Sau khi kết hôn vợ lại muốn đi xem mắt là sao? 🥜

"Em cũng muốn đi leo núi."

Một câu nói của Han Wangho trực tiếp khiến những người anh đang hăng say bàn luận kế hoạch leo núi cuối tuần và tay chân múa may trên bàn ăn phải im bặt.

Mấy người nhà ROX ăn ý chuyển ánh mắt sang người ngồi chiếc ghế dựa duy nhất của quán ăn vặt, trên tay còn bưng ly sữa mật ong, cùng với cái bụng to đến nỗi chiếc áo phao rộng thùng thình cũng không giấu được.

"Shibal, Han Wangho em điên rồi à, hiện tại em không thể tin leo núi." Song Kyungho lịch sự mà chửi thề.

"Wangho à, ngoan nào, hiện tại thật sự em không thích hợp để đi leo núi." Lời khuyên nhủ đến từ Lee Seohaeng.

Quả nhiên, chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng của cậu em trai cũng đủ khiến mấy anh trai nhảy lên nhảy xuống.

"Bác sĩ nói vận động thích hợp không thành vấn đề." Han Wangho cảm thấy các anh đang lo lắng quá mức, "Các anh không đưa em đi, em bảo anh Sanghyuk đưa em đi!"

"Ồ? Em cho rằng Lee Sanghyuk sẽ dẫn em đi sao?" Song Kyungho cười chế nhạo nói, "Em đừng quên, khoảng thời gian trước là ai không cho em ra khỏi nhà, hơn nữa lần này gặp mặt không phải cũng là em và Sanghyuk cãi nhau rồi mới tìm bọn anh để than phiền sao?"

Ha.

Song Kyungho vốn đã canh cánh trong lòng chuyện Lee Sanghyuk bắt cóc em trai mình, mặc dù trong hôn lễ hắn vẫn trừng mắt nhìn Lee Sanghyuk tỏ vẻ bất mãn, nhưng sau đó Han Wangho nói với hắn rằng họ nhìn thấy đầy ắp lời chúc phúc trên khuôn mặt của anh Kyungho, chỉ một câu nói thôi cũng đủ khiến Song Kyungho tức điên lên.

Huống chi, Lee Sanghyuk lại để cho em trai Omega đang trong giai đoạn đầu mang thai đi làm ở nước ngoài, thậm chí pheromone còn phải dựa vào quần áo truyền lại, tuy rằng Lee Sanghyuk không biết chuyện, nhưng trong mắt hắn, một Alpha không thể kịp thời nhận ra sự thay đổi của Omega mình cũng không thể coi là một Alpha đạt chuẩn!

Vì Han Wangho đi Trung Quốc làm việc, bình thường gặp mặt đã tương đối khó khăn, huống hồ Han Wangho đang mang thai, Lee Sanghyuk lại càng ghê gớm, giống như mèo mặt to trang bị rada trên người, người không có việc gì vừa tới gần sẽ bị một vuốt.

Cuối cùng cũng đợi được đến khi Han Wangho chủ động hẹn họ ra ngoài ăn uống trò chuyện, Lee Sanghyuk còn đặc biệt nhắn tin, yêu cầu họ đừng hẹn ở quán bar hoặc những nơi nhiều khói dầu mỡ, đề phòng Han Wangho khó chịu.

Chẳng lẽ tôi không biết em trai tôi đang mang thai không thể đến những nơi đó sao! Song Kyungho tức giận đập bàn.

Cuối cùng vẫn hẹn ở quán ăn vặt, nguyên nhân là do Han Wangho muốn ăn canh bánh gạo.

Được rồi được rồi, hẹn chỗ nào cũng được.

Song Kyungho vẫn rất vui vì được gặp em trai, đến nơi mới biết là vì Han Wangho và Lee Sanghyuk cãi nhau nên mới hẹn họ ra để tố khổ, Song Kyungho càng chắc chắn rằng kẻ cướp mất em trai mình là một người xấu.

Vì thế Song Kyungho tức giận, hắn, cầm một bình sữa mật ong lên, uống một hơi cạn sạch!

Đừng hỏi, hỏi là do Lee Sanghyuk tài trợ, trên bàn không thể xuất hiện đồ uống có cồn.

"Cậu ta đưa em tới đây, còn giúp em mua sữa mật ong, gọi đồ ăn xong rồi chờ trở về?"

"Anh không cảm thấy sữa mật ong uống rất ngon sao?"

"Thật sự rất ngon, ợ."  Đây là hậu quả của việc uống cạn một hơi.

"Em đã nói rồi, lý do em ra khỏi nhà là vì hội chứng rối loạn pheromone (bịa đặt, không có cơ sở khoa học), anh Sanghyuk sợ em lại bị dị ứng." Han Wangho cắn ống hút, giọng nói dính dính, "hơn nữa bọn em không cãi nhau nhé."

"Vâng vâng vâng, chỉ là em đơn phương không muốn để ý đến cậu ta, cậu ta lại luôn ở trước mắt em lúc ẩn lúc hiện, cậu khó chịu nên mới chuồn ra ngoài thôi." Song Kyungho đại diện tổng kết nội dung liên hoan lần này.

"Nếu không cãi nhau, em mau gọi cậu ấy đến đón em đi, đừng ở đây hứng gió nữa." Lee Seohaeng vẫn rất quan tâm đến sức khỏe của em trai.

Vừa ngồi xuống Han Wangho liền bắt đầu lải nhải Lee Sanghyuk lại chọc cậu tức giận các kiểu, chỉ chớp mắt đã sắp mười một giờ. Tuy rằng mười một giờ đối với cựu tuyển thủ chuyên nghiệp thì cũng như tám giờ vàng, nhưng đối với một bé đậu mang theo hạt đậu mà nói thì đích thực có hơi muộn.

"À, anh Sanghyuk vẫn đang đợi em ở trên xe." Han Wangho cười híp mắt chỉ vào màn hình điện thoại sáng lên, toàn tin nhắn của Lee Sanghyuk gửi đến, chắc là hỏi cậu khi nào kết thúc buổi tụ tập để về.

"Mau cút đi, Han Wangho!"

Tiễn vị đại nhân này đi, mấy anh em rốt cục cũng có thể rút sữa mật ong xuống. Song Kyungho vừa mới chuẩn bị uống chút sinh tố lúa mạch an ủi mình bị đôi tình nhân bắt nạt, tin nhắn của Han Wangho liền gửi tới.

"Anh Sanghyuk đồng ý dẫn em đi leo núi rồi. Nhanh chóng gửi địa chỉ leo núi cho em đi [chim cánh cụt xoay vòng]."

Một ngụm bia nghẹn ở cổ, Song Kyungho lặng lẽ gửi địa chỉ đến điện thoại của Lee Sanghyuk.

"Chúng ta đang bị bắt nạt đúng không?" Song Kyungho lên tiếng, những người còn lại gật đầu.

Sau khi gửi đến chín tin nhắn "Về chưa", và nhận được một loạt biểu tượng cảm xúc lườm nguýt, cuối cùng Lee Sanghyuk cũng nhận được thánh chỉ muốn về nhà của Đậu nhỏ nhà mình. Vừa định đến quán ăn, thì thấy Han Wangho mặc một đống áo dày đang lảo đảo đi về phía xe.

Đã là đầu xuân, nhưng thời tiết vẫn hơi lạnh, Han Wangho mặc áo lông màu trắng, khăn quàng cổ trên cổ quấn chặt lấy cậu, áo lông rộng thùng thình đã không che được bé hạt đậu đang nảy mầm trong bụng.

Tuyết trên mặt đất có điểm tan, Han Wangho không dám đi quá nhanh, cẩn thận từng li từng tí di chuyển bước chân, nhìn qua càng giống một con chim cánh cụt nhỏ vụng về đáng yêu.

Tuy rằng đáng yêu, nhưng Lee Sanghyuk nhìn thấy trong lòng run sợ, sợ cậu không cẩn thận ngã, nên vội vàng đi tới, không để ý đến khuôn mặt phồng lên vì giận dỗi của Han Wangho, nửa ôm nửa bế cậu lên xe.

"Có lạnh không?" Đặt Han Wangho lên ghế phụ, Lee Sanghyuk cúi người giúp cậu ấy thắt dây an toàn, thuận tiện sờ tay nhỏ của vợ mình để kiểm tra xem có bị lạnh không.

"Đi có mấy bước mà lạnh gì chứ." Han Wangho bất mãn với hành vi chấm mút của lão Lee, chậc một tiếng thu tay lại, "Lúc ra cửa không phải anh còn lải nhải bảo em quấn khăn choàng cẩn thận à! Giờ em nóng chết mất!"

Lee Sanghyuk biết cậu còn đang giận dỗi, nhưng cũng không chịu để cho cậu cởi khăn quàng cổ xuống.

"Ngoan nào, lúc nãy dừng xe nghỉ ngơi một chút, chưa bật sưởi trước đâu." Lee Sanghyuk quấn khăn quàng lại cho Han Wangho, "Trên xe vẫn hơi lạnh, đợi lát nữa em và bé hạt đậu bị cảm lạnh sẽ không tốt đâu."

Nghĩ đến bé hạt đậu, Han Wangho dừng hẳn hành động vung vẩy, lười biếng nằm vào ghế phụ đã được trải đệm mềm, không nói gì nữa.

Lee Sanghyuk chỉ cho là cậu mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, hơi tăng tốc độ xe muốn nhanh về đến nhà.

"Anh Sanghyuk!"

"Hả? Em không ngủ à?"

"Chẳng lẽ em là heo sao, vừa lên xe đã ngủ?"

Nhưng trước đó em cũng lên xe là ngủ mà... Lee Sanghyuk lẩm bẩm trong lòng, nhưng không dám nói ra, anh thực sự sợ lại chọc tức bà xã dễ nổi nóng của mình.

"Xin lỗi, Wangho không phải heo, là chim cánh cụt nhỏ đáng yêu." Lời xin lỗi với tốc độ ánh sáng, không hề cứng miệng chút nào.

"Anh Kyungho nói cuối tuần này định đi leo núi... Em cũng muốn đi." Nhờ vả người khác, Han Wangho cuối cùng cũng không còn kiêu ngạo như trước nữa, giọng nói mềm mại.

"?" Chiếc BMW đang chạy vững vàng trên đường bỗng trượt một cái.

Nhưng xét đến điều kiện thể chất của Han Wangho cộng với lời thỉnh cầu nhõng nhẽo bên tai, theo nguyên tắc phải làm cho nửa kia vui vẻ, Lee Sanghyuk vẫn chậm rãi gật đầu đồng ý.

"Yeah, em sẽ nói với anh Kyungho ngay." Thực ra Han Wangho vẫn hơi lo lắng, cậu hiểu khả năng Lee Sanghyuk đồng ý đi leo núi rất nhỏ, nhưng sự đồng ý bất ngờ này khiến cậu vui sướng nhảy lên.

Và lý do Lee Sanghyuk đồng ý, cũng là vì anh có chút áy náy. Vài ngày trước anh thực sự đã làm cho Han Wangho không vui, vì thế mà hai người đã trải qua hai tiếng đồng hồ chiến tranh lạnh do Han Wangho một mình phát động, điều này chưa từng xảy ra sau khi họ kết hôn, quả thực là một cuộc khủng hoảng hôn nhân lớn!

Thời gian là hai ngày trước bữa tiệc tụ tập thất đức (theo Song Kyungho đơn phương nghĩ vậy).

Bởi vì thời kỳ mang thai của Omega thường xuất hiện hội chứng rối loạn pheromone, Han Wangho đã bị dị ứng với pheromone của những người không phải bạn đời, tuy rằng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nhưng anh Lee của cậu không thể chịu được khi thấy cậu vì đi dạo một vòng mà khắp người nổi mẩn đỏ, vì vậy, Đậu nhỏ tự do phải tạm thời bế quan ở nhà.

"Mình đúng là người không có tự do nhất trên thế giới!" Han Wangho vô cùng nhàm chán nằm ở trên ghế nằm lớn bên cạnh sân thượng vật lộn với không khí, Lee Sanghyuk đành phải ngừng bóc vỏ trái cây, giữ chặt bốn chi đang quơ quào của cậu lại, tiện tay nhét một quả nho đã bóc vỏ vào miệng đang lải nhải không ngừng, rồi trao một nụ hôn vị nho để an ủi.

Vì thế nửa tháng sau, dưới sự cho phép của bác sĩ, hai người cuối cùng cũng có một buổi hẹn hò sau bao lâu chờ đợi.

Họ xem vở nhạc kịch mà cả hai muốn xem từ nửa tháng trước. Vì là tiếng Anh nên nghe không hiểu lắm, hơn nữa Han Wangho còn ngủ gật giữa chừng. Họ đến nhà hàng yêu thích, món mới rất hợp khẩu vị, chỉ là khi ăn dở thì nước sốt lại rơi vào áo.

"Đều là lỗi của bé hạt đậu mà nước sốt mới rơi vào áo." Han Wangho rất thích bộ quần áo này, thấy bị bẩn nên có chút tiếc nuối, "Nếu không thì chắc chắn là sẽ rơi xuống đất rồi."

"Cho dù không rơi vào áo thì chắc chắn cũng sẽ rơi vào quần rồi, nên không phải lỗi của bé hạt đậu đâu." Quả nhiên, người luôn mặc đồ tài trợ không thể hiểu được nỗi lòng này, lão Lee không có mắt nhìn lại tưởng trò đùa hài hước này rất thành công.

Han Wangho tức giận muốn lấy nĩa đánh anh.

Cuối cùng, họ đến cửa hàng quần áo mua bộ đồ mới, còn mua thêm vài bộ rộng hơn để thay đổi.

Sau đó, họ đến cửa hàng đồ dùng trẻ em nằm ngoài kế hoạch. Han Wangho nhìn thấy những bộ quần áo dễ thương trong cửa sổ trưng bày đã không thể đi tiếp, liền vào mua sắm một hồi. Màu sắc tươi sáng, họa tiết đáng yêu, chất liệu mềm mại, ngay cả Lee Sanghyuk cũng không nhịn được mà mỉm cười, tưởng tượng hình ảnh bé hạt đậu nhà mình mặc chúng, thế là cùng nhau mua sắm.

Mọi việc đến đây đều rất suôn sẻ, tâm trạng uể oải mấy ngày trước vì bị nhốt trong nhà của Han Wangho cũng được giải tỏa hoàn toàn.

Vấn đề chỉ xảy ra tại cửa hàng đồ uống cuối cùng, tại đó, cậu gặp phải đối tượng hẹn hò của Lee Sanghyuk.

Hôm nay số bước chân đã đạt tiêu chuẩn Han Đậu sai khiến đối tượng của cậu đi lấy đồ uống, còn mình thì lười biếng dựa vào chỗ ngồi chờ cho ăn.

Lee Sanghyuk được sai bảo bưng hai ly đồ uống nóng từ quầy bar đi về phía đối tượng hẹn hò của mình, thì nghe thấy một giọng nói: "Anh Sanghyuk!"

Giọng nói có chút xa lạ, khuôn mặt có chút xa lạ, lão Lee hơi không nhớ nổi Omega gọi anh thân thiết như vậy là ai.

Thẳng đến khi người nọ đến gần, Lee Sanghyuk mới bừng tỉnh, hóa ra là đối tượng hẹn hò mà bà nội sắp xếp cho anh trước đó.

Đối tượng xem mắt tới gần anh như định nói gì đó, nhưng đầu óc Lee Sanghyuk đã trống rỗng.

Vì là ngày làm việc nên quán nước không có nhiều người, nên anh chắc chắn rằng Han Wangho đã nghe thấy tiếng gọi "Anh Sanghyuk".

Cứng ngắc quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Han Wangho vốn đang dựa vào ghế dựa ngồi thẳng người, cười híp mắt nhìn bọn họ, miệng lẩm bẩm.

"Anh, Sang, Hyuk?"

Tuy rằng qua loa tắc trách với người khác có chút không lễ phép, nhưng nhìn Han Wangho đi rất nhanh, Lee Sanghyuk không biết mình trả lời đối phương nội dung gì, chỉ biết là nếu không đuổi kịp Han Wangho thì cậu sẽ chạy đến tận Trung Quốc mất.

"Wangho à, em nghe anh nói đã." Lee Sanghyuk trong tay xách theo một đống túi, còn không quên mang theo ly đồ uống của Han Wangho, "Em đừng đi nhanh như vậy, chậm một chút."

Han Wangho hoàn toàn không thèm để ý đến anh, bước đi rất nhanh

Thực ra Han Wangho biết rằng trong thời gian họ chia tay, Lee Sanghyuk đã đi xem mắt. Do bà nội nài nỉ nên Lee Sanghyuk không thể từ chối, thêm vào đó lúc đó anh đúng là một Alpha nhiều tuổi độc thân chất lượng cao, nên Wangho cũng thông cảm cho sự sốt ruột và sắp xếp của gia đình.

Tuy nhiên hiểu là một chuyện, nhìn thấy lại là chuyện khác. Trước đây Wangho chắc chắn sẽ không bận tâm về những chuyện này, thậm chí còn có thể nhân cơ hội trêu chọc Lee Sanghyuk. Có lẽ là do ảnh hưởng của hormone trong thời gian mang thai, dù rất không muốn thừa nhận, nhưng cậu đã ghen, không thể chịu được việc có Omega khác gọi chồng mình là "anh Sanghyuk".

"Dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì mà anh Sanghyuk có thể đi xem mắt!" Han Wangho bị dụ lên xe vẫn tức giận bất bình.

"Đã nói không phải anh tự nguyện."

"Em mặc kệ em cũng muốn đi xem mắt!"

"Hả? Em có muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không đấy Han Wangho!"

So với việc nghe vợ mình nói "muốn đi xem mắt" và phải trải qua vài đêm cô đơn thì việc đồng ý cùng đi leo núi là điều nhẹ nhàng và vui vẻ biết bao.

"Anh Sanghyuk thật là tốt." Tâm trạng của Đậu nhỏ rõ ràng đã tốt hơn, bắt đầu thành thạo biến thành heo con làm nũng.

"Ồ? Thế à." Khóe miệng mèo hơi cong lên định trêu chọc, "Mấy ngày trước không phải còn đòi đi xem mắt với người khác sao."

"Lee Sanghyuk!" Han Đậu bị anh nói đỏ mặt, cậu cũng thấy những gì mình nói thật ngớ ngẩn.

Xe đã đỗ ổn định trước cửa nhà, Lee Sanghyuk nghiêng người về phía ghế phụ lái, cuối cùng sau cả đêm kiềm chế, đã được hôn lên đôi môi trái tim đáng yêu ấy, đồng thời tận hưởng cái ôm hơi ngượng ngùng từ Đậu nhỏ đang đỏ mặt.

Anh Lee nắm vững bí quyết hòa thuận gia đình, hôm nay cũng đã đưa ra quyết định đúng đắn nhỉ!

Tác giả bảo phần leo núi sẽ viết sau 😂.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro