Chương 9. Thị trấn Thổ Văn (9)
Editor: Ái Khiết
May mắn thay, đám ma này không lập tức ra tay mà dường như đang chờ đợi một nghi thức nào đó.
Chẳng bao lâu sau, hướng dẫn viên của ba đoàn du lịch lần lượt đưa những người chơi đang rất bất an đến trước cổng nghĩa trang.
Lý Phương Phương cũng nhanh chóng có mặt, nhìn nhóm người Nhiễm Ỷ với vẻ mặt hả hê.
Tổng giám đốc Vương thong thả xuất hiện sau cùng.
Suốt dọc đường, những con ma tràn đầy mong đợi, lần lượt chào hỏi anh.
Anh mỉm cười gật đầu, rồi tuyên bố: "Chuyến du lịch thị trấn Thổ Văn chính thức kết thúc. Hãng Du lịch Tầm Văn đã chuẩn bị hoạt động team-building cuối cùng cho các du khách."
"Mọi người hãy vận dụng tất cả kỹ năng của mình, cùng những manh mối thu thập được trong chuyến đi ba ngày hai đêm này để tìm ra báu vật cần thiết ở nghĩa trang Bắc Giác và mang nó rời khỏi đây. Giới hạn thời gian trong một tiếng. Số lượng người có thể rời khỏi nghĩa trang là sáu người."
"Một tiếng sau—"
Ánh mắt Tổng giám đốc Vương dừng trên người Nhiễm Ỷ, thoáng mang theo nét tiếc nuối: "Sẽ đến giờ dùng bữa của dân trấn và hướng dẫn viên."
Nghe vậy, sắc mặt các người chơi tái nhợt, vô thức xích lại gần nhau, tìm chút hơi ấm để xua đi nỗi sợ hãi.
Giữa bầu không khí run rẩy ấy.
Nhiễm Ỷ phớt lờ Tổng giám đốc Vương, vẫy tay chào hỏi đám dân trấn: "Chào các anh chị, cô chú ạ~"
Bình luận trên màn hình nổ tung:
【Ỷ cưng: Nào nào, cho tôi nghe thấy tiếng vỗ tay của các bạn đê! Tiếng hét phấn khích vì muốn ăn tôi đâu rồi?! Woohoo~】
【Ỷ cưng: Nhỏ quá, chưa đủ nhiệt huyết nha! Xem ra mọi người cũng chẳng ham ăn tôi lắm đâu~ Hét to lên nào, cùng ma chơi một ván nào!】
【HAHAHAHAHA Cái phòng livestream này không chỉ streamer bị hâm mà khán giả cũng điên hết rồi à???】
Những dân trấn vốn đang cố gắng dọa người: "..."
Cô nghĩ đây là buổi hòa nhạc chắc?!
Sáu con ma từng có hiềm khích với Nhiễm Ỷ bước lên phía trước đám đông, cười nhạt: "Được thôi."
"Nếu tối nay cô chịu nằm trên đĩa của bọn ta thì lại càng hoàn mỹ."
Nhiễm Ỷ thở dài đầy tiếc nuối: "Thế thì e là các ngươi sẽ phải thất vọng rồi."
Nói xong, cô siết chặt tay đá, là người đầu tiên bước vào nghĩa trang.
Phó Hàm Tinh và những người khác lập tức theo sau.
Các người chơi từ những đoàn khác cũng bừng tỉnh, vội vã chạy vào nghĩa trang.
Nhưng vấn đề là, họ đâu biết phải tìm báu vật ở đâu!
Tổng số người chơi còn lại của đoàn 2 và 4 gộp lại vừa vặn sáu người. Họ nhìn nhau, quyết định lập nhóm.
Đoàn 1 vẫn còn năm người.
Ngoại trừ việc mất một đồng đội do bất cẩn vào ngày đầu tiên, những ngày sau họ đều tự vệ rất tốt.
Họ đã có kế hoạch, lập tức tiến về phía mộ của Lưu San.
Ngưu Hữu Duy trông thấy liền định lao đến tranh giành.
Nhưng Phó Hàm Tinh nhanh chóng giữ chặt chú ta lại, cùng Hứa Toàn giữ chú ta đi theo Nhiễm Ỷ đến một nấm mộ đất vô danh nằm ở góc nghĩa trang.
Nấm mộ vẫn còn rất mới.
Chính là nơi chôn cất Ni Nhi vào tối hôm qua.
Nhiễm Ỷ ra hiệu cho Phó Hàm Tinh và mọi người đào mộ.
Còn cô?
Đứng một bên nhìn.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là lười thôi.
Bình luận:
【Tại sao lại đào cái mộ này vậy?】
【Ỷ cưng, chẳng phải bảo vật ở *** à? Đoàn bên kia đã bắt đầu đào rồi, cưng mau tranh giành đi chứ! Xem mà sốt hết cả ruột!】
【Nhiễm Ỷ: Tôi biết các bạn gấp, nhưng đừng vội~】
Nhìn thấy bình luận, Nhiễm Ỷ vui vẻ cười, thong thả giải thích: "Ông bà Lưu biết mục tiêu của chúng ta là bức tượng thần trong quan tài của Lưu San. Nhưng tại sao phần thưởng họ đưa lại là bạc? Để vừa vặn giúp chúng ta mua trống bỏi à?"
Bình luận:
【Bảo sao họ nói có tiền là có thể nhờ ma đẩy cối xay! (Đùa thôi)】
【Tôi đoán là ***** (Phát ngôn vi phạm, bị cấm chat 1 tiếng)】
【??? Người trước đoán trúng tình tiết mà bị cấm luôn à?!】
Ồ, thế này còn có cả cấm chat sao.
Nhiễm Ỷ đành phải tự mình giải thích: "Ông bà Lưu đã động tay chân lên quan tài của Lưu San, rõ ràng là không muốn ai tự tiện mở ra. Nhưng khi Lưu San được chôn cất, con gái Ni Nhi của cô ấy vẫn còn sống."
"Họ không thể nào làm hại cả Ni Nhi. Thế nên, trên đời này, người duy nhất có thể mở quan tài Lưu San chính là Ni Nhi. Nếu chúng ta liều lĩnh mở ra thì sẽ ra sao?"
Nhiễm Ỷ khẽ rùng mình: "Tôi không muốn thử đâu."
Lời vừa dứt, phía mộ Lưu San bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.
Bên ngoài nghĩa trang, những con ma đang chờ dùng bữa phá lên cười, nhìn nhóm người chơi đoàn 1 bị những luồng khí đen đặc cuộn thành hình đầu người rượt đuổi.
Những chiếc đầu ấy kéo theo đuôi dài như nòng nọc, há rộng miệng, điên cuồng đớp theo họ.
Và chỉ đuổi theo người đoàn 1.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngưu Hữu Duy sợ xanh mặt, càng đào mộ Ni Nhi hăng say hơn.
Nhưng đoàn 1 cũng không cam chịu chết đứng.
Đột nhiên, có người tung ra một lá bùa.
Lá bùa hóa thành hàng trăm mảnh, xếp thành ba lớp trận pháp, nhốt toàn bộ luồng khí đen vào bên trong.
Ngay sau đó, một người chơi khác phóng ra ngọn lửa xanh nhạt, thiêu rụi toàn bộ hắc khí trong trận.
Đây là đạo cụ và kỹ năng thiên phú mà họ đã rút được từ đầu trò chơi.
Nhân lúc họ xử lý khí đen, nhóm Nhiễm Ỷ đã đào được Ni Nhi lên.
Vừa bị chôn xuống tối qua, vậy mà khi đào lên, chỉ còn một bộ xương mục rữa.
Xương bàn tay của cô bé vặn vẹo dữ tợn, những mảnh vải mục nát vẫn bám trên lớp xương trắng, lờ mờ để lộ dấu vết giãy giụa lúc sinh thời.
Nhiễm Ỷ nghiêm túc cúi đầu trước hài cốt Ni Nhi: "Xin lỗi vì đã làm phiền."
Sau đó, cô cầm lấy trống bỏi, lắc nhẹ.
Cạch— Cạch—
Bộ xương trong hố đất động đậy.
Nhưng nó không trèo lên nổi, chỉ quanh quẩn loanh quanh trong hố.
Nhiễm Ỷ: "Bế bé lên đi."
Ngưu Hữu Duy, Hứa Toàn: ?
"Ai bế?"
Nhiễm Ỷ liếc sang hai người họ, ánh mắt rất rõ ràng: Hai người.
Sau vài giây giằng co, cả hai đành cắn răng cúi xuống.
Ai bảo suốt cả chuyến du lịch trước đó họ không đóng góp được gì, giờ chỉ có nước đi làm cu li thôi.
Nhưng dù vậy, Ngưu Hữu Duy vẫn hơi bất mãn: "Tại sao không bảo Phó Hàm Tinh bế?"
Nhiễm Ỷ vừa lắc trống bỏi vừa thản nhiên đáp: "Anh ấy có việc khác phải làm."
Vừa dứt lời, một luồng nhiệt kỳ lạ ập tới từ phía sau.
Phó Hàm Tinh kéo cô ra sau lưng bằng một tay, tay còn lại vung lên đánh tan ngọn lửa xanh lao đến.
Ngọn lửa xanh bị một dòng điện nhẹ bao phủ rồi bật ngược trở lại.
Người tập kích của đoàn 1 lập tức né tránh, vừa bất ngờ vừa cảm thấy hợp lý khi nhìn Phó Hàm Tinh.
Thoát chết trong gang tấc, Nhiễm Ỷ vẫn rất bình tĩnh, nhìn Ngưu Hữu Duy, nói: "Đó, chính là việc anh ấy phải làm."
— Ngăn chặn đoàn 1 tập kích.
Hạ Bội và Đái Vi đứng sát bên Phó Hàm Tinh, chặn trước mặt Nhiễm Ỷ cùng Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn đang ôm hài cốt của Ni Nhi.
Gã phóng hỏa trong đoàn 1 nhìn Phó Hàm Tinh, trầm giọng đề nghị: "Anh có năng lực thế này, chi bằng gia nhập bọn tôi đi? Chúng tôi có năm người, thêm anh nữa là vừa đủ sáu. Quan trọng hơn, nếu hợp tác thì chắc chắn chúng ta có thể giành chiến thắng."
Phó Hàm Tinh không đáp, cũng không tỏ ý bận tâm.
Nhiễm Ỷ chỉ đơn giản bảo Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn đặt Ni Nhi xuống, tiếp tục rung trống bỏi, dẫn bộ hài cốt đi theo mình.
Xương hàm của Ni Nhi "lạch cạch lạch cạch" mở đóng, như thể đang nói gì đó.
Nhiễm Ỷ không hiểu cô bé đang nói gì, nhưng vẫn dỗ dành: "Ni Nhi đừng sợ, chị dẫn em đi tìm mẹ."
Phó Hàm Tinh, Hạ Bội và Đái Vi mỗi người một bên trái phải, cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn 1, 2 và 4.
Ngoài nghĩa địa, đám ma bắt đầu huýt sáo, ồn ào cổ vũ: "Đánh đi! Đánh nhau đi! Sao không đánh hả?"
"Nếu không đánh thì các ngươi sẽ chết ở đây đấy."
"Thật sự không đánh sao? Thật sự cứ để bọn họ lấy báu vật rồi rời đi an toàn thế à? Được thôi, vậy lát nữa lúc ăn các ngươi, bọn ta sẽ không nương tay đâu."
Ngay giây phút đó, Nhiễm Ỷ đột nhiên cảm thấy những người chơi mới chính là phong cảnh du lịch mà dân trấn này đang ngắm nhìn.
Hơn nữa, còn là một phong cảnh tự tìm tới cửa, để dân trấn vừa tiêu khiển vừa làm bữa ăn no bụng.
Người chơi của đoàn 1, 2, 4 bị khích động, bắt đầu nôn nóng.
Đúng vậy, đánh thắng hay không là một chuyện.
Nhưng nếu không đánh, bọn họ chỉ có thể ngồi chờ bị ăn thịt mà thôi!
Người cầm đầu đoàn 1 lại tụ ngọn lửa trên tay.
Đoàn người Nhiễm Ỷ lập tức căng thẳng.
Phó Hàm Tinh thấp giọng trấn an: "Có lẽ hắn giống tôi, bốc được thiên phú cấp Tím. Đừng quá lo, thiên phú chỉ có cấp 1, hạn chế rất nhiều."
Ngưu Hữu Duy ghen tị hỏi: "Cậu rút được thiên phú gì vậy?"
Phó Hàm Tinh không trả lời.
Nhiễm Ỷ xen vào: "Đây là chuyện rất riêng tư, giống như lương tháng của đồng nghiệp vậy, không tiện hỏi đâu."
Cô tỏ vẻ huyền bí đầy sâu xa.
Đoàn 1, 2, 4 nhìn biểu cảm đó, bất chợt nhớ lại vài chuyện:
— Ngay cả hướng dẫn viên cũng phải tránh né cô ấy, chẳng làm gì được cô ấy.
— Cô ấy rõ ràng là người cầm đầu đoàn 3.
— Đoàn 3 đã có một người sở hữu thiên phú cấp Tím, nhưng lại để cô ấy chỉ huy... Chẳng lẽ cô ấy là thiên phú cấp Vàng?!
Cả đám tự động tưởng tượng, lập tức có cảm giác mình rơi vào đường chết.
Ra tay với cô gái đang rung trống bỏi? Chắc chắn sẽ chết.
Không ra tay? Đám ma ngoài kia cũng sẽ để họ chết.
Nhiễm Ỷ không hề hay biết rằng, họ đã tự bổ não cô thành một bà trùm có thể diệt sát tất cả.
Cô tiếp tục rung trống bỏi, đưa Ni Nhi đến trước mộ của Lưu San, nhẹ giọng dỗ dành bé mở quan tài.
Quả nhiên, chỉ có Ni Nhi mới mở được chiếc quan tài này.
Cô bé vừa chạm vào, làn khí đen lập tức tan biến, nắp quan tài nhẹ nhàng bật mở.
Bên trong là một cái đầu tượng thần đã bị vỡ làm đôi.
Khuôn mặt thần tượng dù đã bị hủy hoại vẫn đẹp đến mức khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
So với gương mặt này, ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng lúc này không phải lúc thưởng thức nhan sắc.
Nhiễm Ỷ ra lệnh cho Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn, mỗi người ôm một nửa đầu tượng thần.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Người chơi phóng hỏa của đoàn 1 mở miệng đầu tiên: "Hay là, chúng ta hợp tác? Những người có năng lực mang tượng thần ra ngoài."
Ý hắn rất rõ ràng, chia nhóm để những kẻ mạnh hợp tác với nhau, bỏ mặc kẻ yếu lại chờ chết.
Đề nghị này chắc chắn khiến những người có thực lực dao động.
Không ai muốn bị trói buộc bởi một đám kẻ yếu, chờ chết chung cả.
Nhiễm Ỷ hoàn toàn không để tâm đến hắn.
Cô bảo Phó Hàm Tinh lấy hương ra, rồi bắt đầu tìm kiếm trong nghĩa địa, không vội rời đi.
Lúc này, thời gian đếm ngược còn hai mươi lăm phút.
Ngưu Hữu Duy nóng nảy: "Cô tìm gì thế? Tượng thần cũng lấy rồi mà."
Nhiễm Ỷ vẫn chăm chú tìm mộ, không giải thích.
Đi một vòng, cô dừng lại trước bốn ngôi mộ vô danh đặt cạnh nhau, đích thân cắm hương lên từng mộ một.
Hứa Toàn không hiểu: "Cậu đang làm gì vậy?"
Nhiễm Ỷ: "Tìm cho chúng ta một vệ sĩ siêu cấp lợi hại."
Hương được cắm xuống bốn ngôi mộ, lập tức bốc cháy.
Theo làn khói bay lên, một trong số các mộ bỗng tuôn ra sương mù.
Một giọng nữ quen thuộc nhưng âm u cất lên từ bên trong: "Bà, bà ơi...?"
Lắng nghe kỹ hơn, đây chính là giọng của Lý Phương Phương!
Ngoảnh đầu nhìn ra cổng nghĩa địa, nơi hướng dẫn viên đang đứng, bỗng dưng Lý Phương Phương mờ dần như sương rồi biến mất.
Sương khói từ trong mộ dần tụ lại, hóa thành một người phụ nữ cao gầy, cơ thể đã mục nát.
Mức độ thối rữa còn kinh khủng hơn lần trước bọn họ thấy, da rỉ dịch vàng, thịt sắp rời khỏi xương.
Như thể sau khi chết chị ta còn bị giữ lại, cho đến khi thối nát không thể nào thối hơn nữa mới bị chôn xuống.
Nhưng trên người chị ta lại mặc một bộ váy thời nhà Thanh rất đẹp.
Dù hoa văn đã cũ kỹ, chất vải cũng chẳng sang trọng, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo.
Đây chính là dáng vẻ thật sự của chị ta.
Mùi hôi thối nồng nặc lan khắp nghĩa địa, hòa lẫn với mùi hương trầm.
Quái dị đến mức khiến người sống buồn nôn, còn lũ ma thì hoảng sợ lùi bước.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm con ma mạnh mẽ này, quên cả chớp mắt.
Ba hướng dẫn viên khác ở cửa nghĩa địa đều nghiêm mặt.
Tổng giám đốc Vương cũng mang vẻ mặt đầy thâm ý.
Mỗi hướng dẫn viên ở đây đều là những con ma có sức mạnh đứng hàng đầu trong trấn Thổ Văn, mỗi người trong số họ đều có khả năng bị người chơi kiểm soát.
Điều quan trọng là, người chơi đang nắm giữ bia mộ của họ có thể tìm ra câu chuyện nền và vật phẩm then chốt để kiểm soát họ hay không.
Điều này thực ra đã được gợi ý trong sổ tay hướng dẫn du lịch — Giành được sự yêu thích của hướng dẫn viên có thể mang lại bất ngờ.
Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai thực sự kiểm soát được một hướng dẫn viên cả.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ỷ cưng: Thì tôi kiểm soát được rồi nè, khó lắm sao?
Editor: Ái Khiết
May mắn thay, đám ma này không lập tức ra tay mà dường như đang chờ đợi một nghi thức nào đó.
Chẳng bao lâu sau, hướng dẫn viên của ba đoàn du lịch lần lượt đưa những người chơi đang rất bất an đến trước cổng nghĩa trang.
Lý Phương Phương cũng nhanh chóng có mặt, nhìn nhóm người Nhiễm Ỷ với vẻ mặt hả hê.
Tổng giám đốc Vương thong thả xuất hiện sau cùng.
Suốt dọc đường, những con ma tràn đầy mong đợi, lần lượt chào hỏi anh.
Anh mỉm cười gật đầu, rồi tuyên bố: "Chuyến du lịch thị trấn Thổ Văn chính thức kết thúc. Hãng Du lịch Tầm Văn đã chuẩn bị hoạt động team-building cuối cùng cho các du khách."
"Mọi người hãy vận dụng tất cả kỹ năng của mình, cùng những manh mối thu thập được trong chuyến đi ba ngày hai đêm này để tìm ra báu vật cần thiết ở nghĩa trang Bắc Giác và mang nó rời khỏi đây. Giới hạn thời gian trong một tiếng. Số lượng người có thể rời khỏi nghĩa trang là sáu người."
"Một tiếng sau—"
Ánh mắt Tổng giám đốc Vương dừng trên người Nhiễm Ỷ, thoáng mang theo nét tiếc nuối: "Sẽ đến giờ dùng bữa của dân trấn và hướng dẫn viên."
Nghe vậy, sắc mặt các người chơi tái nhợt, vô thức xích lại gần nhau, tìm chút hơi ấm để xua đi nỗi sợ hãi.
Giữa bầu không khí run rẩy ấy.
Nhiễm Ỷ phớt lờ Tổng giám đốc Vương, vẫy tay chào hỏi đám dân trấn: "Chào các anh chị, cô chú ạ~"
Bình luận trên màn hình nổ tung:
【Ỷ cưng: Nào nào, cho tôi nghe thấy tiếng vỗ tay của các bạn đê! Tiếng hét phấn khích vì muốn ăn tôi đâu rồi?! Woohoo~】
【Ỷ cưng: Nhỏ quá, chưa đủ nhiệt huyết nha! Xem ra mọi người cũng chẳng ham ăn tôi lắm đâu~ Hét to lên nào, cùng ma chơi một ván nào!】
【HAHAHAHAHA Cái phòng livestream này không chỉ streamer bị hâm mà khán giả cũng điên hết rồi à???】
Những dân trấn vốn đang cố gắng dọa người: "..."
Cô nghĩ đây là buổi hòa nhạc chắc?!
Sáu con ma từng có hiềm khích với Nhiễm Ỷ bước lên phía trước đám đông, cười nhạt: "Được thôi."
"Nếu tối nay cô chịu nằm trên đĩa của bọn ta thì lại càng hoàn mỹ."
Nhiễm Ỷ thở dài đầy tiếc nuối: "Thế thì e là các ngươi sẽ phải thất vọng rồi."
Nói xong, cô siết chặt tay đá, là người đầu tiên bước vào nghĩa trang.
Phó Hàm Tinh và những người khác lập tức theo sau.
Các người chơi từ những đoàn khác cũng bừng tỉnh, vội vã chạy vào nghĩa trang.
Nhưng vấn đề là, họ đâu biết phải tìm báu vật ở đâu!
Tổng số người chơi còn lại của đoàn 2 và 4 gộp lại vừa vặn sáu người. Họ nhìn nhau, maết định lập nhóm.
Đoàn 1 vẫn còn năm người.
Ngoại trừ việc mất một đồng đội do bất cẩn vào ngày đầu tiên, những ngày sau họ đều tự vệ rất tốt.
Họ đã có kế hoạch, lập tức tiến về phía mộ của Lưu San.
Ngưu Hữu Duy trông thấy liền định lao đến tranh giành.
Nhưng Phó Hàm Tinh nhanh chóng giữ chặt chú ta lại, cùng Hứa Toàn giữ chú ta đi theo Nhiễm Ỷ đến một nấm mộ đất vô danh nằm ở góc nghĩa trang.
Nấm mộ vẫn còn rất mới.
Chính là nơi chôn cất Ni Nhi vào tối hôm qua.
Nhiễm Ỷ ra hiệu cho Phó Hàm Tinh và mọi người đào mộ.
Còn cô?
Đứng một bên nhìn.
Không có lý do gì đặc biệt, chỉ là lười thôi.
Bình luận:
【Tại sao lại đào cái mộ này vậy?】
【Ỷ cưng, chẳng phải bảo vật ở *** à? Đoàn bên kia đã bắt đầu đào rồi, cưng mau tranh giành đi chứ! Xem mà sốt hết cả ruột!】
【Nhiễm Ỷ: Tôi biết các bạn gấp, nhưng đừng vội~】
Nhìn thấy bình luận, Nhiễm Ỷ vui vẻ cười, thong thả giải thích: "Ông bà Lưu biết mục tiêu của chúng ta là bức tượng thần trong quan tài của Lưu San. Nhưng tại sao phần thưởng họ đưa lại là bạc? Để vừa vặn giúp chúng ta mua trống bỏi à?"
Bình luận:
【Bảo sao họ nói có tiền là có thể nhờ ma đẩy cối xay! (Đùa thôi)】
【Tôi đoán là ***** (Phát ngôn vi phạm, bị cấm chat 1 tiếng)】
【??? Người trước đoán trúng tình tiết mà bị cấm luôn à?!】
Ồ, thế này còn có cả cấm chat sao.
Nhiễm Ỷ đành phải tự mình giải thích: "Ông bà Lưu đã động tay chân lên quan tài của Lưu San, rõ ràng là không muốn ai tự tiện mở ra. Nhưng khi Lưu San được chôn cất, con gái Ni Nhi của cô ấy vẫn còn sống."
"Họ không thể nào làm hại cả Ni Nhi. Thế nên, trên đời này, người duy nhất có thể mở quan tài Lưu San chính là Ni Nhi. Nếu chúng ta liều lĩnh mở ra thì sẽ ra sao?"
Nhiễm Ỷ khẽ rùng mình: "Tôi không muốn thử đâu."
Lời vừa dứt, phía mộ Lưu San bỗng vang lên một tiếng thét chói tai.
Bên ngoài nghĩa trang, những con ma đang chờ dùng bữa phá lên cười, nhìn nhóm người chơi đoàn 1 bị những luồng khí đen đặc cuộn thành hình đầu người rượt đuổi.
Những chiếc đầu ấy kéo theo đuôi dài như nòng nọc, há rộng miệng, điên cuồng đớp theo họ.
Và chỉ đuổi theo người đoàn 1.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Ngưu Hữu Duy sợ xanh mặt, càng đào mộ Ni Nhi hăng say hơn.
Nhưng đoàn 1 cũng không cam chịu chết đứng.
Đột nhiên, có người tung ra một lá bùa.
Lá bùa hóa thành hàng trăm mảnh, xếp thành ba lớp trận pháp, nhốt toàn bộ luồng khí đen vào bên trong.
Ngay sau đó, một người chơi khác phóng ra ngọn lửa xanh nhạt, thiêu rụi toàn bộ hắc khí trong trận.
Đây là đạo cụ và kỹ năng thiên phú mà họ đã rút được từ đầu trò chơi.
Nhân lúc họ xử lý khí đen, nhóm Nhiễm Ỷ đã đào được Ni Nhi lên.
Vừa bị chôn xuống tối qua, vậy mà khi đào lên, chỉ còn một bộ xương mục rữa.
Xương bàn tay của cô bé vặn vẹo dữ tợn, những mảnh vải mục nát vẫn bám trên lớp xương trắng, lờ mờ để lộ dấu vết giãy giụa lúc sinh thời.
Nhiễm Ỷ nghiêm túc cúi đầu trước hài cốt Ni Nhi: "Xin lỗi vì đã làm phiền."
Sau đó, cô cầm lấy trống bỏi, lắc nhẹ.
Cạch— Cạch—
Bộ xương trong hố đất động đậy.
Nhưng nó không trèo lên nổi, chỉ quanh quẩn loanh quanh trong hố.
Nhiễm Ỷ: "Bế bé lên đi."
Ngưu Hữu Duy, Hứa Toàn: ?
"Ai bế?"
Nhiễm Ỷ liếc sang hai người họ, ánh mắt rất rõ ràng: Hai người.
Sau vài giây giằng co, cả hai đành cắn răng cúi xuống.
Ai bảo suốt cả chuyến du lịch trước đó họ không đóng góp được gì, giờ chỉ có nước đi làm cu li thôi.
Nhưng dù vậy, Ngưu Hữu Duy vẫn hơi bất mãn: "Tại sao không bảo Phó Hàm Tinh bế?"
Nhiễm Ỷ vừa lắc trống bỏi vừa thản nhiên đáp: "Anh ấy có việc khác phải làm."
Vừa dứt lời, một luồng nhiệt kỳ lạ ập tới từ phía sau.
Phó Hàm Tinh kéo cô ra sau lưng bằng một tay, tay còn lại vung lên đánh tan ngọn lửa xanh lao đến.
Ngọn lửa xanh bị một dòng điện nhẹ bao phủ rồi bật ngược trở lại.
Người tập kích của đoàn 1 lập tức né tránh, vừa bất ngờ vừa cảm thấy hợp lý khi nhìn Phó Hàm Tinh.
Thoát chết trong gang tấc, Nhiễm Ỷ vẫn rất bình tĩnh, nhìn Ngưu Hữu Duy, nói: "Đó, chính là việc anh ấy phải làm."
— Ngăn chặn đoàn 1 tập kích.
Hạ Bội và Đái Vi đứng sát bên Phó Hàm Tinh, chặn trước mặt Nhiễm Ỷ cùng Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn đang ôm hài cốt của Ni Nhi.
Gã phóng hỏa trong đoàn 1 nhìn Phó Hàm Tinh, trầm giọng đề nghị: "Anh có năng lực thế này, chi bằng gia nhập bọn tôi đi? Chúng tôi có năm người, thêm anh nữa là vừa đủ sáu. Quan trọng hơn, nếu hợp tác thì chắc chắn chúng ta có thể giành chiến thắng."
Phó Hàm Tinh không đáp, cũng không tỏ ý bận tâm.
Nhiễm Ỷ chỉ đơn giản bảo Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn đặt Ni Nhi xuống, tiếp tục rung trống bỏi, dẫn bộ hài cốt đi theo mình.
Xương hàm của Ni Nhi "lạch cạch lạch cạch" mở đóng, như thể đang nói gì đó.
Nhiễm Ỷ không hiểu cô bé đang nói gì, nhưng vẫn dỗ dành: "Ni Nhi đừng sợ, chị dẫn em đi tìm mẹ."
Phó Hàm Tinh, Hạ Bội và Đái Vi mỗi người một bên trái phải, cảnh giác nhìn chằm chằm đoàn 1, 2 và 4.
Ngoài nghĩa địa, đám ma bắt đầu huýt sáo, ồn ào cổ vũ: "Đánh đi! Đánh nhau đi! Sao không đánh hả?"
"Nếu không đánh thì các ngươi sẽ chết ở đây đấy."
"Thật sự không đánh sao? Thật sự cứ để bọn họ lấy báu vật rồi rời đi an toàn thế à? Được thôi, vậy lát nữa lúc ăn các ngươi, bọn ta sẽ không nương tay đâu."
Ngay giây phút đó, Nhiễm Ỷ đột nhiên cảm thấy những người chơi mới chính là phong cảnh du lịch mà dân trấn này đang ngắm nhìn.
Hơn nữa, còn là một phong cảnh tự tìm tới cửa, để dân trấn vừa tiêu khiển vừa làm bữa ăn no bụng.
Người chơi của đoàn 1, 2, 4 bị khích động, bắt đầu nôn nóng.
Đúng vậy, đánh thắng hay không là một chuyện.
Nhưng nếu không đánh, bọn họ chỉ có thể ngồi chờ bị ăn thịt mà thôi!
Người cầm đầu đoàn 1 lại tụ ngọn lửa trên tay.
Đoàn người Nhiễm Ỷ lập tức căng thẳng.
Phó Hàm Tinh thấp giọng trấn an: "Có lẽ hắn giống tôi, bốc được thiên phú cấp Tím. Đừng quá lo, thiên phú chỉ có cấp 1, hạn chế rất nhiều."
Ngưu Hữu Duy ghen tị hỏi: "Cậu rút được thiên phú gì vậy?"
Phó Hàm Tinh không trả lời.
Nhiễm Ỷ xen vào: "Đây là chuyện rất riêng tư, giống như lương tháng của đồng nghiệp vậy, không tiện hỏi đâu."
Cô tỏ vẻ huyền bí đầy sâu xa.
Đoàn 1, 2, 4 nhìn biểu cảm đó, bất chợt nhớ lại vài chuyện:
— Ngay cả hướng dẫn viên cũng phải tránh né cô ấy, chẳng làm gì được cô ấy.
— Cô ấy rõ ràng là người cầm đầu đoàn 3.
— Đoàn 3 đã có một người sở hữu thiên phú cấp Tím, nhưng lại để cô ấy chỉ huy... Chẳng lẽ cô ấy là thiên phú cấp Vàng?!
Cả đám tự động tưởng tượng, lập tức có cảm giác mình rơi vào đường chết.
Ra tay với cô gái đang rung trống bỏi? Chắc chắn sẽ chết.
Không ra tay? Đám ma ngoài kia cũng sẽ để họ chết.
Nhiễm Ỷ không hề hay biết rằng, họ đã tự bổ não cô thành một bà trùm có thể diệt sát tất cả.
Cô tiếp tục rung trống bỏi, đưa Ni Nhi đến trước mộ của Lưu San, nhẹ giọng dỗ dành bé mở quan tài.
Quả nhiên, chỉ có Ni Nhi mới mở được chiếc quan tài này.
Cô bé vừa chạm vào, làn khí đen lập tức tan biến, nắp quan tài nhẹ nhàng bật mở.
Bên trong là một cái đầu tượng thần đã bị vỡ làm đôi.
Khuôn mặt thần tượng dù đã bị hủy hoại vẫn đẹp đến mức khiến tất cả mọi người đều sững sờ.
So với gương mặt này, ngay cả Tổng giám đốc Vương cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Nhưng lúc này không phải lúc thưởng thức nhan sắc.
Nhiễm Ỷ ra lệnh cho Ngưu Hữu Duy và Hứa Toàn, mỗi người ôm một nửa đầu tượng thần.
Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Người chơi phóng hỏa của đoàn 1 mở miệng đầu tiên: "Hay là, chúng ta hợp tác? Những người có năng lực mang tượng thần ra ngoài."
Ý hắn rất rõ ràng, chia nhóm để những kẻ mạnh hợp tác với nhau, bỏ mặc kẻ yếu lại chờ chết.
Đề nghị này chắc chắn khiến những người có thực lực dao động.
Không ai muốn bị trói buộc bởi một đám kẻ yếu, chờ chết chung cả.
Nhiễm Ỷ hoàn toàn không để tâm đến hắn.
Cô bảo Phó Hàm Tinh lấy hương ra, rồi bắt đầu tìm kiếm trong nghĩa địa, không vội rời đi.
Lúc này, thời gian đếm ngược còn hai mươi lăm phút.
Ngưu Hữu Duy nóng nảy: "Cô tìm gì thế? Tượng thần cũng lấy rồi mà."
Nhiễm Ỷ vẫn chăm chú tìm mộ, không giải thích.
Đi một vòng, cô dừng lại trước bốn ngôi mộ vô danh đặt cạnh nhau, đích thân cắm hương lên từng mộ một.
Hứa Toàn không hiểu: "Cậu đang làm gì vậy?"
Nhiễm Ỷ: "Tìm cho chúng ta một vệ sĩ siêu cấp lợi hại."
Hương được cắm xuống bốn ngôi mộ, lập tức bốc cháy.
Theo làn khói bay lên, một trong số các mộ bỗng tuôn ra sương mù.
Một giọng nữ quen thuộc nhưng âm u cất lên từ bên trong: "Bà, bà ơi...?"
Lắng nghe kỹ hơn, đây chính là giọng của Lý Phương Phương!
Ngoảnh đầu nhìn ra cổng nghĩa địa, nơi hướng dẫn viên đang đứng, bỗng dưng Lý Phương Phương mờ dần như sương rồi biến mất.
Sương khói từ trong mộ dần tụ lại, hóa thành một người phụ nữ cao gầy, cơ thể đã mục nát.
Mức độ thối rữa còn kinh khủng hơn lần trước bọn họ thấy, da rỉ dịch vàng, thịt sắp rời khỏi xương.
Như thể sau khi chết chị ta còn bị giữ lại, cho đến khi thối nát không thể nào thối hơn nữa mới bị chôn xuống.
Nhưng trên người chị ta lại mặc một bộ váy thời nhà Thanh rất đẹp.
Dù hoa văn đã cũ kỹ, chất vải cũng chẳng sang trọng, nhưng từng đường kim mũi chỉ đều vô cùng tinh xảo.
Đây chính là dáng vẻ thật sự của chị ta.
Mùi hôi thối nồng nặc lan khắp nghĩa địa, hòa lẫn với mùi hương trầm.
Quái dị đến mức khiến người sống buồn nôn, còn lũ ma thì hoảng sợ lùi bước.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn chằm chằm con ma mạnh mẽ này, quên cả chớp mắt.
Ba hướng dẫn viên khác ở cửa nghĩa địa đều nghiêm mặt.
Tổng giám đốc Vương cũng mang vẻ mặt đầy thâm ý.
Mỗi hướng dẫn viên ở đây đều là những con ma có sức mạnh đứng hàng đầu trong trấn Thổ Văn, mỗi người trong số họ đều có khả năng bị người chơi kiểm soát.
Điều quan trọng là, người chơi đang nắm giữ bia mộ của họ có thể tìm ra câu chuyện nền và vật phẩm then chốt để kiểm soát họ hay không.
Điều này thực ra đã được gợi ý trong sổ tay hướng dẫn du lịch — Giành được sự yêu thích của hướng dẫn viên có thể mang lại bất ngờ.
Nhưng từ trước đến nay, chưa từng có ai thực sự kiểm soát được một hướng dẫn viên cả.
————————
Tác giả có lời muốn nói:
Ỷ cưng: Thì tôi kiểm soát được rồi nè, khó lắm sao?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro