11
Han Wangho không có thói quen xấu là nghe lén người khác nói chuyện. Cậu cũng không muốn bị cuốn vào những chuyện rắc rối như thế này.
Từ lúc tỉnh lại, Han Wangho đã cố gắng tìm cách để trốn thoát.
Nhưng...
Con báo đã mất kiểm soát.
Nó kéo cậu chạy như điên, đến trước cánh cửa này. Han Wangho nhìn những vật trang trí dọc đường hầu hết đều đã thay đổi. Nếu thật sự phải rời đi, chỉ dựa vào những ký ức trước đây, chắc chắn cậu sẽ không thể chạy thoát.
Dù sao thì cũng chỉ có thể đi theo con báo. Lùi một vạn bước mà nói, tinh thần thể của mình cũng không thể hại mình được.
Nhưng lần này, thật sự là muốn hại chết cậu rồi.
Han Wangho cắn răng muốn rời đi, nhưng con báo lại dùng đầu đẩy cánh cửa phòng họp ra. Nó lắc đầu, liền chạy thẳng vào trong.
——
"Cậu nói vậy là có ý gì?" Lee Sanghyuk ngồi trên ghế, hơi nheo mắt lại.
"Nghĩa đen thôi." Lee Yechan nhún vai, "Lính gác hắc ám."
Không cần sự hỗ trợ từ dẫn đường, đồng thời mức độ nguy hiểm lại cực cao. Trong đầu Sanghyuk nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa đằng sau thuật ngữ này.
Không cần dẫn đường.
"Hơn nữa, anh à, anh oan uổng cho em quá." Lee Yechan triệu hồi hình chiếu của con nai trắng, "Em đã có lính gác rồi. Đừng đổ oan cho em nữa."
Lee Sanghyuk cảm nhận được một luồng dao động tinh thần ổn định khác từ phía Lee Yechan, nhưng trên người anh lại truyền đến cảm giác nặng nề quen thuộc.
Thấy một bóng hình lướt qua sau lưng Lee Sanghyuk, Lee Yechan sợ hãi nhảy dựng lên khỏi ghế. Nếu anh trai này gặp chuyện gì, chắc chắn hắn sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Kết quả là, Lee Sanghyuk mặt không đổi sắc túm lấy gáy vật phía sau. Con báo ngoan ngoãn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt móng vuốt lên cổ tay Sanghyuk.
Con đại bàng từ phía bên kia phòng họp bay đến, tiếp nhận từ tay Sanghyuk. Báo nhỏ đã quen, nó tự giác cuộn mình lại, nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
"Tôi thật sự đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon."
Lee Sanghyuk cảm nhận được ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt muốn né tránh Han Wangho.
"Cậu ra ngoài trước đi. Đi tìm Lee Minhyung." Lee Sanghyuk nghĩ rằng cần phải để Lee Yechan tránh mặt tình huống tiếp theo, liền túm hắn kéo ra ngoài.
"Đưa Lee Yechan về đi." Han Wangho ở lại đây cũng không sao, thằng nhóc Lee Yechan này hoàn toàn là tai bay vạ gió.
"Quan tâm cậu ta vậy sao?" Lee Sanghyuk mở miệng với giọng đầy mỉa mai, "Sống cùng với lính gác của cậu ta sao? Han Wangho, lúc ở với tôi em từng phải sống kham khổ như vậy không?"
—
Đêm trăng ẩm ướt ngắn ngủi nối tiếp cơn mưa ẩm ướt. Thật ra bây giờ vẫn còn là rạng sáng, kim đồng hồ vẫn chưa quay được một vòng.
Kể từ ngày họ nhìn vào mắt nhau lần cuối, tháng năm đã trôi qua vài lượt.
Han Wangho đứng ở cửa, kéo báo đốm ra khỏi tay con đại bàng. Cậu không muốn để ý đến người yêu cũ của mình, đứng dậy định rời khỏi nơi này.
Con đại bàng chắn trước cửa.
"Tôi đã nói em có thể đi chưa?" Giọng của Lee Sanghyuk vang lên từ phía sau.
Han Wangho hít một hơi thật sâu, vai hơi nghiêng người quay lại, há miệng nhưng cổ họng khô khốc không thốt nên lời.
Lee Sanghyuk ngược ánh sáng đi đến trước mặt Han Wangho.
Han Wangho lắc đầu. Nhưng không thể ngăn cản. Rõ ràng tôi nên sớm quen rồi, quen với biển cả mặc sức gió mưa. Màn sương đen che phủ.
"Tránh ra." Lee Sanghyuk áp trán vào trán Han Wanghu, khẽ nói với cậu.
Nhìn thẳng vào tâm trí cậu, bước vào giấc mơ như nhật thực.
Hôn lên môi cậu, khiến người rơi lệ.
Lee Sanghyuk giữ chặt cổ tay Han Wangho, kéo cậu sát lại gần.
"Nói em yêu anh."
Han Wangho mím môi, như thể câm lặng.
Tinh thần lực của Lee Sanghyuk đang tùy ý khuấy động. Han Wangho không biết vì cái gì hết lần này tới lần khác, anh có thể xuyên qua màn sương mù sâu không lường được kia.
Tại sao? Han Wangho chất vấn màn sương đen.
Lee Sanghyuk đặt Han Wangho xuống bàn, "Em có yêu anh không?" Lee Sanghyuk căn bản không cần câu trả lời. Bàn tay Lee Sanghyuk trượt dọc theo vai Han Wangho.
"Cút." Han Wangho đá Lee Sanghyuk ra nhưng bị anh kéo lại vào lòng, tay Lee Sanghyuk luồn vào bên trong đùi Han Wangho.
Hai tay Han Wangho ôm chặt cổ Lee Sanghyuk, Lee Sanghyuk nghiêng đầu nhẹ nhàng cắn cái cổ trắng nõn của Han Wangho.
"Mở ra." Lee Sanghyuk ra lệnh.
Ngọn lửa hoang dã của ngọn núi xa xôi, lấp lánh ánh sáng đẹp đẽ, mơ hồ. Hương vị của mật ong và rượu vang.
Gói gọn mặt trăng, rồi tháo rời mặt trời.
Han Wangho run rẩy hàng mi, cậu không muốn làm, nhưng lại bị quyến rũ động tình.
Báo nhỏ bị đại bàng đè chết ở góc.
"A... Shibal." Han Wangho vò đầu bứt tóc che mắt. Kéo cà vạt áo vest của Lee Sanghyuk rồi hôn mạnh lên.
"Lee Sanghyuk, anh muốn làm với tôi sao?" Cạy mở đôi môi vị chủ tịch cao ngạo của Tháp Trắng bọn họ.
Lee Sanghyuk không lưu lực cắn xé. Để lại dấu ấn của mình trên hõm cổ cậu.
Mài cọ qua xương quai xanh của Han Wangho mập mờ để lại những vết đỏ. Ngón tay thon dài vuốt ve khắp cơ thể.
"Con mẹ nó anh là chó sao?" Han Wangho hít sâu một hơi khí lạnh.
Lee Sanghyuk không trả lời. Han Wangho mềm nhũn người, giống như mình chủ động yêu thương nhung nhớ bám vào gáy Lee Sanghyuk, những ngón tay không an phận vạch lên lưng anh những vệt đỏ.
Thân thể Han Wangho so với lúc rời đi còn tinh tế hơn. Lee Sanghyuk để lại vết cắn và vết bầm tím trên người cậu.
"Han Wangho, bọn họ con mẹ nó đều có lính gác của mình. Đến tận bây giờ vẫn đeo bám người khác, có thấy ghê tởm không?"
"Chỉ có tôi, chờ đợi em đến bây giờ. Đồ vô ơn này."
Hàm răng cắn chặt vào bả vai, con ngươi màu nâu, lấp lánh ánh sáng.
Nín thở.
Những tầng mây cuộn trào bị ướt đẫm. Hàng triệu bông hồng đã được cắt.
Có một người ôm hoa hồng trong mưa.
Quá khứ là một tòa thành trống rỗng, hồi ức là một giấc mộng xưa.
Quá khứ tan vỡ, là thuốc giảm đau.
Han Wangho ngay cả ngón tay cũng lười giơ lên. Lee Sanghyuk xoay mặt cậu lại muốn hôn cậu.
Han Wangho chết lặng thừa nhận.
Lee Sanghyuk bóp cổ cậu, Han Wangho quay đầu không muốn nghe những lời đó của anh.
"Cạch." Han Wangho cúi đầu nhìn, chiếc nhẫn quen thuộc đổi thành dây chuyền bạc, đeo trên cổ anh.
"Cái thứ chết tiệt này còn chưa vứt đi sao?" Han Wangho sờ vào dòng chữ khắc bên trong. Gỡ xuống liền không muốn đeo nữa.
"Đm..." Lee Sanghyuk không nói gì, cúi gằm mặt ghì chặt lấy cậu. Han Wangho thở dốc.
"Tháo ra rồi?" Lee Sanghyuk ngước mắt nhìn cậu.
"Đó là do tôi không cần nữa."
Lee Sanghyuk cảm thấy tên nhóc lừa đảo này nói chuyện thật con mẹ nó khó nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro