Chuyện biến thành con gái và sống chung với người mình thích (2)
Tóm tắt tình tiết trước: Kỳ nghỉ ăn uống và ngủ nghỉ hỗn loạn cuối cùng cũng kết thúc, Han Wangho bất ngờ biến thành con gái, sau đó lại biến trở về một cách khó hiểu, nhưng cơ thể cậu đã thực tủy biết vị, sau nhiều lần mộng xuân, cậu quyết định đi tìm Lee Sanghyuk một lần nữa để giải quyết vấn đề hiện tại.
-
"Lần này lại làm phiền anh rồi." Tại địa điểm quen thuộc, trước một người quen thuộc, Han Wangho lại đứng trước cửa, chắp tay cầu xin trông vô cùng đáng thương.
Thậm chí lần này biểu hiện của cậu còn tốt hơn trước, mang theo một túi quà đến, khiến Lee Sanghyuk không cách nào đóng cửa lại được. Chú chim cánh cụt tội nghiệp bị cậu làm phiền nắm lấy tay nắm cửa, trông như sẵn sàng đóng cửa bất cứ lúc nào, bèn hỏi lại: "Sao lại đến nữa vậy? Chẳng phải chuyện đó đã kết thúc rồi sao?"
"Nhưng vì anh mà em mới biến thành như vậy mà." Han Wangho nghiêm túc nói, giống như dã thú nhe răng nanh, móng vuốt sắc bén phản chiếu ánh sáng: "Anh có chắc là muốn tiếp tục nói chuyện với em ở trước cửa nhà như vậy không?"
"Với anh thì không sao, nhưng có vẻ không tốt với em lắm đâu."
Thế nhưng cả hai đều biết, thật ra người quan tâm đến chuyện này hơn là Han Wangho. Nhưng đó là Han Wangho lúc bình thường thôi, một khi đã có mục tiêu cố chấp, cậu sẽ trở thành kẻ điên cuồng, không đạt được thì nhất quyết không từ bỏ. Lee Sanghyuk không cảm thấy sự điên cuồng của cậu đáng sợ, anh chỉ nghĩ tại sao mình lại trở nên như vậy cơ chứ.
Thế là anh vẫn cho Han Wangho vào nhà.
Han Wangho có khuôn mặt trong sáng và dễ thương, nhưng lại luôn làm nhiều điều khủng khiếp. Ví dụ như bây giờ, vừa bước vào cửa mà cậu đã vội vàng cởi hết quần áo rồi ôm chặt Lee Sanghyuk, mái tóc mềm mại đung đưa theo những động tác nũng nịu, trông giống như một chú cún con đáng yêu.
Giọng nói của cậu nghẹn ngào sau lớp áo, hơi nóng xuyên qua lớp vải bông thấm vào da thịt anh: "Em không lừa anh đâu, anh à, em cảm thấy khó chịu thật mà, trong người cứ như có lửa đốt vậy, nếu anh không giúp em, em sẽ bị thiêu cháy mất."
"Chắc lần trước làm nhiều quá rồi..." Lee Sanghyuk hơi bất đắc dĩ đặt tay lên đầu cậu, như đang vuốt ve cún con, cảm giác mái tóc bồng bềnh tràn qua kẽ tay rất dễ chịu: Anh đã bảo em đừng làm nhiều quá rồi mà."
"Nhưng rất thoải mái mà, anh ơi." Han Wangho ngẩng đầu lên, tội nghiệp nhìn anh: "Không phải anh cũng rất hưởng thụ đó sao?"
Cậu gỡ tay Lee Sanghyuk ra, úp mặt vào ngực anh, dần dần trượt xuống cho đến khi quỳ xuống sàn nhà, má áp vào phần nhô lên trong chiếc quần thể thao rồi cậu ngước mắt nhìn anh.
Lee Sanghyuk nắm chặt tay. Từ khi Han Wangho biến trở lại thành con trai, lúc làm loại chuyện này, tác động thị giác còn mạnh hơn nhiều so với khi cậu là con gái, không biết đó là cảm giác kỳ lạ hay ghê tởm, nhưng nó lại kích thích một cách tinh tế lên thần kinh trong đầu. Mãi cho đến môi cậu ngậm lấy dương vật nửa mềm vào trong quần, bị hơi ẩm nóng hổi trong miệng cậu bủa vây, anh mới ngừng tìm hiểu suy nghĩ của Han Wangho và tập trung vào "giáo dục" cậu bằng hành động.
Nếu không thể thuyết phục cậu bằng lý lẽ, vậy thì cứ để cậu không còn hơi sức nghĩ đến việc khác nữa đi.
Một tay Lee Sanghyuk giữ đầu cậu, tay kia kéo quần xuống. Han Wangho dùng đầu lưỡi liếm chỗ đó, giọng khàn khàn vì dục vọng: "Kẹt bên trong rồi, anh ơi, giúp em với."
Ngay sau đó, cậu nhẹ nhàng ngậm lấy phần đầu khấc phía trước qua lớp quần lót, lưỡi linh hoạt mơn trớn. Khoảng thời gian trước, khi tới giai đoạn này, thường thì phần thân dưới của cậu đã ướt hết rồi, nhưng bây giờ trở lại thành con trai thì chỉ có thể tích tụ trong cơ thể, khiến đầu óc cậu điên cuồng làm ra những chuyện càng táo bạo hơn.
Cậu dùng răng cắn mép quần lót anh rồi kéo xuống, dương vật đã ướt đẫm nước bọt, Han Wangho gần như sốt ruột vội vàng ngậm vào. Khoang miệng và cổ họng ướt át vẫn nhớ rõ kỹ thuật, cố gắng để dương vật hung tợn thoải mái tiến vào trong, sau đó từ từ siết chặt các cơ xung quanh. Bàn tay Lee Sanghyuk đặt sau gáy cậu không những không ngăn cản mà còn bất ngờ ấn chặt hơn, khiến chóp mũi Han Wangho áp sát vào bụng dưới của anh, ngón tay cậu vô thức bám vào eo Lee Sanghyuk rồi cào nhẹ, cơ thể cậu rơi vào trạng thái phản xạ tự nhiên.
Sau đó cậu bị nắm tóc kéo ra. Han Wangho không ngừng ho khan, điên cuồng dùng mu bàn tay lau nước miếng vừa chảy xuống cằm.
Lee Sanghyuk đưa giấy cho cậu rồi từ từ cởi quần áo và đặt lên ghế sofa.
"Em đã rửa sạch rồi." Wangho nắm chặt tay anh, tháo kính ra, vì tầm nhìn mờ ảo nên đôi mắt cậu luôn có một lớp sương mù mơ màng, sau khi bị chà đạp thì trông cậu càng thêm quyến rũ: "Anh Sanghyuk, em rất sạch sẽ."
Lee Sanghyuk quay đầu lại nhìn cậu, vẻ mặt đầy khó hiểu, không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên nói như vậy, nhưng anh vẫn đáp: "Anh biết."
Vì không thể đợi được nữa nên làm luôn ở phòng khách. Lee Sanghyuk nằm xuống sofa, nhìn cậu giữ dương vật khổng lồ, để nó chống trước cửa huyệt rồi nuốt xuống từng chút một.
Hiệu quả tập luyện của Wangho rất tốt, cơ bắp mỏng manh trên bụng cậu chuyển động theo từng cú nhấp, Lee Sanghyuk chạm vào bụng dưới của cậu, một dương vật khác có kích thước không tệ nằm ngoan ngoãn bên cạnh tay anh.
Thật ra nếu cậu muốn, cậu cũng có thể tìm được rất nhiều người yêu cậu hoặc không yêu cậu. Nhưng cậu cứ nhất quyết trêu chọc anh một lần, hai lần, ba lần. Lee Sanghyuk nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi: "Có phải rất vất vả không? Nếu không làm được, anh có thể nghĩ cách khác giúp em."
Trông Han Wangho có vẻ rất tổn thương, thậm chí còn hơi tức giận. Tính tình cậu vốn đã không tốt, chắc là muốn mắng chửi nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại, thế là dương vật vốn chỉ mới vào được phần đầu khấc lại bất ngờ bị nuốt vào một nửa.
Điểm nhạy cảm của nam giới rất nông, chỉ cần tìm đúng chỗ thì có thể đạt được khoái cảm đáng sợ, bởi vậy mà đồng tính nam có xu hướng thích những lựa chọn kích thước tốt hơn khi tìm kiếm bạn tình.
Ví dụ như bây giờ, hai bắp đùi của Han Wangho đã bắt đầu run rẩy, cơ bụng căng cứng, dịch tuyến tiền liệt trong suốt từ dương vật chảy ra, môi cậu mím chặt, ánh mắt cũng càng trở nên mơ màng.
Đã bắt đầu cao trào rồi sao? Lee Sanghyuk bình tĩnh quan sát, mặc dù đôi khi dáng vẻ thành thật theo đuổi khoái cảm của Wangho khiến anh khó chịu, nhưng phải thừa nhận rằng đúng là nó rất dễ thương.
"Bây giờ em cần giúp đỡ không?" Giọng điệu anh vừa thân thiện vừa ác liệt.
"Anh Sanghyuk, lúc này mà còn hỏi thì đúng quá đáng lắm rồi đấy." Han Wangho nói câu này một cách chậm rãi, trong giọng nói có nhiều âm hơi, ngay cả phát âm cũng không được chuẩn lắm: "Dù có lãnh cảm đi nữa thì anh cũng không đến mức này chứ?"
"Hình như lần nào cũng chậm hơn một nhịp." Cậu lại bắt đầu phàn nàn: "Anh giỏi như vậy sao không thể —— A a a a!!"
Vòng eo đột nhiên bị xỏ xuyên, gậy thịt hoàn toàn cắm hết vào trong, tuyến tiền liệt bị đè xuống, cảm giác nuốt vào giống như được mát-xa đặc biệt vậy, khoái cảm còn mãnh liệt hơn cả khi làm con gái.
Đôi mắt cậu hoàn toàn trống rỗng, đợi đến khi Han Wangho tỉnh táo lại thì cậu mới nhận ra mình đang kẹp chặt eo Lee Sanghyuk, cả người ngồi trên dương vật bất giác run rẩy.
"Anh..." Giọng cậu rời rạc, cơn khoái cảm vừa mới dịu đi, giờ lại điên cuồng hỗn loạn: "Kích thích quá... Em sai rồi..."
Cậu khoanh tay, hơi cử động mông, như muốn nâng lên để tránh thoát: "Chúng ta có thể làm từ từ được không?"
Tuy nhiên, trông Lee Sanghyuk vẫn bình tĩnh như thường, chỉ có khuôn mặt và đôi môi là hơi đỏ lên một chút. Nghe yêu cầu đổi ý của cậu, anh hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt Han Wangho, cậu cười ngượng ngùng, nụ cười ngốc nghếch xinh đẹp nài nỉ cầu xin anh.
"Không được."
Lee Sanghyuk giữ chặt eo cậu, nơi vừa rút ra lại chậm rãi đâm vào, Han Wangho không ngừng run rẩy vì sợ hãi, thậm chí giờ còn run dữ dội hơn. Lee Sanghyuk tháo kính cậu ra, gọng kính gập lại phát ra một tiếng động khẽ rồi được anh đặt ở bàn bên cạnh.
"A... anh..." Lee Sanghyuk ngồi thẳng dậy và từ từ ôm Wangho vào lòng, Wangho vừa đẩy ngực anh vừa cố gắng nói.
"Không được. Anh đã bao giờ nhìn thấy gió thổi lửa chưa? Nếu chỉ thổi nhẹ nhàng thì ngọn lửa sẽ ngày càng lớn hơn. Cơn gió mạnh mẽ có thể dập tắt nó hoàn toàn đấy."
Những cú thúc mãnh liệt ban đầu chưa kịp truyền đến thần kinh, dường như cơ thể không kịp phản ứng, ba giây đầu vẫn còn có thể kiểm soát được, cảm giác khoái cảm rất nhẹ nhàng. Ba giây sau giống như pháo hoa nổ tung, Han Wangho hoàn toàn không thể kiểm soát được cơ thể, biểu cảm và tiếng hét của mình, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Cơ thể không tự chủ được run rẩy, khi đạt đến cao trào và bắn tinh, những âm thanh phát ra từ cổ họng cậu còn dâm đãng hơn cả khi còn là phụ nữ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Dường như cậu bị một lực mạnh mẽ ném lên không trung, chỉ có thể không ngừng bay lên cao, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì, suy nghĩ duy nhất của cậu có lẽ là mình sắp chết rồi.
Cuối cùng, điều cứu cậu là cơn run rẩy mãnh liệt. Lee Sanghyuk dừng lại để xác nhận tình trạng của cậu, lúc này Wangho mới nghe thấy mình đang liên tục hét tên anh, lặp đi lặp lại cái tên có thể cứu mình.
"Anh." Cậu dừng lại, cố gắng nói một câu hoàn chỉnh: "Em thật sự không chịu nổi nữa, đáng sợ quá."
"Nhưng vừa rồi em còn chưa có bắn đâu." Lee Sanghyuk nói: "Ít nhất phải ba lần mới có thể dừng lại, đúng chứ?"
"Anh... không có chuyện đó đâu." Han Wangho bị anh dọa sợ, gượng gạo chống đỡ thân thể mềm nhũn muốn trốn thoát, nhưng chưa kịp rút ra thì đã bị khống chế lần nữa. Giữ nguyên tư thế định chạy trốn, tứ chi chống xuống đất, trông giống như một chú chó con, bị cắm vào từ phía sau.
"Tư thế này có phải ổn hơn không?"
Rõ ràng tư thế này sẽ kích thích vùng nhạy cảm tốt hơn trong lúc ra vào, Lee Sanghyuk biết điều đó, nhưng anh vẫn cố tình làm như vậy.
Han Wangho giống như một chú chó con phiền phức bị chủ nhân trừng phạt nghiêm khắc, dù rên rỉ van xin cũng vô ích, , chỉ có thể chịu đựng khoái cảm tàn nhẫn quất roi, hơi thở đứt quãng và tiếng nức nở trở nên khàn khàn, như được ngâm quá lâu trong mật ong, lộ ra sự ngọt ngào đầy mê hoặc.
"Anh ơi, em từ bỏ."
"Khó chịu quá, anh ơi."
"Kiên nhẫn một chút, sẽ hơi khó chịu một chút thôi."
Mỗi lần cậu cố gắng rút ra một chút, hình phạt lại đuổi theo ngay phía sau. Chú chó nhỏ bị buộc vòng cổ và dắt đi, nhưng mỗi bước chân lại có chất lỏng hoặc tinh dịch trong suốt chảy xuống.
Cuối cùng cậu cạn kiệt sức lực, thậm chí còn giữ tư thế chó cái nhỏ bị đụ, nửa người trên và mặt úp xuống đất, mông chổng lên thật cao để anh dễ dàng xâm nhập, khuôn mặt ngây thơ và xinh đẹp hoàn toàn trở nên dâm đãng và méo mó, đôi môi cũng đầy nước mắt và nước bọt.
Bẩn quá, giờ đã trở thành chó con phiền phức bị trừng phạt vì bẩn thỉu rồi.
"Wangho, em muốn bắn vào trong không?" Đột nhiên Lee Sanghyuk dừng lại và hỏi một cách nghiêm túc.
Han Wangho kinh ngạc nhìn anh, eo vẫn run lên vì khoái cảm, bắt chước động tác chủ động thâm nhập, nhưng khoái cảm đã giảm xuống ngưỡng có thể chấp nhận được.
Mí mắt cậu hơi hạ xuống, bờ môi đầy đặn, cằm xinh xắn, mọi thứ trở nên lộn xộn nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp và dâm đãng một cách khó tả.
"Xin hãy bắn vào trong, anh ơi, bắn vào trong em đi." Tay cậu nhanh chóng bò ra phía sau, cố gắng làm cho vật hung ác tra tấn mình từ nãy đến giờ vừa vặn và hoàn hảo hơn: "Bây giờ không thể mang thai thật rồi, muốn thế nào cũng được..."
Lee Sanghyuk ôm cậu lên và để cậu dựa vào lòng mình, da thịt họ sát lại gần nhau, như hai con chim mệt mỏi trở về tổ. Cảm nhận được chất lỏng bắn vào cơ thể, Han Wangho kẹp hai chân lại, quấn chặt hơn và chìm đắm trong khoái cảm tê dại, cảm giác thỏa mãn và kích thích càng trở nên mãnh liệt khiến cậu lại bắn tinh lần nữa.
Phòng khách hỗn loạn, nhưng đúng như Lee Sanghyuk đã nói, dục vọng cháy bỏng cuối cùng cũng dịu xuống do khoái cảm tột độ, đầu óc Han Wangho cũng dần dần tỉnh táo lại.
......
Làm sao lại làm loại chuyện này... Con mẹ nó. Cơn giận dữ vì xấu hổ của cậu lại sắp trút xuống mối quan hệ đã được hàn gắn gần như hoàn toàn này giống như vô số lần trước.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro