Anh ơi, em quên mang chìa khóa rùi!
trans | anh ơi, em quên mang chìa khóa rùi!
• tác giả: 爱让人像小孩
• hướng dẫn sử dụng: fanfic a.k.a hàng fanmade, có thể sẽ OOC nên đọc vui vui giải trí thui. mình dịch vì mục đích phi thương mại nên vui lòng không chuyển ver và không mang ra khỏi đây.
---
"Cốc cốc cốc."
Trương Khang Lạc đang vùi mình trên sofa đọc sách, nghe tiếng gõ cửa liền nhíu mày, đặt quyển sách xuống. Mưa rơi tí tách ngoài ban công, từng giọt nước đập vào kính cửa sổ, kéo dài thành vệt mờ nhòe dưới ánh đèn vàng ấm.
Lúc mở cửa ra, một bóng dáng cao lớn đứng trước mặt anh, toàn thân ướt sũng.
"Anh ơi…"
Mã Bách Toàn cầm di động trên tay, màn hình sáng lấp lóe biểu cảm tội nghiệp kèm emoji 🥺 trong tin nhắn vừa gửi.
"Mã Kỳ Kỳ, sao em lại ở đây?"
Trương Khang Lạc nhíu mày nhìn cậu em trai đang đứng trước cửa nhà mình, vai áo thấm đẫm nước mưa, mái tóc ướt rượt, thậm chí đầu mũi còn có chút ửng đỏ vì lạnh.
"Anh… em quên mang chìa khóa." Mã Bách Toàn hơi cúi đầu, giọng nói mang theo chút đáng thương: "Anh có thể thu nhận em một đêm không? Mưa lớn quá, người em ướt hết rồi…"
"Mau vào đi, cảm lạnh thì sao?" Trương Khang Lạc không chần chừ thêm, kéo tay cậu vào nhà, đóng cửa lại.
Mã Bách Toàn vừa vào nhà liền ngửi thấy hương trà nhàn nhạt phảng phất trong không khí, hòa lẫn mùi sách vở và hơi ấm dễ chịu. Căn hộ của Trương Khang Lạc không lớn, nhưng gọn gàng, sạch sẽ, y như con người anh vậy.
"Cởi áo khoác ra, đừng để sàn nhà ướt." Trương Khang Lạc vừa nói vừa đi vào phòng ngủ, lát sau lấy ra một bộ quần áo khô: "Đi tắm đi, thay đồ kẻo bị lạnh."
Mã Bách Toàn nhận lấy bộ quần áo, cúi đầu nhìn thử—một chiếc áo len hơi rộng, có vẻ là size của anh, quần cũng dài hơn một chút. Cậu nhướng mày cười: "Anh ơi, anh thấp hơn em mà, em mặc vừa không đấy?"
Trương Khang Lạc nheo mắt liếc cậu một cái, giọng điềm đạm nhưng không giấu nổi ý cảnh cáo: "Em không mặc thì cứ việc ở trần."
Mã Bách Toàn phì cười, vội cầm quần áo chạy vào phòng tắm.
---
Khi bước ra khỏi phòng tắm, Mã Bách Toàn đã mặc bộ đồ rộng thùng thình của Trương Khang Lạc, tóc còn nhỏ nước, trên người mang theo hơi ấm của nước nóng. Cậu thoải mái ngồi xuống sofa, vừa lau tóc vừa nhìn Trương Khang Lạc đang ngồi xếp bằng trên thảm, rót hai chén trà nóng.
"Anh, anh không ngại thật hả? Em ở lại một đêm đấy."
Trương Khang Lạc nhấp một ngụm trà, giọng bình tĩnh: "Giờ này em về nhà cũng làm gì có chìa khoá. Hơn nữa, trời mưa to thế này, đuổi em đi cũng không đành lòng."
Nghe vậy, khóe môi Mã Bách Toàn cong lên. Cậu đặt khăn xuống, chồm người về phía trước, chống cằm nhìn anh: "Anh đúng là dịu dàng quá đi."
Trương Khang Lạc bị ánh mắt của cậu nhìn đến mức hơi mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh: "Uống trà đi, đừng có nhìn anh như thế."
"Như thế nào cơ?" Mã Bách Toàn cười khẽ, đôi mắt như cún con, lấp lánh sự tinh nghịch.
Trương Khang Lạc lắc đầu, không đáp, chỉ nhẹ nhàng đẩy chén trà về phía cậu.
---
Nửa đêm, Trương Khang Lạc vừa định tắt đèn đi ngủ thì nghe tiếng bước chân khẽ khàng.
Mã Bách Toàn mặc áo len rộng, đứng trước cửa phòng ngủ của anh, giọng có chút ấm ức: "Anh ơi… ngủ sofa đau lưng quá, em có thể ngủ cùng anh không?"
Trương Khang Lạc: "…"
Trầm mặc hai giây, cuối cùng anh thở dài, dịch vào trong giường: "Lên đây đi."
Mã Bách Toàn cười thầm, leo lên giường, chui vào chăn, cả người mang theo hơi ấm nhanh chóng áp sát Trương Khang Lạc.
"Anh ơi, anh thơm quá."
Trương Khang Lạc giật mình, đẩy đầu cậu ra: "Đừng có dính vào anh!"
Mã Bách Toàn không buông, ngược lại còn ôm chặt hơn, giọng cười cợt: "Anh à, anh dịu dàng quá, em không nhịn được muốn ôm anh suốt đời mất thôi."
Trương Khang Lạc: "…Em đang nói linh tinh cái gì đấy?"
Mã Bách Toàn không đáp, chỉ vùi mặt vào hõm vai anh, giọng nhẹ như gió: "Anh ơi, em thích anh."
Trương Khang Lạc giật thót, tim đập nhanh hơn nhịp bình thường. Nhưng đối diện với đôi mắt lấp lánh của người kia, anh chỉ có thể thở dài, vỗ nhẹ lên lưng cậu: "Ngủ đi."
Mã Bách Toàn mỉm cười, nhắm mắt lại, cánh tay vẫn không buông lỏng, như thể sợ rằng chỉ cần anh không chú ý, anh sẽ biến mất khỏi vòng tay mình.
Tối nay, cậu đã lẻn được vào lòng người mình thích rồi.
Và cậu sẽ không bao giờ buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro