Ngoại truyện
Không ai biết Han Wangho bị các quy tắc tìm đến bằng cách nào, nhưng điều khác biệt là, quy tắc trong thế giới cậu cực kỳ nguy hiểm, còn trong thực tại, cậu chỉ dang chìm vào giấc ngủ sâu.
Vốn đã hẹn cùng nhau ăn lẩu, nhưng Han Wangho đột nhiên mất liên lạc, Lee Sanghyuk không yên lòng, lái xe đến nhà cậu.
Không nghĩ tới, Han Wangho thật sự đang ngủ, cậu đắp chăn nằm ở trên giường hơi thở đều đặn, giống như cảnh tượng Lee Sanghyuk vẫn thấy mỗi sáng khi vừa mở mắt, cậu cuộn tròn trong chăn ngủ rất ngon.
Anh nhịn không được nở nụ cười, đi tới bên giường Han Wangho chạm vào mặt cậu: "Wangho đúng là một chú heo con mà."
Nhưng một giờ rồi hai giờ trôi qua... Lee Sanghyuk ngồi trong phòng ngủ của Han Wangho từ giữa trưa cho đến khi trời tối, cậu hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lee Sanghyuk hoảng hốt: "Wangho à! Dậy đi em!"
Các thiết bị trong bệnh viện không phát hiện bất kỳ vấn đề nào về cơ thể của Han Wangho, nhưng cậu cứ thế chìm vào giấc ngủ sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh.
Bạn bè thân thích đều lo lắng sốt vó, có người đã hoang mang tột độ: "Không phải biến thành người đẹp ngủ trong rừng rồi đấy chứ? Sanghyuk à, cậu hôn em ấy thử xem."
Mà Lee Sanghyuk cũng gấp muốn chết, không chỉ không trách cứ người nói chuyện, anh còn thật sự thử làm như vậy, nhưng chuyện cổ tích chính là chuyện cổ tích, Quỷ vương cũng không có cách nào hôn tỉnh công chúa ngủ say của mình.
Ngày thứ ba Han Wangho hôn mê, một bác sĩ thần bí tự xưng có biện pháp giúp cho Han Wangho tỉnh lại, tìm tới cửa.
Người tới là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, khoảng sáu mươi tuổi, tóc hoa râm, mặc đồng phục chỉnh tề, đeo khẩu trang cùng kính mắt, là dáng vẻ đáng tin cậy mà bệnh nhân và người nhà thường tin tưởng trong bệnh viện.
Ông không kiểm tra Han Wangho mà nói thẳng, "Cậu ấy bị vướng vào các quy tắc của giấc mơ, cách cứu được giấu chính trong giấc mơ của cậu ấy."
Bởi vì bệnh viện bó tay không có biện pháp, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải "có bệnh vái tứ phương", Lee Sanghyuk cau mày hỏi: "Ông vừa mới nói quy tắc là có ý gì?"
Bác sĩ giải thích: "Không biết mọi người đã từng nghe nói qua quy tắc kỳ ảo hay xem các tác phẩm tiểu thuyết, phim ảnh tương tự chưa, trước hết hãy lý giải như vậy đi. Quy tắc giấc mơ là một loại quy tắc tinh thần, điểm khác biệt so với các quy tắc khác là nó được tạo ra bởi tiềm thức của chính người bước vào quy tắc đó, cho nên quy tắc của Han Wangho là gì, chỉ có chính cậu ấy biết."
Lee Sanghyuk nghe kiến thức nửa vời, nhưng anh cũng không rảnh tra cứu tài liệu, anh vội vàng hỏi: "Vậy chúng ta phải làm thế nào mới có thể cứu em ấy?"
Bác sĩ bảo anh bình tĩnh: "Người bị quy tắc giấc mơ tìm đến là do trong tiềm thức họ tích tụ quá nhiều thứ không thể giãi bày, rồi biến ảo thành một thế giới. Trong giấc mơ sẽ có một khu vực tinh thần chìm vào giấc ngủ sâu, quy tắc sẽ dụ dỗ cậu ấy đi về phía khu này, việc chúng ta cần làm là đánh thức cậu ấy trước khi cậu ấy hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Và cách duy nhất để thức tỉnh là đáp lại, và cậu ấy phải đáp lại lời gọi của người đang gọi mình, thì mới có thể tỉnh lại."
Biết được phương pháp cứu cụ thể để cứu Han Wangho, mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, Lee Sanghyuk hỏi: "Làm thế nào chúng cháu có thể kết nối với giấc mơ của Wangho?"
Bác sĩ rút từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ quả quýt, giống như những thứ mà các nhà thôi miên trong phim thường dùng, ông nói: "Dùng cái này. Nhưng điều nguy hiểm nhất của quy tắc giấc mơ không phải là thiết lập liên lạc với chủ nhân của giấc mơ, mà là điểm đến cuối cùng mà cậu ấy tự tạo ra cho mình, đó là nơi mà tiềm thức cậu ấy thực sự muốn đến, chúng ta cũng không thể ép buộc cậu ấy quay đầu, nếu không thế giới tinh thần sụp đổ, kết quả cũng như nhau thôi."
Cuối cùng bác sĩ nhắc nhở: "Xin chú ý, mọi sự can thiệp của chúng ta vào giấc mơ đều dựa trên thế giới đã được chủ nhân giấc mơ xây dựng sẵn, đừng phá hủy thế giới của cậu ấy. Những người không tồn tại trong giấc mơ, cũng không thể thiết lập liên lạc với cậu ấy được."
Người đầu tiên thiết lập liên lạc với giấc mơ của Han Wangho là Lee Sanghyuk, bởi vì không lâu trước đó hai người vừa kết bạn lại trong game, Lee Sanghyuk dễ dàng xuất hiện trong danh sách bạn bè trong game của cậu.
Nhưng có lẽ tin nhắn anh gửi đi quá gấp gáp, khiến Han Wangho trong mơ sinh ra tâm lý sợ hãi, cảnh tượng trong phòng huấn luyện rất nhanh bị Han Wangho nhảy qua.
Ngay sau đó trong giấc mơ của Han Wangho xuất hiện Bae Junsik và Lee Jaewan, là trong thang máy ký túc xá T1.
Nhìn thấy Lee Sanghyuk trong giấc mơ của Han Wangho, Bae Junsik và Lee Jaewan còn hoảng sợ, Lee Sanghyuk trẻ tuổi còn chưa có râu quai nón, mặc đồng phục màu đỏ hiện tại của T1, dù không khác biệt lắm nhưng vẫn toát lên một cảm giác gì đó rất khó tả.
Lee Sanghyuk trong mơ có một loại cảm giác khoảng cách nói không nên lời, rồi lại thể hiện ham muốn chiếm hữu trắng trợn với Han Wangho.
Làm cho người ta tuyệt vọng nhất chính là Han Wangho căn bản không tin tưởng hai người bọn họ, cậu toàn tâm toàn ý ỷ lại vào Lee Sanghyuk đầy ma quái kia, thiếu chút nữa đã bị hắn mang về ký túc xá.
May mắn Choi Wooje đánh bậy đánh bạ gọi điện thoại cho cậu, mới gọi được cậu về Ilsan.
Nguy hiểm tạm thời được hóa giải, Lee Jaewan nói đùa: "Xem ra đối với Wangho mà nói, vẫn là Sanghyuk phiên bản trẻ tuổi được yêu thích hơn, đều mặc đồng phục đội T1, vẫn không nỡ rời xa khuôn mặt của SKT Faker."
Thông qua lời kể của hai người bọn họ, Lee Sanghyuk đã biết được đại khái khung cảnh trong giấc mơ của Han Wangho, một Han Wangho thường xuyên bị quá khứ giằng xé nhưng lại phải mạnh mẽ bước về phía trước, rõ ràng biết sẽ làm tổn thương chính mình, nhưng vẫn kiên quyết đi theo Lee Sanghyuk.
Tựa như, anh cũng thường xuyên mơ thấy Wangho tóc vàng cười nhìn về phía anh.
Có thể bởi vì bản thân Han Wangho là một người thiết thực, giấc mơ của cậu cũng không có cảnh tượng kỳ quái gì, chỉ là cuộc sống hàng ngày bình thường nhất của cậu, mà cuộc sống hàng ngày bình thường của cậu được xây dựng bằng cách lấy Lee Sanghyuk làm trung tâm.
Một lần nữa, người thiết lập liên lạc với Han Wangho vẫn là Lee Sanghyuk, và anh đã đoán ra khu vực ngủ của Han Wangho ở đâu.
Bác sĩ đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng tinh thần để anh thực sự xuất hiện trong giấc mơ của Han Wangho.
Tùy tiện mang Han Wangho đi đâu cũng được, chỉ cần không đi gặp "hắn" là được, Bae Junsik và Lee Jaewan cũng không ngừng dùng phương thức nói chuyện ám chỉ cậu, không nên đi, không nên đi.
Hoặc có lẽ bản thân Han Wangho cũng nhận ra một chút nguy hiểm, trong giấc mơ của cậu xuất hiện sương mù dày đặc không tan, cùng bão tuyết không ngừng rơi xuống.
Lee Sanghyuk đợi cậu trong thời tiết khắc nghiệt, muốn dẫn cậu thoát khỏi tất cả, nhưng Han Wangho vẫn lựa chọn không nhìn anh.
Cuối cùng người ngăn cản cậu là Choi Wooje, Choi Wooje nói: "Anh Sanghyuk đang chờ anh ở dưới tầng."
Nhưng đã quá muộn, mong muốn đến nhà Lee Sanghyuk của Han Wangho đã áp đảo tất cả, và anh thậm chí còn biến mình thành một chiếc taxi trống rỗng.
Han Wangho bước vào tòa nhà giống như lâu đài của Lee Sanghyuk, giống như đã đứng ở lối vào của một ngôi mộ.
May mắn, đây không phải là cuộc hẹn đôi giữa cậu và Lee Sanghyuk, Lee Jaewan Bae Junsik, Park Uijin, Kim Haneul bọn họ đều ở đây.
Người ở hiện thực thật sự không biết nên khóc hay nên cười: "Ai, thật sự cảm ơn Wangho đã không nhốt chúng ta ở ngoài cửa."
Khi món mì Ý xuất hiện, tinh thần Han Wangho cực kỳ không ổn định, cậu muốn đâm Lee Sanghyuk, lại bởi vì anh chảy máu mà trở mặt với tất cả mọi người.
Han Wangho buông lỏng cảnh giác, Lee Sanghyuk trong hiện thực lại một lần nữa xâm nhập vào giấc mơ của cậu.
Bởi vì đây là nơi Han Wangho muốn ở nhất, nên giấc mơ cũng đủ chân thật và hoàn chỉnh, mọi chi tiết trong nhà Lee Sanghyuk đều được cậu tạo ra.
Lee Sanghyuk ở trong bếp tìm nửa ngày, mới tìm được một sashimi, anh muốn nhắc nhở cậu, không nên quá tin tưởng chính mình.
Nhìn thấy Lee Sanghyuk bưng địa thịt sống mà bản thân không thích từ phòng bếp đi ra, Bae Junsik cùng Lee Jaewan nắm lấy cơ hội cuối cùng, muốn đưa cậu trở về câu lạc bộ.
Nhưng đã muộn, Han Wangho cách nơi ngủ say của cậu chỉ có một bước chân, mặc dù cậu cũng cảm thấy Lee Sanghyuk không phải hoàn toàn đáng tin cậy, cậu vẫn kiên định lựa chọn Lee Sanghyuk.
Cửa phòng chiếu phim dưới tầng hầm đóng lại, tựa như Han Wangho đóng cửa vào tinh thần với bọn họ, sự việc liên quan đến an toàn tính mạng của Han Wangho, Lee Jaewan và Bae Junsik dùng hết sức lực đập cửa, cuối cùng cũng không nhận được sự hồi đáp của cậu.
"Wangho à, Sanghyuk quan trọng nhưng cũng không thể mặc kệ sống chết của các anh chứ, làm ơn ra ngoài nhìn một chút đi!"
Người cuối cùng bước ra là Lee Sanghyuk giả, giống như vừa thắng một trận lật kèo ngoạn mục, "hắn" tuyên bố với hai người trước mặt: "Wangho nói, em ấy nguyện ý ở lại đây với tôi mãi mãi."
Đây chính là suy nghĩ chân chính trong tiềm thức của Han Wangho, cậu lựa chọn cùng Lee Sanghyuk ngủ say ở chỗ này mãi mãi, không ai có thể đánh thức cậu.
Sự việc phát triển đến bước này, gười duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Lee Sanghyuk, anh hỏi bác sĩ: "Có cách nào để thực hiện không?"
Bác sĩ nghi hoặc hỏi: "Ý cậu là thực hiện điều gì?"
Lee Sanghyuk nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Han Wangho nói: "Wangho muốn ở bên tôi mãi mãi, có cách nào thực hiện không?"
Hiện tại anh cũng không còn cố chấp muốn đánh thức Han Wangho nữa, nếu như Han Wangho không muốn đáp lại bọn họ, điều đó có nghĩa là trong mắt cậu, giấc mơ còn tốt hơn hiện thực.
Nguyện vọng của cậu là, phải mãi mãi ở cùng một chỗ với Lee Sanghyuk, nhưng cũng không thể để cho cậu ôm một ảo ảnh do mình tự tưởng tượng ra mà ngủ, thật đáng thương.
"Tôi cũng muốn mãi mãi ở bên Wangho."
Nếu phải lựa chọn trong tình huống này: "Wangho à, anh sẽ mãi mãi chọn phương án có em ở bên."
Bác sĩ nâng mắt kính nói: "Nói như vậy, đó không chỉ là việc thiết lập kết nối đơn giản nữa. Nếu cậu ấy không muốn phản hồi cậu, cậu sẽ vĩnh viễn ngủ say trong giấc mơ cùng với cậu ấy. Còn đối với cậu ấy, việc cậu là thật hay là người cậu ấy tưởng tượng ra thì không quan trọng. Cậu hiểu ý tôi chứ?"
Lee Sanghyuk gật đầu: "Tôi hiểu, nhưng đối với tôi rất quan trọng."
Kết hợp với đoạn ngoại truyện, có lẽ các bạn đã hiểu rõ. Bản chất đây là một câu chuyện tình yêu rất sâu đậm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro