Chương 6: Thế giới tu tiên(6)


Editor: Ann

  "Tại sao ngươi lại ở chỗ này!" Nữ tử đứng ở phía trước nhìn thấy Duy Tự, buộc miệng nói ra lời chất vấn.

" Sư muội Thẩm Tuyền, nơi đây cũng không phải nhà của ngươi, sao ta không thể tới chứ." Duy Tự khẽ cười nói.

Sắc mắt Thẩm Tuyền có chút khó coi, chẳng lẽ cho dù nàng làm gì đi chăng nữa, đều không giành được với nữ chính sao?

"Thẩm Tuyền, cái ngươi muốn là truyền thừa này sao?" Nam tử phía sau Thẩm Tuyền đột nhiên ra tay, bắt lấy ngọc giản trong ngực Lâm Linh.

"Đúng là cái này!" Thẩm Tuyền tiếp nhận ngọc giản, mặt vui vẻ, nàng đắc ý nhìn Duy Tự. Trong lòng nghĩ, cho dù nữ chính lấy được truyền thừa trước thì sao? Cuối cùng còn không phải rơi vào tay mình.

Duy Tự nhìn thấy ngọc giản bị đưa đến tay Thẩm Tuyền, ánh mắt lóe lên. Một cục đá theo nàng tay áo nàng bắn về phía ngọc giản. Thẩm Tuyền không phòng ngừa, ngọc giản bị cục đá đánh trúng, bay đến bệ đá.

"Ngươi!" Thẩm Tuyền tức giận, xoay người vội vàng nói với Mạc Yến: "Mạc ca ca, ca cầm ngọc giản về giúp muội với."

Mạc Yến lại giống như không nghe thấy lời nói của Thẩm Tuyền, hắn hứng thú nhìn Duy Tự, nói ra : "Không nghĩ tới ngươi là người tu tiên, còn dùng võ công của phàm nhân."

"Mạc tông chủ không phải cũng vậy sao? Duy Tự chỉ là biết một chút, còn tông chủ chắc được tính là võ công cao cường rồi." Duy Tự vừa nói chuyện với Mạc Yến, một bên cầm lấy bùa* Truyền Âm đặc biệt do nàng cải tạo, ra lệnh Lâm Linh len lén đem máu tươi nhỏ trên bệ đá.

(*Mình dùng bùa thay cho phù cho dễ hiểu nhá)

Nhận được mệnh lệnh của Duy Tự , Lâm Linh chạy nhanh về phía bệ đá. Nàng làm bộ lộ ra một đôi mắt tham lam mà cầm ngọc giản lên, làm cho Mạc Yến nhìn thoáng qua. Sau đó, hắn liền không thèm để ý. Lại cùng Duy Tự nói chuyện với nhau. Đối với hắn, Lâm Linh chẳng qua là một con sâu cái kiến tham lam, không nhận thức rõ tình hình, không cần để trong lòng.

Mà tim Lâm Linh lại đập nhanh như bị lửa đốt. Lúc Mạc Yến rời chú ý khỏi chính mình, nàng len lén nhặt lấy cục đá từ dưới đất, đâm mạnh vào tay mình, từng giọt từng giọt máu nhanh chóng chảy lên bệ đá, bị bệ đá hấp thu, trên đài liền xuất hiện một cái Trận Phù hư ảo.

Duy Tự làm bộ sợ hãi lui về sau vài bước, chờ nàng cảm giác được đã đến thời điểm trận pháp Truyền Tống khởi động. Nàng lộ ra một nụ cười, dùng ngữ khí nhẹ nhàng nói ra : "Mạc tông chủ, ta cùng Lâm Linh đi đây, không quấy rầy thế giới của ngươi cùng Thẩm Tuyền sư muội."

Mạc Yến bị nụ cười đẹp mắt của Duy Tự làm cho mê mẩn, lúc tỉnh lại, bóng dáng của hai người đã không còn.

"Mạc ca ca, nếu như lúc nãy ngươi không nói chuyện với nàng lâu như vậy, nàng cũng không chạy được!" Thẩm Tuyền đi đến Mạc Yến tức giận nói ra.

"Ta muốn làm gì chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi." Mặt Mạc Yến đanh lại, "Thẩm Tuyền, ngươi nên nhớ kỹ, bởi vì một ít nguyên nhân, ta mới đáp ứng giúp ngươi tìm kiếm truyền thừa Dược Tiên Quân mà thôi."

Thẩm Tuyền bị khí thế của Mạc Yến khí thế làm cho đứng yên. Trong nhất thời, nàng sững sờ đứng tại chỗ, khi phục hồi tinh thần lại, Mạc Yến đã đi ra ngoài. Nàng nhìn bóng lưng của hắn, sắc mặt biến đổi đa dạng, rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, trong truyện bởi vì ân cứu mạng mà hắn thích nữ chính đó a, nhưng mà bây giờ...

Được rồi, bất kể ra sao, nàng sẽ làm cho hắn quỳ gối dưới người mình.

Ánh mắt Thẩm Tuyền buồn bã rồi lại lộ ra ánh sáng nhất định phải có cho bằng được, lại lập tức lại biến mất không thấy nữa. Nàng chạy đuổi theo Mạc Yến, liên tục nói xin lỗi với hắn.

Mạc Yến bị nàng lảm nhảm, cảm thấy phiền phức, nhưng lại không thể đánh chết, vì vậy lạnh lùng nói: "Được rồi, đừng nói nữa, ta sẽ đem truyền thừa Dược Tiên Quân về cho ngươi."

"Muội cám ơn Mạc đại ca trước a." Thẩm Tuyền dùng vẻ mặt trong sáng cười tươi, cho rằng hắn đã tha thứ cho hành vi lúc nãy của nàng rồi.

—— ——

Bên cạnh dòng suối trong vắt, một vị thiếu nữ áo lam nằm ở đó, quần áo trên người nàng đã bị rách một ít, máu tươi từ bên trong chậm rãi chảy ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bị ánh mặt trời chiếu lên, hiện ra vài phần đáng thương.

"A...." Thiếu nữ mở hai mắt ra, có chút mê mang mà nhìn bốn phía, "Đây là..."

"Ahhh, đau quá." Bởi vì động tác mà miệng vết thương bị kéo ra, thiếu nữ đau đớn không khỏi rên một tiếng.

Trí nhớ trước khi hôn mê dần dần hiện lên, trên khuôn mặt nàng lộ ra vài phần may mắn.

"Bản thân không ngờ vẫn còn sống." Duy Tự không thể tin được, cảm thán nói.

Nàng đã đọc bên trong ngọc giản của Dược Tiên Quân nên biết rõ, trên bệ đá cất giấu một cái Truyền Tống Trận, là chuẩn bị cho con cháu đời sau của Lâm gia.

Vì vậy, thời điểm nàng nhìn thấy Mạc Yến, liền lợi dụng cái truyền tống trận kia nhằm chạy trốn. Nàng cố ý đem ngọc giản đánh tới trên bệ đá, sau đó, lại để cho Lâm Linh giả trang thành một người lòng tham không đáy chạy đến đoạt ngọc giản kia. Chính vì Lâm Linh quá yếu ớt nên Mạc Yến không thèm chú ý, thừa cơ hội đó mở ra trận pháp mà chạy trốn.

Tất cả đều làm theo kế hoạch của nàng, tiến hành rất thuận lợi. Các nàng ở trước mắt Mạc Yến, bước chân vào Truyền Tống Trận. Chỉ là không nghĩ đến, vậy mà cái Truyền Tống Trận này còn hạn chế số lượng người!

Nàng một đường làm phép, vừa tu bổ vết rách của lối đi, vừa đối kháng với vòng xoáy hư không. Đã làm đến mức đó, mà lối đi đến một nửa liền nát, nàng chỉ kịp thiết lập kết giới kế tiếp cho Lâm Linh, đã bị vòng xoáy cuốn vào.

Bây giờ, cũng không biết đây là đâu, chỉ hy vọng có thể quay về tông môn kịp lúc, tham gia thí luyện Bí Cảnh.

Nghĩ vậy, Duy Tự nhớ ra, lúc nàng xuống núi đi rèn luyện, Thanh Diễn nghiêm túc biểu đạt phải nhớ quay về sớm một chút để tham gia thí luyện Bí Cảnh. Nàng than khẽ, hy vọng sư phụ không tức giận nha.

Duy Tự lấy ra Hồi Xuân Đan trong nhẫn trữ vật, vứt bỏ ý nghĩa trong lòng, ngồi xếp bằng bắt đầu chữa thương.

—— ——

Trước Bí cảnh Linh Quang, rất nhiều tu sĩ tề tụ, trong đó, chói mắt nhất chính là sự phụ của Duy Tự — Thanh Diễn Chân Quân.

Hắn đang mặc trường bào màu trắng, đứng đầu đội ngũ Thiên Huyền Tông, thần sắc lạnh lùng, phảng phất cái gì cũng không thèm để ý.

Mà các tu sĩ nhìn thấy thần thái của hắn lúc này, trong lòng đều âm thầm phỉ nhổ, cái gì cũng không thèm để ý hả, có quỷ mới tin!

"Thanh Diễn Chân Quân, bây giờ chúng ta có thể tiến vào chưa?" trưởng lão Viêm Kiếm Tông hỏi thăm.

"Bởi vì yêu cầu của ngươi, chúng ta đã đợi ba canh giờ* rồi. Nếu không đi vào, miệng vào bí cảnh sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó, chúng ta đều không đi được!" Một trưởng lão mang theo một chút nộ khí nói ra.

(* 1 canh giờ = 2 giờ)

"Chờ một chút nữa." Thanh Diễn bình tĩnh nói.

Mắt thấy lối vào bí cảnh Linh Quang càng ngày càng nhỏ, các Trưởng lão mở ra lối vào mơ hồ có chút chống đỡ không nổi, tất cả mọi người đều nóng nảy.

"Thanh Diễn, cho dù ngươi là đệ nhất nhân của Tu Chân Giới, cũng không có thể vì đồ đệ ngươi, chặt đứt cơ duyên của tất cả các đệ tử chúng ta như vậy!" Một người đàn ông to lớn phẫn nộ chất vấn.

Thanh Diễn lạnh nhạt cau mày, không nói gì.

"Thanh Diễn Chân Quân, ta biết rõ ngài muốn bảo vệ Lâm sư tỷ, không muốn nàng bỏ lỡ cơ duyên lần này, nhưng mà ngài làm như vậy có phải thật là muốn bảo vệ Lâm sư tỷ không? Ngài như vậy sẽ khiến Lâm sư tỷ bị rất nhiều người hận đấy." Thẩm Tuyền đứng trong đội ngũ đệ tử đột nhiên lên tiếng.

Nhìn thấy Thẩm Tuyền nói như vậy, trong mắt Thanh Diễn hiện lên sát ý. Đột nhiên lúc này, hắn như cảm nhận được điều gì đó, quay người về phía lối vào Bí Cảnh, đánh ra pháp quyết tiếp theo.

"Vào đi thôi." Thanh Diễn dứt lời, cũng không để ý tới mọi người phía sau như thế nào, ngự kiếm đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro