05

Giữa đêm khuya, tiếng còi hú inh ỏi của xe cứu thương phá vỡ sự yên tĩnh của khu nhà dành cho giáo viên.

Mọi người mắng chửi đĩnh đạc thò đầu ra nhìn, chỉ thấy hai người đàn ông được khiêng ra, người trước quần áo xộc xệch, người sau máu me đầm đìa.

"Ôi chao, nhà nào mà chơi lớn vậy? Đến mức chảy cả máu rồi?"

Gió lạnh luồn theo khe cửa sổ vào trong nhà, làm cho quần chúng đang híp mắt phân biệt rùng mình một cái, vội vàng đứng bật dậy, nửa mê nửa tỉnh lầm bầm một câu, "... Quái lạ, sao người sau nhìn giống thầy Lee thế nhỉ?"

"- - Làm gì vậy! Không định ngủ à!"

Tiếng gọi giục giã, không kiên nhẫn của người yêu làm người đó đành quay đầu lại đáp: "A! Tới đây!"

Haha, mặc kệ người ta đi.

Đêm dài đằng đẵng mà ầm ĩ, có người chui vào trong chăn ấm áp dễ chịu trở về mộng đẹp, có người bất tỉnh nhân sự được đưa vào bệnh viện, một người bởi vì động dục, một người bởi vì phát điên.

Sáng sớm hôm sau, người điên thì ổn rồi, nhưng người động dục thì lại phát điên.

"Giám đốc Han, tài liệu này phiền anh ký giúp." Thư ký run rẩy đưa tài liệu, bị vẻ mặt của ông chủ nhà mình làm cho sợ đến run rẩy.

Ai có thể nói cho cô biết, vì sao sau khi ông chủ xuất viện, lại không do dự xé bỏ hợp đồng với một số công ty nổi tiếng, còn thích nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động cười ngây ngô? Có phải bị kỳ động dục đốt hỏng đầu óc rồi không?!

Vì sức khỏe thể xác và tinh thần, nghỉ việc là điều cấp bách.

"Đây, vất vả rồi." Han Wangho nhanh nhẹn ký tên, tươi cười ấm áp trả lại tài liệu, thậm chí còn xoay một vòng ghế.

Giám đốc Han thật sự điên rồi.

Thư ký như đối mặt với đại địch, nhận lấy tài liệu rồi lập tức cảm ơn và xin lỗi, vừa được tha thứ thì liền chạy chân sáo ra ngoài, như thể đây không phải văn phòng của Han Wangho mà là hang hổ ổ sói.

Nhưng mãnh hổ thì sao, sói ác thì như thế nào?

Hàm răng có cứng rắn hơn nữa, móng vuốt có sắc bén hơn nữa, vẫn không thắng được dã thú tên là "Tình yêu".

Đối với Han Wangho mà nói, vị họa sĩ cổ điển như một dải tuyết trắng thuần khiết, bỗng chốc trở nên sống động như vạn vật hồi sinh.

Cậu chất vấn những ngọn núi cao chọc trời, những dòng sông băng bất tận: Rốt cuộc tôi bị làm sao vậy, đây là gì? Nhưng chỉ nhận được sự im lặng vô tận.

Trong giây lát Han Wangho do dự có nên đặt chân lên cánh đồng tuyết kia không, lại hoảng hốt phát giác, cậu đã sớm không tự chủ được mà hãm sâu trong đó, để lại vô số dấu vết.

Han Wangho người luôn tâm huyết với công việc, từ đó bị mắc kẹt.

"Tan học rồi, các em học sinh đừng nán lại trường quá lâu, trên đường về nhà chú ý an toàn..."

Trước cổng trường tiểu học có một người lạ mặt có vẻ đáng ngờ.

Dưới danh nghĩa báo đáp ân tình, Han Wangho hễ có thời gian rảnh là chạy đến nhà Lee Sanghyuk, có thể nói từ nay về sau quân vương không lên triều.

Mỗi ngày ở lại lâu hơn một chút, cậu lại khám phá thêm một khía cạnh chưa từng biết đến của đối phương.

Bông hoa trong bình cần phải tỉa tót thường xuyên mới giữ được vẻ đẹp. Han Wangho như một cành cây, Lee Sanghyuk là một hoa. Thời gian trôi qua từng ngày, làm cho rễ hoa cách nhụy hoa càng ngày càng gần, sắp có thể với tới.

"A, con thấy mẹ rồi! Tạm biệt thầy Lee!"

"Thầy Lee thầy Lee, tiết học sau chúng ta vẽ gì vậy ạ?"

"Hừ, cậu cứ lơ là không chú ý nghe giảng! Thầy Lee đã nói rồi, tiết sau sẽ dạy chúng ta làm thủ công!"

Học sinh vây quanh Lee Sanghyuk như một đàn chim non ríu rít, ồn ào không ngớt. Lee Sanghyuk không tỏ ra lạnh nhạt chút nào, lần lượt giải đáp câu hỏi của học sinh, mỉm cười nhẹ nhàng nói: "Trên đường về chú ý an toàn, chúng ta gặp lại nhau ở tiết học sau."

Vì sao không thể cười với tôi một chút chứ, Han Wangho bĩu môi.

Khi cha mẹ học sinh đến, đàn chim non lần lượt bay khỏi khu rừng này, trở về tổ ấm của mình. Lee Sanghyuk dõi theo bóng lưng học sinh khuất dần, cho đến khi họ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, anh mới thu lại nụ cười, đi về phía nhà.

Vừa ngước lên, Lee Sanghyuk đã thấy Han Wangho đứng dưới gốc cây đa phía trước, nhìn chằm chằm vào anh không chớp mắt.

"Cậu Han, cậu lại đến rồi." Lee Sanghyuk nắm chặt quai túi, bước nhanh đến trước mặt Han Wangho, "Chuyện đó đã qua lâu rồi, anh không cần phải để tâm nữa."

Anh hạ mi mắt xuống, còn nói: "Tôi biết công việc của cậu bận rộn, khó mà rảnh, cho nên xin đừng..."

"Tôi muốn gặp anh thôi." Han Wangho không hề bận tâm đến lời nói của Lee Sanghyuk, nhấc túi trên tay lên nói thẳng, "Nhân tiện cùng anh ăn tối?"

Và còn muốn tặng anh một món quà nữa.

Kể từ lần ồn ào vì thời kỳ động dục, đã qua hai mùa. Lee Sanghyuk mím môi, đã quá quen với tình huống này rồi, cúi người nhận nguyên liệu nấu ăn trong tay Han Wangho, "Vậy đi thôi."

Han Wangho tránh bàn tay đang đưa ra của đối phương, đổi chủ đề: "Anh rất được học sinh yêu quý đấy, thầy Lee."

Bước chân dừng lại, Lee Sanghyuk dời mắt, không nhìn khóe môi ngả ngớn của Han Wangho nữa, đáp: "Chúng rất thông minh, cũng rất đáng yêu."

"Thật sao." Han Wangho không đồng tình lắm, nhún vai rồi hỏi tiếp, "Học tập không biết mệt mỏi, dạy người không biết chán... nghề giáo thật sự rất đáng khâm phục, nhưng anh không thấy tiếc sao?"

"Dù sao thì, anh phù hợp hơn với việc trở thành một nghệ sĩ được mọi người tôn kính."

Vô tình đạp phải một viên gạch nhô lên, nước đọng bên trong bắn ra, làm ướt ống quần của Lee Sanghyuk, tạo thành những vết bẩn loang lổ.

Anh nhìn vào vũng bùn, đứng yên tại chỗ.

Nghe thấy tiếng bước chân của người kia dừng lại, Han Wangho nghi ngờ quay đầu lại, theo ánh mắt của đối phương nhìn xuống, vẻ mặt lập tức trở nên hơi bối rối, "Bị bắn vào à? Bên kia đường có một siêu thị nhỏ, tôi đi mua khăn ướt..."

"Giáo viên cũng là nghệ sĩ."

Bầu trời vẫn âm u, nhưng ánh mắt Lee Sanghyuk lại sáng rực, khiến Han Wangho đứng yên tại chỗ: "Bọn nhỏ là ngọc thô, rất thô ráp. Nhưng sau khi được mài giũa và chế tác, chúng cũng có thể biến thành những viên ngọc quý."

Trong nháy mắt, bùn đất ngấm vào vải, trở thành vết bẩn khó tẩy.

Các ngón tay nắm chặt túi đồ hơi buông lỏng, Han Wangho im lặng nhìn Lee Sanghyuk một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng nở một nụ cười, sau đó nắm chặt tay hơn, "Anh nói đúng, là tôi quá đường đột."

Không hiểu sao, cậu cảm thấy ghen tị.

Ghen tị cái gì? Cậu cũng không rõ lắm.

Một quãng đường ngắn ngủi bỗng kéo dài vô tận, ngay cả cuộc trò chuyện chẳng mấy vui vẻ này cũng trở thành cuộc chiến lạnh đầu tiên của cả hai.

"Nào, thử món thịt lợn chua ngọt này đi." Han Wangho là người đầu tiên phá vỡ thế bế tắc, vừa gắp thức ăn cho Lee Sanghyuk, vừa thao thao bất tuyệt về món thịt chua ngọt trên bàn.

Vị chua ngọt ở đầu vị giác nổ tung một đóa pháo hoa, Lee Sanghyuk nuốt xuống, nói một tiếng, "Ăn ngon lắm, cám ơn."

"Thích là tốt rồi." Han Wangho nheo mắt, giống như một con hồ ly xảo quyệt, "Anh còn nhớ hai năm trước ngày hôm nay là lần đầu tiên chúng ta đã gặp nhau không?"

Nhấp một ngụm nước, Lee Sanghyuk gật gật đầu, "Ừ, nhớ rõ."

Nghĩ đến đây, trò chơi đóng giả nhà chồng nhà vợ giả tạo cũng sắp kết thúc rồi.

"Vậy là tốt rồi." Nụ cười trên môi Han Wangho càng rộng hơn, lại gắp một miếng thịt định bỏ vào bát của đối phương, "Thật ra hôm nay tôi không chỉ muốn cùng anh ăn một bữa cơm, mà là..."

"Cậu Han, cậu không cần lo lắng."

Lee Sanghyuk mặt không đổi sắc nói: "Một năm sau, tôi sẽ làm theo ước định, kết thúc cuộc hôn nhân này."

Đôi đũa dừng lại giữa không trung, miếng thịt dính đầy nước sốt rơi xuống, rơi vào giữa hai người, lăn vài vòng, nhất thời làm cho mặt bàn không còn sạch sẽ.

Giống như vũng bùn trên ống quần Lee Sanghyuk.

"Điều tôi muốn nói... không phải chuyện này." Han Wangho đặt đôi đũa xuống, chuyển sang đặt lên mu bàn tay của Lee Sanghyuk, "Không ly hôn được không?"

Nhưng đối phương lại vô thức rút tay về, nhấc mí mắt liếc nhìn cậu, "Là tập đoàn không thực hiện lời hứa trước đó, hay là cậu có tham vọng lớn hơn với công ty?"

"Không phải." Han Wangho siết chặt tay, "Tôi không nghĩ như vậy."

Lee Sanghyuk muốn lau sạch mảng bẩn trên mặt bàn, nhưng biết đây không phải là thời điểm thích hợp. Anh chớp mắt, tiếp tục hỏi: "Vậy là vì sao?"

Ánh mắt giao nhau, Lee Sanghyuk nhìn người nọ đối diện dần lộ ra một nụ cười khổ.

"Tôi muốn được đi cùng cậu thật lâu."

Đi cùng, cái gì gọi là đi cùng? Những từ ngữ mà bộ não không thể hiểu và phân tích khiến Lee Sanghyuk nhíu mày, đang định mở miệng để xác nhận lại, thì đã bỏ lỡ cơ hội.

Lời tỏ tình một khi đã nói ra, thì khó có thể từ đó chặn lại.

"Lee Sanghyuk, tôi rất không thích anh gọi tôi là 'Cậu Han', còn tôn xưng tôi là 'Ngài'", Han Wangho nghiêm mặt nói, "Nhưng tôi thích anh."

Vai và cổ Lee Sanghyuk bỗng dưng cứng ngắc.

Đây là lần đầu tiên Han Wangho gọi thẳng tên anh.

"Đúng rồi, anh có biết là anh có rất nhiều thói quen nhỏ không?"

Han Wangho đếm trên đầu ngón tay, liệt kê từng cái một: "Anh thích đồ ngọt, không ăn được cay."

"Anh luôn mặt lạnh tanh, không bao giờ chịu cười với tôi, giọng điệu lạnh lùng và cứng nhắc, chỉ khi chấm điểm bài vẽ của học sinh, anh mới giống một con người."

"Lúc anh chiên trứng cũng phải vừa làm vừa dọn dẹp, đồ vật đã sử dụng phải cất ngay vào chỗ, rất sạch sẽ, nhưng khi cầm bút vẽ thì lại trở nên say mê, không để ý đến vết bẩn trên cổ tay và gấu áo."

"Anh có vẻ thờ ơ, không quan tâm đến tôi, nhưng lại trả lời từng tin nhắn tôi gửi, thậm chí còn nhắc nhở tôi trước ba ngày khi tôi sắp đến kỳ động dụng, bảo tôi chú ý sức khỏe..."

Vành tai, hốc mắt từ từ nóng lên, Han Wangho lặng lẽ đưa tay vào túi áo, "Thời gian hai năm quá ngắn ngủi, em muốn hiểu thêm về 'anh', cùng anh duy trì cuộc hôn nhân vĩnh viễn không kết thúc này."

Cậu nhẹ nhàng cầm hộp quà lên, "Lý do này cũng không được sao?"

Lòng bàn tay cậu toát ra một lớp mồ hôi mỏng, cũng phủ lên hộp nhẫn một lớp áo ngoài.

"......Xin lỗi."

Lee Sanghyuk từ trước đến nay luôn thẳng thắn, ngay cả những lời nói dối vòng vo anh cũng lười biếng mà không muốn nghĩ ra. "Tôi không hề có tình cảm yêu mến nào với cậu cả."

Hộp nhẫn trong túi áo, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy ánh sáng.

"Không hề có", câu nói này quả thật quá tàn nhẫn. Han Wangho thả lỏng các ngón tay, để chiếc hộp quà rơi vào túi áo, tạo thành một đường cong mềm mại.

"Bây giờ không có, nhưng không có nghĩa là sau này cũng không có."

Hai tay tự nhiên giao nhau trước ngực, Han Wangho rõ ràng đã đổi sang một bộ dạng của một thương nhân, giống như đã tìm thấy một đột phá trong quá trình đàm phán, nói: "Còn đúng một năm nữa là hết ba năm, hãy thử với em đi, em có thể khiến anh rung động."

Bên trái bàn ăn, Lee Sanghyuk im lặng thay cho câu trả lời.

"Thế này nhé, em sẽ làm một trò ảo thuật." Thấy đối phương không nói gì, Han Wangho lại tiếp tục dụ dỗ, "Nếu em có thể khiến anh đỏ mặt trong vòng ba giây, anh sẽ đồng ý với đề nghị của em. Em đảm bảo, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tiếp xúc cơ thể nào với anh."

Cậu nghiêng đầu, "Anh có dám đánh cược với em không?"

Ngay cả một đứa trẻ ba tuổi vô tình lạc vào, cũng có thể phân biệt được trò chơi kỳ lạ này, rõ ràng là có lợi cho Han Wangho mà không có bất kỳ tổn hại nào.

Lee Sanghyuk cũng không phải là một kẻ ngốc, lập tức lên tiếng từ chối: "Xin hãy cho phép tôi từ chối một cách trang trọng..."

Cạch một tiếng, Han Wangho chống chân đứng dậy, chiếc ghế gỗ kéo trên mặt đất tạo ra một âm thanh khiến da đầu người ta tê dại. Cậu nghiêng người về phía trước, mũi của hai người trong nháy mắt chỉ cách nhau một khoảng cách rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau.

Hơi thở của một trong hai người, ngay lập tức chuyển từ chậm sang ngừng.

Ba giây thoáng qua, Han Wangho thậm chí còn từ bi mà làm chậm tốc độ, nhưng vẫn dễ dàng giành chiến thắng trong cuộc thi.

Cậu hài lòng nhìn chằm chằm vào vành tai nóng bỏng của Lee Sanghyuk, tự mình tuyên bố: "Anh thua rồi, thầy Lee."

Chúc mọi người bình an. Chúc ba má ngày mai thi đấu thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro