Chương 23

Tuy rằng lúc Han Wangho nghỉ ngơi cũng sẽ dẫn Cheonghee ra ngoài chơi, nhưng phần lớn thời gian bé chỉ có thể ở trong căn phòng chỉ có bảo mẫu và đồ chơi làm bạn.

Vì vậy khi đến một nơi xa lạ, sự tò mò đi trước nỗi sợ hãi thúc đẩy cảm xúc của bé.

Lee Sanghyuk ôm bé đi khắp nơi, bé như một mèo hoang mới vừa được dẫn về nhà, ngay cả góc tủ cũng muốn sờ sờ nhìn xem.

"Cẩn thận, đừng đụng vào cái đó!", Lee Sanghyuk với tốc độ nhanh như chớp đã cứu nguy cho một chiếc bình hoa sắp rơi, sợ rằng Lee Cheonghee sẽ bị đập trúng.

"Đồ đạc trong nhà phải bố trí lại một chút mới được." Lee Sanghyuk tự nói với mình, anh mới chăm sóc Cheonghee nửa giờ, thắt lưng đã mỏi nhừ không đứng thẳng nổi, so với đánh xếp hạng mười tiếng còn mệt hơn.

Lee Sanghyuk đột nhiên cảm thấy đau lòng vì Han Wangho, hai ba năm nay làm thế nào mà cậu vượt qua được?

Cậu vừa phải thi đấu, vừa phải chăm sóc đồng đội nhỏ tuổi, cậu kéo một đội hạng bét tiến vào top 3 vòng bảng, đồng thời còn phải chăm sóc Lee Cheonghee.

Trong mắt Lee Sanghyuk, Han Wangho có phần được nuông chiều từ bé.

Cậu có rất nhiều thứ không ăn, ăn uống thất thường, thường xuyên bữa ăn bữa không, vì vậy dạ dày của cậu cũng không tốt.

Lúc đổi mùa còn rất dễ bị bệnh, lúc ra nước ngoài thi đấu cũng vậy.

Có rất nhiều việc cậu không muốn làm. Muốn ăn bánh gạo cay, nhưng trời quá lạnh, không muốn tự mình đi ra ngoài mua, liền cọ sang bên anh hoặc Bae Junsik, nỉ non làm nũng.

"Anh ơi, ra ngoài mua giúp em một phần đi. Hôm nay trời thật sự rất lạnh, em ra ngoài ngày mai nhất định sẽ bị cảm, lỡ như em lây bệnh cho mọi người đó chính là lỗi của em."

Cậu luôn nói những câu nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng thật ra rất không đầu đuôi, yên tâm thoải mái sai khiến các anh trai làm cái này làm cái kia, nhưng bộ dạng làm nũng của cậu lại thật sự rất đáng yêu, cho nên Lee Sanghyuk nguyện ý cưng chiều cậu.

Lúc Han Wangho ở một mình với anh thì tật xấu càng nhiều, buổi tối không được mở điều hòa, tiếng vù vù sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của cậu, có đôi khi ngày hôm sau còn bị cảm lạnh.

Mùa hè oi bức rất dễ đổ mồ hôi, hai người ôm nhau cả người đều dính dính, Han Wangho luôn cười rúc vào người anh, liếm má và cằm anh như chú chó nhỏ: "Anh muốn làm gì cũng được, nhưng không thể mở điều hòa."

Cậu nói như vậy khiến Lee Sanghyuk cảm thấy ngượng ngùng, không biết nên làm gì, chỉ có thể chịu đựng khó chịu ôm cậu vào trong ngực: "Quá nóng cũng sẽ không ngủ được, nếu không mở điều hòa thì mở quạt."

Han Wangho cắn vành tai anh, tóc lông xù cọ ngứa, chân đã cởi trơn bóng cũng không an phận, cố ý cọ vào chỗ mẫn cảm của anh: "Ở cùng một chỗ với anh mới không ngủ không được."

Lee Sanghyuk nghe ra ẩn ý chứa trong lời nói của cậu, không nói lời nào đặt cậu dưới thân, dương vật nóng bỏng chạm vào chân cậu: "Wangho nói rất đúng, mệt mỏi sẽ không để ý nóng hay không nóng nữa."

Han Wangho ở phương diện mặc quần áo thật ra rất kén chọn, chuyện lớn nhất của Lee Sanghyuk chính là cùng cậu đi dạo phố chọn quần áo.

"Nhờ anh cho ý kiến, mà anh làm cho có lệ với em? Cái gì gọi là tất cả đều đẹp? Vậy chẳng lẽ em phải đóng gói toàn bộ, mua hết về nhà sao?"

Lee Sanghyuk suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng không phải là không thể: "Được, vậy mua hết đi."

Hiếm khi anh hào phóng như vậy, Han Wangho lại không cảm kích: "Để anh bỏ tiền ra thì em cảm thấy mình không nợ nổi nhân tình đâu. Ai nha, thật sự là, sau này không đi mua quần áo với anh nữa."

Cậu nói như vậy nhưng vẫn không ngại phiền toái lôi kéo Lee Sanghyuk đi dạo phố.

Mối quan hệ mập mờ của bọn họ đã được duy trì trong nhiều năm, cuộc sống một mình Lee Sanghyuk cũng trải qua qua loa rất nhiều năm, nhưng lúc Han Wangho ở cùng một chỗ với anh, theo bản năng anh luôn dung túng cho sự khó tính của Han Wangho, thậm chí dung túng cho cậu diễu võ dương oai trước mặt mình.

Dù sao Han Wangho cũng xinh đẹp như vậy, yếu ớt một chút thì có làm sao?

Mà hiện tại anh lại cảm thấy Han Wangho thật ra là một người có thể chịu được khổ, cậu không nói tiếng nào mang thai đứa nhỏ ở khu vực thi đấu bên ngoài vất vả làm việc, một chữ cũng không nói với mình, thậm chí không oán trách anh chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người làm cha.

Nhưng tạo hóa trêu người, Lee Sanghyuk không nỡ để cho cậu chịu khổ, hãy để một mình anh gánh chịu tất cả.

Chăm con thật sự không phải là một chuyện dễ dàng, bà nội đã lớn tuổi, Lee Sanghyuk không tên tâm giao Cheonghee cho bà nội, mà dì thì phải đi làm. Bố anh càng không thể trông cậy, ngay cả kinh nghiệm chăm sóc Lee Sanghyuk của bố cũng ít đến đáng thương.

Anh cũng rất khó nói kinh nghiệm của Bae Junsik sẽ tốt hơn anh bao nhiêu, hơn nữa thái độ kháng cự của Bae Junsik rất rõ ràng: "Sanghyuk à, vắng mặt ba năm, cậu nên bù đắp cho tốt đi. Lát nữa tớ còn phải đi đón Jeesun tan làm, cậu nhất định phải chăm sóc Cheonghee, nếu không Han Wangho sẽ không tha cho hai chúng ta đâu."

Nhưng hiện tại Lee Sanghyuk cũng không thể ngay lập tức tìm được một bảo mẫu, anh đột nhiên cảm thấy có phải Han Wangho đang tố khổ với anh không, chăm sóc đứa nhỏ khó khăn đến mức nào, tự mình trải nghiệm một chút là biết.

Trong mười mấy năm qua, Lee Sanghyuk chỉ am hiểu duy nhất một việc, chính là chơi game, sau khi anh ôm Cheonghee tham quan sơ lược ngôi nhà giống như tòa thành của mình, lại ôm bé vào phòng máy tính.

Ngồi trước máy tính, Lee Sanghyuk đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, đây mới là lĩnh vực quen thuộc của anh.

Cheonghee cũng thả lỏng hơn nhiều, bị bố ôm theo tư thế không đúng như vậy, thực sự còn khó chịu hơn cả việc được dì bảo mẫu tắm cho ở nhà.

"Mẹ con nói, con thích xem mẹ chơi game." Han Wangho chỉ tiện miệng nhắc tới lúc cãi nhau với anh, giờ đây lại trở thành cái cớ để anh lảng tránh con gái.

Anh đặt chuột lên biểu tượng Liên Minh Huyền Thoại, lại đột nhiên dừng lại: "Con còn nhỏ như vậy, cho con xem những hình ảnh đánh đấm giết chóc như vậy không tốt lắm thì phải?"

Anh hoàn toàn không biết rằng con gái mình không chỉ thích xem những màn rực lửa trong game, mà còn thao tác khiến mẹ mình bị mắng và tố cáo trong game nữa.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Lee Sanghyuk mở Jump King, trò mà anh giỏi thứ hai: "Chúng ta sẽ cùng chơi một trò chơi thú vị nhé."

Anh để cho Cheonghee ngồi lên đùi mình, một tay ôm bé, một tay điều khiển con chuột, vừa chơi game đồng thờ nghiêm túc giải thích cốt truyện cho con gái: "Wangho có mua truyện tranh cho con không?"

Cheonghee nghe không hiểu anh đang nói cái gì, chỉ a a một tiếng, Lee Sanghyuk lẩm bẩm: "Chắc chắn là không rồi, Wangho còn chẳng thích đọc sách."

Nói xong, anh bắt đầu kể về cốt truyện của Jump King: "Công chúa bị bắt đi và nhiệm vụ của papa là vượt qua mọi cấp độ để giải cứu công chúa. Cheonghee có biết công chúa là gì không? Nếu không biết cũng không sao, Cheonghee là công chúa nhỏ của gia đình mình."

Cheonghee đương nhiên không hiểu anh đang nói gì, nhưng bé đã bị thu hút bởi người tí hon nhảy nhót trên màn hình máy tính và bắt đầu ngọ nguậy trên chân Lee Sanghyuk, cố gắng tự đứng dậy.

Lee Sanghyuk nhận ra ý định của con gái, anh ôm eo bé và để bé đứng trên đùi mình.

Đầu tiên là nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, sau đó dường như đã phát hiện ra bí mật của trò chơi, nhân vật nhỏ trên màn hình chịu sự điều khiển của chuột trên tay Lee Sanghyuk mới di chuyển.

Vì vậy, khi Lee Sanghyuk tập trung vào cú nhảy tiếp theo, bé đột nhiên đến gần và nhấn mạnh vào con chuột của Lee Sanghyuk.

Nhân vật trên màn hình bắt đầu rơi xuống, trái tim Lee Sanghyuk cũng rơi theo, khi nhân vật cuối cùng dừng lại, Lee Sanghyuk nhận ra công sức hai ngày của mình đã tan thành mây khói.

Anh nghiêm túc nói với con gái: "Nếu con còn động đậy nữa, papa sẽ không cứu được công chúa đâu."

Sau đó, anh lại bắt đầu tập trung vào màn hình một lần nữa. Nhưng Cheonghee giống như là phát hiện một chuyện thú vị, vào thời điểm Lee Sanghyuk chuẩn bị thực hiện cú nhảy quan trọng, bé sẽ chọc vào cánh tay anh.

Kiểu gank bất ngờ này như thể học theo phong cách đi rừng của Han Wangho vậy, Lee Sanghyuk luôn lấy việc tra tấn fan trong phòng livestream làm niềm vui lúc này bị con gái của mình tra tấn khổ không thể tả.

Sau khi bị con gái cắt ngang ba lần, Lee Sanghyuk cuối cùng quyết định từ bỏ trò chơi này: "Cheonghee à, con không muốn papa cứu công chúa sao?"

Anh tự cho rằng mình đã nói một câu đùa hài hước, nhưng đáng tiếc con gái vẫn nghe không hiểu.

Anh ôm Lee Cheonghee với vẻ mặt buồn rầu xuất hiện trong phòng khách, bà nội bảo anh không được ôm như vậy: "Con siết bụng bé như vậy, bé sẽ khó thở không thoải mái, Cheonghee nhà ta sao lại gặp phải papa vô tâm thế này chứ."

Nhưng bây giờ Cheonghee lại mê mẩn chiếc kính của Lee Sanghyuk, không ngừng lấy tay chạm vào sống mũi của anh, Lee Sanghyuk lúc này có chút chật vật, anh không thể tin hỏi bà nội: "Lúc con còn nhỏ cũng như vậy sao?"

Bà nội cười hai tiếng: "Tính cách của Cheonghee nhất định là giống Wangho, so với lúc con còn nhỏ thì đáng yêu hơn một chút, Sanghyuk nhà chúng ta từ nhỏ đã rất yên tĩnh."

Lần đầu tiên, Lee Sanghyuk muốn tính cách của con gái giống mình một chút: "Chẳng lẽ không phải giống bố mẹ mới khiến con được yêu thương hơn sao?"

Đang nói tới đây, Han Wangho đột nhiên gọi điện thoại tới, tuy rằng đã dặn dò Bae Junsik rất nhiều, người nhà Lee Sanghyuk cũng ở đây, nhưng cậu vẫn không yên lòng.

Vừa nghe điện thoại đã nghe Han Wangho hỏi: "Sanghyuk hyung, Cheonghee giờ thế nào? Bé con có khóc không?"

Lee Sanghyuk lẩn tránh con gái đang muốn giật lấy kính xuống mà tát anh mấy cái, vô cùng ấm ức tố cáo với Han Wangho: "Bé con không khóc, thế nhưng anh sắp khóc rồi."

Han Wangho bị anh làm cho không hiểu ra sao: "Hả? Hyung làm sao vậy? Giành được chức vô địch, anh kích động muốn khóc sao?"

Cậu cố ý nghiến răng nghiến lợi, Lee Sanghyuk lại sinh ra một chút áy náy khó hiểu: "Wangho à, khi nào em có thể tha thứ cho anh?"

Han Wangho ra vẻ kinh ngạc: "Sao anh có thể nghĩ em như vậy chứ? Sao em có thể vì thua trận mà tùy hứng trách tội anh được?

Lee Sanghyuk hỏi: "Vậy sao em lại không muốn gặp anh?"

Han Wangho chần chờ một chút: "Không phải em không muốn gặp anh, em chỉ cần sắp xếp lại cảm xúc của mình. Không phải đã bảo Cheonghee đến gặp anh trước rồi sao? Kỳ nghỉ này anh phải học làm một người cha đủ tư cách, không thể lúc nào cũng chỉ mình em chịu khổ."

Lee Sanghyuk từ giọng điệu của cậu có thể nghe ra cậu đã gần như thoát khỏi thất bại trong trận đấu, vì vậy anh thử dò hỏi, "Vậy tối nay anh có thể đưa Cheonghee về nhà không? Hoặc anh đến đón em."

Han Wangho không chút suy nghĩ liền từ chối yêu cầu của anh: "Không cần, dựa theo kinh nghiệm bình thường của em đêm nay em nhất định sẽ gặp ác mộng về trận đấu, mở mắt ra nếu nhìn thấy anh, em sẽ tức giận không ngủ được."

Lee Sanghyuk bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Em luôn như vậy, nhất quyết phải nghiêm túc làm kẻ thù với anh sao?"

Han Wangho trầm mặc trong chốc lát nói: "Trước kia nếu em thua anh, sẽ len lén trốn đi. Hiện tại em muốn gặp anh, nhưng lại không thể đối mặt với thất bại của chính mình. Sanghyuk hyung, cho em thêm một chút thời gian đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro