Chương 40: Người giám hộ mãnh thú (2)

Editor: Vô Danh

-----------------------

Tiểu thư tiểu ong mật luôn luôn vòng quanh Tô Đường, nửa giờ sau, vị này đột nhiên không có động lực, ủy khuất ba ba dừng lại.

Tô Đường "Chuyện gì?"

Tiểu ong mật "Cô quả nhiên là xấu a, tôi đi theo cô hút mật đến nửa ngày trời, cư nhiên một giọt cũng không có, tôi rất là đói a!"

Tô Đường ".... Không phải, tôi không héo, là tôi lúc trước đem mật giấu đi rồi, cô đợi lát nữa, tôi lấy đưa cho cô."

Tiểu thư ong mật vừa nghe, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười.

"Vậy cô nhanh đi, tôi ở đây chờ cô."

Vừa đúng lúc là thời gian ăn bữa sáng, Tô Đường vừa vặn cũng đói bụng, nguyên bản tính toán lấy hai phần đồ ăn ngồi dưới ánh mặt trời ăn cùng tiểu ong mật, kết quả đến nhà ăn mới phát hiện, thế giới tinh tế, người nghèo không xứng được ăn mỹ thực, bọn họ chỉ có thể ăn dinh dưỡng tề.

Đây là cái kết cục quái quỷ gì a!!!!!

Tô Đường lúc trước làm nhiệm vụ, thân là trị liệu sư vật lý cao cấp, là người giám hộ của mấy vị đại lão, mấy cái dinh dưỡng tề này cô vốn là hiếm khi động tới.

Tô Đường hốt hoảng cầm hai bình dinh dưỡng tề, một lọ cho tiểu ong mật, thừa lại một lọ là cho bản thân, cho dù vị của chúng đúng là ..... nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng uống xuống. Vừa uống xong, ý nghĩ nhất định phải rời khỏi đây của Tô Đường càng thêm mạnh mẽ, không có lý do gì khác, nếu là tiếp tục ở nơi này, cô chắc chắn từ không điên mà biến thành điên thật mất.

Tiểu thư ong mật yên tĩnh, bất quá chỗ nhà ăn lại xuất hiện náo loạn.

Có một vị bệnh nhân mặc trang phục lính gác, đột nhiên rống lên kêu to, bốn phía đập phá, khuôn mặt dữ tợn vặn vẹo, đôi mắt trừng lớn nhìn người khác.

"Mấy thứ này đều có độc, các ngươi cư nhiên cho ta ăn độc dược! Lũ dân đen các ngươi dám làm càn, các ngươi biết ta là ai sao. Đám người các ....."

Không đợi hắn nói xong, mấy vị nhân viên y tế cầm thuốc an thần đi lại, một châm đâm xuống, người nọ rất nhanh liền không có động tĩnh. Trận ồn ào này rất nhanh đều lắng xuống, từ lúc bắt đầu đến giờ còn chưa qua nổi mười phút, phảng phất như đã thành thói quen, không một người nào lộ ra thần sắc kinh hoàng hoảng hốt. Bọn họ chết lặng tiếp tục công tác, ngẫu nhiên sẽ trừng trị một chút bệnh nhân "Không ngoan".

Tô Đường mặt lạnh chứng kiến tất cả, nhưng bên cạnh cô tiểu ong mật cực kì hoảng loạn, tiểu cô nương trốn sau lưng cô, cả người đều run bần bật, tựa hồ cô ấy đối với kim tiêm vô cùng sợ hãi.

Làm trị liệu sư vật lý cao cấp, chức nghiệp của Tô Đường cũng không hoàn toàn nhằm vào bệnh nhân bị tinh thần sụp đổ, nếu cô muốn, cô có thể kiểm tra ra một chút bệnh tật, tỷ như vị tiểu thư ong mật này. Tô Đường là người đang nhàn rỗi nhàm chán, kết quả vừa làm kiểm tra, cả người đều có chút ngạc nhiên.

"Cẩu tử, có điểm không đúng." Tô Đường hỏi xong, đột nhiên nở nụ cười "Cũng đúng, bình thường hộ lý viện đều chiếu cố đến cuộc sống của bệnh nhân, chăm lo cuộc sống của họ, cũng chỉ có mấy cái bệnh chữa như không chữa, mới làm cho người ta ngoài ý muốn tử vong."

Muốn duy trì cuộc sống của nguyên chủ cần phải có năng lượng, hệ tống an bài như thế này, khẳng định muốn dùng phương pháp đơn giản nhất để xử lý kết cục.

Nghĩ thông suốt, Tô Đường cũng bình tĩnh lại.

Tiểu ong mật hiện tại còn sợ hãi, Tô Đường dứt khoát đem cô bé kéo vào một góc có có dễ ẩn nấp, gặp lại chính là có duyên, nhìn xem cô có thể hay không chữa khỏi cho cô bé này.

Tinh thần lực của Tô Đường rất mạnh, đã từng trải qua một lần trấn an mười vị lính gác cấp A sụp đổ tinh thần, theo lý thuyết, tiểu thư ong mật chỉ cần không quá nghiêm trọng, dưới sự chữa trị của cô có thể có chút cải thiện. Nhưng mà khi Tô Đường đem tinh thần lực rót vào, lại không nhận được bất kì dấu hiệu đáp lại nào.

Việc này đã có chút không thích hợp.

"Cẩu tử, kiểm tra vị tiểu thư này cho ta."

Hệ thống "Cô ta bị tiêm dược tề ngăn cản trị liệu trấn an. Còn có, hộ lý viện này không đơn giản, cô nên cẩn thận một chút, ta vừa rồi kiểm tra tổng thể, phát hiện rất nhiều tình huống giống cô bạn tiểu ong mật đây."

Tô Đường hít sâu một hơi, nheo lại đôi mắt. Hộ lý viện cấp A thức ăn tuy rằng hóng bét, nhưng phí dụng hộ lý không phải người bình thường có thể chi trả được, có thể vào, tất cả đều là hạng người danh giá giàu có.

Các thế gia tài phiệt này nọ, trong gia tộc chưa bao giờ thiếu tinh phong huyết vũ.

Tô Đường đang định tiến thêm một bước tìm hiểu, kết quả còn chưa kịp làm gì đã có nhân viên y tế tiến tới.

"Bệnh nhân số 38, cô ở đây làm gì?"

Tô Đường nhìn khoảng cách giữa mình và các nhân viên y tế càng gần, sắc mặt đờ đẫn hỏi hệ thống "Số 38 là ai?"

Hệ thống "Mặc kệ 38 là ai. Hiện tại có hai tin tức ta muốn nói với cô, một tin tốt và một tin xấu, cô muốn nghe cái nào trước."

Tô Đường cực lực cự tuyệt "Cái nào ta cũng không muốn nghe."

Hệ thống chậc một tiếng "Cô gái à, làm người phải có lòng dũng cảm, cự tuyệt không có tác dụng." Nói xong, nó lại tiếp tục nói "Tin tốt là ta kiểm tra thấy nam chính của cô lập tức sẽ tới đây, tin xấu là, cô có khả năng trực tiếp bị người ta băm thành cặn bã."

Tô Đường: ... ...

Nhân viên y tế đem tất cả bệnh nhân trong hoa viên đuổi về phòng, nguyên soái sắp đến đây, đề phòng đám bệnh nhân này hoảng loạn táo bạo, cách tốt nhất là chú ý, giám sát chặt chẽ bọn họ.

Đương nhiên, việc này cùng bệnh nhân liên quan, bọn họ cũng sẽ không giải thích cho bệnh nhân, trực tiếp dùng bạo lực, nếu ai không nghe lời, lập tức sử dụng thuốc an thần.

Lúc Tần Kiêu đi tới, toàn bộ viện lý đã không nhìn thấy bất kì bóng dáng bệnh nhân nào, viện trưởng đứng ở cửa chính, cúi đầu khom lưng chào hắn.

"Nguyên soái đại nhân, mời ngài đi bên này."

Tần Kiêu đứng dưới ánh mặt trời, hắn có mái tóc vàng rực rỡ ánh dương, khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan hoàn mỹ, trong đó nổi bật nhất là đôi mắt ngọc lục bảo thâm trầm kia, hút hồn đến cực điểm. Ai ai cũng biết, hắn kiêu ngạo ương ngạch, nhưng hắn đúng là có bản lĩnh để kiêu ngạo.

"Tôi đi đến đây chỉ vì việc tư, không cần phải câu nệ, nghi lễ có hay không không quan trọng."

Viện trưởng thân hình mập mạp, cùng người có vóc dáng cao lớn như nguyên soái đứng chung một chỗ, bất kể độ cao hay là khí chất, toàn bộ đều thấp hơn một bậc. Khăn tay trong tay hắn, lúc này liên tục lau mồ hôi trên trán "Nguyên soái, ngài là anh hùng của liên bang, cho dù là đến đây vì việc tư, tôi cũng muốn tiếp đón ngài một cách tốt nhất."

Tần Kiêu xuy một tiếng, hắn nhìn hộ lý viện không một bóng người, sắc mặt hơi không kiên nhẫn "Đem tất cả bệnh nhân đều thả ra ngoài, khó có được một ngày đẹp trời, không nên chậm trễ bọn họ tắm nắng."

Lại nhắc đến, Tần Kiêu cũng coi như xuất thân từ quý tộc, nhưng cố tình tác phong của hắn lại không hề có nửa điểm quý tộc, khí chất của hắn mang theo một loại áp bức, có tính xâm lược cao. Nhưng mà, về điểm này ai cũng không dám lắm miệng, dù sao trong các đại chiến dịch, vị nguyên soái này đều ra tay giải quyết. Hắn chính là anh hùng của liên bang, ai dám nói một câu không tốt về hắn, ắt lọt vào cộng đồng quần chúng phản phệ.

Viện trưởng không dám phản bác, chẳng qua mồ hôi trên trán càng ngày chảy càng mãnh liệt "Là tôi lo lắng không chu toàn, tôi lập tức cho người đem bệnh nhân thả ra."

Tô Đường vừa mới bị đuổi về phòng, kết quả một giây sau, lại bị đuổi ra ngoài.

Cô biết được Tần Kiêu đến đây, vốn chỉ muốn trốn ở một góc nào đó trong phòng, kết quả không biết đám nhân viên cứu hộ này đầu óc hay không có bệnh, đem tất cả bệnh nhân đều đuổi ra hoa viên.

Sau đó, Tô Đường liền nhìn thấy Tần Kiêu bị người vây quanh, trong miệng hắn ngậm thuốc lá, cho dù không châm lửa, nhưng trước sau như một vẫn luôn cho người ta cảm giác rất ngạo mạn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tô Đường cảm giác không khí xung quang bản thân yên tĩnh đến kì lạ, bất quá vì duy trì vai diễn bệnh nhân tâm thần, cô bình tĩnh dời tầm mắt đi, sau đó lôi kéo tiểu ong mật, tìm một chỗ ánh sáng mặt trời đặc biệt tốt, ngồi xổm xuống dưới.

Tần Kiêu trong một cái chớp mắt sợ đến run người, ngay cả thuốc cũng không thèm ngậm, nâng lên chân, đi thẳng tới chỗ Tô Đường ngồi.

Ánh mắt của hắn tối nghĩa khó hiểu, mồ hôi của viện trưởng đều sắp thành mưa đến nơi, cuối cùng nói không còn lưu loát "Nguyên soái đại nhân, ngài.... ngài có chuyện gì không?"

"Thấy được một người bạn cũ."

Hắn ôm lấy môi, thanh âm khàn khàn, lại mang theo một cỗ làm người ta run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro