Chương 33: Vân Thiên

Edit by Thanh tỷ 

Đi một lúc, Đường Hân phát hiện cô lại quay về hội trường của buổi đấu giá, không khỏi dừng bước lại.

Tô bá thấy Đường Hân như có điều nghi hoặc, mỉm cười nói: "Đường tiểu thư yên tâm, để tiện triệu tập nhân viên, địa điểm tổ chức đấu giá vốn đã nằm trong khuôn viên Vân gia."

"Chủ tử của ông đâu?"

"Tĩnh dưỡng ở sau núi."

Tô bá tiện tay chỉ một phương hướng nào đó, Đường Hân thuận theo nhìn qua. Bên đó là một mảnh rừng trúc, không khí trong lành, hoàn cảnh ưu nhã, là nơi an dưỡng rất tốt.

Đường Hân cảm thấy yên tâm một chút.

Bệnh khó chữa không sao, chỉ sợ Tô bá lấy lý do này làm cớ, dụ cô tới đây.

Tiếp tục đi về phía trước, không bao lâu trước mắt liền xuất hiện một căn nhà trúc.

Tô bá bảo hai người chờ một lát, mình bước lên cầu thang đứng trước cửa, nửa cúi người, cung kính bẩm báo: "Chủ tử, Đường tiểu thư đã tới."

Đường Hân nhìn bóng lưng Tô bá, suy tính khả năng đánh lén thành công.

Quay đầu ra hiệu ánh mắt với Nghiêm Hạo, anh lắc đầu, khẩu hình mở, không tiếng động nói ra mấy chữ, "Đánh", "Không", "Lại", "Thắng", "Rất", "Khó".

Đánh lén cũng đánh không lại, nuôi anh có lợi ích gì!

Đường Hân vừa định trợn mắt, chợt nhớ tới Nghiêm Hạo không rời không bỏ, cùng cô đối mặt khốn cảnh, lập tức mềm lòng.

Thôi thôi, ai bảo ông lão kia tuổi tác gấp ba lần Nghiêm Hạo, thực lực cũng cao hơn Nghiêm Hạo một chút xíu chứ, có thể hiểu được.

Đường Hân tự an ủi mình, so với người bình thường, hộ vệ nhà mình vẫn rất được việc.

"Khụ khụ —" bên trong nhà trúc truyền đến một trận tiếng ho khan tê tâm liệt phế.

Hồi lâu, một giọng nam ôn hòa vang lên: "Mời Đường tiểu thư vào."

"Đường tiểu thư, mời đi theo tôi." Tô bá quay người nói.

Đường Hân đi theo vào.

Vừa vào nhà, Đường Hân nhịn không được hít hít không khí, mùi này...

Một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đang nửa nằm, tựa ở trên ghế dựa, khuôn mặt ôn hòa, hắn nói khẽ: "Tôi tên Vân Thiên. Rất xin lỗi, vốn nên do tôi tới cửa bái kiến dược sư, chỉ là thân thể không khỏe, hành động bất tiện, thất lễ rồi."

Đường Hân không chút khách khí, tìm cái ghế đặt mông ngồi xuống, gọn gàng dứt khoát hỏi: "Không cần xin lỗi, dù sao tôi không nhất định có thể chữa được bệnh của anh."

Không phải không chắc chắn, là nhất định chữa không tốt, bởi vì cô không muốn chữa.

Tâm trạng Đường Hân không tốt lắm, cô nhớ lại những năm tháng trước đây lúc bản thân không có sức phản kháng, chỉ biết chịu đựng.

Khi đó y thuật của cô rất cao, nhưng danh vọng chưa đạt đến mức được Liên Bang bảo vệ, cấp bậc của thuốc bột phòng thân cũng không cao.

Không ít gia tộc lớn trong nhà có người bệnh biết được sự tồn tại của cô, luôn hỏi cũng không hỏi lấy một tiếng, trực tiếp trói cô mang đi.

Sau khi trói xong mang về nhà, đối phương sẽ nhanh chóng xin lỗi, nói lời ngon ngọt dễ nghe, nhưng được mấy người thật sự cảm thấy áy náy trong lòng? Lần sau cần chữa bệnh họ vẫn sẽ không để ý tới mong muốn của cô, tiếp tục trói cô mang về nhà.

Đường Hân luôn rất phản cảm với loại hành vi này, thậm chí cảm thấy loại người này đáng đời không trị được bệnh! Thái độ nhờ vả chữa bệnh đã sai ngay từ đầu, cứ giống như cô thiếu nợ đám người đó vậy.

Thế gia vọng tộc trong lòng sốt ruột nên trực tiếp bắt người, hy vọng cô hiểu cho. Vậy cô tâm trạng không tốt, không muốn cứu người, chắc hẳn những gia tộc này cũng có thể hiểu nhỉ.

"Tận lực là được." Vân Thiên mỉm cười, đưa tay trái ra.

Đường Hân đi qua, bắt mạch, nhìn sắc mặt Vân Thiên, bày ra dáng vẻ đăm chiêu, kéo dài thanh tuyến: "Ồ —"

Tô bá mừng rỡ, giống như thấy được một tia ánh rạng đông, vội vàng nói: "Thế nào?"

Đường Hân vẻ mặt vô cảm nhìn qua: "Không biết chữa."

Ý cười trên mặt Tô bá cứng đờ: "Việc quan trọng, Đường tiểu thư chớ có nói đùa."

Đường Hân thu tay: "Không nói đùa. Sau khi bắt mạch tôi xác nhận mình không chữa được, cho nên 'ồ' một tiếng."

Tô bá đứng hình tại chỗ.

Đường Hân coi như không nhìn thấy, hỏi thẳng: "Bệnh xem xong rồi, tôi có thể đi được chưa?"

Vân Thiên mỉm cười: "Nghe nói, gần đây Tề gia chọc Đường tiểu thư không vui?"

Chuông báo động trong lòng Đường Hân vang lên, ngoài mặt bình tĩnh trả lời: "Đúng là có chuyện này."

"Nếu như Đường tiểu thư có thể chữa hết bệnh của tôi, tôi có thể giúp Đường tiểu thư gạt bỏ những chuyện và người khiến cô không vui." Vẻ mặt Vân Thiên vẫn tươi cười, giọng điệu tự nhiên như đang trò chuyện về tình hình thời tiết.

"Nghe rất hấp dẫn." Đường Hân giơ tay nhún vai, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Thế nhưng tôi không biết chữa. Bằng không liền có thể nhờ anh đuổi hết đám ruồi nhặng đáng ghét đó đi."

Cô nhặt lại có cớ đã dùng nát, vẻ mặt nghiêm túc: "Thật ra, nếu như anh cẩn thận nghe ngóng hẳn là biết, cách điều chế dược là tôi ngẫu nhiên có được từ trong cổ phương. Tôi chỉ biết làm Chỉ Huyết Cao."

Sau lưng cô, Nghiêm Hạo lộ ra vẻ không đành lòng. Cái cớ vụng về như thế, chủ tử vẫn còn tiếp tục dùng.

"Biết đâu được Đường tiểu thư vận may cực tốt, có thể từ trong sách cổ tìm được biện pháp chữa trị cho tôi thì sao?" Vân Thiên nhịn không được ho khan hai tiếng, cũng không tức giận, dặn dò: "Tô bá, dẫn Đường tiểu thư đi dạo nhà kho, sau đó tiễn cô ấy về."

Tô bá hơi sững người, rồi lập tức đáp lời: "Vâng."

Nhà kho? Nhà kho gì?

Trong đầu Đường Hân lẩm bẩm, đi theo Tô bá rời nhà trúc, bảy quặt tám rẽ, tiến vào một căn nhà nhỏ.

Vừa mới bước vào, cô lập tức bị làm cho kinh ngạc. Thứ có rễ đang bị khối băng đè lên kia không phải Tinh Hãn thảo à!

Khóe miệng Đường Hân giật giật, thứ đồ chơi này làm sao lại xuất hiện ở đây!

Tinh Hãn thảo sinh trưởng ở nơi cực hàn, một năm chỉ dài một centimet, mười năm mới có thể trưởng thành.

Đừng nói nơi đất cằn sỏi đá như Hoàng Sa Tinh, cho dù là tinh cầu có đất đai phì nhiêu, số lượng cũng cực ít. Nhưng hôm nay, tám gốc Tinh Hãn thảo đang xếp hàng chỉnh tề xuất hiện ngay trước mắt cô!

Tinh Hãn thảo sở dĩ nổi tiếng không chỉ vì chu kỳ sinh trưởng của nó dài, hoàn cảnh sinh trưởng yêu cầu hà khắc, điều càng quan trọng hơn là nó là vật liệu chính để luyện chế chất tinh lọc gen!

Căn cứ vào nghiên cứu kiếp trước của cô, cấp bậc gen của con người không giống nhau là bởi vì tạp chất trong các mảnh gen hoặc nhiều hoặc ít có sự khác biệt. Mà dùng thuốc tinh lọc gen có thể tẩy rửa đi tạp chất bên trong các mạnh gen, giúp nâng cao đẳng cấp gen.

Sau khi cô chế ra thuốc tinh lọc gen liền nhận được sự ngưỡng mộ từ vô số người. Cũng bởi vì lý do này, Liên Bang đã trao tặng cô giải thưởng cống hiến đặc biệt, bắt đầu che chở cô.

Đáng tiếc, số lượng Tinh Hãn thảo cực ít, một tinh cầu nhiều nhất chỉ có mười mấy cây, mà phần lớn chúng vẫn đang trong quá trình sinh trưởng. Tình trạng phổ biến nhất là tinh cầu không sản xuất được Tinh Hãn thảo.

Bởi vậy, thuốc tinh lọc gen cô làm ra thành phẩm cực ít.

Cô không thích luyện võ, chỉ giữ lại một phần thuốc tinh lọc gen cho gia tộc giao hảo tốt, còn lại tặng toàn bộ cho Liên Bang.

Liên Bang gần như coi cô là thần mà cung phụng.

Từ đó, cô trải qua cuộc sống tuyệt vời có hậu thuẫn vững chắc, bối cảnh cứng rắn, phách lối hoành hành.

Thuốc tinh lọc gen ngoại trừ vật liệu chính Tinh Hãn thảo, các vật liệu khác cũng không phải là hiếm.

Đường Hân ở trong lòng điên cuồng tính toán, một gốc Tinh Hãn thảo có thể luyện chế hai lọ thuốc tinh lọc gen, tám gốc Tinh Hãn thảo, coi như ngẫu nhiên thất bại, ít nhất cô có thể làm ra khoảng mười lọ thuốc tinh lọc gen!

Đường Hân tùy tiện quét mắt nhìn, bên trong cũng có không ít những vật liệu khác khiến người ta nhìn mà thèm, nhưng chúng không gây chấn động mạnh cho cô như Tinh Hãn thảo.

Tô bá dẫn hai người nhàn nhã đi dạo một vòng: "Vân gia có không ít dược liệu trân quý, nếu như Đường tiểu thư có thể chữa khỏi bệnh của chủ tử, những dược liệu này đều có thể đưa cho ngài."

Đường Hân dùng hết sức lực ý chí, cố gắng kiềm chế bản thân, không để tay mình chạm vào các loại dược liệu, càng không thể lén lút cất chúng vào trong không gian.

Ngộ nhỡ bởi vì trộm dược liệu bị võ giả cấp bảy bắt được tại chỗ, cô sẽ thiệt thòi lớn.

Cô phải nghĩ biện pháp thích hợp để lấy được dược thảo. Đường Hân cảm thấy sầu não.

Vì dược thảo mà thỏa hiệp, đi chữa bệnh cho Vân Thiên? Đường Hân nhanh chóng ném cái ý nghĩ không có tiền đồ này ra khỏi não, thật không có cốt khí.

Liên tiếp phủ định mấy cái suy nghĩ, Đường Hân bắt đầu nóng nảy, nhịn không được oán trách Tô bá. Tại sao không thể tới gõ cửa cầu y một cách bình thường?

Tùy tiện cầm ít Tinh Hãn thảo tới, cô xác định chắc chắn sẽ chạy theo ngay, nào cần xoắn xuýt như bây giờ.

Bị uy hiếp mang về, dù là thảo dược trân quý đến đâu đều không thể chữa lành vết thương trong lòng cô lúc này!

Nghiêm Hạo thoáng nhìn chủ tử đang liều mạng nuốt nước miếng, giương mắt trông mong nhìn chỗ nào đó, không khỏi buồn cười. Nhưng ngoài mặt tỉnh bơ bước nhanh lên trước mấy bước, ngăn giữa chủ tử và Tô bá. Phòng ngừa Tô bá quay đầu, phát hiện vẻ mặt khát vọng dược liệu của chủ tử.

Đi dạo xong một vòng, Tô bá quay đầu, vẻ mặt Đường Hân như thường, thậm chí có phần vân đạm phong khinh, phảng phất mang theo khí chất của một cao nhân.

"Hy vọng Đường tiểu thư lật xem nhiều sách cổ hơn, tận lực tìm ra phương pháp chữa trị cho chủ tử nhà tôi."

Nếu như là trước đó, Đường Hân nhất định nghiêm túc mà cam đoan về đến nhà cô sẽ quẳng việc này ra sau đầu. Có điều, bây giờ ấy...

Chân mày cô nhíu lại, dáng vẻ như bị làm khó: "Tôi sẽ thử tìm xem, hy vọng không phụ sự mong đợi."

Tô bá nhẹ nhàng thở ra, lộ vẻ cảm kích: "Cảm ơn Đường tiểu thư."

Tô bá vốn muốn đưa hai người về tận nhà, nhưng đến đầu phố, Đường Hân kiên quyết yêu cầu Tô bá dừng bước.

Nói đùa, nếu bị biết nhà, cô còn có không gian riêng tư nữa ư.

Tuy rằng Vân gia có thể thu thập được các loại dược liệu trân quý, muốn tra ra địa chỉ nhà cô cũng không khó, nhưng cô không muốn do cô tự mình để lộ.

"Đưa người về rồi?" Vân Thiên không quay đầu lại, chuyên tâm nhìn chằm chằm màn sáng, dường như nội dung phía trên rất thú vị, khiến cho người ta không rời mắt nổi.

"Vâng." Tô bá cung kính đứng ở sau lưng Vân Thiên: "Chủ tử, lão nô có một chuyện không rõ."

Vân Thiên ôn hòa nói: "Bá không nói, tôi cũng biết. Là không hiểu tại sao phải dẫn Đường tiểu thư đi xem nhà kho?"

"Đúng vậy. Chủ tử từ trước đến nay chỉ để dược sư có khả năng chữa bệnh cho ngài đi nhà kho, nhằm khích lệ bọn hắn tìm ra phương pháp cứu trị. Nhưng Đường tiểu thư gần đây đắc thế là bởi vì có được phương thuốc cổ, bản thân không có năng lực gì đặc biệt." Tô bá không hiểu.

"Bản thân không có năng lực ư?" Vân Thiên nhắc tới mấy chữ này, chợt cười khổ: "Vốn tôi cũng nghĩ như vậy, cho đến khi trông thấy hành động của cô ấy trong nhà kho. Là chúng ta đã xem thường, không đủ tôn trọng với cô ấy, chẳng trách cô ấy không sẵn lòng xem bệnh cho tôi."

Tô bá giật mình: "Ý của chủ tử là?"

Vân Thiên thao tác trên màn sáng mấy cái: "Tự bá xem đi."

Bên trên màn sáng xuất hiện một đoạn video, trong video Tô bá nhìn thấy bản thân và hai người Đường Hân, một người phía trước dẫn đường, hai người đằng sau...

Con ngươi Tô bá phóng to: "Đây là?"

Vân Thiên nhắm mắt lại. Hắn vừa rồi một mình xem đi xem lại video mấy lần, hoàn toàn hiểu được sự kinh ngạc của Tô bá: "Dược thảo trong kho cô ấy đều nhận biết, cũng biết loại nào là dược thảo bình thường, loại nào là dược thảo trân quý."

Trông thấy dược thảo trân quý, cô đều dừng lại nhìn nhiều thêm mấy cái. Thấy loại phổ thông, liền chẳng thèm ngó tới.

Còn đối với loại dược liệu trân quý nhất - Tinh Hãn thảo, ánh mắt cô gần như dán chặt lên đó, hầu như không muốn rời đi.

Lúc đầu, hắn chỉ là nhất thời nổi hứng mới cho lắp đặt camera lỗ kim mini trong nhà kho. Hiện tại, Vân Thiên vì thế cảm thấy may mắn.

"Điều này sao có thể!" Tô bá cả kinh suýt chút nhảy dựng lên.

Phải biết, phần lớn cơ nghiệp Vân gia ở Liên Bang xếp hạng thứ ba trên tinh cầu. Ở nơi đó, Vân gia cũng được coi là đại gia tộc số một số hai.

Chủ tử bởi vì mắc phải chứng bệnh kỳ lạ từ nhỏ nên không được gia chủ yêu thương, sau khi được chia cho ít tài sản liền bị đuổi đi. Khi rời đi, chủ tử chẳng hề khách khí mà chọn lấy không ít dược thảo trân quý dùng để chữa bệnh.

Về sau cơ duyên xảo hợp tới Hoàng Sa Tinh, chủ tử liền sống ẩn dật trong nhà trúc, an tâm dưỡng bệnh.

Dược thảo trong kho hàng, đừng nói người trên Hoàng Sa Tinh, coi như Vân gia nhân tài xuất hiện lớp lớp, người có thể nhận biết toàn bộ dược thảo cũng không nhiều.

Ví dụ như Vân Quế đại sư.

"Nếu không phải những năm qua Vân Quế đại sư không ngừng nghiên cứu bệnh tình của chủ tử, e rằng cũng chẳng nhận ra được hết một kho dược liệu đó. Một con nhóc ranh sao có thể chứ?!" Tô bá nhịn không được nói.

"Trên đời này, luôn có vài thiên tài. Bọn họ sẽ phá vỡ nhận thức của người thường, làm ra được những việc người khác không cách nào làm được." Vân Thiên thở dài, quay đầu hỏi: "Không phải chính bá đề nghị tôi gặp cô ấy một lần à?"

Tô bá không phản bác được. Ông ta là lấy ngựa chết làm ngựa sống, mặc kệ phương pháp gì đều muốn thử xem. Nào biết thật sự gặp được thần y sống?

"Tôi đi bắt người tới." Biết được bệnh của chủ tử có khả năng chữa khỏi, Tô bá ngồi không yên, rất muốn lập tức xông tới trước mặt Đường Hân.

"Làm càn. Đại sư như vậy, trừ khi cam tâm tình nguyện, bằng không làm sao chịu chữa cho tôi?" Vân Thiên cười khổ: "Tính tình đại sư dường như không tốt lắm. Bá mạo muội tìm cô tới, sợ là trong lòng đã có oán giận rồi."

"Vậy làm sao bây giờ?" Tô bá bất đắc dĩ.

Đã đắc tội, hối hận cũng không kịp. Sớm biết cô là thần y, ông ta khẳng định đối đãi cung kính. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận.

"Hiện tại chỉ có thể hy vọng uy hiếp của Tề gia lớn hơn, cũng khó đối phó hơn chút, tốt nhất tạo thêm nhiều rắc rối cho thần y. Thần y gặp nạn, chúng ta ra tay tương trợ, dù sao ít nhiều cũng có thể nể mặt vài phần. Bá phái người đi theo dõi, có bất kỳ tình huống nào lập tức báo cho tôi." Vân Thiên lạnh nhạt nói.

Trên thực tế, tâm tình hắn kém xa vẻ bình tĩnh ngoài mặt.

Hắn từ nhỏ mắc bệnh kỳ lạ, dược sư xem bệnh cho hắn mặt đều lộ vẻ kinh ngạc, dốc lòng suy tư tìm tòi, cũng chỉ đành sợ hãi thán phục trên đời lại có chứng bệnh kỳ lạ như vậy.

Đường Hân lại không chút phản ứng, bắt mạch xem bệnh xong liền đi.

Nhận biết dược liệu nhiều hơn so với Vân Quế đại sư, đối với bệnh trạng cũng không có chút nào hứng thú.

Hắn không thể không hoài nghi, Đường Hân từng gặp qua bệnh tương tự, cô biết chữa, nhưng lại không muốn chữa.

Không dễ dàng gì mới tìm được dược sư năng lực lớn, lại trong lúc vô tình đắc tội đối phương.

Vân Thiên không khỏi cảm thấy việc bản thân có thể khỏi bệnh dường như càng thêm xa vời.


Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro