Bị uy hiếp tinh thần khủng bố như vậy, cả người hắn ta liên tục run rẩy.

Tạ Lâm bị Vương Lão Nhị đá cho nhừ người nhưng vẫn là bướng bỉnh cứng đầu, cạy họng không nói, hắn ta thoáng nghĩ, trông Chúc Hợp xanh xao ốm yếu thế này, sẽ không có sức lực đánh đau hắn.

Chúc Hợp nhếch môi, rõ là tên này thích ăn cứng không ăn mềm, dứt khoát hạ một gậy lên vai hắn ta. Lực đạo tuy không sánh bằng Vương Lão Nhị nhưng tuyệt đối không nhỏ, bức hắn ta rên lên đau đớn. Chuyện này liên quan đến nương tử nhà hắn, Tạ Lâm bất tuân cũng đừng trách hắn tàn nhẫn.

Bả vai run lên từng đợt nhức nhối liên hồi, trán Tạ Lâm đổ đầy mồ hôi lạnh. Một gậy này Chúc Hợp hạ xuống lần thứ hai, cái tay này của hắn chính là đem đi phế bỏ. Trước đã bị Vương Lão Nhị đá cho một trận thấu tim thấu gan, thêm một gậy này của Chúc Hợp, ăn đau như vậy đủ để đánh sập cái thói cứng đầu của Tạ Lâm.

Chúc Hợp thấy Tạ Lâm một mực yên lặng nhận đau, vốn còn muốn hạ thêm một gậy lên chỗ vừa bị đánh, lại thấy hắn ta như con thú nhỏ bị dọa cuồng loạn lên tiếng.

"Ta nói, ta nói! Van ngươi tha cho, ta sẽ nói hết mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro