Chương 32: Anh sẽ ăn vạ em?
Thứ bảy, sáng sớm, Đường Ôn liền nhận được điện thoại mẹ Hứa gọi tới, nói bà đang theo dì Cầm ở trấn nhỏ làm bạn với bà ngoại, thứ hai mới có thể trở về, bảo hai người không cần lo lắng.
Đường Ôn hiểu chuyện hỏi thăm sức khoẻ của bà ngoại, nói chuyện một hồi, mới an tâm mà tắt điện thoại.
Gia gia cùng cha Hứa có công vụ phải đi công tác, đều không ở nhà.
Hai người như cá mặn vượt qua cuối tuần, đồ ăn hai ngày tất cả đều là Hứa Hành Niên một mình làm, cô cũng chỉ đơn giản làm trợ thủ, thuận tiện khen anh vài câu.
Thứ hai đi học, ngày đó hai người đều dậy thật sớm, nói chuyện một chút, quyết định đạp xe đạp đi.
Ăn bữa sáng xong, Đường Ôn liền vội vàng đổ đầy bình nước, đem sách vở cho vào cặp sách, đi ra ngoài tìm Hứa Hành Niên.
Hứa Hành Niên đứng ở bóng cây, một tay nắm xe đạp, nghe thấy cô chạy tới, nghiêng mặt qua.
Đường Ôn lung tung sửa sửa tóc dài có chút loạn, nhìn anh không có lên xe, ngẩng đầu hỏi: "Làm sao vậy anh?"
"Lốp xe hơi xẹp." Anh chỉ vào xe đạp nói.
"A?" Đường Ôn nghiêng đầu nhìn lại, xe quả nhiên bị xẹp lốp, nhăn lại mi: "Kia, làm sao bây giờ nha?"
Tuy rằng hai người có mỗi người một chiếc xe đạp, nhưng là muốn cùng đi chung xe.
Anh híp híp mắt, ngón tay gõ gõ hai cái, tầm mắt rơi xuống bên chiếc xe đạp màu hồng nhạt.
Đường Ôn thấy anh một bộ dáng như suy tư, giật mình, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Anh không phải là đang nghĩ đi xe đạp của em đi......"
Đầu nhỏ nghĩ nghĩ, cảm giác tính cách của anh không có khả năng chọn xe đạp hồng nhạt, liền nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng này, liếm môi tới kéo áo anh: "Nếu không chúng ta kêu taxi đi?"
Kéo một chút, không dao động.
Cô ngẩng lên đầu tới nhìn về phía anh.
Anh rũ mắt nhìn cô một hồi lâu, mi mắt híp lại, không chút để ý cười ——
"Bằng không......Em đèo anh?"
"...... A???"
Cô nương có chút giật mình mà trừng đôi mắt, hoài nghi chính mình nhất định là nghe lầm.
"Ân, em đèo anh." Anh nghiêng nghiêng người, khẽ tựa vào ghế sau của xe đạp, lại nghiêm túc mà lặp lại một lần.
"Này......" cô tầm mắt dừng ở xe đạp hồng nhạt chuyển động hai vòng, bán tín bán nghi mà nhìn anh, "Này thích hợp sao?"
"Như thế nào không thích hợp?" Anh nói đương nhiên.
"Nhưng là......" cô nhỏ giọng nói thầm, giơ tay cọ cọ chóp mũi.
Nhìn ra cô hiển nhiên rối rắm, tầm mắt thẳng tắp lọt vào đáy mắt cô: "Thực khó xử?"
"Không có." Cô nhanh chóng lắc đầu.
Cô chỉ là cảm thấy, muốn đạp một chiếc hồng nhạt chở theo một người 1m8......
Này không khỏi cũng quá quái dị đi!
Hứa Hành Niên trong mắt hàm chứa ý cười, duỗi tay qua đem đầu ngón tay cô nắm chặt ở lòng bàn tay, lại từ túi quần lấy ra chìa khóa xe tới, đặt chìa khoá vào trong tay cô, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, ôn nhu nói: "Anh không nặng."
Ngụ ý,em khẳng định có thể chở được.
Đường Ôn bị hành động đó làm thất điên bát đảo, khẩn trương mà ngừng hô hấp, ngơ ngác mà nhìn chìa khóa, lông mi khẽ run lên.
Móc khoá có chút lạnh, dưới ánh nắng chiếu xuống phản xạ lại một ít ánh sáng, thẳng tắp mà lọt vào đáy mắt cô, có chút chói mắt.
Cùng lòng bàn tay ấm áp của Hứa Hành Niên đối lập.
Cô chậm rãi thu hồi tầm mắt tới, mềm giọng nói: "Kia... Vậy được rồi."
Cô đạp xe kỹ thuật còn có thể, chính là sợ Hứa Hành Niên cảm thấy thẹn thùng, nhưng nếu anh như vậy "Yêu cầu", cũng không có gì không thể.
Gỡ xuống chìa khóa vòng, cô đi đến xe đạp mở xích ra, nhẹ nhàng gạt chân chống.
Tiểu cô nương đẩy xe chậm rãi đi đến trước mặt anh, cánh môi mím lại, vẫn là do dự mà nói câu: "Em vạn nhất đem anh quăng ngã thì làm sao bây giờ?"
Anh nhíu lại mi, giả vờ làm bộ suy tư: "Anh sẽ ăn vạ em?"
Cô vừa nghe, đầu nhỏ quay lại xem thường, thấp giọng lầu bầu: " Anh ăn vạ em còn thiếu?"
Sau khi nói xong cô dẫn đầu trèo lên xe đạp, hơi hơi nghiêng thân xe, dùng mũi chân chống đỡ trên mặt đất, nắm chặt tay lái nghiêng đầu, theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng: "Anh...anh đi lên đi."
Anh khẽ cười một tiếng, trực tiếp ngồi lên, hai chân chống mặt đất, giương mắt nói: "Đi thôi."
Anh chân vốn dĩ dài hơn cô, đằng sau lại thấp, cho dù là chân cong lại ngồi ở phía sau cũng có vẻ có chút không có chỗ để.
"Vậy anh ngồi ổn nha......"
Đường Ôn mềm mại dặn dò một câu, lúc sau mắt nhìn phía trước, hít sâu một hơi, dùng sức chuẩn bị đạp xe.
Đầu xe lung lay mà tiến lên, cân bằng hoàn hảo, lúc sau cô lại đem một chân khác đặt ở xe, chậm rãi chuyển động.
(Truyện được edit và đăng duy nhất tại wattpad: QuynhHuaLemon)
Hoa viên cảnh vật một chút lùi lại phía sau, cô tập trung tinh thần mà nhìn phía trước, sợ một sai lầm, hai người đều té ngã.
Mà Hứa Hành Niên so với cô nhàn nhã hơn nhiều, đôi tay nắm chặt phía sau chống đỡ, đem tầm mắt dừng ở phía sau lưng cô.
Ánh nắng chiếu xuống, tiểu cô nương đuôi ngựa cao cao, làn da trắng nõn sau cổ lộ ở trong không khí, có chút lóa mắt.
Anh trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh pudding sữa bò thơm ngọt.
Xe đạp chậm rãi cách xa cửa biệt thự, ngay từ đầu còn có chút xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng thực nhanh liền vững vàng.
Cây xanh hai bên đường căng ra như xòe ô xanh lá mạ, nhỏ vụn ánh sáng xuyên thấu qua cành lá dừng ở đỉnh đầu hai người, hiện lên một vòng sáng mơ hồ. Sáng sớm trong tiểu khu có rất nhiều người tản bộ, phàm là gặp gỡ bọn họ, đều phải nghiêng đầu tới tò mò mà chăm chú nhìn hai giây.
Đường Ôn đã chậm rãi tìm được cảm giác, cũng nhẹ nhàng rất nhiều.
Đắm mình trong tia nắng ban mai, cô hít sâu một ngụm không khí trong lành, vui vẻ mà nghiêng tầm mắt muốn cùng Hứa Hành Niên nói chuyện, lại phát hiện anh chân vẫn cong lên, không ngăn được hỏi: "Chân của anh không mỏi sao?"
"Không mỏi." Kỳ thật đã cảm giác được tê tê.
"Ai? Thiệt hay giả?" Cô nhỏ giọng nói thầm một câu, rõ ràng dáng vẻ kia làm cô nhìn qua đều cảm thấy thật sự là quá ủy khuất anh.
Một trận gió nhẹ thổi qua, làm lay động đuôi ngựa nghịch ngợm của cô, đồng phục cũng ở bị gió thổi tới chậm rãi buộc chặt, lộ ra vòng eo mảnh khảnh.
Hứa Hành Niên ánh mắt trùng hợp dừng ở đường cong lả lướt kia, eo thon nhỏ lại bé lại mềm, phảng phất một cánh tay là có thể ôm hết.
Anh nhìn nhìn, liền cảm giác yết hầu hơi khô.
Anb thử thăm dò vươn tay tới, nắm tay chậm rãi tới gần eo cô, gần một chút, lại gần một chút......
Khi đầu ngón tay đang tới gần vòng eo kia, anh lại bỗng nhiên ngừng lại, dừng lại......
Mím môi, đấu trang tư tưởng, cuối cùng cũng chỉ là túm chặt vạt áo cô.
Tiểu cô nương cảm nhận được từ bên hông truyền đến cảm giác, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy."
Anh nóng lên mà quay đầu đi chỗ khác, ra vẻ thản nhiên mà nói câu: "Không có việc gì," lại thêm một câu, "Em chú ý đạp xe đi."
Đường Ôn đối với anh trong lòng suy nghĩ gì một mực không biết, đơn giản mà "dạ" một câu, vui sướng mà ngâm nga hát.
Hứa Hành Niên biếng nhác thở dài thả lỏng đôi vai căng thẳng, nâng bàn tay che lại hai mắt của mình, nhịn không được dưới đáy lòng hơi hơi thở dài ——
Tính, hiện tại không thể dọa cô.
Tác giả có lời muốn nói: Hành Niên ca ca lại ngắm eo của tiểu khả ái -v-
(Lemon 🍋: sao ko ôm luôn đi anh ơi !!!!🤩🤩🤩)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro