Chương 3: Ngôi sao thứ ba


Bác sĩ khoa chỉnh hình nói chân cô sau một tuần là có thể cử động lại được. Cho nên Thang Bối quyết định từ từ mới về nước. Cô lên kế hoạch đi dạo chơi miền tây nước Mỹ từ nửa năm trước rồi, kết quả ngay cả Hollywood cũng không tới được sẽ rất là tiếc nuối đó.

Chỉ là cô thật sự cảm thấy ngại khi làm phiền người khác như vậy.

Nhưng mà, thành ra bộ dạng này rồi, cô còn ỷ mạnh làm gì chứ.

Đợi một lúc, hai người ý tá đứng bên cạnh nhìn cô mỉm cười, Thang Bối cười lại, bỗng một y tá nam trông giống như người Ấn Độ, vậy mà lại dùng tiếng Trung hỏi cô một cách lưu loát: "Hey, cô và bác sĩ Thẩm có quan hệ như thế nào vậy?"

Mặc kệ là người nước nào, đều thích hóng chuyện bát quái nha. Thang Bối nghĩ nghĩ nói: "... Tôi gọi anh ấy là anh."

Khoảng 5 phút sau đó, Thẩm Thời quay lại. Thang Bối thấy anh đang đứng trong thang máy, bên cạnh có người đang nói chuyện cùng, anh nói ngắn gọn mấy câu sau đó bước nhanh về phía cô.

Nhưng mà, hành lý của cô đâu...

"Tôi nhờ bạn cùng phòng cầm về." Thẩm Thời nói với cô.

"Vâng..."

Đúng lúc này, một y tá nam khác, da đen, nói với Thẩm Thời một câu, Thang Bối nghiêng đầu, giả vờ không hiểu nháy nháy mắt. Cho dù tiếng anh của cô có tệ thế nào đi nữa, nhưng ít ra cũng nghe hiểu được câu y tá vừa nói với Thẩm Thời, y tá nói: "Em gái của cậu thật là xinh đẹp nha."


Thang Bối vô thức nhìn về phía Thẩm Thời. Anh quét mắt nhìn cô một cái, sau đó nói lời cảm ơn với anh chàng y tá lúc nãy.

"Lúc nãy bọn họ hỏi tôi và anh có quan hệ như thế nào, nên tôi đã nói anh là anh tôi." Vừa bị đẩy ra ngoài, Thang Bối liền giải thích một chút, 

"Vừa mới bọn hắn hỏi ta cùng ngươi là quan hệ như thế nào, ta liền nói ngươi là anh ta." Bị đẩy ra trung tâm bệnh viện, Thang Bối cố ý giải thích, đơn phương rút ngắn quan hệ của hai người.

"Ừm." Sau lưng Thẩm Thời lơ đễnh trả lời cô một tiếng, Thang Bối nghe như có một chút ôn nhu. Vừa đúng lúc này, xe lăn ra đi tới trước cửa bệnh viện, cô nhìn thấy bầu trời chiều của Los Angeles. Những chùm sáng mỏng chiếu xuống dưới chân Thang Bối, cô híp mắt nhìn, nắng chiều xuyên qua những tòa nhà cao tầng, chiếu về phía cô.

Thang Bối nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả người như được giải phóng. Gió nhẹ nổi lên, khiến áo khoác của người phía sau cũng phát ra những âm thanh rì rào. Trong khoảnh khắc đó, dường như Thang Bối cảm thấy khoảng cách với Thẩm Thời như rút ngắn lại.  

"Anh Thẩm, chúng ta sẽ đi đâu?" Thang Bối quay đầu hỏi Thẩm Thời, gương mặt ửng đỏ, nhưng ánh mắt không hề ngại ngùng mà nhìn thẳng vào Thẩm Thời. Ba Thang đã nói với cô, ra đường ngoài miệng nhất định phải ngọt. Trung Quốc từ xưa đã có câu, ở nhà cậy cha mẹ, ra ngoài nhờ bằng hữu.

Dù sao, trước khi tháo thạch cao, cô sẽ không rời "anh Thẩm Thời".

"Chúng ta về chung cư trước." Thẩm Thời nói, dường như đã sắp xếp ổn thỏa tình huống bất đắc dĩ trước mắt này.

"Là đến nhà anh làm khách sao?" Thang Bối hỏi thêm. Dường như không biết xấu hổ là gì nữa rồi.

Thẩm Thời: "...Xem như vậy đi."

Chung cư của Thẩm Thời ở gần bệnh viện trung tâm UCLA, Thang Bối tưởng Thẩm Thời sẽ đi lấy xe, không ngờ anh trực tiếp đẩy cô đi tới dưới lầu nhà trọ. Khó trách vừa rồi Thẩm Thời nhờ bạn đưa hành lý về, nhất định là thấy hành lý của cô quá nhiều, cảm thấy vừa đẩy xe vừa cầm hành lý sẽ không tiện lắm. 

Ai, cô cũng không nghĩ tới, khi còn trẻ mình phải tha hương nơi đất khách quê người lại còn ngồi xe lăn hưởng thụ sự phục vụ của người khác; mà người đẩy xe cho cô, lại là một soái ca đầy khí chất.

Đến dưới lầu trọ, Thang Bối nhìn thấy một tiệm bán trái cây, lập tức thốt lên: "Tôi muốn mua trái cây ướp lạnh."

Đến nhà người khác làm khách, không thể đi tay không đến được. Bên trong tiệm trái cây, Thang Bối cúi người chăm chú lựa chọn, đến lúc trả tiền, Thẩm Thời lấy từ trong túi quần ra một cái ví da màu đen.


Bất quá, cô đã trả tiền nhanh hơn hắn một bước rồi.

Thẩm Thời thu tay về, cúi đầu xuống, ánh mắt di chuyển đến mặt nàng. Người đàn ông khí chất tốt, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến mười phần cảnh đẹp ý vui.

Thang Bối cầm túi hoa quả đã được đóng gói kỹ lưỡng, cười hì hì nói: "Quà đến nhà."

Thẩm Thời cất lại  tiền vào ví, không cự tuyệt quà đến nhà của cô, sau đó trực tiếp đẩy cô vào chung cư. Trong thang máy, Thang Bối nhìn Thẩm Thời ấn nút tầng bảy.

"Khi tôi 16 tuổi, đã cùng anh cô đến chơi nhà họ Chu, lúc ấy đến nhà cô làm khách cũng không mang quà gì." Thang máy không ngưng đi lên, Thẩm Thời đứng phía sau lên tiếng nói.

Thang Bối chậm rãi ngẩng đầu, rốt cuộc đã hiểu vì sao Quý Văn Bách nói cô cô khi còn bé đã gặp Thẩm Thời. Thì ra là trước kia Thẩm Thời theo anh cô tới Chu trang a..." Có điều cô có chút không nhớ rõ. Thang Bối nhỏ giọng nói, thật sự là cô không hoàn toàn nhớ được.

Nhưng mà, khi Thẩm Thời nói như vậy, đã vô tình kéo gần khoảng cách của hai người. Ít nhất, cô cho rằng như vậy. 

"Lúc đó, cô còn nhỏ, không nhớ được cũng là chuyện bình thường." Thẩm Thời lại nói tiếp.

Thang Bối gật đầu, biểu thị sự đồng ý.

Cửa thang máy mới, Thẩm Thời vừa đẩy cô ra, vừa giới thiệu khái quát hoàn cảnh, giọng nam đầy từ tính không nặng không nhẹ vang bên tai cô: "Tôi cùng một bác sĩ Trung Quốc khác cùng thuê cái chung cư này, cậu ấy cũng là nam, nhưng rất dễ gần, đợi lát nữa cậu ấy về cô có thể gặp.  Những ngày này cô có thể ngủ ở phòng tôi, nếu tôi ở nhà, có gì cần cứ nói, không cần phải cảm thấy làm phiền tôi; nếu như tôi đi làm, tôi sẽ mời y tá đến chăm sóc cô - chi đến khi chân trái cô bình phục."

Sau khi nói xong. Thẩm Thời hoàn toàn đã sắp xếp cho cô một cách thỏa đáng, thỏa đáng đến mức làm cho Thang Bối ý thức được mình mang đến bao nhiêu phiền phức. "Cái kia không cần..." Thang Bối nhẹ nhàng mở miệng.

"Nếu như cô cảm thấy không tiện ở lại đây, tôi sẽ thuê cho cô một phòng khách sạn, nhưng mà ---" Thẩm Thời lấy chìa khóa, mở cửa ra nói đùa một câu, "Trước tiên cô có thể nhìn qua một lát, tôi cảm thấy coi như là phòng ở đều sạch sẽ."

Nói xong, cửa mở ra, Thang Bối nhìn vào trong, coi như sạch sẽ thật không phải khoe khoang.

"Không phải." Thang Bối ngẩng đầu muốn giải thích cho Thẩm Thời, nói ra lời vốn muốn nói. "Không cần mời y tá, tôi có thể tự lo được."

"Ừm." Thẩm Thời gật đầu, anh đã biết thì ra là mình hiểu lầm.

Khục. Trong lúc lơ đãng, Thang Bối đảo mắt, nếu như vừa rồi cô không hoa mắt, dường như bác sĩ Thẩm vừa cười. Vào phòng, nhất thời Thang Bối cảm thấy vui vẻ, nắm hai tay, đối với việc Thẩm đại soái ca đưa cô về nhà, hoàn toàn nghiêm túc nói: "Cô gái gặp nạn quý mà, được anh Thẩm ra tay tiếp nhận, thật sự vô cùng cảm kích!"

Thẩm Thời đứng ở trước mặt nàng, không có phản ứng: "..."

Thang Bối rút tay lại, lúng túng quay đầu.


Thẩm Thì bước tới bên cạnh cô, nhàn nhạt đáp: "Không phải tới làm khách sao?"

Ách... Lúc đó...

Thẩm Thời vào bếp rửa hoa quả, lúc này Thang Bối mới nhìn khắp bốn phía đánh giá kết cấu căn nhà này. Hai phòng, không gian rộng rãi, sáng sủa mà sạch sẽ

Thẩm Thời tiến vào phòng bếp rửa hoa quả, Thang Bối lúc này mới nhìn khắp bốn phía đánh giá kết cấu căn nhà trọ này. Hai căn phòng, không gian rất lớn, sáng tỏ mà sạch sẽ; đồ dùng trong nhà được sắp xếp gọn gàng, phía bên  trái là ghế sô pha hình vành được đặt dựa vào một giá sách lớn, phía trên chất đầy tầng tầng lớp lớp các loại sách cùng tạp chí.. Bên phải, là máy tập thể hình, một cái đàn ghita, cùng một cái kính thực tế ảo HTV Vive VR . Thang Bối đoán chắc là đồ của bạn cùng phòng của Thẩm Thời.

Thẩm Thời bưng một dĩa việt quất đã rửa đi ra, Thang Bối bỗng hỏi: "Anh Thẩm, lát nữa anh có đến bệnh viện nữa không?"

"Không đi." Đặt dĩa việt quất trước mặt cô, Thẩm Thời nói: "Tôi đi vào phòng thay ga giường và vỏ chăn."

"... Cám ơn anh Thẩm." Thang Bối nói lời cảm tạ, giọng điệu tràn đầy chân thành tha thiết và áy náy vì mình quấy rầy quá nhiều.

"Ừm." Anh trả lời một tiếng ngắn gọn, đáp lại lời cảm ơn chân thành vừa rồi của cô.

Sau đó, Thẩm Thời vào phòng ngủ dọn dẹp, Thang Bối ngồi tại phòng khách, mắt lại đảo quanh. Chung cư có 2 phòng ngủ, 1 trái 1 phải. Thẩm Thời ở phòng bên trái, Thang Bối ngoảnh đầu lén nhìn một chút, so với bên ngoài phòng khách, phòng bên trong càng gọn gàng chỉnh tề hơn. "Anh Thẩm, em có thể sử dụng phòng vệ sinh một lát được không?" Thang Bối ở ngoài hỏi, cố gắng giữ chút lịch sự.

"Đi thẳng phía tay trái." Thẩm Thời trải ga giường, nghĩ đến điều gì đó liền đứng dậy, bên ngoài Thang Bối đã tự đẩy xe lăn đến phòng rửa tay.

...

"Từ ảnh chụp phán đoán, trừ bỏ độ dày của thạch cao, cơ bản có thể phán đoán được khúc thước chân là size 39 or nhỏ hơn, bởi vậy có thể đoán được chiều cao của Thang tam ca chắc hẳn là dưới 1m70, chắc chắn là gay." (513 likes)


Thang Bối thừa dịp đi vệ sinh liền lướt Weibo, kết quả nhìn thấy hơn 500 người like bình luận này.

Gay cái quỷ! Thang Bối xoay người ra phía sau rút mấy tờ giấy, tạm thời để điện thoại vào túi trước...

Nhưng quả thật, chính xác là cô cao không tới 1m7, bàn chân không dài không ngắn, vừa vặn size 37.

Kỳ quái là, tại sao mới người lại nghĩ cô là gay? Cô ngoài trừ đặt bút danh biên kịch hơi nam tính một chút, ngoài ra có biểu hiện nào giống con trai sao? Huống hồ cô còn tạo Weibo với xu hướng giới tính là mình thích nam.

Bất quá như vậy cũng tốt, Weibo là càng bị mắng dữ tơn. cô lại có cảm giác có đánh thế nào cũng không tới được mình. Thang Bối rửa mặt, nhìn nhìn gương mặt đã hai ngày không rửa của mình cảm thán.

Bên trong phòng ngủ, Thẩm Thời đã thay xong ga giường và vỏ chăn, đứng trước cửa  sổ sát nói chuyện điện thoại; một tay anh cầm di dộng, toàn bộ đều sử dụng tiếng Anh để trò chuyện, thanh âm trầm thấp. Bên cạnh là cây treo đồ bằng gỗ, đang treo một cái áo khoác màu đen của Thẩm Thời, che mất đi một phần ánh sáng trong phòng.

"Sorry, I haven't made the final decision yet."

Nghe Thẩm Thời nói tiếng anh, Thang Bối chợt nghĩ đến những ngày trung học, ác mộng ôn thi, mỗi ngày đều nghe đài để luyện tiếng Anh không ngừng, liền yên lặn lăn xe đến bàn trà, tiếp tục ăn trái cây, ăn xong, nhàm chán đi rửa sạch nốt chỗ việt quất còn lại.

Còn chưa đi được nửa đường, ngoài cửa chung cư truyền đến tiếng mở cửa, Thang Bối quay đầu nhìn về phía cửa ra vào.

"Cái túi này cũng nặng quá rồi, bên trong chứa vàng sao!" Cửa chung cư bị đẩy ra, một câu phàn nàn lọt vào tai Thang Bối, ngay sau đó một người đàn ông trẻ hơi mập, một tay cầm túi hành lý của cô, một tay cầm túi đồ ăn, dùng thân thể phì nhiêu linh hoạt mở cửa.

Chắc anh ta là bác sĩ Trung Quốc cùng ở ghép chung cư này rồi... Vừa mới rồi cô nhìn thấy một đống máy tập thể hình, liền nghĩ đối phương có thể là một người thân hình cơ bắp, không nghĩ sẽ xuất hiện một gương mặt mập mạp, vô hại như kiểu trạch nam thế này.

Nhưng mà, cũng không phải có gì lạ!

"Xin chào." Thang Bối lễ phép chào hỏi trước, mười phần cảm ơn đối phương đã cầm hành lý về giúp cô.

"Xin chào xin chào..." Trương An Thạch khẽ giật mình, sau đó vui tươi, hớn hở tiến lên đặt túi hành lý xuống, gương mặt cao hứng nói tiếp: "Cô chính là em gái mà anh Thời đưa về sao, tôi là Trương An Thạch, đợi lát nữa tôi sẽ làm cơm tối mời cô.


Thang Bối: "Ách, cô lại có thêm một đại ân nhân rồi?"

Trương An Thạc cười nháy mắt ra hiệu, sau đó đưa tay ra, định vò đầu Thang Bối, liền nhìn thấy bác sĩ Thẩm từ phòng ngủ đi ra, liền ngoan ngoãn đưa tay đút lại vào túi quần.                

Thang Bối: ". . ." Ách, nàng lại thêm một cái đại ân nhân rồi?

Trương An Thạc cười đến nháy mắt ra hiệu, sau đó đưa tay, dự định vò một thanh Thang Bối đầu, nhìn thấy Thẩm bác sĩ từ phòng ngủ ra, đưa tay ngoan ngoãn mà thả lại trong túi quần. Trong mắt Trương An Thạc vẫn còn rất kinh ngạc... Cô gái này hoàn tonaf không giống với miêu tả của Thẩm Thời. Lúc nhận lời đem hành lý về, Trương An Thạc cố ý dò hỏi bác sĩ Thẩm, dáng gấp của cô gái kia như thế nào? Vậy mà Thẩm bác sĩ lại trả lời hắn như thế này: "Người bình thường."

Có thể nói, Thẩm bác sĩ nhà anh ta cơ bản là không có khả năng thường thức mỹ nữ.

Thang Bối: ... Chẳng lẽ cô không phải là người bình thường à? 

"Tôi đi làm cơm." Trương An Thạch vui sướng huýt sáo một cái, quay người vào phòng bếp, nhanh chóng mặc một chiếc tạp dề màu đen, dựa vào khung cửa, dùng tiếng phổ thông xen lẫn tiếng địa phương hỏi cô: "Thang muội, ăn cay được không?"

Thang Bối còn đang suy nghĩ, Thẩm Thời ở đằng sau đã trả lời thay cô: "Không ăn cay."

Thang Bối gật đầu, im lặng tiếp nhận.

Cuối cùng Trương An Thạc nấu ra một nồi canh cá trích rất ngon, múc đầy một bát cơm cho cô nói: "Tôi phải lái xe đến siêu thi của người Hoa mới mua được đầu cá trích này đấy, dủ ý tứ đi!"

"Cám ơn anh Thạc." Thang Bối hai tay nhận lấy canh cá trích, nếm thử một miếng, mỹ vị ngoài ý muốn ngon đến líu lưỡi. Thật không ngờ, bạn cùng nhà với Thẩm Thời lại nấu ăn ngon như vậy!

"Đúng rồi, tối nay có rảnh không? Ở bên Tiki đang có họp hội đồng hương đấy." Trương An Thạc hỏi Thẩm Thời, lúc nói chuyện, lông mày còn giật giật.

"Không có thời gian." Thẩm Thời từ chối.

Trương An Thạc: "Thật không đi?"

Thẩm Thời không trả lời lại.

Trương An Thạc cười cười, nhìn về phía Thang Bối: "Thang muội muốn đi không? Giới thiệu một vài người cho cô làm quen."

Thang Bối liếc nhìn Trương An Thạc, rồi lại nhìn chân của mình, chậm rãi nói: "... Tôi không tiện lắm.

"Quả đúng là không tiện." Trương An Thạc chớp mắt, có ý đùa cô.

Thang Bối: ". . ."

Trương An Thạc giải quyết cơm tối rất nhanh, về phòng ngủ thay một bộ quần áo nhìn rất anh tuấn; bên ngoài màn đêm đã buông xuống, làm nổi bật lên cửa sổ sát đất, nhìn đồng hồ nói; "Tôi đi đây , lát nữa còn phải đến nhà tiểu Ôn nữa."

Tiểu Ôn? Bạn gái sao?

Trong đêm Thang Bối vịn khung sắt, lau qua một lần khắp người, thay quần áo rồi đến phòng Thẩm Thời ngủ. Thẩm Thời đi thẳng tới ghế sô pha phòng khác. Đối với hành vi tu hú chiếm tổ chim khách này, Thang Bối áy náy sâu sắc.

Vì giảm bớt áy náy, Thang Bối nằm ở trên giường cố gắng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Chỉ là nằm một mình trên chiếc giường lớn, đối mặt với trần nhà, phòng ngủ đầy vẻ nam tính như thế này, Thang Bối có chút không thể tưởng tượng nổi. Bên ngoài phòng ngủ, chỉ có một mình bác sĩ Thẩm, hẳn là anh còn đang làm việc, thỉnh thoảng vang tiếng gõ bàn phím.

Bỗng nhiên anh đứng lên đi lại, tiếng bước chân nhẹ nhàng... Mãi đến khi bóng đêm Los Angeles ngày càng bùng, xung quanh dần tĩnh lặng.

Thang Bối mơ mơ màng màng ngủ, tỉnh lại lần nữa, không biết là do động tĩnh bên ngoài đánh thức, hay do bị ngẹn nước tiểu mà tỉnh. Không cần phải nói, chắc là do tối uống quá nhiều canh cá. Cô tìm điện thoại, nhìn giờ, 1 giờ rưỡi sáng theo giờ Mỹ.

Bên ngoài hình như là Trương An Thạc mang bạn gái về, cô gái mang giày cao gót giẫm lên nền nhà, ban đêm vang lên từng tiếng đặc biệt đột ngột, cô gái tự như có chút say, nối gót theo Trương An Thạc.

Từ đầu tới cuối, có vẻ như Thẩm Thời không có chuyện gì. Vì dù sao, tối nay người bị quấy rầy nhiều nhất là Thẩm Thời.

Thang Bối có chút đi lại không tiện, định đợi đến khi cô gái kia rời đi mới ra khỏi phòng ngủ, kết quả là một quyết định sai lầm. Rất nhanh sau đó, người ra ngoài không phải là Ôn tiểu thư, mà là Trương An Thạc.

Bởi vì điện thoại của bạn gái để quên trong xe, Trương An Thạc xuống lầu lấy điện thoại di động của bạn gái.

Mặc kệ, giải quyết nhu cầu trước đã. Thang Bối lê chân thạch cao bước tới cửa phòng ngủ, định nắm cửa đầy ra, bỗng bên ngoài đột nhiên có giọng nữ vang lên: "Thẩm Thời, em có chuyện muốn nói với anh."

Thang Bối: ... Cái này?

Sau đó, là giọng Thẩm Thời lãnh đạm cất lên: "Tôi không cảm thấy đây là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm."

"Không, em rất tỉnh táo."

"... Cô muốn nói gì."

"Em nghe tiến sĩ Charles nói anh muốn từ chức về nước."

Thẩm Thời không trả lời.

"Ta nghe Charles tiến sĩ nói ngươi muốn rời chức về nước."

"Thẩm Thời, có đôi khi em không hiểu anh nghĩ gì, anh muốn cái gì, từ MA đến đây, từ một người bình thường trở thành bác sĩ lâm sàng, mỗi bước đi của anh đều không dễ dàng, giờ anh lại muốn về nước... Anh cũng không rõ lắm tình huống của bác sĩ trong nước, một sự cố y tế có thể hủy đi một đời bác sĩ, bác sĩ trong nước đều muốn thi đậu USMLE để đến nước Mỹ, anh lại muốn từ bỏ mọi  thứ ở đây, anh không cảm thấy mình thực sự... Quá tùy hứng sao?"

Thẩm Thời vẫn như cũ không đáp lại.

Thang Bối đã nghẹn đến mức không chịu được nữa, vô cùng thống khổ, sau một lát Thẩm Thời mới nhàn nhạt nói: "Ôn Thiến, tôi thật sự không cần cô đến đánh giá việc của mình."

Hiển nhiên, câu nói này đã rất khách khí rồi.

"Đúng... Là em nhiều chuyện, thế nhưng tại sao em phải nhiều chuyện như vậy, cho dù anh có chán ghét em vẫn muốn nói với anh những lời này, em muốn gì sao. Thẩm Thời, anh biết rất rõ ràng... Em yêu anh."

"Cho nên, cô muốn tôi tiếp nhận... quan điểm của cô?" Anh lạnh nhạt phản bác câu tỏ tình của đối phương.

...

Hiện tại cô ra ngoài sẽ càng lúng túng hơn.

Thang Bối dựa đầu vào cửa, nghĩ nghĩ, cuối cùng lấy điện thoại di động nhắn 1 tin cho Thẩm Thời: "Anh Thẩm, em muốn ra ngoài đi vệ sinh, 2 người nói chuyện nhanh một chút được không?"

Cộng thêm một loại icon nhe răng cười.

Nhắn tin thông báo như vậy, chắc là phù hợp nhỉ.

Bên ngoài điện thoại Thẩm Thời vang lên 1 tiếng, Thang Bối ở tựa vào cửa chờ đợi trả lời, đúng lúc này, "Két" một tiếng, cửa trực tiếp mở ——

Thẩm Thời liền tiến lên, từ bên ngoài thay cô mở cửa phòng ngủ ra.

Ánh đèn phòng khác bất ngờ ập tới, Thang Bối đứng ở cửa cứng đờ chống đỡ thân thể, giật giật mí mắt, không thể không cùng cô gái vừa tỏ tình bên ngoài mắt đối mắt với nhau. 

Trong lòng, thật sự cảm khái hành động mở cửa của Thẩm Thời, quả thực làm người khác không kịp chuẩn bị.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Bối Bối Bối Bối ~ a ~ Bối Bối ~ Bối Bối. . .

Thang Bối: Kinh hỉ không, ngoài ý muốn không!

Có người hỏi ta nữ chính đến cùng gọi là Thang Bối, hay là Thang Bối Bối, thì vốn đại danh là Thang Bối Bối, tên gọi tắt Thang Bối.

Ách, trường hợp này có thể thiếu đánh một chữ.

Tấu chương vẫn như cũ 200 cái hồng bao.

Số lượng từ tràn đầy, các người nhiệt tình nhận chứ?

Tháng ba tốt, vừa vặn viên ngôi sao thứ 3 tặng cho mọi người.




Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro