Chương 22. Công ty Viễn Niệm (8)

Editor: Ái Khiết

Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Ba khối thịt khổng lồ toát ra hơi thở của cái chết đang cận kề.

Diệp Hoài Ninh: "Nuôi người sáng lập giờ đây chẳng còn chút giá trị nào với công ty, lại còn phải phân chia phần lớn sức mạnh của trận pháp trấn giữ cho bọn họ, tốn công tốn sức dọn dẹp đống lộn xộn mà họ để lại trong kiếp sống mới."

"Chẳng lẽ, các người không muốn họ chết sao?"

Anh không chút kiêng nể mà xé toạc lớp mặt nạ giả dối của ba kẻ kia.

Ba lãnh đạo cấp cao nheo mắt lại, không phản bác.

Diệp Hoài Ninh tiếp tục: "Ai giết bọn họ không quan trọng. Đừng có vừa hưởng lợi vừa giả vờ cao thượng."

Cơ bắp toàn thân anh siết chặt, sẵn sàng cho một trận chiến.

Ngược lại, khí thế của ba tên lãnh đạo dần suy giảm.

Nếu không thật sự cần thiết, họ không muốn đối đầu với Diệp Hoài Ninh.

Diệp Hoài Ninh mạnh đến mức nào ư?

Nói thế này, khi công ty Viễn Niệm mới được thành lập, tất cả các nhà sáng lập đều dựa dẫm hoàn toàn vào năng lực của Diệp Hoài Ninh khi anh vẫn còn sống.

Bây giờ anh đã trở thành ma, sức mạnh ấy càng thêm đáng sợ.

Chỉ là, anh luôn thờ ơ với thế sự, vô dục vô cầu, không có xung đột lợi ích với ai, lại là một sự tồn tại không thể thiếu đối với công ty.

Vì một cô gái nhỏ mà chọc giận Diệp Hoài Ninh? Không đáng.

Ba lãnh đạo đành lùi một bước: "Được thôi, tổ trưởng Diệp. Dù sao anh cũng là một trong những người sáng lập, chuyện giữa các người, chúng tôi không can thiệp. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Cứ giam lại như lần trước đi, anh thấy sao?"

Lần trước vì Nhiễm Ỷ mà Diệp Hoài Ninh bị giam lại là vì không muốn cô biết chuyện cô đã gây ra, định âm thầm giải quyết mọi thứ.

Nhưng giờ Nhiễm Ỷ đã là bạn gái anh, vậy thì tại sao anh lại phải chịu giam nữa?

Diệp Hoài Ninh nhặt áo vest lên, tùy ý cầm theo, xoay người rời đi: "Không đi."

Quyền uy bị khiêu khích.

Đôi mắt ba tên lãnh đạo bị lớp thịt dày đè nặng, trở nên u ám.

Trước khi Diệp Hoài Ninh kịp bước ra khỏi văn phòng, cuối cùng bọn họ vẫn ra tay tấn công anh.

@ a i k h i e t

Khi Nhiễm Ỷ trở lại công ty, trời đã về khuya.

Cô và Mã Quyên đã bàn bạc xong, phần đánh giá tốt sẽ đợi cô thông báo rồi mới đăng.

Cô để Bạch Thiến xử lý chuyện của Chu Thư Doanh.

Còn mình thì đưa Đồng Đồng vào văn phòng của Diệp Hoài Ninh.

Anh vẫn chưa quay lại.

Công ty này dường như có một từ trường đặc biệt khiến cho ma ở đây cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Mã Quyên và những hồn ma trong sổ tay đã truyền cho Đồng Đồng một ít hồn lực và âm khí. Sau khi trở về công ty, cô bé nghỉ ngơi một lát rồi dần tỉnh táo hơn, nhảy nhót kêu lên: "Em muốn đi gặp Đậu Đậu."

Nhiễm Ỷ xoa đầu cô bé: "Được thôi, nhưng trước tiên em phải vào nền tảng nhiệm vụ giúp chị đã."

Nhiễm Ỷ làm theo quy trình mà Mã Quyên đã chỉ dạy, hướng dẫn Đồng Đồng thực hiện.

Còn mình thì quay về chỗ làm việc.

Chẳng bao lâu sau, Đồng Đồng gọi điện tới: "Em muốn đi gặp Đậu Đậu."

Nhiễm Ỷ vui vẻ đồng ý.

Một nhiệm vụ đã hoàn thành một cách nhẹ nhàng như vậy.

Bình luận:

【Nếu Ỷ cưng quen thêm vài con ma nữa thì bảo bọn họ làm theo quy trình của Mã Quyên, chỉ định Ỷ cưng làm nhiệm vụ giúp, vậy chẳng phải cưng ấy sẽ nhanh chóng hoàn thành năm lượt đánh giá tốt sao!】

【Thật kỳ diệu, các phòng livestream khác, streamer đều tránh ma như tránh tà. Còn ở đây, streamer chơi cùng ma rất vui vẻ.】

【Thậm chí còn yêu đương với ma luôn】

Nhiễm Ỷ nhìn dòng bình luận, lắc đầu cười cười, cảm thấy khá đắc ý.

Cô vui vẻ đi tới văn phòng Diệp Hoài Ninh, đợi anh quay lại để làm giấy phép ra ngoài.

Tề Vân và Hàn Binh nghe Chu Thư Doanh kể về chuyện cô ấy gặp Nhiễm Ỷ ở núi La Minh, liền gọi cô lại hỏi: "Chu Thư Doanh thật sự sẽ không bị khiếu nại chứ?"

Nhiễm Ỷ gật đầu: "Chắc vậy."

Thực ra, điều họ muốn hỏi hơn cả là, có thể giúp họ kết nối với người ở tầng 15 để tránh bị khiếu nại hay không.

Nhiễm Ỷ nói cái đó thì cô không giúp được, vì ngay cả bản thân cô cũng không tránh được bị khiếu nại.

Nhưng rồi, cô ghé sát lại họ, hạ giọng nói: "Tôi có một kế hoạch, hai người có muốn tham gia không?"

Tề Vân và Hàn Binh tò mò: "Kế hoạch gì?"

Nhiễm Ỷ: "Hơi nguy hiểm một chút, nhưng có thể giải quyết mọi vấn đề một lần và mãi mãi. Chính là, chúng ta cùng nhau xóa sổ công ty Viễn Niệm đi!"

Hai mắt cô sáng rực, tràn đầy mong chờ nhìn bọn họ.

Tề Vân: "..."

Hàn Binh: "..."

Cả hai chỉ cười cười, lặng lẽ quay lại làm việc.

Bọn họ không dám mạo hiểm như vậy, Nhiễm Ỷ có thể hiểu được.

Cô vỗ vai họ, nghiêm túc nói: "Tôi sẽ đợi hai người gia nhập đấy."

Tề Vân và Hàn Binh nhìn nhau, rồi nhìn lại số nhiệm vụ và đánh giá tốt của mình, thở dài một hơi.

Đã làm nhiệm vụ suốt bảy ngày rồi, nhưng đánh giá tốt cứ liên tục bị xóa sạch.

Ngay cả tan làm còn chẳng được, huống hồ là xóa sổ công ty này?

Đúng là quá viển vông.

Nhiễm Ỷ đi vào văn phòng của Diệp Hoài Ninh để nghỉ ngơi.

Đồng Đồng muốn chạy về nhà vệ sinh, bảo rằng không dám ở đây lâu, dặn Nhiễm Ỷ nếu có chuyện gì thì tới đó tìm cô bé.

Nhiễm Ỷ nhân tiện hỏi câu mà trước đó còn chưa kịp hỏi: "Mẹ em có phải tên là Thạch Nguyệt không?"

Đồng Đồng gật đầu.

Câu trả lời này vừa nằm ngoài dự đoán, nhưng cũng lại hợp lý.

Nhiễm Ỷ không quá bất ngờ, tiếp tục hỏi: "Ba em và ông nội đều là lãnh đạo cấp cao của công ty đúng không? Họ ở tầng mấy?"

Đồng Đồng: "Ba em ở tầng 17, ông nội ở tầng 18."

Nhiễm Ỷ thật sự bất ngờ.

Bình luận:

【Đừng nói Đồng Đồng là cháu gái của Tổng Giám đốc Lưu nhé?】

【Nhìn Tổng Giám đốc Lưu oai phong như thế, sao cháu gái ông ta lại rơi vào tình cảnh này? Đúng kiểu thiên kim tiểu thư sa cơ lỡ vận mà】

【Đồng Đồng trốn trong công ty, bọn họ thật sự không biết sao?】

...

Nhiễm Ỷ cũng bắt đầu nghi ngờ.

Ngay cả quản lý quái vật cũng phát hiện ra thời gian nhân viên đi vệ sinh nhiều hơn bình thường, làm sao có thể không biết đến sự tồn tại của Đồng Đồng?

Nhưng tại sao Tổng giám đốc Lưu và những người khác không đến tìm Đồng Đồng?

Thạch Nguyệt có biết về cô bé không?

Nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu Nhiễm Ỷ, nhưng đã đến giờ nghỉ rồi, cô không muốn làm thêm giờ.

Thế là cô nằm dài trên ghế sofa, chờ Diệp Hoài Ninh quay về ngủ.

Chờ mãi, chờ mãi, cô ngủ quên lúc nào không hay.

Không biết đã ngủ bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng cửa mở.

Mở mắt ra, cô dang tay về phía Diệp Hoài Ninh muốn ôm, nhưng anh lại không tiến lại gần.

Cô nhìn kỹ, liền thấy trên người anh dính máu.

Cô vội bò dậy chạy đến bên anh: "Anh sao thế? Lại bị giam à?"

Diệp Hoài Ninh giữ khoảng cách với cô, "Không phải máu của anh, bẩn, đừng đến gần."

Không phải máu của anh thì cô yên tâm rồi.

Nhưng Nhiễm Ỷ vẫn sợ anh nói dối.

Cô tắt bộ lọc làm đẹp, đi theo anh vào phòng tắm, nhất quyết phải tận mắt thấy anh tắm rửa sạch sẽ, xác nhận trên người không có vết thương mới yên tâm.

Vào phòng tắm rồi, những khán giả thân yêu lại bị chặn tầm nhìn, đồng loạt kêu gào:

【Tôi đâu có muốn xem người ta tắm, ngay cả nhìn một con ma cũng không được à?】

【Cảm giác tắt bộ lọc rồi thì dáng người của tổ trưởng Diệp cũng rất đẹp, thật muốn biết ** của ma trông thế nào huhu】

【** là gì? Cứng hay mềm? To bao nhiêu? Cho tôi nhìn với!】

【Khán giả trong livestream này càng ngày càng có vấn đề rồi, trước đây nhìn thấy ma còn sợ chết khiếp, bây giờ lại muốn xem ** của ma】

...

Họ không nhìn thấy, nhưng Nhiễm Ỷ thì thấy.

Chỉ là, khi vào phòng tắm, thấy Diệp Hoài Ninh chậm rãi cởi áo khoác, những ngón tay thon dài tháo cà vạt, từng chiếc cúc áo sơ mi được mở ra, làn da tái nhợt dần lộ ra, cô mới chợt nhận ra, hình như hơi ngượng.

Ngượng mà lại có chút háo hức.

Đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông, à không, một ma nam.

Diệp Hoài Ninh cũng là lần đầu tiên bị người khác nhìn.

Anh rất không tự nhiên, nhưng lại không thể từ chối Nhiễm Ỷ.

Anh cởi áo sơ mi, bỏ vào giỏ quần áo bẩn.

Nhiễm Ỷ kinh ngạc: "Ma cũng kỹ tính vậy á!"

Diệp Hoài Ninh: ...

Bỗng dưng không còn cảm thấy khó xử nữa.

Anh bật cười, động tác cởi thắt lưng nhanh hơn.

Tiếng thắt lưng rơi xuống, tiếng khóa quần kéo xuống, tiếng vải ma sát, thắt lưng, quần, tất cả đều được cởi ra bỏ vào giỏ.

Lúc mặc quần áo, nhìn anh có vẻ cao lớn, nhưng không hề thô kệch như huấn luyện viên thể hình.

Cởi ra rồi mới thấy.

Vai rộng eo thon, đường nét cơ bắp vừa phải. Làn da tái nhợt, lạnh lẽo dưới ánh đèn có một lớp sắc mờ như gốm sứ.

Mà... giống hệt như hình tượng nam chính mà trước đây Nhiễm Ỷ từng tưởng tượng khi đọc tiểu thuyết.

Trên eo bụng anh có một vết tử ban dài mảnh, như một dấu vết mập mờ kéo dài vào trong cạp quần.

Giờ chỉ còn lại một chiếc quần lót cuối cùng.

Nhưng như vậy đã đủ để kiểm tra xem anh có bị thương hay không.

Anh thật sự không bị thương.

Hình như cô nên ra ngoài rồi.

Nhiễm Ỷ đỏ mặt nghĩ vậy, nhưng lại muốn lén nhìn thêm chút nữa.

Diệp Hoài Ninh cũng không bảo cô ra ngoài.

Cô vẫn mặc nguyên váy áo, nhưng dưới ánh đèn nhà tắm, cả người như phủ lên một lớp ánh sáng mờ ảo.

Không kìm được, trong lòng anh dâng lên một ý nghĩ thoáng qua.

Anh đặt tay lên cạp quần, định cởi lớp che đậy cuối cùng.

Nhiễm Ỷ giữ lấy tay anh, ngước mặt lên hỏi: "Em nhìn anh như thế này, anh có thấy không ổn không?"

Không.

Thậm chí không muốn em chỉ dừng lại ở việc nhìn.

Diệp Hoài Ninh khẽ nuốt nước bọt, "Cũng ổn, sao thế?"

Nhiễm Ỷ xấu hổ hỏi: "Vậy em có thể tiếp tục nhìn không?"

Cô xấu hổ nhưng lại rất ngây thơ.

Thẳng thắn và chân thành.

Nói "được" sao?

Diệp Hoài Ninh không thốt nên lời, chỉ nói: "Em có thể không cần ra ngoài."

Nhiễm Ỷ buông tay, che mặt lại, nhưng kẽ ngón tay mở ra thật to, lén nhìn anh qua đó.

Đáng yêu đến mức anh không nhịn được bật cười.

Anh cởi bỏ lớp che đậy cuối cùng.

Sau đó, thấy cô dần thu lại nụ cười, đôi mắt lộ ra sau kẽ tay dán chặt vào nơi vừa bị che khuất, trên mặt ngoài kinh ngạc vẫn là kinh ngạc.

Anh bỗng thấy không được tự nhiên.

Sao cô lại có biểu cảm này?

Là không hài lòng, hay là...

Còn chưa nghĩ xong, Nhiễm Ỷ đã đơ người rời đi, lúc đi còn nhìn chằm chằm cổ tay mình, đến cửa lại quay đầu nhìn anh một cái, rồi lập tức chạy ra đóng cửa lại.

Nhà vệ sinh lập tức trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt của Diệp Hoài Ninh âm u đến mức như sắp nhỏ nước. Anh mở vòi sen, để nước lạnh rửa trôi vết máu trên người.

Bên ngoài nhà vệ sinh, Nhiễm Ỷ nằm trên giường, không ngừng nhìn cánh tay và cổ tay mảnh mai của mình, biểu cảm phức tạp.

Khán giả chẳng nhìn thấy gì cả, chỉ thấy vẻ mặt của cô liền bàn tán:

【Ỷ cưng bị sao vậy? Chẳng lẽ tổ trưởng Diệp ngoài mạnh trong yếu?】

【Đừng nói là thân thể trưởng thành nhưng chỗ nào đó lại là cấp tiểu học nhé?】

...

Đương nhiên là không phải!

Nhưng Nhiễm Ỷ tuyệt đối không thể nói với họ.

Cô chỉ là quá bất ngờ thôi. Bởi vì theo hiểu biết sinh học của cô, những gì được mô tả trong tiểu thuyết về nam chính đều là giả cả.

Nhưng Diệp Hoài Ninh lại khiến cô biết, hóa ra cũng có thể là thật.

Thậm chí cô còn nghi ngờ, thứ đó còn to hơn cả cổ tay mình.

Thật khó tin.

Cuối cùng, Nhiễm Ỷ không nhìn cổ tay nữa mà nằm xuống, ngước mắt nhìn trần nhà.

Không biết đã qua bao lâu, Diệp Hoài Ninh từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Vì phải thay đồ, anh dứt khoát mặc luôn đồ ngủ rồi nằm xuống bên cạnh cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách.

Nhiễm Ỷ nhích lại gần, chủ động ôm lấy eo anh.

Đôi mắt u tối của Diệp Hoài Ninh khẽ sáng lên một chút, anh quay đầu nhìn cô.

Nhiễm Ỷ khó hiểu hỏi: "Sao anh lại quay lưng về phía em?"

Diệp Hoài Ninh xoay người, ôm lấy cô.

Nhiễm Ỷ rúc vào lòng anh, cơ thể áp sát anh, không tránh khỏi nhớ đến những gì đã nhìn thấy trong nhà vệ sinh.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh.

Anh vốn là người ít nói, cô cũng chẳng nhìn ra cảm xúc gì từ anh, chỉ cảm thấy tối nay anh hơi lạnh nhạt.

Nhiễm Ỷ hỏi: "Anh sao vậy?"

Diệp Hoài Ninh: "Không có gì, sao thế?"

Nhiễm Ỷ: "Anh đánh nhau với ai à? Sao lại đánh?"

Diệp Hoài Ninh: "Tổng giám đốc Lưu, Tổng giám đốc Vương, Tổng giám đốc Trần, có chút mâu thuẫn."

Nhiễm Ỷ: "Vậy anh đánh họ rồi, có hậu quả gì không?"

Diệp Hoài Ninh nghe ra sự lo lắng trong lời nói của cô, cảm xúc âm u cũng tan đi phần nào, khẽ cười: "Không đâu. Bọn họ ra tay với anh vốn là để thăm dò. Nếu anh không đánh lại, hậu quả mới thật sự thảm đấy."

Nhiễm Ỷ hiểu ra.

Đây chính là kiểu kẻ yếu thì bị bắt nạt, kẻ mạnh mới khiến người ta e sợ.

Cô ôm anh, chợt nghĩ đến hai chữ "mềm" và "cứng", đầu óc lại bay xa.

Cô hơi ngại ngùng, chần chừ một lúc rồi cười hì hì hỏi: "Em có thể, sờ thử không?"

Diệp Hoài Ninh không hiểu: "Cái gì?"

Ngón tay Nhiễm Ỷ vẽ vòng tròn bên cổ áo anh: "Là, để em sờ... cái đó đó..."

Diệp Hoài Ninh bắt đầu cảm thấy nóng.

Có thể vì đầu ngón tay cô, cũng có thể vì lời cô nói.

Yết hầu anh trượt lên xuống hai lần, giọng nói khàn khàn: "Ừ."

Nhiễm Ỷ vừa tò mò vừa háo hức, lại vừa ngượng ngùng, đưa tay về phía anh.

Sau đó...

Ừm...

Cảm giác thật kỳ diệu.

Dù sao trên người cô cũng không có thứ này.

Diệp Hoài Ninh cố hết sức kiềm chế để không thất thố, nhưng vẫn không nhịn được phát ra vài tiếng rên khẽ.

"Em làm đau anh à?" Nhiễm Ỷ hỏi.

Hỏi xong mới cảm thấy, chậc, câu hỏi này sao nghe kỳ quá vậy?

Diệp Hoài Ninh đưa mu bàn tay che môi, nhẹ nhàng lắc đầu.

Không phải đau, mà là...

Anh nhắm mắt lại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp hơn.

Nhiễm Ỷ thấy thú vị, nhưng cảm nhận được phản ứng của anh, dần dần cũng rút tay về.

Diệp Hoài Ninh lập tức ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh.

Nhiễm Ỷ giơ tay lên, dùng ngón tay vừa chạm vào anh để so thử với cổ tay mình.

Trời ạ, hóa ra đúng như cô nghĩ thật.

Cô kinh ngạc không thôi, mãi mới nhận ra mình chưa rửa tay.

Cô định đi rửa tay nhưng Diệp Hoài Ninh vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, cô chờ mãi rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy trong vòng tay anh.

Cô nói chào buổi sáng rồi hôn lên xương anh một cái.

Anh lại vào nhà vệ sinh.

Nhiễm Ỷ không hiểu gì cả, cô ngồi dậy chờ anh ra để vào đó rửa mặt.

Diệp Hoài Ninh đã sống hơn trăm năm, vậy mà đây là lần đầu tiên mất kiểm soát như vậy.

Anh phải vào phòng làm việc để bình tĩnh lại.

Nhiễm Ỷ ra khỏi nhà vệ sinh, ngồi lên đùi anh: "Cấp cho em giấy phép ra ngoài đi, em muốn dẫn Đồng Đồng đi tìm Đậu Đậu."

Diệp Hoài Ninh "ừ" một tiếng, không nhìn nhiệm vụ của cô, cũng chẳng nhìn cô, trực tiếp cấp cho cô mười ngày phép.

Nhiễm Ỷ vui vẻ hôn anh một cái: "Bạn trai em là nhất!"

Sau đó, cầm giấy phép ra ngoài.

Khán giả chỉ thấy màn phát trực tiếp trở lại sau khi cô chạy ra ngoài.

Thấy tờ giấy phép mười ngày trên tay cô:

【Thật khó để không nghĩ tối qua Ỷ cưng và tổ trưởng Diệp đã làm gì đó】

【Nhưng nhìn bộ dạng cô ấy nhảy nhót tung tăng, có vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra cả】

【Không có chuyện gì mà tổ trưởng Diệp lại hồ đồ thế này, xem ra anh ta có tiềm năng trở thành hôn quân lắm đây. Thế nào gọi là sắc làm mờ lý trí, chính là thế này! (Ngả ra sau.jpg)】

【Sao lại bảo là sắc làm mờ lý trí, đây là yêu đương bình thường thôi mà? Cấp giấy phép nhỏ thôi cũng gọi là hồ đồ à?】

...

Bình luận rôm rả trêu chọc.

Nhiễm Ỷ cầm theo giấy phép ra ngoài nhưng không vội rời đi, mà đến gõ cửa phòng làm việc của Thạch Nguyệt.

"Mời vào." Giọng của Thạch Nguyệt vọng ra từ bên trong.

Nhiễm Ỷ đẩy cửa bước vào, nở nụ cười tươi tắn, giọng nói cũng ngọt ngào: "Chị Thạch Nguyệt, em có chút việc muốn nhờ chị giúp."

Tính cách Thạch Nguyệt lạnh lùng, nhưng cũng khó mà giữ vẻ thờ ơ trước một người nhiệt tình như Nhiễm Ỷ: "Chuyện gì?"

Nhiễm Ỷ: "Em có một nhiệm vụ, cần làm một cuộc điều tra nhỏ."

Cô lấy giấy bút ra, trông y như một phóng viên, còn đưa bút đến bên miệng Thạch Nguyệt: "Xin hỏi tên chị là gì?"

Thạch Nguyệt: "..."

Chị ta biết phòng nghiệp vụ có nhiều nhiệm vụ kỳ lạ nên cũng chẳng nghĩ nhiều, vừa gõ bàn phím vừa đáp: "Thạch Nguyệt."

Nhiễm Ỷ: "Xin hỏi, tên cún nhà chị là gì?"

"Đậu Đậu."

"Xin hỏi, bây giờ Đậu Đậu đang ở đâu?"

"Đã gửi đến một nơi chuyên chăm sóc rồi."

Câu trả lời này không giống với những gì Đồng Đồng nói.

Nhiễm Ỷ lập tức hiểu ra, Đồng Đồng đã hiểu nhầm rồi.

Cô hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi: "Nếu cho chị một cơ hội để gặp người mà chị muốn gặp nhất, chị sẽ muốn gặp ai?"

Tiếng gõ bàn phím ngừng lại, căn phòng trở nên yên lặng đột ngột.

Mi mắt Thạch Nguyệt khẽ rung lên: "Không có ai cả."

Nhiễm Ỷ không tin, bèn gợi ý: "Người đã không còn trên đời này cũng có thể gặp được đấy."

Lông mày Thạch Nguyệt nhíu chặt: "Rốt cuộc cô đang định làm gì?"

Nhiễm Ỷ chân thành nói: "Có một cô bé, cao cỡ này, mắt tròn tròn, bên khóe miệng có một nốt ruồi... Cô bé ấy muốn gặp Đậu Đậu, nhưng em nghĩ, có lẽ người mà cô bé thực sự muốn gặp chính là chị."

Ngay khi Nhiễm Ỷ miêu tả, trong đầu Thạch Nguyệt lập tức hiện lên một cái tên mà chị ta đã không dám chạm đến suốt bao năm.

Chị ta run giọng hỏi: "Con bé đâu rồi?"

Nhiễm Ỷ dẫn Thạch Nguyệt đi theo mình, đưa chị đến trước cửa nhà vệ sinh nữ rồi đóng cửa lại, bảo chị nhìn qua khe cửa.

Qua khe cửa, Thạch Nguyệt thấy Nhiễm Ỷ đứng trong đó, gọi khẽ vài tiếng: "Đồng Đồng?"

Một cô bé đầy máu bò ra từ ống thông gió, rồi men theo vách ngăn trèo xuống.

Cô bé quay mặt lại, đối diện thẳng với khe cửa, gương mặt xanh xao trắng bệch gần như bị máu che lấp quá nửa. Nhưng đôi mắt vẫn ngây thơ, ngẩng đầu nhìn Nhiễm Ỷ, hồn nhiên hỏi: "Chị đưa em đi gặp Đậu Đậu ạ?"

Tầm nhìn của Thạch Nguyệt nhòa đi vì nước mắt.

Chị ta che miệng lại, cố ngăn tiếng nấc nghẹn ngào, mặt dán sát vào khe cửa, muốn nhìn rõ hơn, nhìn thêm một chút nữa.

Nhiễm Ỷ nói: "Bây giờ chưa được, nhưng rất nhanh thôi. Chị đã hỏi kỹ rồi, mẹ em không hề bỏ rơi Đậu Đậu, mà nó đã gửi đến nơi có người chăm sóc."

Đồng Đồng "ồ" một tiếng, cúi đầu: "Cũng giống như họ đã từng làm với em vậy."

Nhiễm Ỷ xoa đầu cô bé, rồi nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua khe cửa, chạm vào ánh mắt của Thạch Nguyệt.

Đồng Đồng cũng cảm nhận được gì đó, liền quay đầu nhìn về phía khe cửa.

Thạch Nguyệt hoảng hốt, lập tức quay người áp lưng vào tường, không dám để cô bé thấy mình.

Nhiễm Ỷ không hiểu.

Rõ ràng Thạch Nguyệt muốn gặp Đồng Đồng, tại sao lại né tránh cô bé?

Bảo sao Đồng Đồng lại nghĩ rằng mẹ không cần mình nữa.

Cô bảo Đồng Đồng đi trước, sau đó bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Thạch Nguyệt đã chạy về văn phòng.

Cô chạy theo, đuổi kịp chị: "Tại sao chị lại đối xử với Đồng Đồng như vậy?"

Thạch Nguyệt tháo kính xuống, che mắt lại: "Không liên quan đến cô."

Nhiễm Ỷ: "Em nhận nhiệm vụ của Đồng Đồng, vậy tức là liên quan đến em."

Thạch Nguyệt sững sờ, căng thẳng hỏi: "Cô nhận nhiệm vụ gì?"

Nhiễm Ỷ: "Chỉ là đưa cô bé đi gặp Đậu Đậu thôi."

Thạch Nguyệt lập tức mở nền tảng nhiệm vụ ra xem. Thấy nhiệm vụ này chưa bị cấp trên duyệt qua, chị thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng nói: "Cô lập tức đưa con bé đi gặp Đậu Đậu, sau đó hoàn thành nhiệm vụ rồi thì đừng đưa nó quay lại đây nữa. Nếu nó không thể siêu thoát, cứ để nó ở ngoài đó, vĩnh viễn đừng quay về."

"Cô cứ bảo với nó rằng tôi không muốn gặp nó, hoặc tôi ghét nó cũng được. Dù thế nào cũng đừng để nó vào công ty nữa."

Nhiễm Ỷ không hiểu tại sao, nhưng cô có thể thấy Thạch Nguyệt đang rất sợ hãi.

Cô suy nghĩ một lát, rồi hỏi: "Cái chết của Đồng Đồng có liên quan đến công ty Viễn Niệm không ạ?"

Thạch Nguyệt không trả lời, chỉ sốt ruột nói: "Coi như tôi nợ cô một ân tình, xin hãy giúp tôi."

Nhiễm Ỷ nhìn chị rất lâu. Cuối cùng, vẫn là Thạch Nguyệt tránh ánh mắt cô trước.

Cô không hỏi thêm nữa, chỉ nói: "Được. Nhưng khi em quay lại, chị phải nói cho em biết lý do."

Thạch Nguyệt gật đầu, mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.

Nhiễm Ỷ ra ngoài, khẽ khàng khép cửa lại.

Cô vừa khép cửa thì thấy Thạch Nguyệt tháo khung ảnh trên bàn, lấy ra một bức hình khác giấu ở mặt sau rồi vuốt ve tấm ảnh, thì thầm điều gì đó.

Cô không nghe rõ chị ta nói gì.

Nhưng khán giả trong livestream lại thấy rõ, có người còn đọc ra:

【Chị ta nói: Kiếp này là mẹ có lỗi với con. Kiếp sau hãy tìm một gia đình tốt, càng xa mẹ càng tốt...】

Nhiễm Ỷ đọc bình luận, cảm xúc ngổn ngang.

Cô quay lại nhà vệ sinh đưa Đồng Đồng đi, rồi chờ đến khi trời tối, theo địa chỉ mà Thạch Nguyệt đưa, đưa cô bé đi gặp Đậu Đậu.

Chó thực sự có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thấy.

Con Samoyed tên Đậu Đậu ban đầu chỉ nằm trong sân, nhưng khi thấy Đồng Đồng chạy đến gọi mình, nó lập tức vẫy đuôi mừng rỡ, nhào về phía cô bé.

Đồng Đồng còn nhỏ, Đậu Đậu đứng lên còn cao hơn cô bé, bổ nhào một cái làm cô bé ngã lăn ra đất.

Một người một chó vui đùa giữa sân.

Trong mắt người bình thường, chỉ thấy con chó đột nhiên hưng phấn chạy loạn, không ai để ý đến điều khác lạ.

Nhiễm Ỷ đứng ngoài sân, kiên nhẫn nhìn họ chơi đùa rất lâu, rất lâu.

Nhưng trẻ con thường không có khái niệm về âm lượng, những lời cô bé nói, Nhiễm Ỷ nghe rõ mồn một.

Nghĩ đến những gì Thạch Nguyệt dặn dò, mắt Nhiễm Ỷ không khỏi đỏ lên. Đợi Đồng Đồng chạy ra, cô nắm lấy tay cô bé, nói: "Chúng ta về thôi."

Nhiễm Ỷ ngồi xuống, đặt tay lên đôi vai nhỏ: "Đồng Đồng, tâm nguyện của em đã hoàn thành rồi. Em hãy rời khỏi thế giới này, đi tìm ba mẹ khác tốt hơn, được không em?"

Đồng Đồng ngơ ngác: "Tại sao ạ?"

Không đợi Nhiễm Ỷ trả lời.

Cô bé lại quá thông minh, hỏi tiếp: "Có phải mẹ bảo chị đuổi em đi không? Lúc em nói chuyện với chị, mẹ ở bên ngoài nhìn thấy em rồi đúng không ạ?"

Nhiễm Ỷ biết Thạch Nguyệt có nỗi khổ riêng, cô không thể nói thẳng rằng mẹ không cần Đồng Đồng nữa.

Cô xoa đầu cô bé, dịu dàng nói: "Không có đâu. Chỉ là chị nghĩ, Đồng Đồng ngoan như vậy, xứng đáng có ba mẹ tốt hơn. Em thấy đó, ba mẹ hiện tại của em còn chẳng hề ở bên em, hay là em đi tìm ba mẹ khác sẽ ở bên em đi, được không?"

Đồng Đồng cúi đầu, im lặng.

Cô bé từ từ buông tay Nhiễm Ỷ ra, lặng lẽ quay trở lại sân.

Cô bé ngồi xuống bên cạnh Đậu Đậu, tựa vào nó, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía Nhiễm Ỷ.

Nhiễm Ỷ thở dài, cứng rắn gọi xe rời đi, tránh để Đồng Đồng đuổi theo.

Nhưng khi xe khởi động, chạy được một đoạn, cô vẫn thấy bóng dáng nhỏ bé đó đang đuổi theo trong màn đêm.

Nếu là nhiệm vụ do người khác giao, có lẽ Nhiễm Ỷ sẽ nghĩ chắc chắn vẫn còn cách giải quyết nào đó.

Nhưng đây là do Thạch Nguyệt giao phó.

Thạch Nguyệt làm trong bộ phận nhân sự của công ty.

Chồng chị ta là quản lý cấp cao tầng 17, ba chồng là Tổng giám đốc Lưu ở 18. Bản thân chị ta có thể nhìn thấy ma, chắc chắn cũng biết những bí mật không thể công khai của công ty.

Thạch Nguyệt sốt sắng giục cô hoàn thành nhiệm vụ, chính là không muốn để Đồng Đồng bị người trong công ty phát hiện.

Những điều này chứng tỏ, nếu Đồng Đồng quay lại, cô bé sẽ rất nguy hiểm.

Đồng Đồng còn quá nhỏ, suýt nữa đã hồn phi phách tán một lần.

Nhiễm Ỷ không dám để cô bé mạo hiểm.

Nhưng nhìn Đồng Đồng cứ thế chạy theo, cuối cùng, cô vẫn ra hiệu dừng xe.

Bước xuống, cô quay lại nhìn.

Đồng Đồng lập tức nép mình vào bụi hoa bên sân.

Cô nói với bụi hoa: "Đồng Đồng, hay thế này nhé, em cứ chơi với Đậu Đậu ở bên ngoài một thời gian, đợi chị dẫn mẹ em đến thăm em, được không?"

Từ trong bụi hoa, một cái đầu nhỏ nhắn của hồn ma thò ra, chớp mắt một lát rồi gật đầu đồng ý.

Nhiễm Ỷ mỉm cười rạng rỡ với cô bé. Nhưng khi lên xe, nụ cười ấy dần phai nhạt, cô cảm thấy bùi ngùi không thôi.

Trở về công ty, Thạch Nguyệt chủ động gọi cô vào văn phòng.

Không đợi Thạch Nguyệt hỏi, Nhiễm Ỷ đã nói: "Em tạm thời để con bé ở bên Đậu Đậu."

Thạch Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.

Nhiễm Ỷ nói tiếp: "Bây giờ chị có thể nói cho em biết, tại sao chị lại làm vậy với Đồng Đồng rồi chứ?"

Thạch Nguyệt im lặng rất lâu như đang suy nghĩ gì đó, sau cùng chỉ nói: "Thôi vậy, dù tôi không nói, cô cũng có thể đi hỏi tổ trưởng Diệp."

Nhiễm Ỷ thầm nghĩ: Hỏi thì được thôi, nhưng anh ấy nói gì tôi đâu có nghe thấy.

Bề ngoài, cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không vui: "Phải đấy, vậy nên chị thà giữ lời hứa còn hơn."

Thạch Nguyệt đi đến bên cửa sổ, mở ra, châm một điếu thuốc.

Nhiễm Ỷ lập tức lao tới giật lấy: "Chị còn đang mang thai, không được hút thuốc!"

Thạch Nguyệt như sực tỉnh, đưa tay xoa bụng, khóe môi nhếch lên không chút vui vẻ: "Tôi quên mất."

Chị ta nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, nói: "Tôi và chồng quen nhau từ đại học. Khi biết anh ấy là con trai Tổng giám đốc Lưu của Viễn Niệm, bạn bè tôi đều bảo tôi sắp bước vào hào môn rồi."

"Nhưng khi tôi lấy anh ấy về, tôi mới phát hiện, đó không thể gọi là một gia đình. Cả nhà họ đều là công cụ của công ty Viễn Niệm. Tôi cưới Lưu Văn Viễn, tôi cũng trở thành một công cụ, đứa con của tôi cũng vậy. Một khi đã dính dáng đến những thứ này, muốn chạy cũng không chạy được."

"Trước khi lấy chồng, tôi không hút thuốc." Thạch Nguyệt lấy ra một điếu khác, không hút, chỉ kẹp giữa ngón tay, tiếp tục nói: "Cô có biết sát trận không?"

Nhiễm Ỷ nghe vậy, nghĩ thầm, quản lý cấp cao của Viễn Niệm có lẽ chỉ ghét cô vì đã vô tình phá hủy sát trận của công ty, họ chưa chắc biết cô đã điều tra ra bản chất của nó.

Vì thế, cô giả vờ không biết, lắc đầu.

Thạch Nguyệt giải thích sơ qua, sát trận là trận pháp hấp thu các loại âm khí, chuyển hóa thành một dạng năng lượng con người có thể sử dụng.

"Sát trận của công ty Viễn Niệm ban đầu chỉ có một cái. Sau này, họ thấy không đủ, liền thiết lập thêm trận Tứ Sát Trụ. Cả công ty chính là một trong bốn trụ của trận này. Mà Đồng Đồng, chính là vật thay thế cho trận nhãn của sát trận."

Nhiễm Ỷ tròn mắt kinh ngạc.

Bình luận:

【??? Lưu Văn Viễn và Lưu Võ điên rồi sao? Đồng Đồng chẳng phải là con gái và cháu nội của họ à?】

【Tổng giám đốc Lưu chính là Lưu Võ? Nhìn bộ dạng ông ta, có khi đã chẳng còn coi ai là con người nữa rồi!】

Thạch Nguyệt nói tiếp: "Đồng Đồng không phải sinh ra đúng ngày dự sinh, mà bị sắp đặt để sinh mổ vào giờ âm. Sau đó lại bị tính toán để gặp tai nạn vào giờ dương. Còn tôi, mãi đến khi tận mắt thấy chồng đưa thi thể con bé vào công ty mà không chôn cất, tôi mới nhận ra tất cả đều đã được sắp đặt."

"Tôi còn có ba mẹ, còn có anh chị em, tôi không thể bất chấp tất cả mà ngăn cản, tôi chỉ có thể nghe theo sắp xếp. Nửa năm trước, Lưu Văn Viễn bắt tôi sinh thêm một đứa nữa. Anh ta hứa, lần này đứa trẻ sẽ không bị biến thành công cụ. Tôi không tin, tôi không muốn sinh thêm con nữa."

"Nhưng sau đó, tôi phát hiện hồn ma của Đồng Đồng trong công ty. Biết rằng trận nhãn trước vẫn chưa sử dụng hết, tạm thời Đồng Đồng chưa đến lượt, tôi đã đưa con bé ra khỏi công ty."

"Tôi vứt hết đồ của con bé, nói với Lưu Văn Viễn rằng tôi muốn có một đứa con mới, rằng tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì liên quan đến Đồng Đồng nữa. Tôi biết con bé đang trốn gần đó nhìn tôi, tôi hy vọng nó hiểu tôi không phải một người mẹ tốt, nó không cần ở lại đây nữa."

Thạch Nguyệt hít sâu một hơi, dập tắt điếu thuốc trên bậu cửa, đầy cay đắng cười khẽ: "Tôi không ngờ, nó vẫn quay lại."

Nhiễm Ỷ vừa nghe đoạn đầu đã muốn xúi giục Thạch Nguyệt cùng mình tạo phản.

Một công ty đã gây ra hết bi kịch này đến bi kịch khác, còn có lý do gì để tiếp tục tồn tại?

Nhưng nghe Thạch Nguyệt nói hết, cô liền hiểu rằng đối phương sẽ không thể nào tham gia kế hoạch "Lật đổ công ty" của mình.

Thạch Nguyệt có quá nhiều điều phải bận tâm.

Nhiễm Ỷ suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Tứ Sát Trụ, còn ba trụ kia là gì?"

Cô đã biết khu biệt thự là một trong bốn nơi, nhưng vẫn cố tình giả vờ không biết.

Thạch Nguyệt trầm ngâm một lúc mới đáp: "Tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết rằng bốn địa điểm này lần lượt là một khu biệt thự, một nghĩa trang, một tòa chung cư và chính công ty này."

Nhiễm Ỷ âm thầm ghi nhớ, sau đó nói mình cần quay lại làm việc.

Trở về chỗ ngồi, cô giả vờ mở máy tính lên, hạ giọng hỏi Tề Vân, Hàn Binh và Chu Thư Doanh: "Hai ngày nay, mọi người có nhận được nhiệm vụ nào liên quan đến nghĩa trang hoặc chung cư không?"

Chu Thư Doanh vẫn còn cảm kích Nhiễm Ỷ vì đã giúp cô ấy thoát khỏi vụ khiếu nại trước đó, nên vừa nghe xong liền lập tức tra cứu danh sách nhiệm vụ trong khoảng thời gian gần đây: "Có. Có rất nhiều người nói tòa chung cư họ ở bị ma ám, nhờ tôi giới thiệu thầy phong thủy đáng tin cậy. Cũng có người nói đi tảo mộ bị dính thứ gì đó không sạch sẽ, hỏi tôi phải làm sao."

Nhiễm Ỷ hào hứng hỏi: "Họ có nói mình sống ở đâu không? Hoặc đã đi tảo mộ ở đâu không?"

Chu Thư Doanh tiếc nuối lắc đầu.

Hàn Binh nói: "Hai ngày trước tôi có nhận một nhiệm vụ đi tảo mộ ở các nghĩa trang khác nhau. Trong đó có một nơi làm tôi cảm thấy âm khí rất nặng, là một ngọn núi vô danh ở ngoại ô, toàn bộ đều là mộ vô chủ."

Tề Vân hơi do dự, ấp úng một lúc mới nói: "Tôi vừa nhận một nhiệm vụ ngoài công ty, đến một tòa chung cư bị ma ám để xử lý chuyện này."

Nhiễm Ỷ nhìn cô ấy chằm chằm, mắt sáng rực.

Tề Vân nhấn mạnh: "Đây là nhiệm vụ của tôi."

Nhiễm Ỷ có chút tiếc nuối. Đúng là cô không thể giành mất nhiệm vụ của người khác.

Cô bèn hỏi: "Vậy có thể nhờ cô sau khi làm xong nhiệm vụ, kể lại chi tiết cho tôi không?"

Chuyện này thì được, Tề Vân đồng ý.

Nhiễm Ỷ dặn cô ấy cẩn thận rồi quay về bàn làm việc. Hiếm hoi lắm cô mới nghiêm túc làm nhiệm vụ trực tuyến cả ngày.

Mà nhiệm vụ trực tuyến thực sự khiến người ta phát điên.

Có người bảo cô đoán xem họ đang mặc gì qua màn hình, đoán sai thì đánh giá một sao. Có người bắt cô phân tích tình huống tình cảm, phân tích không đúng ý thì lại một sao.

Đỉnh điểm là có người còn yêu cầu cô bắt ma từ xa.

Bình luận tràn ngập những câu chửi thề: 【Mẹ nó, nếu Ỷ cưng mà có bản lĩnh đó, chẳng phải cưng ấy đã bắt luôn mày rồi à?】

Cả ngày hôm đó, Nhiễm Ỷ được mở rộng tầm mắt với sự đa dạng của loài người.

Đến giờ nghỉ, cô cầm theo giấy phép ra ngoài để lấy cớ, rồi chạy thẳng đến văn phòng của Diệp Hoài Ninh, chui vào lòng anh làm nũng.

Sống trong nhung lụa quen rồi, ngày hôm nay quả thật quá tra tấn cô.

Diệp Hoài Ninh nói: "Hay ngày mai anh giao cho em một nhiệm vụ, để em ở bên cạnh anh?"

"Vậy cũng được à?" Nhiễm Ỷ hớn hở hỏi.

"Được."

Diệp Hoài Ninh vốn đã muốn làm thế từ lâu.

Anh chuẩn bị lập nhiệm vụ thì Nhiễm Ỷ lại ngăn lại, "Thôi bỏ đi, nếu cả ngày chỉ nằm ườn bên anh, em sẽ không hoàn thành được mục tiêu mất."

Diệp Hoài Ninh mỉm cười hỏi: "Mục tiêu của em là gì?"

Anh nhớ lại những người từng đột ngột vào công ty rồi lại đột ngột biến mất.

Anh biết, những người đó đến đây với một nhiệm vụ nào đó.

Khi hoàn thành nhiệm vụ, họ sẽ rời đi.

Vậy khi Nhiễm Ỷ hoàn thành mục tiêu của mình, cô cũng sẽ rời khỏi đây sao?

Diệp Hoài Ninh vô thức siết chặt vòng tay đang ôm cô.

Nhiễm Ỷ đẩy tay anh ra, "Ôm chặt quá, đau."

Diệp Hoài Ninh lập tức nới lỏng lực.

Nhiễm Ỷ đầy khí thế nói: "Mục tiêu của em chính là làm cho công ty này sụp đổ!"

Làm năm nhiệm vụ năm sao rồi rời đi? Giờ nghĩ lại cô vẫn chưa thấy đủ để xả cơn tức với cái công ty chết tiệt này!

Diệp Hoài Ninh nghe vậy, sững người hai giây, sau đó bật cười hỏi cô: "Tại sao em lại muốn công ty sụp đổ?"

Nhiễm Ỷ: "Công ty này đã hại bao nhiêu người, sụp đổ mới tốt chứ!"

Diệp Hoài Ninh im lặng.

Nhiễm Ỷ hỏi: "Anh làm lâu năm ở đây, có phải luyến tiếc công ty không?"

Diệp Hoài Ninh khẽ lắc đầu.

Anh không hề luyến tiếc.

Nhiễm Ỷ ngồi dậy, nâng mặt anh lên, nghiêm túc nói: "Thật ra, em muốn công ty này sụp đổ, còn vì một lý do khác——"

Cô đột ngột cúi xuống, đặt một nụ hôn thật kêu lên môi anh, sau đó cười tít mắt nói: "Em muốn mang anh đi cùng."

Khóe môi Diệp Hoài Ninh nhếch lên, nghiêng người đè cô xuống, hôn cô thật sâu.

Bình luận:

【AAAAAA cắt cảnh ngay lúc này là muốn tôi nghĩ bậy bạ sao】

【Tôi xin phép mô tả lại bằng lời: Ỷ cưng hôn tổ trưởng Diệp một cái, tổ trưởng Diệp hôn lại thật mãnh liệt, sau đó quần áo bay tứ tung~】

【Quần áo bay tứ tung là cảnh gì vậy? Cho tôi xem nào! Không phải tôi không tin, mà là ai cũng muốn mở mang tầm mắt hết】

【Là kiểu sờ * cởi * bóp... (Nội dung nhạy cảm, cấm phát ngôn trong ba tiếng)】

【Dũng sĩ phía trước, đi đường bình an! Tôi sẽ mãi nhớ về người đã dám viết mấy dòng chữ nghiêm trọng dính líu đến nội dung 18+ trong khu vực kinh dị này.】

...

Thật ra chẳng có chuyện gì quá đáng xảy ra cả.

Chỉ là hôn thôi.

Chỉ là nụ hôn hơi quá sâu một chút, khiến Nhiễm Ỷ có chút khó thở.

Cơ thể Diệp Hoài Ninh bên ngoài thì ấm áp và khô ráo, nhưng khoang miệng và nước bọt lại lạnh lẽo, ẩm ướt, còn phảng phất một mùi hương gỗ nhàn nhạt.

Sau khi kết thúc, Nhiễm Ỷ dựa vào lòng anh nghỉ ngơi, cảm giác trong miệng mình cũng ngập tràn hương gỗ, đến mức đầu lưỡi cũng hơi tê lạnh.

Cô hỏi anh: "Sao nhiệt độ cơ thể anh lại chênh lệch lớn như vậy?"

Diệp Hoài Ninh cố tình thu lại nhiệt độ, trêu cô: "Em thích thế này à?"

Nhiệt độ thật sự của anh rất lạnh, lạnh như chính bên trong khoang miệng anh vậy.

Chỉ là mỗi khi chạm vào Nhiễm Ỷ, anh luôn cố ý tạo ra một ảo giác để cô nghĩ rằng anh ấm áp.

Nhiễm Ỷ theo bản năng lắc đầu, nhưng nghĩ một lúc lại vòng tay ôm chặt anh hơn, "Vậy cũng được, chỉ là sau này em phải mặc thêm đồ thôi."

Cô không muốn phủ nhận nhiệt độ cơ thể của Diệp Hoài Ninh, vì đó chính là con người thật của anh.

Đã thích anh rồi thì tất nhiên cô phải thích tất cả mọi thứ thuộc về anh!

Diệp Hoài Ninh siết chặt vòng tay, lại hôn cô lần nữa.

Khoảnh khắc cô lắc đầu, dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng anh vẫn không tránh khỏi chút hụt hẫng.

Nhưng những lời cô nói sau đó đã thiêu rụi toàn bộ sự hụt hẫng ấy.

Anh thật sự rất muốn nuốt chửng cô vào bụng, giấu cô đi.

Biến cô thành của riêng anh.

Mãi mãi bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro