【15:00】Sau Khi Xuyên Sách, Ta Ôm Chặt Đùi Của Nhân Vật Phản Diện (3)
Editor: Mi_xxx_xx_xxxxxxx_Mi
- Một câu chuyện xuyên không kỳ lạ đầy cảm xúc
- Có thể có sự phi logic, văn phong lộn xộn, mong mọi người thông cảm
Lưu ý: Editor chưa dịch truyện tu tiên bao giờ. Nếu có khái niệm gì sai sót mong mọi người thông cảm
8.
Tiếng hệ thống vang lên một cách đột ngột khi Hàn Vương Hạo và Lý Thanh đang thảo luận về hướng tu luyện của A Lê. Lý Thanh nói rằng nếu Lý Tương Hách không muốn dẫn theo nàng ta, thì để hắn dẫn theo A Lê cũng được. Dù sao Đại sư huynh mỗi thứ đều biết một chút, bản thân hắn thường ngày cũng đều tập luyện một mình, dẫn theo tiểu sư muội cũng không sao.
Hàn Vương Hạo cũng có thể nhận ra ý tứ nhỏ nhoi của Lý Thanh đối với A Lê, nghĩ rằng như vậy A Lê cũng sẽ không làm phiền Lý Tương Hách nữa, đang định gật đầu đồng ý thì tiếng cơ khí của hệ thống đã vang lên trong đầu.
"Ký chủ làm tốt lắm, quan hệ tốt với nhân vật chính, còn giúp đỡ tác hợp nam nữ chính nữa. Quả nhiên không làm ta thất vọng."
Hàn Vương Hạo đột nhiên ngẩn người, cả thân thể đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Thanh rồi nhìn lại mình. Nhớ lại lời của hệ thống, khô khan hỏi một câu:
"Cái gì?"
"Sư đệ?" Lý Thanh thấy Hàn Vương Hạo có chút kỳ lạ, quan tâm hỏi.
Hàn Vương Hạo lắc đầu nói: "Không sao, không sao. Sư huynh, chuyện của huynh và sư muội, ta tuyệt đối tán thành, bây giờ ta có việc gấp, cáo từ."
Tiếng cơ khí của hệ thống dường như mang theo một chút vui vẻ: "Đang nói ngươi làm rất đó đó. Lý Thanh và A Lê gặp nhau thuận lợi, ngươi đã hạn chế được tên phản diện Lý Tương Hách giữa chừng, bọn họ đại khái sẽ theo diễn biến cốt truyện mà tiến triển tốt đẹp. Còn về Lý Tương Hách... lúc hắn hắc hoá, ngươi chỉ cần giúp Lý Thanh tiêu diệt hắn là xong, hoàn thành viên mãn."
"Đợi đã, hệ thống khốn kiếp, ngươi đợi chút." Hàn Vương Hạo không kìm được chửi thề trong đầu, "Ngươi nói ai là nhân vật chính? Lý Thanh? Đại sư huynh là nhân vật chính? Lý Tương Hách là phản diện? Cái gì?"
"..." Hệ thống bỗng nhiên rơi vào trạng thái im lặng chết chóc, một lúc lâu sau mới nói, "Ta chưa nói sao?"
"Ngươi tất nhiên chưa nói! Chưa từng nói!" Hàn Vương Hạo gào lên trong đầu, lại cảm thấy trạng thái tinh thần của mình bây giờ không thích hợp để đi trên đường lớn, đành tìm một chỗ kín đáo ngồi xếp bằng xuống để thiền định, "Ngươi cái gì cũng chưa nói! Ngươi có phải cố ý không!"
"Làm sao ta biết ngươi ngốc đến mức không nhận ra nhân vật chính! Ta rõ ràng đã thiết lập cho ngươi khi xuyên qua lần đầu tiên là gặp ngay nhân vật chính. Ôn hòa nhã nhặn, gia thế tôn quý, thiên phú dị bẩm, người như thế không xứng đáng làm nhân vật chính sao? Không phải là cái tên ai gặp cũng sợ, nhân gian không thuận, tiên đồ không thông, là người ai cũng muốn dùng làm công cụ, tính cách u ám Lý Tương Hách kia?"
Giọng hệ thống mang theo sự giận dữ, có lẽ cũng nhìn lại những gì Hàn Vương Hạo đã làm trong suốt một năm qua, thậm chí còn lục lọi được vài thứ không thể tả nổi, dường như suýt nữa thì tức đến phát điên,
"Các ngươi... các ngươi... ta nói tại sao cốt truyện thế giới này như có điều gì đó kỳ quặc, thì ra là như vậy... thì ra là như vậy... Nhưng Hàn Vương Hạo, ngươi đã bao giờ nghĩ rằng, phản diện chính là phải chết. Ngươi phải giúp nhân vật chính giết hắn, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, làm rối loạn cốt truyện chính, ngươi không chỉ bị kẹt ở đây mà còn bị tiêu diệt ngay lập tức... kể cả ta! Ngươi có biết không! Kể cả ta!"
"Chẳng phải do ngươi ngay từ đầu không nói rõ ràng sao! Hơn nữa, Tương Hách ca rất tốt, đâu có như ngươi nói là tính cách u ám!" Hàn Vương Hạo phản bác.
Hệ thống cảm thấy nói chuyện với Hàn Vương Hạo lúc này đúng là như nước đổ đầu vịt, đang định bổ sung thêm điều gì đó, Hàn Vương Hạo đột nhiên cảm nhận được có người tiến đến gần, lập tức trốn vào rừng trúc bên cạnh, trong đầu cũng bảo hệ thống im lặng.
Là đại trưởng lão và tông chủ. Hàn Vương Hạo nhận ra người đến, thu lại khí tức của mình.
Đại trưởng lão là người lên tiếng trước: "Kẻ kia nâng cao cảnh giới quá nhanh, trước đây khi ở trong lớp, tam trưởng lão đã không thể áp chế được năng lực của hắn, cứ tiếp tục như vậy thì việc của chúng ta sớm muộn gì cũng bị lộ, hay là nhân dịp này, bắt đầu hành động."
Tông chủ vuốt râu, gật đầu nói: "Đúng vậy. Trước đây ta định dùng A Lê làm mỹ nhân kế để dụ hắn sa lưới, kết quả hai người bây giờ không còn khả năng... Nhưng nghe nói hắn và đồ đệ của tam đệ lại rất thân cận, hay, lấy hắn làm con tin."
"Là một ý tưởng hay." Đại trưởng lão cười, "Chỉ tiếc cho tên kiếm tu này... cũng coi như có chút thiên phú."
Tông chủ mỉm cười: "So với đại trận hộ sơn của tông môn, bọn chúng chẳng là gì cả, nếu ta vui vẻ, còn có thể khiến chúng lưu danh muôn đời."
"Tìm được một trận nhãn không dễ dàng. Đừng có lãng phí." Đại trưởng lão cũng cười nói.
Chờ đến khi bọn họ rời đi, Hàn Vương Hạo mới thở phào nhẹ nhõm, trong đầu gọi hệ thống.
Hệ thống vẫn chưa hết giận, vội vàng nói: "Vậy ngươi định xử lý tên phản diện thế nào? Ta biết ngươi không nghe lời khuyên, nhưng vì cốt truyện, vì ngươi có thể phục sinh, bây giờ quay lại giết hắn là lựa chọn tốt nhất."
"Trận nhãn là gì? Đại trận hộ sơn là gì?" Hàn Vương Hạo đột nhiên hỏi, "Ngươi là hệ thống, ngươi phải biết cốt truyện chi tiết. Họ đang nói về thứ gì? Người kia chắc chắn đang nói về Lý Tương Hách, bọn họ định làm gì?"
"Không thể tiết lộ." Hệ thống lúc này không nói gì nữa.
Hàn Vương Hạo lại ném thêm một câu chửi "Hệ thống khống kiếp".
Hệ thống không hài lòng nói: "Ngươi tự mình làm ra chuyện này, đến lúc nếu bị giết chết cùng với phản diện cũng coi như kết cục viên mãn. Hơn nữa, xem ra, cốt truyện chính không có ảnh hưởng gì, ngươi tự lo liệu đi. Động lòng với nhân vật trong sách, ngu ngốc."
9.
Khi Hàn Vương Hạo quay lại sân viện, Lý Tương Hách đã mang cơm tối về, đặt trong đình mới xây ở sân. Nhìn thấy biểu cảm của Hàn Vương Hạo, Lý Tương Hách dịu dàng hỏi có chuyện gì xảy ra.
Hàn Vương Hạo bước tới, nắm lấy tay Lý Tương Hách: "Tương Hách ca, chúng ta rời khỏi đây đi."
"Có chuyện gì vậy?" Lý Tương Hách đầy vẻ nghi hoặc.
"Tông chủ muốn... muốn biến huynh thành trận nhãn. Mặc dù ta không hiểu điều này có nghĩa gì, nhưng họ muốn dùng ta để uy hiếp huynh làm chuyên đó, chắc chắn không phải chuyện tốt. Chúng ta đi ngay bây giờ, đi đâu cũng được." Hàn Vương Hạo gấp gáp nói.
Bị tiêu diệt thì sao? Nếu thật sự có thể cùng cái hệ thống quái dị này bị tiêu diệt, Hàn Vương Hạo cũng chẳng thấy có gì mất mát. Người chết vốn không thể sống lại, cơ hội này ngay từ đầu đã bị phá hỏng, vậy thì để mọi thứ cùng tan tành đi. Y phải bảo vệ Lý Tương Hách, nhất định phải bảo vệ Lý Tương Hách. Dù có là phản diện, hắn tuyệt đối không phải loại phản diện muốn hủy diệt thiên hạ. Nếu không có ai ép hắn, nếu không có ai cố ý hại hắn, thì hắn đâu cần phải đối địch với cả thế gian.
Ánh mắt của Lý Tương Hách đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đôi đũa trong tay cũng đặt xuống: "Ngươi làm sao biết được chuyện này?"
"Ta nghe lén cuộc nói chuyện của bọn họ." Hàn Vương Hạo trả lời, "Tương Hách ca, chúng ta nhanh chóng rời đi."
Lý Tương Hách chỉ cười lạnh, giọng điệu đầy mỉa mai: "Vậy là họ không thể chờ đợi được nữa sao? Hay là ta che giấu không đủ tốt? Nhưng đến đây là hết rồi, nếu bọn họ muốn đi trước một bước, dùng ngươi để uy hiếp ta, vậy ngươi nhanh đi đi, ta sẽ cùng bọn họ cá chết lưới rách. Vương Hạo, nếu bây giờ ngươi đứng về phía bọn họ, họ sẽ không làm khó ngươi đâu, còn chuyện của ta..."
"Huynh có phải đã biết điều gì đó từ lâu rồi không!" Hàn Vương Hạo cắt lời Lý Tương Hách, nhíu mày hỏi, giọng điệu cũng trở nên căng thẳng hơn.
Lý Tương Hách nhìn quanh, phẩy tay bày một trận pháp, sợ rằng có người nghe lén, sau đó mới giải thích với Hàn Vương Hạo:
"Đúng vậy, ta đã biết từ lâu rằng họ muốn biến ta thành trận nhãn của đại trận hộ sơn. Đại trận hộ sơn là trận pháp bảo vệ tông môn, nếu không có trận pháp này, đã sớm có ma tu và những kẻ tu hành mang dã tâm tấn công và tiêu diệt tông môn. Nhưng trận pháp này những năm gần đây có dấu hiệu suy yếu, họ cần phải luyện hóa ta thành trận nhãn để củng cố lại trận pháp... Điều này cũng là điểm yếu mà phụ thân của ta nắm được. Dù sao bọn họ đã tìm kiếm suốt mấy trăm năm mới tìm được một cơ thể thích hợp là ta, nên phụ thân ta có thể dùng sự tồn tại của ta để thương lượng với họ, đổi lấy những linh đan bất tử, những bảo khí vạn cổ vô song.
"Nhưng Vương Hạo, những chuyện này không liên quan gì đến ngươi." Lý Tương Hách dừng lại một chút, rồi nhìn Hàn Vương Hạo ôn nhu cười, "Ta đã biết rõ số phận của mình từ lâu, ngươi là người đầu tiên sau khi ta mất ông bà vẫn muốn ở bên ta, ta không thể để ngươi bị liên lụy."
"Huynh còn nói chuyện liên lụy với ta thử xem!" Hàn Vương Hạo chỉ vào dấu hôn trên cổ mình, tức giận nhìn Lý Tương Hách, "Là ta ngay từ đầu đã bám lấy huynh. Là ta ngay từ đầu đã có ý đồ khác mà tiếp cận huynh. Khi đó huynh không biết gì và không từ chối. Bây giờ huynh bảo ta đi đi? Ta đi đâu? Tại sao ta phải đến nơi không có huynh? Một kẻ phản... Một kẻ dám đối địch với cả tông môn, lại muốn chơi trò bỏ rơi sao?"
Lý Tương Hách nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hàn Vương Hạo, nhất thời cũng bối rối, nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàn Vương Hạo và giải thích: "Ta không cố ý không nói với ngươi, nhưng dù sao..."
"Nhưng ta đã chọn huynh." Hàn Vương Hạo nhìn thẳng vào mắt Lý Tương Hách, "Ta thấy huynh là người tốt nhất thì hyunh chính là tốt nhất. Người khác nghĩ gì về huynh ta không quan tâm. Ta chỉ muốn chúng ta sống thật tốt, sống cuộc đời của chính mình, cái tông môn chết tiệt này, những kẻ chỉ biết lợi dụng huynh, không cần phải liều mạng với họ."
Trận pháp được giải trừ, Lý Tương Hách cúi đầu hôn nhẹ lên môi Hàn Vương Hạo, ôm chặt y vào lòng: "Được, được, ta nghe lời ngươi. Ngày mai chúng ta sẽ đi. Bây giờ có thể ngoan ngoãn ăn cơm được chưa? Thức ăn sắp nguội rồi."
"Chỉ biết ăn."
"Là ta tự tay mang về đấy, Vương Hạo, ngươi ăn một chút đi."
10.
Chỉ là Hàn Vương Hạo không ngờ rằng chưa đến sáng ngày hôm sau sư phụ của mình đã xuất quan,còn sai một tiểu đạo đồng đến tìm y giữa đêm.
Mấy hôm nay Hàn Vương Hạo đều ngủ ở phòng của Lý Tương Hách, bị đánh thức đành phải trèo qua hậu viện để trở về phòng. Y vội vàng khoác một chiếc áo rồi theo tiểu đạo đồng đến đại sảnh. Vừa đến đã phát hiện đèn đuốc sáng trưng, không chỉ có một mình sư phụ mà cả tông chủ và một loạt các trưởng lão đều có mặt, dường như tất cả đang chờ y đến.
Cửa sau lưng đột nhiên đóng sầm lại. Hàn Vương Hạo liền nhận ra có điều gì đó không ổn. Sư phụ của hắn lạnh lùng nhìn hắn, cầm thanh trường kiếm bước tới trước mặt, trầm giọng hỏi:
"Trước khi ta bế quan đã dặn dò ngươi thế nào. Theo sát Lý Tương Hách, báo cáo mọi tin tức về việc tu hành của hắn, vậy mà ngươi lại 'theo sát' hắn như thế này sao?"
"Sư phụ?" Hàn Vương Hạo nhìn vị lão nhân đã nuôi dưỡng mình từ nhỏ, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó. Nhưng khi y định vùng vẫy thì phát hiện mình không thể cử động, chỉ có thể đứng im để trường kiếm của sư phụ giáng xuống.
——"Tên đó đã đốt sạch hoàng thành của cha mình, chuyện như vậy mà lại có thể bị giấu kín, chúng ta sơ suất ở đâu?"
——"Không sao, chỉ cần hắn đồng ý trở thành trận nhãn, mọi thứ chúng ta làm đều xứng đáng."
——"Nguyện tông môn vạn thuở không diệt, chúng ta sẽ cùng nhau đạt được tiên vị."
Khi Hàn Vương Hạo tỉnh lại liền ngửi thấy một mùi máu tanh nồng nặc. Người gọi tên y là Đại sư huynh Lý Thanh, còn người đang đỡ lấy y là Tiểu sư muội A Lê. Họ hiện đang ở trong một hang động, bên trong còn có không ít đệ tử bị thương.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Hàn Vương Hạo hỏi. Nhìn thấy Hàn Vương Hạo tỉnh lại, Lý Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt có chút phức tạp.
Hắn liếc nhìn những sư đệ bị thương phía sau, rồi thở dài: "Tứ sư đệ bị bắt vì phá vỡ cân bằng nhân gian. Trước khi bị bắt, cậu ấy đã giao chiến với sư phụ và các vị trưởng lão, nhiều đệ tử bị ảnh hưởng, sư phụ đã dẫn ta đưa mọi người đến đây. Họ dường như đang cố gắng sửa chữa trận pháp hộ sơn, và như một hình phạt, tứ sư đệ phải dùng linh lực của mình để hỗ trợ họ."
"Vậy tại sao ta lại ở đây?" Hàn Vương Hạo lập tức tỉnh táo hơn. Y nhớ mình đã bị sư phụ đánh ngất bằng kiếm, có lẽ họ định dùng mạng sống của y để mặc cả với Lý Tương Hách. Nhưng nếu y đang ở đây, điều đó có nghĩa là...
"Là tứ sư đệ mang đệ đến đây và giao cho ta..." Ánh mắt Lý Thanh tràn đầy bi thương, "Cậu ấy bị thương rất nặng nhưng đã dặn ta nhất định phải chăm sóc đệ. Đợi khi trận pháp được sửa xong, đệ có thể chọn ở lại tông môn hoặc rời đi. Nhưng ta nghĩ, cậu ấy muốn đệ rời đi."
"Thật là hồ đồ." Hàn Vương Hạo nghiến răng nói. Y đảo mắt nhìn quanh và thấy thanh kiếm của mình nằm trong góc. Hàn Vương Hạo lập tức chộp lấy nó và lao ra khỏi hang.
Lý Thanh vội gọi với theo: "Sư đệ, nếu đệ đến đó bây giờ, đệ sẽ phá hỏng trận pháp."
"Họ muốn luyện hóa Tương Hách ca thành trận nhãn, luyện hóa, linh hồn bị giam cầm trong trận pháp, bị tra tấn mãi mãi, vĩnh viễn không thể siêu sinh, ngươi có hiểu không!" Hàn Vương Hạo gầm lên rồi lao thẳng về phía tông môn.
Tên ngốc này! Tên ngốc này!
Y không dám nghĩ xem Lý Tương Hách đã phải trải qua những gì khi nhìn thấy y trong tay đám người kia, hay những điều kiện mà Tương Hách đã phải chấp nhận để đổi lấy sự tự do cho mình. Hàn Vương Hạo chỉ cảm thấy tim mình cực kỳ đau đớn.
Dù hắn có là nhân vật phản diện, hay hệ thống có nói hắn là nhân vật phản diện, dù tất cả mọi người xem hắn là công cụ, là ác ma, là kẻ đối lập với cả thiên hạ, nhưng trong mắt Hàn Vương Hạo, Lý Tương Hách chỉ là người y yêu, và cũng là người yêu y.
Cả ngọn núi đã bị bao phủ bởi sắc đỏ của máu, khắp nơi là những thi thể của các tu sĩ nằm rải rác. Hàn Vương Hạo xông thẳng vào kết giới, nhìn thấy đám người đang đối đầu trên không trung phía trên đại sảnh. Một vài trưởng lão, sư phụ hắn, và cả tông chủ đều vẫn còn sống, trước mặt họ là Lý Tương Hách, toàn thân bị bao bọc bởi vô số trận pháp và những ngọn lửa đen đỏ đang cháy rực. Bộ quần áo mà Lý Tương Hách đang mặc vẫn là bộ mà Hàn Vương Hạo đã chọn mua cho hắn, giờ đã nhuốm đầy máu, cơ thể còn bị cắm nhiều mũi tên.
Khi mọi người thấy Hàn Vương Hạo xông vào, ngoài Lý Tương Hách, tất cả đều khinh thường cười nhạt, chế giễu sự yếu đuối của hắn, ngay cả người mà hắn yêu cũng có thể thấy được sự suy sụp của hắn.
"Tương Hách ca!" Hàn Vương Hạo gọi to, lập tức phi kiếm bay đến bên cạnh Lý Tương Hách, giận dữ nhìn tất cả mọi người trước mặt. Lý Tương Hách liếc nhìn Hàn Vương Hạo, rồi nhìn đám tu sĩ trước mặt, yếu ớt nói: "Thả cậu ấy ra, ta sẽ nuốt trận nhãn."
"Chúng ta có thả hay không, ngươi cũng chỉ có một con đường này thôi." Tông chủ cười nói, rồi lấy ra một ngọn hồn hỏa từ ống tay áo, ném về phía Lý Tương Hách,
"Sớm làm vậy có phải tốt không, còn giả vờ đạo lữ tình thâm làm gì. Vương Hạo, nếu bây giờ ngươi quay đầu, mọi chuyện sẽ được xóa sạch, ngươi vẫn là đệ tử của tông môn chúng ta, thế nào?"
"Thế nào cái rắm." Hàn Vương Hạo lúc này cũng không còn quan tâm đến hình tượng nữa, lập tức nắm lấy tay Lý Tương Hách, ngăn anh nuốt hồn hỏa,
"Tương Hách ca, hyunh phải bình tĩnh, tuyệt đối không được nuốt, ngọn hồn hỏa này sẽ cắt đứt luân hồi của hyunh, linh hồn của hyunh sẽ vĩnh viễn bị tra tấn, không thể nào siêu sinh. Tuyệt đối không được!"
"Vương Hạo, nghe lời...Ta đã thua rồi." Lý Tương Hách trông thật sự rất yếu ớt, mặt mày tái nhợt, hắn vỗ nhẹ tay Hàn Vương Hạo, cố nặn ra một nụ cười,
"Vương Hạo, hãy sống tiếp, bất kể thế nào, dù quên ta hay hận ta, ngươi cũng phải sống thật tốt, mọi thứ không tồi tệ đến mức không thể cứu vãn."
"Ngươi điên rồi, ngươi dừng lại cho ta!" Hàn Vương Hạo còn muốn ngăn cản, nhưng phát hiện mình không thể cử động, trên cổ tay xuất hiện một dấu ấn pháp trận, là thứ mà Lý Tương Hách vừa mới vẽ lên người y. Hàn Vương Hạo trơ mắt nhìn Lý Tương Hách nuốt ngọn hồn hỏa, sau đó hắn mỉm cười nhìn đám người trước mặt: "Vậy các ngươi, đừng hối hận."
Cả người Lý Tương Hách bùng nổ một luồng năng lượng đáng sợ, một pháp trận đen kịt kèm theo ánh sáng màu máu, lấy hắn làm trung tâm không ngừng mở rộng. Hàn Vương Hạo bị bao bọc trong một kết giới, nhìn thấy ngọn lửa đen đỏ trên người Lý Tương Hách càng lúc càng bùng lên dữ dội, như muốn nuốt chửng lấy chủ nhân của nó.
Tông chủ lập tức biến sắc, run rẩy nói: "Tử trận, ngươi dùng bản thân và trận nhãn của hộ sơn đại trận để hiến tế kích hoạt tử trận, ngươi học trận pháp này từ đâu, linh hồn ngươi chắc chắn sẽ tan thành mây khói!"
"Dù sao cũng chết, ta tại sao không thể chết một cách oanh liệt?" Lý Tương Hách lạnh lùng nói, nhìn đám người trước mặt đang đứng bất động, "Sao không chạy? Chạy đi. Không phải muốn ta dùng mạng để bảo vệ tông môn sao? Không phải muốn dùng một tờ giấy hiệp ước để buộc chặt ta sao? Không phải muốn dùng tính mạng của người ta yêu để uy hiếp ta sao?"
"Sao không động đậy? Các ngươi lợi dụng ta lâu như vậy, còn muốn chết trong tay ta, có phải cảm thấy rất không cam tâm không?"
"Yên tâm, trong phạm vi nghìn dặm đều nằm trong sự khống chế của tử trận, sẽ có người cùng các ngươi xuống địa ngục."
Hàn Vương Hạo lúc này mới thực sự hiểu ý nghĩa của từ "phản diện" mà hệ thống đã nói. Lý Tương Hách trước mặt y đã không còn là người mà y từng biết nữa. Hắn đã trở nên điên cuồng, muốn giết sạch tất cả những kẻ đã hãm hại mình, không màng đến hậu quả, không quan tâm đến phương thức, chỉ cần chúng chết đi, còn lại mọi sinh linh vô tội khác không quan trọng sống chết.
Hàn Vương Hạo gọi tên Lý Tương Hách, nhưng hắn dường như không nghe thấy, bước đi như một ngọn lửa tiến tới các tu sĩ trước mặt, bóp nát bọn họ như bóp nát những con kiến. Nhưng mỗi khi giết chết một người, sự hiện hữu của hắn cũng trở nên mờ nhạt hơn, như thể hắn sinh ra chỉ để giết chóc và trả thù, và khi mọi chuyện kết thúc, thời gian của hắn cũng đến hồi kết.
"Sư đệ!" Hàn Vương Hạo cúi đầu, nhìn thấy Lý Thanh dẫn theo A Lê đứng ở cửa đại sảnh, lo lắng nhìn lên bầu trời, "Đã có mấy ngôi làng bị... Ngươi mau khuyên Lý Tương Hách, dù cho tông môn có làm điều ác, nhưng những người vô tội không nên bị liên lụy."
"Các ngươi, những nhân vật chính quả nhiên có lòng nhân từ vô hạn, ta thật sự có chút ghen tị." Hàn Vương Hạo thở dài, rút kiếm của mình ra. Từ khi xuyên không tới đây, y chưa bao giờ dùng kiếm này chống lại kẻ thù, nhiều nhất chỉ rút ra khi cùng Lý Tương Hách hoặc các đệ tử khác so tài.
Nhưng lần này y cần ngăn cản Lý Tương Hách, Hàn Vương Hạo không muốn nhìn thấy đối phương thực sự sa vào ma đạo, cũng không muốn thấy hắn gây ra cảnh sinh linh đồ thán. Y dùng kiếm phá vỡ trận pháp mà Lý Tương Hách đã đặt lên mình, rồi từng bước kiên định bước tới hắn trong không gian do Lý Tương Hách kiểm soát.
"Vương Hạo, nghe lời ta." Lý Tương Hách nhìn người trước mặt, "Ta sẽ đặt thêm một lớp kết giới, nếu không ngươi sẽ chết."
"Còn hyunh thì sao?" Hàn Vương Hạo hỏi, "Gây ra một trận đại nạn cho nhân gian, giết sạch tất cả những người được tông môn bảo hộ, sau đó mang tiếng xấu nghìn đời, hồn phi phách tán? Ta phải đứng nghe người ta mắng chửi hyunh hàng nghìn năm? Như vậy có phải là quá độc ác với ta rồi không?"
"Tử trận đã khởi động, không thể dừng lại." Lý Tương Hách giải thích, nhìn ngọn lửa linh hồn đang cháy ở vị trí trái tim mình, mở miệng, nhưng vẫn không thể nói ra lời cuối cùng.
"Trừ khi phá được trận nhãn, đúng không?" Hàn Vương Hạo buông kiếm, lơ lửng trên không, từ từ tiến gần Lý Tương Hách, cảm nhận ngọn lửa đang cháy trên người hắn, rất nóng, rất đau, giống như cuộc đời phản diện bị gán vào hắn vậy, không ai quan tâm, không ai để ý.
"Tại sao không ngăn cản ta?" Hàn Vương Hạo cười, nâng mặt Lý Tương Hách, ra hiệu cho hắn hôn mình. Cuối cùng nhận ra đối phương có lẽ không thể cử động, chỉ có thể tự mình kiễng chân cắn nhẹ vào môi hắn.
"Vì ta nghe lời ngươi. Ta đã nói rồi, hôm nay ta sẽ đi cùng ngươi, đều nghe theo ngươi." Lý Tương Hách nói, ánh mắt dịu dàng nhìn Hàn Vương Hạo. Hàn Vương Hạo khẽ cười, nhẹ nhàng nói một tiếng "Kẻ ngốc".
Y ôm chặt Lý Tương Hách, tay làm kiếm chỉ, thanh kiếm lơ lửng lao thẳng về phía hai người, trong một mảng màu máu, chính xác xuyên qua hai trái tim.
"Lý Tương Hách, ta yêu huynh."
"Ta cũng yêu ngươi, Vương Hạo."
Tử trận bắt đầu tan biến, hai người trên không trung cũng hóa thành những mảnh vụn đen bay đi, chỉ để lại một thanh kiếm rơi thẳng xuống trước mặt Lý Thanh. A Lê bên cạnh đã khóc nức nở, nắm chặt tay Lý Thanh mà khóc. Lý Thanh nhặt lên thanh kiếm, trên đó có hai vệt đen đỏ, giống như một phong ấn, phong ấn hai linh hồn đã mất, nhưng họ là những linh hồn tự do và dũng cảm.
"Chúng ta đi đón các sư đệ về." Lý Thanh nói, "Hộ sơn đại trận, chúng ta không cần. Chúng ta sẽ dùng thực lực của mình để lập môn phái, tuyệt đối sẽ không hy sinh bất cứ ai. Tứ sư đệ, ngũ sư đệ, ta, Lý Thanh, sẽ mãi mãi nhớ đến các ngươi, mãi mãi."
11.
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ Ôm chặt đùi nhân vật chính, thiện cảm với nhân vật chính chỉ kém nữ chính】
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ Thông quan cốt truyện】
【Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ ẩn......với......tình yêu......】
【Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng, phục sinh, chữa trị nhanh chóng】
【Chúc mừng ký chủ nhận được phần thưởng, khôi phục trí nhớ, bảo lưu ký ức】
Hàn Vương Hạo từ từ tỉnh dậy, thấy mình nằm trong một phòng bệnh, xung quanh là đủ loại máy móc, bên cạnh là một y tá đang kiểm tra phòng.
"Cậu tỉnh rồi? Thật là tuyệt vời, đúng là kỳ tích! Tôi sẽ đi tìm bác sĩ ngay, cậu chờ một chút nhé." Y tá vui vẻ nói, rồi nhanh chóng rời đi.
Hàn Vương Hạo cảm thấy đầu mình đau nhức, cơn đau do bị chậu hoa rơi trúng giờ mới kéo tới. Nhưng y vẫn còn sống, thực sự vẫn còn sống. Nếu không phải đầu đau nhức thế này, Hàn Vương Hạo thật sự muốn bật dậy khỏi giường mà nhảy cẫng lên vui mừng.
Hệ thống này đúng là thành thật, không tệ, lần sau có thể cho nó một đánh giá tốt... không không, tốt nhất là không cần có lần sau.
Bác sĩ bước vào, kiểm tra sơ qua, cũng thấy ngạc nhiên vì Hàn Vương Hạo có thể hồi phục nhanh chóng như vậy trong vòng một ngày, liền lập tức chuyển hắn vào phòng bệnh thường. Hàn Vương Hạo mới nhận ra phía sau bác sĩ là gia đình mình, cha mẹ và anh trai đều có mặt, bên cạnh anh trai còn có một người, khuôn mặt có vẻ quen thuộc, nhưng hắn không nhớ rõ đó là ai.
Sau khi nói chuyện xong với gia đình, Hàn Vương Hạo bảo họ đi ăn cơm và làm thủ tục. Trong phòng bệnh chỉ còn lại người đàn ông quen thuộc kia và Hàn Vương Hạo, người không thể cử động. Người đàn ông bước tới giường Hàn Vương Hạo, cười hỏi:
"Thật sự không nhận ra sao?"
"Anh... Anh là..." Hàn Vương Hạo cố gắng suy nghĩ, rồi mở to mắt, thử hỏi, "Tứ sư huynh? Tương Hách ca?"
"Xem ra cũng nhớ ra được một nửa rồi." Lý Tương Hách cười, khuôn mặt mệt mỏi vì thức trắng đêm của hắn như tan biến khi thấy Hàn Vương Hạo tỉnh lại, "Không sao, Vương Hạo, những ngày sau này chúng ta sẽ từ từ nhớ lại."
"Khi ta cuối cùng dùng kiếm đâm vào ngực hyunh, hyunh có đau không?" Hàn Vương Hạo hỏi.
"Đau. Nhưng khi thấy trước mắt là Vương Hạo, dường như mọi thứ cũng không quan trọng nữa." Lý Tương Hách cười cười nghe Hàn Vương Hạo vẫn gọi hắn như lúc trong sách, cúi xuống hôn lên môi Hàn Vương Hạo, "Lần này anh có thể chủ động hôn Vương Hạo rồi. Đợi em khỏe lại, anh sẽ từ từ kể mọi chuyện cho em."
"Được." Hàn Vương Hạo cười. Mặc dù rất kỳ lạ vì người trong sách lại tồn tại trong thực tế, nhưng không hiểu sao, y biết rằng người này chính là Lý Tương Hách trong sách, chính là người mà mình yêu.
Dù sao thì, chỉ cần đối phương là người trong lòng mình, cho dù ở đâu cũng không phải là điều khó, đúng không?
12.
Tôi tên là Lý Tương Hách, chủ của một quản lý quán cà phê bình thường, cửa tiệm nằm ở tầng một trong một tòa nhà văn phòng.
Gia đình tôi không mấy hạnh phúc, từ nhỏ cha mẹ đã rời bỏ tôi, đến nay không rõ tung tích. Bà nội dùng một cửa hàng tiện lợi nhỏ nuôi tôi khôn lớn. Sau khi tôi vào đại học, bà đã cho thuê cửa hàng đó để tôi có tiền mở quán cà phê này. Mỗi khi rảnh rỗi, bà lại đến giúp hoặc mang đến cho tôi một bữa trưa. Quán chỉ bận rộn vào một số giờ nhất định, những lúc nhàn rỗi, tôi thích ngồi sau quầy đọc sách, cuộc sống tuy bình thường nhưng đầy đủ.
Tôi không nhớ rõ lần đầu tiên gặp vị khách hàng xinh đẹp ấy là khi nào, chỉ nhớ lần đầu tôi để ý đến em là khi em cười nói với đồng nghiệp, có lẽ phát hiện tôi đang nhìn, em xoay đầu lại, cầm cốc cà phê, nhìn tôi rồi mỉm cười nói:
"Cà phê của anh chủ quán rất ngon."
Em thật sự rất xinh đẹp, khi cười lại càng rực rỡ, so với em, những đồng nghiệp xung quanh chẳng khác gì những con mực.
Sau đó, tôi thường xuyên bắt gặp em trong đám đông, em cũng luôn nở nụ cười đẹp đẽ với tôi. Tôi không biết cảm giác này có phải là thích, là yêu không, chỉ biết rằng mỗi ngày đợi em xuất hiện đã trở thành thói quen, đặt thêm chút bánh ngọt bên cạnh cà phê của em cũng trở thành một phần của cuộc sống. Mỗi khi em đến lấy cà phê, ánh mắt em lại lộ vẻ ngạc nhiên, rồi mỉm cười nói "Cảm ơn anh," sau đó vẫy tay chào và bước ra cửa.
Tôi nhìn theo bóng lưng em, cảm giác như cả bóng lưng ấy cũng mang theo một khung cảnh đẹp đẽ. Tôi không biết tên em, và cũng chưa bao giờ nói chuyện gì khác với em. Chỉ là mỗi lần nhận cà phê từ tay tôi, em lại nở nụ cười đẹp đẽ, như mọi lần.
Đến tận một buổi trưa khi bà nội đến đưa bữa trưa, tôi mới thực sự biết đến em. Hôm đó em đến mua cà phê vào khoảng hơn một giờ, sắc mặt không được tốt, trông như vừa mới thức dậy. Sau khi gọi đồ uống, em ngồi xuống một chiếc ghế sofa. Khi tôi đang pha cà phê, bà nội mang bữa trưa đến. Bà nhìn thấy em đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Khi tôi làm xong cà phê, đã thấy em và bà nội trò chuyện vui vẻ. Tôi có chút ngỡ ngàng, nhưng vẫn đem cà phê và chiếc bánh nhỏ ra, đặt lên bàn trước mặt em và nói:
"Cà phê của cậu đây."
Em ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt như ánh lên sự tinh nghịch của một loài vật nhỏ đáng yêu, ánh nhìn theo từng động tác của tôi, dương như lấp lánh. Những lời muốn hỏi đột nhiên bị nghẹn lại, tôi chỉ cảm thấy tai mình nóng lên, vô thức đứng thẳng và quay mặt đi:
"Cứ tự nhiên."
"À, cảm ơn." Em mỉm cười nói với tôi, rồi vẫy tay chào bà nội: "Bà ơi, vậy hẹn gặp lại lần sau nhé."
"Được rồi, tạm biệt, Tiểu Vương Hạo." Bà nội cũng mỉm cười vẫy tay.
Tôi chờ đến khi treo biển nghỉ tạm, rồi mới ngồi xuống bên cạnh bà: "Vị khách kia... bà quen à?"
Bà nội cười, lấy ra bữa trưa đã chuẩn bị cho tôi từ trong túi: "Cháu không nhớ à? Hồi tiểu học thằng bé còn thường đến cửa hàng ngồi làm bài tập với cháu mà, mỗi lần mua đồ cháu đều lén giấu kẹo cho thằng bé, quên rồi à?"
Tôi mới nhớ lại rằng, hồi tiểu học đúng là có một cậu bé thường đến cửa hàng tiện lợi của bà tôi. Em ấy rất đáng yêu, học cùng trường với tôi nhưng kém tôi vài lớp. Mẹ của em còn mở một tiệm đồ chiên rất ngon, đôi khi em ấy còn mang đến cho tôi vài món khi tôi đang phụ giúp trong cửa hàng.
Tôi không chủ động hỏi tên em, chỉ khi nghe bạn bè gọi em là "Hàn Vương Hạo" thì tôi mới bắt đầu ghi nhớ ba chữ này. Lần sau khi em đến mua đồ ăn vặt, tôi nhân cơ hội hỏi tên em ấy viết như thế nào. Em ấy mỉm cười và viết từng nét trong lòng bàn tay tôi. Lòng bàn tay tôi cảm thấy hơi ngứa, nhưng cảm giác được em nắm tay và viết chữ lại khiến tôi thấy rất vui. Sau khi em ấy viết xong tên mình, em hỏi tôi có nhớ chưa. Tôi gật đầu và nói rằng tôi đã nhớ, "Hàn Vương Hạo". Em gật đầu, mở bàn tay của mình ra và mỉm cười nói: "Vậy anh cũng viết tên mình cho em đi."
Tôi không ngần ngại, nhẹ nhàng nắm lấy tay em và chậm rãi viết "Lý Tương Hách".
Hồi cấp hai, tôi vẫn đến cửa hàng giúp đỡ, chỉ là Hàn Vương Hạo ít đến hơn. Em ấy nói rằng em không thể tiếp tục học cấp hai ở đây, anh trai em đã mua nhà ở một thành phố khác, gia đình em sẽ chuyển đến đó, có thể sau này sẽ không trở về nữa.
Tôi không nhớ mình đã nói gì, thậm chí hình ảnh em ra đi cũng mờ nhạt. Một đứa trẻ tiểu học có thể để lại kỷ vật gì chứ? Ở tuổi đó, thậm chí còn chưa thể gọi là thanh xuân, ngay cả tên em viết trong lòng bàn tay tôi cũng đã dần dần phai nhòa theo ký ức.
Tôi nghĩ em ấy chắc chắn đã nhận ra tôi từ lâu, nhưng tôi lại không nhận ra em. Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy hối tiếc, tự nhủ rằng lần tới em đến, tôi nhất định phải mở lời trước. Nhưng qua mấy ngày liền, tôi vẫn không thấy bóng dáng Hàn Vương Hạo đâu. Cho đến một cuối tuần nọ, khi tôi sắp đóng cửa hàng thì nghe thấy tiếng mở cửa. Hàn Vương Hạo xuất hiện ở cửa, trông còn mệt mỏi hơn lần trước, cố gắng nở một nụ cười với tôi: "Anh, cho em một ly Americano đá nhé?"
Lúc đó tôi mới biết lãnh đạo của em đã bắt nạt em trong công việc. Thực ra, em không phải là người dễ chịu đựng mọi thứ, thậm chí em còn rất quyết đoán trong công việc. Em vốn làm việc ở một thành phố khác, nhưng do công ty điều chuyển nhân sự, em mới quay về đây. Sau khi đến đây, em cũng thể hiện được năng lực tốt, chính vì vậy mà em bị nhắm đến, trong môi trường mới phải làm thêm giờ suốt đêm rất nhiều.
"Anh sẽ không nghĩ rằng em quay lại tìm anh chứ." Hàn Vương Hạo cầm ly cà phê, nhìn tôi, "Nhưng gặp lại anh Tương Hách đúng là một điều rất may mắn, em có thể tạm trốn ở đây một chút."
Tôi không nhịn được mà xoa đầu em ấy, em cũng tự nhiên dựa vào vai tôi. Giống như lúc em còn nhỏ, cầm bài kiểm tra không đạt điểm cao, ủy khuất mà nhờ tôi ký tên giùm. Sau một lúc lâu, tôi bất giác hỏi:
"Vương Hạo có muốn đổi công việc không?"
"Haha, anh Tương Hách đúng là làm chủ quán, không biết nỗi khổ của việc tìm việc." Hàn Vương Hạo cười gượng, uống một ngụm cà phê.
"Nhưng mỗi ngày Vương Hạo bị dày vò thế này..." Tôi suy nghĩ một chút rồi tiếp tục, "Nếu Vương Hạo muốn, em có thể nghỉ việc và tạm thời làm việc tại quán của anh. Anh sẽ trả lương cho em, cho đến khi em tìm được công việc mới."
Hàn Vương Hạo đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, rồi vui mừng nhìn tôi, cười hỏi: "Thật không? Anh Tương Hách không được nói dối đâu nhé."
Tôi sẽ không nói dối, tôi chỉ mong có thể nhìn thấy Hàn Vương Hạo 24 tiếng mỗi ngày — dĩ nhiên tôi không nói ra điều này, chỉ gật đầu và nói: "Tất nhiên, anh lúc nào cũng hoan nghênh em."
Chúng tôi đã trao đổi liên lạ, hình đại diện của em là năm chú mèo rất đáng yêu, theo như em nói thì là mèo em nuôi, lần sau có thể dẫn tôi đi xem. Thời gian sau đó, em vẫn ít khi đến quán cà phê, nhưng nhiều chuyện cũng có thể nhắn tin cho tôi qua điện thoại. Tôi hỏi em khi nào có thể đến làm việc tại quán của tôi, em nói còn một công việc cần hoàn thành, chắc cần khoảng một tháng nữa, sau khi hoàn thành và nhận được phần thưởng, em sẽ nộp đơn từ chức.
Tôi đã đợi một tháng rưỡi, cuối cùng cũng đợi được em ấy tươi cười chạy đến quán cà phê của tôi, vui vẻ thông báo rằng ngày mai em sẽ nộp đơn từ chức. Tôi cũng rất vui, lấy ra một chiếc tạp dề nói với em:
"Anh đã đặt riêng cho em một bộ đồng phục."
Hàn Vương Hạo chê là nó quê mùa nhưng vẫn lấy ra ướm thử, lẩm bẩm: "Nhưng mà ở bên cạnh anh Tương Hách thì mặc gì cũng được mà."
Sáng hôm sau, tôi thấy em ló đầu từ cửa quán, bước vào và nói rằng em giúp đồng nghiệp mua cà phê lần cuối cùng. Tôi gật đầu đồng ý, tốc độ pha cà phê nhanh hơn rất nhiều, gói gọn gàng đưa cho em. Khi Hàn Vương Hạo nhận cà phê, tôi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay em, những lời tình cảm định nói ra lại bị nghẹn lại, chỉ có thể nhìn em với ánh mắt đăm chiêu, rồi từ từ buông tay ra, chậm rãi nói:
"Vậy, mau quay lại nhé."
Hàn Vương Hạo vẫy tay chào ra cửa, tôi cũng trở lại quầy, có chút lo lắng chờ em mang đồ cá nhân trở về. Nhưng ngay sau đó, tôi nghe thấy một tiếng va chạm lớn ngoài đường kèm theo tiếng hét. Tôi không kịp nghĩ gì, nỗi sợ hãi bất ngờ khiến tôi lao ra đường, quay đầu lại thì thấy không xa chỗ đó là cà phê đổ vung vãi trên mặt đất, mảnh vỡ của chậu hoa rải rác khắp nơi, Hàn Vương Hạo nằm đó, đầu đầy máu.
Đầu óc tôi trống rỗng, cơ thể khiến tôi chạy đến bên cạnh em nhưng lại đứng ngây ra tại chỗ, cho đến khi những người xung quanh liên tục giục tôi gọi cấp cứu thì tôi mới tỉnh lại, vội vàng bấm số, lộn xộn chạy theo nhân viên y tế lên xe cứu thương.
Tôi luôn nắm tay Hàn Vương Hạo cho đến khi em được đẩy vào phòng cấp cứu. Nhân viên y tế có lẽ nghĩ rằng tôi là người yêu của cậu, liên tục an ủi tôi rằng bác sĩ có thể sẽ làm hết sức để cứu mạng người yêu tôi. Tôi không phản bác, chỉ ngây ngốc ngồi bên ngoài phòng cấp cứu.
Không biết đã bao lâu, cũng không biết tôi đã ký bao nhiêu giấy tờ do bác sĩ đưa tới, Hàn Vương Hạo cuối cùng cũng được đẩy ra với cơ thể đầy kim tiêm và ông dẫn. Bác sĩ bảo tôi liên lạc với gia đình em, nói rằng các dấu hiệu sinh tồn của bệnh nhân vẫn còn rất yếu, chỉ có thể tiếp tục theo dõi trong phòng chăm sóc đặc biệt, nếu trong thời gian này không tỉnh lại, có thể...
Gia đình em ấy từ thành phố bên cạnh vội vàng đến. Đợi đến khi họ đến nơi, thần kinh căng thẳng của tôi mới có thể thả lỏng một chút, cả người như mất hết sức lực, ngã quỵ xuống sàn hành lang. Lúc đó tôi mới nhận ra trên người mình vẫn còn dính máu, thậm chí vẫn đang mặc chiếc tạp dề của quán cà phê, trông tôi chắc hẳn là rất thảm hại.
Cùng với sự mệt mỏi là nỗi hối hận tràn đầy, nếu tôi không do dự mà giữ em lại, Hàn Vương Hạo sẽ không bị chậu hoa đó đè trúng; nếu tôi có thể nói hết những điều tôi muốn nói, em sẽ không bị thương nặng như vậy. Nếu tôi pha cà phê chậm hơn một chút, nếu tôi có thể đi cùng em đến cửa công ty thì sao? Nếu như...
"Có hối hận không?"
Một giọng nói cơ học lạnh lùng vang lên trong đầu tôi. Tôi chợt nhận ra mình đang ở trong một nơi tối đen, ngoài việc có thể nghe thấy giọng nói này, dường như tôi đã mất đi mọi cảm giác. Giọng nói đó cho biết nó là một hệ thống, cần phải hấp thụ một số cảm xúc của con người để tồn tại, và cảm xúc của tôi rất hữu ích đối với nó, nên nó quyết định cho tôi một cơ hội để cứu Hàn Vương Hạo. Tôi lập tức đồng ý, miễn là có thể cứu được Hàn Vương Hạo, tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ.
Hệ thống dường như suy nghĩ một lúc, sau một thời gian mới chậm rãi lên tiếng:
"Ta đã thay đổi ý định. Cảm xúc hiện tại của ngươi không đủ để thỏa mãn ta. Ta sẽ sắp xếp cho các ngươi xuyên không vào một thế giới trong sách, ở thế giới này, chỉ cần người mà ngươi yêu có thể yêu ngươi, thì ta sẽ cứu sống cậu ta như một phần thưởng, thế nào?"
"Được." Tôi đáp lại, "Vậy thân phận của chúng tôi... có liên quan đến cốt truyện trong sách không?"
"Đúng vậy, thân phận của hai người sẽ được tạo ngẫu nhiên, mối quan hệ giữa hai người sẽ không quá xa cách. Tuy nhiên... ta chỉ giữ lại ký ức của người ngươi muốn cứu, còn ký ức của ngươi sẽ bị xóa, chỉ giữ lại tính cách và ngoại hình tương ứng. Dù vậy, ngươi vẫn tự tin rằng mình có thể cứu được cậu ta sao?" Giọng nói cơ học của hệ thống dường như có chút chế nhạo, nhưng cũng pha lẫn một chút mong đợi, "Dù sao ngươi cũng không có sự lựa chọn nào khác, ta đã thiết lập mọi thứ rồi. Hãy thể hiện thật tốt."
Liệu có thành công không? - Tôi tự hỏi trước khi ý thức bị nuốt chửng.
Sẽ thành công thôi. - Tôi lại tự trả lời.
Dù sao em ấy cũng đã từng nói rằng, gặp được tôi là một điều may mắn.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro