Chương 31: Buổi đấu giá hội (trung)
Edit by Thanh tỷ
"Tám nghìn điểm tín dụng lần thứ nhất, tám nghìn điểm tín dụng lần thứ hai, thành giao!" Vân Gia Kỳ gõ búa, xác định giao dịch thành công.
Hắn đưa dược cao cho cô gái mặc đường trang, sau khi buổi đấu giá kết thúc, sẽ tự có người đến trả tiền lấy hàng.
Cho đến nay, chưa từng có người nào ở trong buổi đấu giá của Vân gia mua đồ mà lại không trả tiền đã trực tiếp rời đi. Bởi vì không ai muốn biết, không trả tiền mà chuồn trước sẽ có hậu quả gì.
"Vân gia rất chuyên nghiệp, món đồ lên sàn đầu tiên chọn không tồi. Hàng hot, đồng nghĩa với giá có thể tăng gấp mấy lần. Giá khởi điểm thấp, đồng nghĩa với việc không tốn quá nhiều vốn, tránh ảnh hưởng đến giá bán những món bảo bối sau, đồng thời lại có thể nương theo tranh đoạt món bảo bối đầu tiên để khuấy động bầu không khí buổi đấu giá. Lâu lắm rồi không tham gia buổi đấu giá cao cấp như thế này." Đường Hân cảm khái.
Với khách quen thường xuyên tham gia các buổi đấu giá như cô, chỉ cần nhìn vào thứ tự đấu giá của các bảo vật liền có thể đánh giá được cấp bậc của buổi đấu giá đó.
Mỗi một thứ tự đấu giá đều có sự tính toán kỹ lưỡng, một thứ tự hợp lý có thể khiến doanh thu tăng vọt, giúp bên tổ chức đấu giá và bên cung cấp đồng thời được lợi; còn nếu thứ tự không hợp lý sẽ làm doanh thu giảm mạnh, không đạt được mức giá mà bên cung cấp kỳ vọng, vậy thì sau này ai còn tới cửa nữa?
"Thiếu gia Tề gia ra tay rồi." Nghiêm Hạo nhắc nhở.
Sau đó, Đường Hân và Tề Hoan cùng "vui vẻ" chơi đùa.
Hễ là thứ Tề Hoan thực sự muốn, Đường Hân sẽ theo sát hắn tranh hô giá, đợi khi đạt tới mức giá hợp lý mới thu tay; còn nếu Tề Hoan cố tình đánh lạc hướng để gài bẫy người khách, Đường Hân chỉ theo một hai lần liền dừng, khiến Tề Hoan tự hố chính mình.
Lam Ấn mới đầu tưởng rằng thần y thật lòng muốn mua, cố ý giúp đỡ tranh giá. Sau hai ba lần, hắn nhìn ra cô đang cố ý hố Tề Hoan, liền bất đắc dĩ dừng tay.
Nguyên nhân không gì khác, thần y đã đũa giỡn Tề Hoan quay như chong chóng, căn bản không cần đến hắn ra tay can thiệp.
Tề Hoan quả là sắp phát điên rồi.
Cô gái kia giống như giun đũa trong bụng hắn, nhiều lần nhìn thấu trò bịp của hắn. Đấu trí bảy tám lần, lần nào kẻ thua cũng là hắn, còn đối phương chưa từng thua lấy một lần!
Thua hết lần này đến lần khác, Tề Hoan đã bắt đầu mất bình tĩnh, rất muốn dùng nắm đấm để "thảo luận" với Đường Hân.
Một bàn tay đột nhiên đặt lên vai hắn, Tề Hoan quay đầu nhìn, là Vương Phong: "Đủ rồi, đừng hành động theo cảm tính."
Hứa Giai Tuệ càng lòng nóng như lửa đốt, Tề Hoan xài tiền như nước, cô ta còn cần mua cao tẩy sẹo đó!
"Tề thiếu, cao tẩy sẹo còn chưa mua được, tiền vốn khá eo hẹp, xin ngài kiên nhẫn chờ." Tâm trạng lo lắng, giọng điệu của cô ta cũng không mấy tốt.
"Biết rồi, trong lòng tôi tự có tính toán." Tề Hoan không kiên nhẫn trả lời.
Một bên khác, Đường Hân thấy Tề Hoan ăn mấy lần thua thiệt, thoáng nhìn sắc mặt khó coi gần như muốn chửi ầm lên của hắn, cười đến càng vui sướng.
Nghiêm Hạo quét mắt nhìn khuôn mặt xám xịt của Tề thiếu, lại nhìn chủ tử vui vẻ ra mặt, nhịn không được hỏi: "Hành hạ một kẻ ngốc, có gì mà vui vẻ?"
Trình độ đối thủ quá kém, hoàn toàn không thể làm nổi bật đẳng cấp của chủ tử, vậy thì có gì đáng để tự hào?
"Tất nhiên là vui rồi." Đường Hân nhỏ giọng trả lời: "Hắn có phải kẻ ngốc hay không không quan trọng, quan trọng là hắn chọc tới tôi. Khiến kẻ mình ghét phải chịu thiệt, không phải rất thú vị à?"
Nghiêm Hạo bật cười, kiểu cách trả lời này... đúng là rất Đường Hân.
Không biết lời khuyên của Hứa Giai Tuệ có tác dụng, hay là ăn thiệt trên tay Đường Hân nhiều quá, Tề Hoan sau đó yên lặng thu tay chỉ ngồi xem cuộc vui.
"Bảo bối đấu giá tiếp xuống là một miếng ôn ngọc màu trắng lớn chừng bàn tay người trưởng thành. Màu sắc đồng đều trong suốt lấp lánh như thủy tinh, chất ngọc tuyệt hảo. Người đấu giá lựa chọn ẩn danh, giá khởi điểm mười nghìn điểm tín dụng. Bây giờ, bắt đầu ra giá." Vân Gia Kỳ tuyên bố.
Đường Hân đang ăn đồ ăn vặt trên bàn, lúc nghe thấy hai chữ "ôn ngọc" mắt liền sáng lên. Sau khi người chủ trì tuyên bố, cô lập tức thao tác báo giá trên màn sáng.
"Hai mươi nghìn điểm tín dụng, tốt, hiện tại là hai mươi nghìn điểm tín dụng, có vị khách nào ra giá cao hơn không? Có người ra giá hai mươi nghìn điểm tín dụng, có ai trả giá cao hơn không?" Vân Gia Kỳ liên tục cập nhật diễn biến mới.
Tề Hoan cẩn thận quan sát vẻ mặt Đường Hân, cảm thấy đối phương thật lòng muốn miếng ôn ngọc kia, nhưng lại sợ cô cố ý khiến mình mắc câu.
"Bàn bên cạnh dường như rất muốn miếng ôn ngọc kia, thiếu gia có thể tạo chút cản chở cho họ." Vương Phong thấp giọng nói.
Hứa Giai Tuệ giật mình, vội nói: "Hay là đừng, nếu mua ôn ngọc, tiền còn lại trong tay không nhiều lắm."
Tề Hoan nhíu mày không vui, đè thấp giọng nói: "Tôi không mua, chỉ là nâng giá lên một chút, trả đũa cô ta."
Ngộ nhỡ bị đối phương gài bẫy, ngươi ra giá cao nhất, ngươi nói không mua thì có thể không mua à?
Hứa Giai Tuệ định nói thẳng ra nhưng nhịn được. Tề thiếu quản tiền bạc, nếu lỡ chọc giận hắn, nhỡ đâu hắn không chịu bỏ tiền ra mua cao tẩy sẹo thì làm sao bây giờ?
Tề Hoan đẩy giá, không quá mấy giây Đường Hân lập tức đuổi kịp, hô giá cao hơn.
Tề Hoan thử mấy lần, mỗi lần hắn vừa thao tác xong, Đường Hân liền lập tức đè giá của hắn xuống. Quả nhiên đúng như Vương Phong nói, cô ta dường như nhất định phải giành được miếng ôn ngọc này.
"Trước mắt đang là tám mươi nghìn điểm tín dụng, còn có giá cao hơn không?" Vân Gia Kỳ hỏi.
Tám mươi nghìn điểm tín dụng mua miếng ngọc không thể ăn, không thể uống. Tề Hoan hài lòng cười.
Đang muốn dừng tay, đột nhiên hắn linh quang chợt lóe. Người thông minh khôn khéo như cô ta, sao có thể không biết giá trị của miếng ôn ngọc bình thường chỉ khoảng ba mươi nghìn điểm tín dụng?
Vậy lý do cô ta ra sức tranh giành ôn ngọc có lẽ cũng không phải như hắn tưởng tượng...
Tề Hoan chợt nhớ tới mấy lần tham gia đấu giá trước đây, có người mua một tảng đá không biết tên, không biết công dụng, tất cả mọi người đều cười hắn, kết quả hắn cho cắt đá ngay tại chỗ, bên trong thế mà lại là bảo thạch cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì phẩm chất xuất chúng, giá trị của nó sau đó liền cao ngất ngưởng.
Tất cả mọi người yên lặng như tờ nhìn người kia nhặt được món hời lớn ngay trước mắt!
Còn có người tỉnh bơ mua một vật nhìn tầm thường không mấy thu hút, thật ra lại có công dụng khác.
Những người nhặt được món hời như vậy bình thường đều là kẻ mưu trí. Lúc dùng tiền mua mấy thứ linh tinh kia, thường hay bị người ta chế giễu mắt kém không biết nhìn hàng. Nhưng chờ khi đồ tới tay và được triển lộ ra, những kẻ cười nhạo lập tức cảm thấy mặt như vừa bị vả đôm đốp.
Qua vài lần tiếp xúc với dược sư vô danh, không thể nghi ngờ cô chính là kiểu người thông minh như vậy.
Nghĩ đến đây, động cơ khiến cô khăng khăng muốn mua miếng ôn ngọc rất đáng để hắn suy nghĩ sâu hơn.
Tề Hoan suy tư một lát, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ thứ đó không chỉ là một miếng ôn ngọc, mà còn là một loại dược liệu?
Nếu thế điều này hoàn toàn có thể giải thích được tại sao dược sư vô danh nhất định phải có được ôn ngọc!
Tề Hoan lập tức hô giá.
Hứa Giai Tuệ giật mình: "Tề thiếu?" Điều này không giống như những gì đã nói trước đó!
Tề Hoan vừa lặng lẽ nói ra suy đoán của mình cho hai người nghe, vừa không ngừng thao tác tay trên màn sáng, tiếp tục ra giá.
Vương Phong lâm vào trầm tư: "Vô cùng có khả năng. Đối phương khăng khăng muốn mua được ôn ngọc, quả thực rất kỳ quái." Nếu như là dược liệu, mua về dâng cho chủ tử, chủ tử sẽ rất vui mừng.
Hứa Giai Tuệ sắp tức điên rồi.
Cô ta không muốn Tề Hoan lãng phí tiền trong tay vì một suy đoán vô nghĩa, cô ta chỉ quan tâm liệu có thể mua được cao tẩy sẹo để chữa khỏi vết sẹo trên mặt hay không thôi. Nhưng cô ta không dám chọc giận Tề Hoan, chỉ có thể một mình nôn nóng bất an.
Phải biết, tác phẩm của Vân Quế đại sư cực ít bán ra thị trường. Bỏ qua lần này, không biết phải đợi tới khi nào!
Hứa Giai Tuệ uyển chuyển biểu đạt lo lắng của mình.
Tề Hoan khịt mũi coi thường: "Đúng là phụ nữ có khác, thiếu kiến thức, chỉ biết lo lắng vớ vẩn. Yên tâm, số tiền cha cho tôi đủ dư dả, tuyệt đối sẽ giúp cô mua được cao tẩy sẹo."
"Vậy thì quá tốt rồi." Dưới mạng che mặt, khuôn mặt Hứa Giai Tuệ nhăn nhúm cả lại.
"Một trăm hai mươi nghìn điểm tín dụng, còn có ai ra giá không?" Vân Gia Kỳ lên tiếng hỏi.
Đường Hân không chút do dự định gõ màn sáng, cổ tay bị Nghiêm Hạo giữ lại.
Cô nghi hoặc nhìn qua, Nghiêm Hạo thản nhiên nói: "Không đủ tiền."
Hở? Vẻ mặt Đường Hân ngốc trệ. Cô tung hoành các buổi đấu giá nhiều năm, chưa từng gặp phải tình huống đồ muốn mua nhưng không đủ tiền.
Cô nhanh chóng móc thẻ Liên Bang thẻ ra kiểm tra, một trăm mười nghìn điểm tín dụng với mấy số lẻ đằng sau, quả thực không đủ, lập tức trợn mắt há mồm: "Sao lại như vậy?"
"Chủ tử quên rồi à, trước khi bán phối phương người đã tích một lô vật liệu. Trông thấy Tề gia dự định mua đứt lam thảo, chủ tử lại tích trữ thêm một lô nữa." Nghiêm Hạo nhắc nhở cô.
Đường Hân vỗ đầu một cái, bừng tỉnh: "Tôi quên mất."
Vật liệu năm mươi điểm tín dụng sẽ nhanh chóng biến thành dược cao ba trăm điểm tín dụng. Một lần mua bán như vậy mang lại lợi nhuận gấp năm lần. Bởi vậy, Đường Hân bình thường không quá chú ý trong thẻ còn bao nhiêu tiền, dù sao cũng đủ dùng hàng ngày, và sau này sẽ càng nhiều hơn.
Nghiêm Hạo thấy chủ tử nhìn ôn ngọc tha thiết, rủ mí mắt, từ trong túi móc ra một tấm thẻ đưa cho cô: "Trong thẻ là toàn bộ tiền lương của tôi ở Đường gia, tôi chưa xem kỹ nhưng ít nhất cũng phải mười mấy nghìn điểm tín dụng. Nếu muốn ôn ngọc, số tiền này cho chủ tử mượn, tiếp tục ra giá đi."
Đường Hân im lặng, lớn đến từng này tuổi rồi, cô chưa từng tiêu tiền của đàn ông. Chính xác hơn, ngoại trừ lúc nhỏ ăn mấy bữa cơm của cha mẹ ra, sau khi trưởng thành, cô luôn tự dựa vào bản thân.
"Bỏ đi, táng gia bại sản chỉ để mua một miếng ngọc không có ý nghĩa. Tề gia giống như chó dại cắn mãi không buông, nếu bọn hắn thích miếng ngọc đó như vậy, tôi rộng lượng chút, nhường cho bọn hắn." Đường Hân xán lạn cười một tiếng: "Thiếu nợ thì phải gán thân, tôi trả không nổi đâu."
Nghiêm Hạo yên lặng rút lại thẻ Liên Bang, nghĩ thầm, cho dù chủ tử muốn "gán thân", cũng phải hỏi qua xem anh có đồng ý hay không đã, ai là người chịu thiệt còn chưa chắc đâu.
"Một trăm hai mươi nghìn điểm tín dụng lần thứ nhất, một trăm hai mươi nghìn điểm tín dụng lần thứ hai, một trăm hai mươi nghìn điểm tín dụng lần thứ ba, thành giao." Vân Gia Kỳ gõ búa.
Không theo? Tề Hoan cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng có thể cướp được dược liệu của dược sư vô danh tâm tình cũng tốt, tin rằng cha sẽ rất vui mừng.
Đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy từ bàn bên cạnh vang lên tiếng than thở đầy tiếc nuối của cô gái: "Tôi chỉ muốn mua một cái túi chườm nóng thuần tự nhiên, mỗi ngày nhét vào trong ngực để sưởi ấm cơ thể, thế mà cũng muốn cạnh tranh? Được thôi, xem ra anh thật sự yêu thích nó, anh thắng rồi."
Túi - chườm - nóng - thuần - tự - nhiên!
"Rắc —" một tiếng, Tề Hoan bóp nát chén trà trong tay.
Hắn đương nhiên biết ôn ngọc khi chạm vào sẽ có cảm giác ấm áp, nhưng liệu có ai sẵn sàng bỏ ra số tiền lớn chỉ vì chức năng giữ ấm của nó không?
Chẳng lẽ đối phương cố tình dụ hắn mắc lừa?
Bàn bên cạnh xảy ra chuyện gì, Nghiêm Hạo không quay đầu cũng biết. Anh liếc mắt nhìn chủ tử: "Cố ý chọc giận hắn?"
Đường Hân nháy mắt mấy cái: "Lời nói thật."
"Bỏ ra một trăm hai mươi nghìn điểm tín dụng mua túi chườm nóng thuần tự nhiên?" Sao nghe không đáng tin thế nhỉ?
Nghiêm Hạo nghĩ lại, cảm thấy điều này cũng rất có khả năng, vì suy cho cùng, làm những chuyện không đáng tin mới đúng là phong cách của chủ tử nhà mình.
Đường Hân không cho là đúng: "Có tiền cũng khó mua được thứ mình thích. Tôi thích ôn ngọc, tiền của mình thích xài thế nào thì xài như thế, chẳng lẽ còn cần nhìn sắc mặt người khác?"
"Ngay cả hắn không tham gia đấu giá, bỏ ra một trăm nghìn điểm tín dụng mua ôn ngọc tôi cũng đồng ý."
"Nhưng đấu giá thành công, phát hiện thứ đó không đáng giá thì trách tôi à?"
"Sau khi biết lý do tôi mua ôn ngọc, có phải anh cũng thấy may mắn vừa rồi đã rút thẻ lại đúng không?" Đường Hân cười hì hì hỏi.
Nghiêm Hạo thản nhiên nói: "Tôi đưa thẻ cho cô là muốn thực hiện mong muốn của cô. Còn cô dùng tiền làm gì, tôi không quan tâm."
Đường Hân hồi lâu không thốt lên lời, chân tay luống cuống, trong lòng cực kỳ hoang mang.
Người này bị cái gì vậy?
Với cách ở chung như hiện tại, cô thực sự có chút chống đỡ không nổi. Không thể tiếp tục giữ nguyên vẻ lạnh lùng như trước à?
Cô không sợ người khác xem thường, không sợ người khác hại, bởi vì cô có thể dễ dàng phản kích lại, duy chỉ không biết cách ứng phó với những người đối xử tốt với mình.
Đường Hân tức giận cắn một miếng đồ ăn vặt, giống như đang cắn vào thịt của người nào đó. Điểm yếu duy nhất của cô, làm sao có thể bị phát hiện được!
Giờ phút này, Tề Hoan cảm thấy căm ghét chính sự tai thính mắt tinh của bản thân.
Dược sư vô danh nói chuyện bằng giọng bình thường, nhưng hắn nghe được rõ mồn một. Lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác đau đớn như vạn tiễn xuyên tim, hắn hận không thể vọt tới chỗ dược sư vô danh quyết đấu một trận sinh tử với đối phương.
Vương Phong vô cùng chăm chú nhìn chằm chằm người chủ trì trên đài, giống như đột nhiên phát hiện quần áo hôm nay của người chủ trì rất đẹp, rất đáng để cẩn thận nghiên cứu.
Hứa Giai Tuệ lười nhiều lời, không muốn nhìn Tề Hoan nhiều thêm một cái.
Ngu xuẩn chính là ngu xuẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro