03
Cậu thư ký của Lee Sanghyuk nhìn qua có hơi ngốc, ví dụ như bây giờ, vì một miếng bánh cuộn kem mật ong, cậu ta đã chặn sếp của mình ngay tại chỗ ngồi.
Chỗ ngồi trong vườn hoa Mộc Lý được bố trí theo hình tròn, bên trái Lee Sanghyuk là Choi Wooje, bên phải là tường, Choi Wooje không nhúc nhích, Lee Sanghyuk cũng đừng nghĩ đến việc đi ra.
Han Wangho nhìn anh tháo kính, lười biếng dựa vào lưng ghế sofa, cả người như mất hết sức lực, tay trái theo bản năng xoa huyệt thái dương, đây là dấu hiệu anh mệt mỏi.
Lee Sanghyuk luôn tràn đầy năng lượng, anh có niềm đam mê 100% với công việc, thường chỉ thể hiện sự mệt mỏi sau khi làm việc liên tục với cường độ cao.
Han Wangho nhìn thư ký nhỏ với miệng đầy thức ăn, thán phục giơ ngón tay cái lên.
Xem ra thời gian này, Lee Sanghyuk đã bị cậu ta hành hạ không ít, thế hệ sau 2000 đã chấn chỉnh nơi làm việc, mài mòn cả tính khí của chủ tịch Lee.
1.
Choi Wooje gặp người lạ.
Cậu ta chỉ đi vệ sinh, vừa ra ngoài đã nhìn thấy một anh trai rất đẹp trước gương ở bồn rửa tay. Người này trông rất quen, mặc một bộ vest màu xanh lam nhạt, khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười, như thể đã đợi từ lâu.
Chiếc xe trở về chạy rất êm, Lee Sanghyuk tựa vào ghế sau giả vờ ngủ.
Han Wangho thoạt nhìn sống không tệ, mới đi một tháng, đã có thể cùng thằng nhóc Jeong tổng kia vừa nói vừa cười.
Anh đã điều tra về Jeong Jihoon, chẳng qua chỉ là một công tử bột, ngày ngày ra vào các tụ điểm giải trí, Lee Sanghyuk không cho rằng hắn có sức hút gì với Han Wangho.
Nhưng bây giờ Han Wangho là thư ký thân cận của hắn, bắt đầu kè kè bên cạnh hắn.
Đầu của Lee Sanghyuk bắt đầu đau trở lại. Rõ ràng đoạn thời gian trước còn nghĩ đến việc bò lên giường mình, xoay người lại vùi đầu vào lòng một người khác, tình cảm thay đổi nhanh như vậy.
"Cậu cảm thấy Jeong tổng kia thế nào?"
Lee Sanghyuk đột nhiên lên tiếng, khiến Choi Wooje giật mình tỉnh giấc.
"Anh ấy... anh ấy, rất đẹp trai."
Đầu óc thư ký Choi xoay chuyển nhanh chóng, cuối cùng cũng tìm thấy hình ảnh của Jeong tổng trong ký ức.
"Thế à?"
Giọng nói của Lee Sanghyuk ổn định, không nghe ra vui buồn.
"Vâng."
Choi Wooje gật đầu lia lịa.
Lee Sanghyuk liếc nhìn cậu ta một cái, rồi hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Thư ký mới đến của anh có gu thẩm mỹ không tốt lắm, Lee Sanghyuk cảm thấy Jeong Jihoon trông cũng bình thường.
Chắc hẳn Han Wangho rất thích cậu ta, dù sao em ấy cũng thích trai đẹp mà. Lee Sanghyuk cảm thấy ngực hơi khó chịu, Han Wangho này sẽ không phải vì thích Jeong Jihoon nên mới đến Gen.G đấy chứ, không phải nói thích tôi sao!
Han Wangho này, sau này tôi sẽ không thèm nhìn em một cái, để cho em hối hận đi!
2.
Hôm nay Choi Wooje rất thư thái.
Âu phục cậu ta chọn sáng nay rất hợp với mắt kính, cà vạt thắt kiểu Windsor mà anh thích nhất, lịch trình di chuyển cũng được báo cáo rõ ràng, kế hoạch công tác còn cố tình tránh chuyến bay mà Lee Sanghyuk không quen. Cậu bé này đột nhiên như được khai sáng, thông minh hẳn lên.
Cảm giác này rất quen thuộc, tựa như Han Wangho đang ở bên cạnh anh.
Vừa qua mười hai giờ trưa, Lee Sanghyuk ăn xong định nằm lên sofa nghỉ một lúc, tiện tay sai Choi Wooje đưa chăn.
Đột nhiên bị cue, cậu thư ký trong nháy mắt tay chân luống cuống, rõ ràng là đang hoảng loạn. Cậu ta quay đầu đi tìm trong phòng, hiển nhiên là không biết chăn để ở đâu.
Lee Sanghyuk tựa đầu vào tay vịn cạnh sô pha, bình tĩnh nói một câu, "Han Wangho không có nói cho cậu biết chăn để đâu sao?"
Choi Wooje gấp đến mức đầu óc rối loạn, quên cả suy nghĩ, "Anh ấy đã nói, nhưng tôi quên mất."
Ba giây sau, thư ký Choi đang vùi đầu lật tủ rốt cục cũng phản ứng lại, cậu ta đột nhiên nhớ ra Han Wangho đã bị đuổi việc.
"Em ấy nói gì với cậu?"
Lee Sanghyuk vẫn giữ nguyên tư thế, gác chân lên đầu kia của ghế sofa, Choi Woo-je thậm chí còn nghe thấy một chút ý cười trong giọng nói của anh.
"À... không nói gì cả."
Thư ký Choi quyết định giả ngu.
"Han Wangho không nói với cậu là không được nói dối tôi sao?"
Nụ cười của Lee Sanghyuk không chạm đến đáy mắt.
"Không."
Choi Wooje rất thành thật lắc đầu, cái này đúng là anh ấy không nói.
Lee Sanghyuk không ngờ lại bị Choi Wooje làm cho nghẹn lời, anh theo bản năng xoa bóp mi tâm. Từ khi Choi Wooje đến, số lần anh đau đầu ngày càng nhiều.
"Hai người gặp nhau lúc nào?"
Chủ tịch Lee quyết định thay đổi suy nghĩ.
"Đêm qua trong vườn hoa, lúc đi vệ sinh."
Choi Wooje theo bản năng suy nghĩ, quyết định phủi sạch quan hệ của mình, "Là anh ấy chủ động ở đó chờ tôi, tôi cái gì cũng không biết."
"Em ấy nói gì với cậu?"
Lee Sanghyuk rất hài lòng với tiến độ đối thoại hiện tại.
"Anh ấy đưa cho tôi một tờ giấy, bảo tôi chăm sóc anh thật tốt."
Choi Wooje nhớ lại cuộc đối thoại ngắn ngủi tối hôm qua, ưu thương nhàn nhạt giữa hai lông mày Han Wangho vẫn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cậu ta.
Choi Wooje không cảm thấy bị Lee Sanghyuk đuổi việc có gì không tốt, dù sao anh thật sự rất khó chiều, nếu không là vì chút lương cao kia, thì chính cậu ta cũng muốn chạy.
"Thế còn tờ giấy kia?"
Không biết có phải là ảo giác của Choi Wooje không, cậu ta nhìn thấy một chút dịu dàng trên khuôn mặt của Lee Sanghyuk.
"Trong túi."
Choi Wooje luống cuống tay chân lục lọi túi, dưới ánh mắt của chủ tịch Lee, cậu ta lấy ra một tờ giấy vuông từ túi quần bên phải.
"Đưa cho tôi."
Lee Sanghyuk không cho cậu từ chối, ngồi dậy khỏi ghế sofa, tay phải chộp lấy tờ giấy.
Choi Wooje trong lúc hoảng hốt nhớ lại, Han Wangho hình như đã nói với cậu ta là không được để Lee Sanghyuk biết.
Nhưng chính anh phát hiện ra, có lẽ là không liên quan gì đến cậu ta.
Choi Wooje âm thầm gỡ bỏ trách nhiệm cho bản thân trong lòng.
"Cậu đi ra ngoài đi."
Lee Sanghyuk lên tiếng, Choi Wooje chạy như bay, lời đáp còn chưa dứt, người đã đến cửa.
Được rồi, coi như cậu ta còn có chút mắt nhìn.
3.
Là nét chữ của Hàn Vượng Hồ, tròn trịa như con chim cánh cụt nhồi bông mà cậu đã tặng, mũm mĩm đáng yêu.
Trên một tờ giấy A4, nội dung bên trong không ít, Lee Sanghyuk những con số và phân loại mà cậu viết ra, chi chít toàn là thói quen và sở thích của mình.
"Chủ tịch thích cà phê ít đường, nhớ tự tay pha, chú ý thời gian chiết xuất và pha chế."
"Có phỏng vấn nhớ xem trước kịch bản, chú ý phân biệt câu hỏi của phóng viên, thỉnh thoảng Chủ tịch sẽ thất thần, phải luôn ở bên cạnh để nhắc nhở."
"Đi công tác nhớ mang theo sách, gần đây chủ yếu là sách tâm lý học, số lượng sách mang đi thì tùy theo thời gian đi công tác."
"Đồ ăn trên máy bay không nên quá nhiều dầu mỡ, chủ yếu là đồ ăn thanh đạm và trái cây, dạ dày của Chủ tích luôn không tốt, nhớ luôn mang theo thuốc dạ dày."
"Phòng ở khi đi công tác phải hướng về phía mặt trời, trước bữa tối Chủ tịch sẽ đến phòng tập thể dục một tiếng, nhớ chuẩn bị quần áo thay."
"Chủ tịch không dung nạp lactose, nhớ tránh ăn các sản phẩm từ sữa."
............
Han Wangho lưu loát viết hơn ba trăm điều, thậm chí một số còn được đánh dấu bằng bút đỏ, Lee Sanghyuk đọc từng điều một, có những thói quen mà anh thậm chí còn không nhận ra.
Trong lúc hoảng hốt, anh như nhìn thấy Han Wangho ngồi dưới ánh đèn, từng nét từng nét viết ra tất cả những gì em hiểu về mình trong bốn năm qua.
Bae Junsik nói rất đúng, trên thế giới này không ai hiểu anh hơn Han Wangho, và cũng không ai cần Han Wangho hơn anh.
Em ấy nên trở lại với tư cách là bạn trai của mình.
4.
Han Wangho cảm thấy hôm nay là một ngày tốt lành, vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của Son Siwoo, nhiệm vụ của cậu ta kết thúc sớm, tháng sau sẽ về nước, Han Wangho cuối cùng cũng được giải thoát.
Nhưng vui thì vui, Jeong Jihoon bây giờ vẫn do cậu quản.
"Nếu cậu không than dự cuộc họp, cuộc đua xe tháng sau của cậu sẽ tan thành mây khói."
Han Wangho ngồi ở bên giường hắn cười tủm tỉm uy hiếp.
Thứ tư tuần sau ở Tam Á có một hội nghị thượng đỉnh, Son Siwoo không về kịp, Jeong Jihoon phải tham dự với tư cách là người đứng đầu Gen.G.
Đánh rắn đánh bảy tấc, Jeong tổng nhỏ bật dậy khỏi giường như cá chép, "Em luôn nghe lời anh Wangho!"
Jeong Jihoon cười lấy lòng.
Khách sạn Han Wangho đặt ở khu thắng cảnh bờ biển, cách địa điểm hội nghị thượng đỉnh không quá hai mươi phút đi xe, vì vậy việc gặp Lee Sanghyuk ở sảnh khách sạn dường như là điều hiển nhiên.
Khách sạn của Lee Sanghyuk là do Choi Wooje đặt, mà Choi Wooje làm theo chỉ dẫn của Han Wangho.
Jeong Jihoon vừa tới khách sạn thì đã không thấy bóng dáng đâu, đợi đến khi Han Wangho kịp phản ứng, Jeong tổng nhỏ đã ở nhà hàng dưới lầu.
"Nhà hàng dưới lầu này rất ngon, còn có người đẹp nhảy múa cỏ, anh Wangxi có thể xuống xem."
Jeong Jihoon ở đầu bên kia video thoạt nhìn hứng thú tăng vọt, "Em còn nhìn thấy thư ký nhỏ của Lee Sanghyuk, cậu ta đã bóc cả một đĩa tôm hùm rồi."
"Tôi không có hứng thú."
Han Wangho cúp máy. Cậu đã sắp xếp lịch trình cho Jeong Jihoon vào ngày mai, xem qua danh sách cuộc họp báo, sắp xếp tài liệu và gửi cho trợ lý.
Jeong Jihoon phỏng chừng trong chốc lát cũng không muốn lên, Han Wangho nhìn khung cảnh náo nhiệt bên kia video, thầm cảm ơn trời vì cuộc họp ngày mai là vào buổi chiều, nếu không Jeong Jihoon chắc chắn sẽ không dậy được.
Han Wangho đóng laptop lại, đứng dậy chuẩn bị xuống dưới lầu đi spa, mấy ngày nay cậu bận rộn nhiều việc, làn da cũng khô không ít.
Phòng của cậu là phòng 1108, để đến thang máy phải đi qua một hành lang rất dài. Còn phòng của Lee Sanghyuk là 1103, Han Wangho nhìn thấy trợ lý cũ của mình bước ra khỏi phòng, không đóng cửa.
Đây không phải là thói quen của Lee Sanghyuk, anh thích yên tĩnh, ra vào nhất định phải đóng cửa.
Han Wangho gần như không hề nghĩ ngợi liền đi vào, không hề nghĩ tới cậu nên lấy thân phận gì để vào phòng của ông chủ cũ.
Lee Sanghyuk ngồi bên cửa sổ.
Choi Wooje rất nghe lời cậu, đặt phòng không chỉ có hướng mặt trời, còn có một cái cửa sổ sát đất thật lớn.
Lee Sanghyuk không phát hiện ra có người vào, Han Wangho nhìn thấy anh đang ngủ gật qua phản chiếu của cửa sổ.
Lee Sanghyuk vẫn luôn có thói quen nhắm mắt dưỡng thần, nhất là sau khi tàu xe mệt nhọc, đây là phương pháp khôi phục tinh thần hiệu quả nhất của anh.
Han Wangho luôn ở phía sau mát xa huyệt thái dương cho anh, đây là thói quen của cậu, cậu đã viết vào giấy cho Choi Wooje.
Nhưng rõ ràng, thư ký Choi hiện có những việc quan trọng hơn để làm.
Han Wangho nên đi, xoay người lặng lẽ rời đi, coi như hết thảy đều chưa phát sinh. Lee Sanghyuk có lẽ sẽ không bao giờ muốn gặp lại cậu trong cuộc đời này, cậu không nên xuất hiện ở đây.
Nhưng sự mệt mỏi trên khuôn mặt Lee Sanghyuk quá rõ ràng, quầng thâm dưới mắt anh khiến Han Wangho đau lòng. Anh luôn không biết cách chăm sóc bản thân, làm việc không có đầu đuôi.
Han Wangho đứng ở phía sau anh, nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp trán cho anh. Ngoài cửa sổ ánh sao điểm điểm, trong phòng ánh đèn lờ mờ, Han Wangho đứng ở phía sau Lee Sanghyuk, giống như năm đó.
Lee Sanghyuk hình như gầy đi không ít, Han Wangho cúi đầu dùng ánh mắt nhẹ nhàng miêu tả hình dáng của anh, thịt trên mặt ít đi một chút.
Xem ra lại không ăn ngon.
Han Wangho nhớ đến chiếc bánh bị Choi Wooje cướp mất ở vườn hoa Mộc Lý, nhất thời không nhịn được bật cười.
Vị thư ký nhỏ kia vẫn còn là một đứa trẻ, đang trong giai đoạn phát triển, làm sao biết chăm sóc người khác.
Han Wangho nhìn đèn dưới lầu sáng lên, đoán chừng Jeong Jihoon đã ăn cơm xong, chuẩn bị xuống lầu bắt người về, nếu để cho thằng nhóc này chơi suốt đêm, ngày mai không biết sẽ ra sao.
Tất nhiên, nếu Jeong tổng phản đối, thư ký Han không ngại đánh người ta một trận rồi lôi về, dù sao gần đây cậu cũng có tập gym, có thể đánh người.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Han Wangho dừng tay, chuẩn bị quay người lặng lẽ rời đi, dù sao Lee Sanghyuk cũng không muốn gặp cậu.
Khoảnh khắc quay người, tay phải bị nắm lấy, Han Wangho kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lee Sanghyuk đã mở mắt.
Jeong Jihoon nghĩ rằng Han Wangho sẽ xuống bắt hắn, bởi vì hiện tại đã mười một giờ tối. Nhưng không, ngay cả tin nhắn thúc giục cũng không có.
Chuyện lạ tất có nguyên nhân, không chừng Han Wangho đang ủ mưu gì đó chờ hắn về, Jeong tổng nhỏ suy nghĩ về khuôn mặt của Han Wangho, quyết định vẫn nên ngoan ngoãn về phòng, dù sao Son Siwoo cũng sắp trở về, với tình bạn của hai người họ, không chừng sẽ mách lẻo cái gì đó.
Han Wangho đang ở trong phòng, Jeong Jihoon cẩn thận gõ cửa, cũng không phát hiện ra cậu đang ủ mưu gì. Hơn nữa, Han Wangho trông có vẻ không ổn, sắc mặt rất kém.
"Có chuyện gì vậy?"
Jeong Jihoon khó hiểu, "Thân thể không thoải mái sao? Hay là đi bệnh viện đi."
"Không cần, tôi hơi mệt, nghỉ ngơi một lát là được rồi."
Han Wangho đẩy người ra ngoài cửa, đóng sầm cửa lại trước mặt cấp trên của mình.
Jeong Jihoon một mình nhìn vào bốn chữ số 1108 suy nghĩ, hắn rốt cuộc có nên hay không xuống dưới lầu tiếp tục chơi, dù sao thì cậu bé hát dinosaur kia cũng khá dễ thương.
Han Wangho thực sự không ổn, cậu ngồi trên ghế sofa, ngón tay xoắn xuýt vạt áo, tâm trạng rối bời.
Lee Sanghyuk muốn Han Wangho quay lại bên cạnh anh.
"Tại sao?"
Han Wangho nhớ rõ biểu tình lúc đó của mình là kinh ngạc không chút che giấu, cậu vốn cho rằng, cả đời này Lee Sanghyuk cũng sẽ không muốn gặp lại cậu.
Người đàn ông trên sô pha trầm mặc hồi lâu, giọng nói của anh khàn khàn, nghe có chút không rõ ràng, anh nói, bởi vì anh rất nhớ em.
Han Wangho nhắm mắt lại, cậu không biết sự ra đi của cậu đã thay đổi điều gì, cậu không cho rằng Lee Sanghyuk thích cậu, sau khi hai người tỉnh lại trên giường anh quyết tuyệt như vậy, Han Wangho không tin Lee Sanghyuk có tình cảm với mình.
Nhưng Lee Sanghyuk nói nhớ cậu, nắm tay cậu rất chặt, trong mắt đều là hình bóng của cậu.
Han Wangho không biết mọi chuyện sao lại thành ra như vậy.
Có lẽ là bởi vì Choi Wooje, Han Wangho nghĩ, đứa trẻ đó có lẽ đã gây không ít phiền phức cho Lee Sanghyuk, cho nên mới khiến anh nhớ đến cậu.
Cậu cười tự giễu, điều này sao không coi là một loại đặc biệt chứ, ít nhất trong mắt Lee Sanghyuk, cậu là thư ký đủ tiêu chuẩn nhất, cho dù anh chưa bao giờ có tình cảm khác với cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro