Chương 5
Lee Sanghyuk ở sân bay Tiêu Sơn bị một nhân viên công tác của LGD nhận ra, nhưng anh đã từ chối chụp ảnh chung, hơn nữa còn đeo khẩu trang kín hơn một chút.
Tin tức tình cờ gặp được Faker trải qua một mạng lưới các mối quan hệ rắc rối phức tạp, vào buổi trưa đã truyền tới nhóm chat của LGD, Tạ Trấn Doanh đặt đồ ăn lên chỗ ngồi của Han Wangho, thuận miệng hỏi: "Hôm qua cậu sốt ruột như vậy là đi gặp Faker sao?"
Lúc Han Wangho xoay người không cẩn thận đụng phải điện thoại rơi dưới đất, cậu cầm điện thoại lên làm bộ tự nhiên duỗi lưng một cái, sau đó vuốt tóc nghi hoặc nhìn về phía Tạ Trấn Doanh.
Tạ Trấn Doanh lại giơ điện thoại lên trước mặt cậu, đột nhiên cười đến hèn mọn: "Thì ra quan hệ của hai người tốt như vậy, thật không nhìn ra đó. Nếu Faker đặc biệt đến ăn cơm với anh, anh chắc chắn sẽ livestream toàn bộ quá trình."
Năng lực lý giải tiếng Trung của Han Wangho có hạn, ngoại trừ ID của Lee Sanghyuk dương như cậu vẫn chưa đánh vần được một câu hoàn chỉnh, chỉ duy trì nụ cười đúng mực nhưng không trả lời lời của hắn.
Tô Hán Vĩ không ngạc nhiên: "Cố ý tới Hàng Châu thăm cậu, các cậu cũng không dễ dàng gì."
S7 đối với Tô Hán Vĩ mà nói là tiếc nuối nhưng cũng là mộng đẹp, cẩn thận ngẫm lại, vẫn là một giấc mộng đẹp, nhưng đối với Han Wangho, dường như đau đớn hơn một chút.
Con người khi trốn tránh những nỗi đau, sẽ theo bản năng ngăn cách người và sự việc khi đó, sự việc lúc bấy giờ, giống như kết cục 0:3 kia, Faker hẳn là cũng một phần mà cậu không muốn nhắc đến.
Nhưng không.
"Nhanh lên, huấn luyện." Lúc Lăng Húc còn muốn nói gì đó, Han Wangho đã dùng tiếng Trung không chuẩn của mình để kết thúc cuộc trò chuyện.
Máy bay vừa hạ cánh, Lee Sanghyuk liền nhận được lời trào phúng của từ Bae Junsik: Sanghyuk à, bọn tớ chỉ tuỳ tiền đùa một chút thôi mà cậu đi thật đấy à, năng lực sinh tồn của Wangho không cần phiền chúng ta quan tâm đâu.
Năng lực sinh tồn? Lee Sanghyuk nghĩ đến xương cổ tay mỏng manh yếu ớt của Han Wangho, lời khẩn cầu nhẹ nhàng, lúc đâm vào thắt lưng cậu trùng xuống, cùng xúc cảm khi tỉnh lại bàn tay đang đặt trên bụng cậu, rõ ràng là một đoá hoa hồng xinh đẹp nên trồng trong nhà kính, càng không thích hợp mọc ở nơi bụi gai mọc thành bụi.
Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu xinh đẹp hơn bao giờ hết.
Anh đột nhiên nhớ tới một câu tiếng Trung mà anh đã học được từ thầy tiếng Trung của mình trước một cửa hàng massage, vì thế anh lập tức gửi nó cho Han Wangho.
Trận đấu kết thúc, khung tin nhắn của KKT hiện ra tin nhắn của Lee Sanghyuk: Ni Hao Piao Liang nằm trên điện thoại của Han Wangho, cậu xem không hiểu, vì vậy cậu đã viết nó xuống và hỏi phiên dịch nó có ý nghĩa là gì.
Người phiên dịch nói cho cậu biết, câu này là khen ngợi người khác đẹp mắt, bình thường là dùng để khen con gái, Han Wangho ngay lập tức vò nát tờ giấy thành một quả bóng ném vào thùng rác, và trả lời câu hỏi bất thường của Lee Sanghyuk.
Lee Sanghyuk cầm điện thoại cười vô cùng vui vẻ, Park Jinseong đi ngang qua kỳ lạ nhìn anh một cái, cho rằng anh đã sớm nắm được phương pháp giành chức vô địch giải mùa hè.
Nhưng ngoài dự liệu của tất cả mọi người, giải đấu mùa hè của T1 cũng không lạc quan lắm, thậm chí nhà vô địch mùa xuân còn không có được tấm vé tham dự CKTG, ngược lại LGD nghiêng ngả lao đao ra trận bấp bênh, hơn nữa còn giành được tấm vé cuối cùng đến CKTG .
Giải vô địch thế giới S10 được tổ chức tại Thượng Hải, Tạ Trấn Doanh nằm trên ghế thở dài: "Cuối cùng tôi cũng đã tham gia CKTG một lần, sao lại cảm thấy hư vô như vậy, đến Thượng Hải để thi đấu cảm giác giống như giải đấu bình thường vậy."
Lăng Húc cười hắn được tiện nghi còn khoe mẽ: "17 đội cùng tranh giành bốn tấm vé, chúng tôi có thể lấy một trong bốn tấm vé đó đã rất tuyệt vời rồi. Tôi vẫn chưa tham dự CKTG, mấy đội bên LCK kia, mấy cậu muốn gặp ai?"
Tô Hán Vĩ cầm lấy một quả táo gặm: "Nếu là trước đây, chắc hẳn mọi người đều nói Faker, đúng không, muốn gặp T1 nhất, nhưng năm nay Faker không tham dự CKTG, còn lại, năm nay đội nào vô địch LCK mùa hè vậy, DK à?"
T1 không tham dự CKTG, FPX cũng không tham gia, và Kim Dongha nói với Han Wangho hắn sẽ về Hàn Quốc, hy vọng cậu sẽ cố gắng cho giải CKTG này.
Nhưng CKTG của LGD cũng kết thúc một cách đột ngột và năm 2020 là một năm không có kết thúc tốt đẹp cho tất cả những ai mà cậu quen biết.
Cậu lưng đeo dư luận tiêu cực cực lớn trở về nước, lại vì sự hiện diện của đứa trẻ trong bụng khiến cậu thêm mệt mỏi, cậu ở nhà cả ngày chỉ ngủ cả một tuần, mới xem như chân chính có thể thở dài một hơi.
Vào ngày cuối cùng cậu chuẩn bị đi ra ngoài, bà Han ồ một tiếng: "Lúc mẹ mang thai con cũng ngủ được như vậy, Wangho à, thật sự không cần đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút sao?"
Han Wangho gật đầu lung tung: "Con có, hai ngày nữa sẽ đi, con đã hẹn kiểm tra sức khỏe rồi."
Bác sĩ nói thai nhi hiện nay rất khỏe mạnh, nhưng vì tình trạng của cậu rất đặc biệt, lúc sinh tốt nhất nên có người thân ở bên cạnh, đồng thời nghi hoặc hỏi một câu: "Người cha khác của đứa bé đâu?"
Trong đầu Han Wangho nháy mắt hiện lên hình ảnh Lee Sanghyuk hiện tại đứng ở chỗ này cùng mình khám thai, nhất thời cảm thấy nó còn đáng sợ hơn cả trò chơi kinh dị mà Bae Junsik đã chơi nhiều năm trước.
"Bây giờ anh ấy không ở trong nước, đến lúc đó tôi sẽ bảo anh trai sẽ đi cùng tôi."
Lee Sanghyuk hiện tại không ở trong nước, trước khi Han Wangho nước về anh đã cùng đồng đội cũ quay một chương trình giải trí.
Bae Seongung vừa đi hai năm nghĩa vụ, đối với sự thay đổi của mọi người đều nhận thức được một cách rõ ràng.
Anh ta và Lee Jaewan cảm khái: "Mọi người đã thay đổi rất nhiều, đặc biệt là Sanghyuk, trước kia em ấy có vui cũng không điên thành cái dạng này đâu."
Lee Jaewan đã sớm thấy nhưng không thể trách, hắn nằm trên ghế bãi biển, lười biếng nói: "Chờ mấy hôm nữa Wangho trở về, anh có thể nhìn lại một chút, cậu ta sẽ càng trở nên kỳ quái hơn."
Bae Seongung ồ một tiếng: "Peanut?"
Lúc Bae Junsik đi tới, vừa vặn nghe đến đó: "Wangho? Làm sao vậy?"
Lee Jaewan chỉ vào chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo hắn cũng có thể nằm xuống: "Tớ đang nói chuyện với Seongung hyung, chờ Wangho về sẽ cùng đi ăn cơn, Wangho của chúng ta, sẽ hoà thuận với Sanghyuk nhất."
Nhưng sau khi Han Wangho trở về, lại không liên lạc với bọn họ, Bae Junsik hẹn cậu ra ngoài đều bị cậu lấy đủ mọi loại lý do để từ chối, tất cả mọi người đều cho rằng tâm trạng cậu không tốt vì CKTG, nên cũng không ép buộc cậu.
Lee Sanghyuk ngược lại lại không rủ cậu ra ngoài, chỉ là thỉnh thoảng chia sẻ một số câu chuyện cười kỳ lạ cho cậu, có đôi khi là một đường link, đôi khi là một đoạn văn dài.
Mỗi lần Han Wangho đều trả lời anh: "Hyung, thật sự không buồn cười, anh đừng gửi nữa."
Nhưng Lee Sanghyuk vẫn làm không biết mệt, giống như trêu chọc một con mèo vậy.
Tới gần lúc sinh, Han Wangho thường xuyên không ngủ được vì thắt lưng cậu mỏi nhừ, cậu ở trên giường liên tục lật xem lịch sử trò chuyện của cậu với Lee Sanghyuk, xem đến điểm cười của các câu chuyện cười, cười cười không chỉ mòi eo mà ngay cả bụng cũng mỏi.
Han Wangho nói với bác sĩ lúc sinh sẽ bảo anh trai đi cùng, nhưng bản thân người anh trai trong miệng cậu lại không biết chút nào.
Song Kyungho chưa từng nghĩ tới có một ngày nhận được điện thoại của Han Wangho, bảo hắn đến bệnh viện chăm sóc cậu chuẩn bị đẻ. Mất một giờ để đến bệnh viện, hắn giống như đang ở trong một giấc mơ kỳ lạ mà hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Han Wangho nằm trên giường bệnh, đứa trẻ sơ sinh nhăn nheo trong vòng tay y tá, hắn mới có cảm giác bị bạo kích.
Đồng đội cũ của hắn, người mà hắn luôn yêu thương như một người em trai, vừa mới sinh ra một đứa bé.
Han Wangho bây giờ vẫn còn rất yếu, sắc mặt không còn chút máu, ngay cả môi cũng trắng bệch: "Phiền Kyungho hyung đến đây một chuyến, bác sĩ nói cho dù có thuận lợi sinh con, cũng cần có người ở bên cạnh chăm sóc, nghĩ tới nghĩ lui vẫn là anh thích hợp nhất."
Song Kyungho nghẹn một bụng vấn đề, cuối cùng chỉ có thể biến thành một câu: "Vất vả cho Wangho rồi."
Về phần cha của đứa nhỏ là ai, không cần Han Wangho nói cho hắn biết, trong lòng Song Kyungho cũng có một câu trả lời rất chắc chắn, nhưng hắn vẫn bị mấy chữ Lee Cheonghee trên giấy khai sinh làm cho trầm mặc.
"Wangho à, em tính làm gì vậy?"
Han Wangho giả vờ ngốc: "Lúc em ở Trung Quốc, có tìm một thầy bói để đặt tên cho con, thấy bói nói rằng nếu dùng họ của cha, cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn một chút."
Vụ thầy bói đương nhiên là cậu bịa ra, nhưng về phần họ là gì, cậu thực sự ở trong lòng so sánh một chút cái nào thuận miệng hơn liền tuỳ ý quyết định.
Song Kyungho nhìn đứa nhỏ, sau đó nhìn Han Wangho trên giường bệnh, cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hắn thở dài hỏi: "Muốn nói cho cậu ta biết không?"
Han Wangho kiên quyết lắc đầu: "Không cần."
Sau khi giải nghệ, Song Kyungho thường xuyên suy nghĩ đến một vấn đề, nếu như năm đó hắn và Han Wangho cùng nhau đến SKT, hoặc cả hai đều không đi, liệu cái kết có khác không.
Vấn đề của riêng anh không được đề cập đến trong một thời gian, nhưng từ thời điểm Han Wangho quyết định gia nhập SKT, một phần số phận của cậu đã nằm trong tay Lee Sanghyuk.
Có lẽ sớm hơn, phải bắt đầu từ khi nào đây, dù sao từ khi hắn quen biết Han Wangho, ánh mắt của cậu đã dõi theo Lý Sanghyuk từ lâu.
Han Wangho từng nói đùa, Sanghyuk hyung là màu nền không thể thiếu trong sự nghiệp của cậu, nếu như tách anh ra, ngay cả tiếc nuối và thống khổ của cậu cũng không còn hoàn chỉnh.
Căn bản không tồn tại khả năng, vận mệnh chính là để cho cậu đi tới bước này.
Cho đến năm ngoái, Han Wangho đột nhiên quyết định đến LPL, Song Kyungho cho rằng cuối cùng cậu cũng quyết tâm cắt đứt liên hệ với Lee Sanghyuk, lại không nghĩ tới không chỉ không cắt đứt sạch sẽ, mà tương lai có thể đoán được sẽ bị ràng buộc chặt chẽ hơn vì đứa trẻ này.
Han Wangho không định nói cho người nhà biết,lại càng không muốn cho mọi người biết, vì thế một tuần ở bệnh viện, chỉ có Saobg Kyungho ở cùng cậu.
Một người mang thai đứa nhỏ đi tha hương, trong mắt Song Kyungho là một đoạn ký ức vô cùng đau khổ, hắn không muốn gợi lại chuyện cũ đau buồn của Han Wangho, cũng chưa từng hỏi qua trải nghiệm của cậu ở Trung Quốc.
Sau khi thân thề Han Wangho hồi phục một chút, lại chủ động nhắc đến sự kiện năm nay với Song Kyungho: "Anh không định hỏi em chuyện của Cheonghee sao?"
Song Kyungho nói: "Không quan trọng, anh quan tâm đến thân thể của Wangho nhà chúng ta hơn."
Han Wangho vẫn tự mình nói tiếp: "Mặc dù hyung không hỏi, nhưng khẳng định hyung đã suy nghĩ rất nhiều, thật ra em cũng không gặp phải chuyện bất hạnh gì. Huấn luyện viên và các đồng đội rất tốt, cuộc sống cũng tốt, thành tích mặc dù có hơi đáng tiếc, nhưng em tin rằng sang năm sẽ tốt."
"Cheonghee là mùa xuân em trở về liên hoan với các anh em ở SKT...... Vì vậy, em đã gặp một lần......"
Han Wangho, người có tỷ lệ mang thai rất thấp, đã gặp một tai nạn khác trong đợt thủy triều mùa xuân bất ngờ này.
Song Kyungho có chút khó tin: "Đây là những gì mấy đứa đã tính toán tốt sao? Ngay cả việc sản xuất cũng chọn kỳ nghỉ."
Han Wangho đột nhiên trở nên ngượng ngùng, hai bên tai đỏ bừng: "Ai lại đi tính toán cái này, tóm lại lúc em đi kiểm tra, con bé đã ở trong bụng em một thời gian rồi."
Nhìn con gái được Han Wangho bế mà trở nên ngoan ngoãn, Song Kyungho chỉ có thể chấp nhận số phận của mình: "Cho nên em và Sanghyuk đang làm gì vậy? Đứa nhỏ cũng đã sinh ra rồi, mà vẫn chưa rõ ràng."
Han Wangho hiển nhiên không muốn cùng hắn trao đổi vấn đề này: "Chuyện này sau này hãy nói. Anh cũng thấy đấy, thành tích một năm nay của T1 cũng không tốt đẹp gì, chuyện của câu lạc bộ tin rằng anh cũng có nghe thấy. Tóm lại hiện tại áp lực của Sanghyuk hyung rất lớn, em không muốn trở thành gánh nặng khác của anh ấy."
Nói ra cậu đột nhiên ý thức được mình giống như là nữ chính bi tình trong phim khổ tình, vì thế lập tức thay đổi sắc mặt: "Hơn nữa, nói cho anh ấy biết có ích lợi gì, anh ấy cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, chỉ thêm phiền mà thôi, nói không chừng em còn phải chăm sóc hai người nữa."
Song Kyungho muốn nhân tiện mời bác sĩ xem lại đầu ốc cho Han Wangho: "Wangho à, trong vấn đề về Sanghyuk, hình như cậu đã hoàn toàn hết thuốc chữa rồi. Năm đó anh nên khuyên nhủ cậu, SKT quả thật rất tốt, nhưng nó quả thật không thích hợp với cậu, không phải sao?"
Nói giỡn thì nói giỡn, nhưng SKT thủy chung là một cây gai không nhổ ra được trong lòng Han Wangho, nhiều năm thối rữa không thể trị tận gốc, người khác nhẹ nhàng chạm vào, cậu liền đau muốn chết.
"Hyung đừng nói nữa mà, sự việc đã qua rất lâu rồi không phải sao? Chỉ là nuôi thêm một đứa nhỏ mà thôi, thật ra cùng nuôi mèo không có gì khác nhau đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro