Ngoại truyện: Thiên tài tử thần (4)

09

Sít—

Lộ Kiêu hít một hơi lạnh, nghiến răng cởi áo sơ mi.

Cố ý...

Trước gương, hai má chàng trai tóc nâu đỏ bừng, chỉ liếc hình phản chiếu một cái đã như bị bỏng, vội vàng thu ánh mắt.

Mồ hôi nóng chảy qua xương quai xanh, vô số hình ảnh lướt qua đầu, Lộ Kiêu ôm mắt tuyệt vọng.

Đánh đâu không đánh, lại nhằm chỗ này? Tên đó tuyệt đối cố ý, đúng không?!!

---

Để phối hợp với tiệc của ngài Kim, Tịch Triệu mặc vest đen, thoạt nhìn chỉ thấy trang trọng. Nhưng khi thong thả đeo găng da, khí thế sắc bén ấy gần như khiến người ta nghẹt thở.

Lộ Kiêu cố nghĩ gì đó để giảm căng thẳng, nhưng mọi tâm trí vẫn bất giác bị hút về phía anh.

Vài cái chớp mắt sau, khi đau đớn lan từ lồng ngực, chàng trai tóc nâu cảm thấy một dòng điện chạy thẳng xuống dưới, toàn thân nóng ran kỳ lạ.

Bốp—

Lại một roi, đối xứng hoàn hảo với vết đầu tiên.

Với một alpha đỉnh cấp, chút đau này chẳng đáng kể, nhưng kỳ lạ, cực kỳ kỳ lạ.

Lộ Kiêu hé môi thở ra hơi nóng, đầu ngón tay trắng bệch vì siết chặt. Hắn muốn né tránh cảm giác ngứa ngáy thấm vào xương tủy, nhưng cổ tay bị dây đỏ trói, chỉ có thể hơi ưỡn ngực ra sau.

"Đừng động đậy."

Tịch Triệu dừng tay, giọng lạnh lùng cảnh cáo.

Bản năng con người là tránh nguy hiểm, tình huống này sao hắn có thể đứng yên mãi?

Không nhận ra ý nghĩ đã nhuốm vẻ uất ức, mắt hổ phách bướng bỉnh nhìn tới, chạm vào vùng biển tĩnh lặng sâu thẳm trong đôi mắt đen.

— Tôi đã hứa, sẽ không để cậu bị thương.

Nhiệt độ xao động vẫn lan tràn, nhưng bất an kỳ lạ lắng xuống.

Khoảnh khắc này, Lộ Kiêu chợt hiểu nhận xét "vụng về" của Tịch Triệu.

Màn roi của Eric vừa rồi rất hoa mỹ, chiếc roi mềm trong tay gã như có sự sống, nên gã tự mãn, thậm chí cả gan khiêu khích Tịch Triệu, khoe khoang vị thế thống trị.

Nhưng gã thật sự kiểm soát mọi thứ sao?

Không, từ đầu đến cuối, gã hoàn toàn bỏ qua bạn diễn. Ngay cả Lộ Kiêu cũng nhận ra sự khó chịu và mất tập trung của người kia—dù quỳ, người đó chẳng hề để Eric vào mắt.

Một con công lông xơ xác mà không tự biết, ngạo mạn muốn đóng vai kẻ bề trên. Còn người đàn ông trước mặt...

Sương nóng làm tầm nhìn mơ hồ, mọi thứ xung quanh mờ đi, chỉ còn bóng dáng duy nhất chiếm trọn ánh sáng.

Lộ Kiêu nghĩ: Người này, vốn là kẻ kiểm soát bẩm sinh.

Lại một tiếng roi xé gió, nhưng Lộ Kiêu không còn dấu hiệu né tránh, đứng vững tại chỗ, chỉ có hơi thở càng nặng nề.

Trong lòng như có dục vọng méo mó phình to, thiêu đốt như lửa lan, ánh mắt vô tình lộ ra sự tham lam khao khát.

'Ngài, mạnh tay chút đi, thế này tính là gì?'

Lộ Kiêu âm thầm cong môi, nhe răng hổ sắc nhọn, cười ngông cuồng.

Mắt Tịch Triệu khẽ trầm xuống.


10

Tịch Triệu dĩ nhiên đảm bảo an toàn cho Lộ Kiêu. Nếu đối tượng không làm ra những cử động thừa thãi, anh có thể kiểm soát lực và tốc độ, tránh mọi điểm yếu, cùng lắm chỉ để lại vài vết đỏ nhẹ.

Đau có chừng mực sẽ khuếch đại kích thích, anh không nghĩ một alpha như Lộ Kiêu không chịu nổi.

Sự thật chứng minh, vị Lộ tổng này có sức chịu đựng hoàn hảo.

Và bắt đầu giở trò.

Chỉ vài giờ chung đụng, Tịch Triệu đã cảm nhận được sự ngỗ ngược trong xương cốt của hắn—bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng nếu không thật lòng phục tùng, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công cắn xé.

Tịch Triệu biết mình có dục vọng kiểm soát mạnh mẽ, nhưng không có nghĩa anh muốn kiểm soát bất kỳ ai.

Tuy nhiên.

Hừ lạnh trong lòng, anh nghĩ, mình quả thật bị khiêu khích.

Cổ tay khẽ động, roi vốn rơi trên ngực đột nhiên đổi hướng quét qua đùi trong, lúc thu lại còn cố ý lướt qua nơi nhạy cảm nhất. Tên đàn ông đang nhe răng khiêu khích lập tức đờ ra, thở hổn hển, đầu gối run run co giật.

Tịch Triệu dám chắc Lộ Kiêu muốn chửi gì đó, nhưng vừa đối diện ánh mắt anh, bản năng né nguy tìm lợi của thú nhỏ khiến hắn nuốt ngược cơn tức giận.

Không cam tâm, lại tiếp tục lườm anh.

Hừ, còn khá thông minh.

Trong tầm mắt Tịch Triệu, áo sơ mi đã ướt đẫm mồ hôi, dính vào làn da lúa mạch ẩn hiện, vết đỏ loang lổ như một tác phẩm nghệ thuật bị đập vỡ, "tan nát" lại thêm phần dục sắc nồng đậm.

Trái nâu chín mọng, đỏ rực, lấp lánh giọt sương trên cành.

Tịch Triệu cười nhạt.

Nụ cười này khiến đôi mắt đang nhìn chằm chằm ngẩn ngơ, tâm trí bị mê hoặc quên mất nguy hiểm. Và ngay khoảnh khắc mơ màng—

"Ư...!" Tiếng rên khàn mang chút nghẹn ngào.

— Lại hai tiếng roi vô tình.

Anh ác ý vẽ một chữ "X".

---

Lộ Kiêu vẫn ôm mặt.

Trong gương, cả lồng ngực phủ một lớp đỏ ửng, như say rượu. Rõ ràng là một alpha đầy nam tính (tự phong), giờ lại thêm phần lúng túng.

Đặc biệt là chỗ vốn hơi lõm, giờ như bị trêu đùa quá độ, sưng tấy không thu lại được...

Người đàn ông tóc nâu rên lên một tiếng đau buồn.

...Càng thêm ám muội khó nói.

Đáng ghét!

Lộ Kiêu lao vào gối, đập mạnh hai cái!

Cố ý cố ý cố ý tuyệt đối cố ý!!!

Như chú cún bị giẫm đuôi, hắn quậy tung ổ một lúc, đến khi cơn nóng kỳ lạ trong người dần tan, mới nằm ngửa, ngẩn ngơ nhìn trần nhà.

Khi nãy lúc kết thúc, Tịch Triệu tháo dây, Lộ Kiêu chân mềm lảo đảo. Một cánh tay mạnh mẽ kéo hắn vào vòng ôm lạnh hương bạc hà, nhấn chìm những hơi thở nóng ẩm.

Ngài Kim vỗ tay, ý vị sâu xa: "Vị này của ngài hình như còn thiếu chút phục tùng, có cần tôi—"

"Cậu ta thuộc về tôi."

Xoa nhẹ mái tóc nâu ướt mồ hôi, giọng Tịch Triệu lạnh lùng nhưng không cho phép nghi ngờ.

"Có gì thiếu sót hay không đúng, tôi tự dạy. Phần còn lại, không phiền ngài Kim bận tâm."

---

Cậu ta thuộc về tôi.

Năm chữ bình thường vẫn vang bên tai, Lộ Kiêu biết đó cũng là diễn kịch.

Đưa hắn về phòng, Tịch Triệu tự tay tháo vòng cổ, không lấy đi, nhưng cũng tuyên bố màn diễn kết thúc.

Hắn nên vui mới phải. Giao hết quyền chủ động cho người khác là rất nguy hiểm. Bao lần thất vọng phản bội, hắn chưa nếm đủ sao?

Nhưng sao trong lòng lại thêm phần bồn chồn, như dã thú trong lồng, khao khát tìm lối thoát.

Thứ đang rục rịch là gì?

Lộ Kiêu không rõ.

Chẳng bao lâu, hắn sẽ hiểu đây là một cuộc hủy diệt, đảo điên mọi thứ.

Nhưng khi đó, như thiêu thân lao vào lửa, tan xương nát thịt, hắn cũng cam tâm tình nguyện.

---

Cùng lúc, trong khoang tàu của Tịch Triệu, nghe xong diễn biến tiệc, A Bằng cực kỳ phẫn nộ.

"Thưa ngài, họ thật sự rất quá đáng!"

Ngài Kim không dám đắc tội Tịch Triệu quá mức, "màn trình diễn" không có khán giả, ngài Kim cũng không dễ tiết lộ chi tiết. Nhưng dù sao, "yêu cầu" này bản thân đã là sự xúc phạm.

Ông chủ bị xem nhẹ, vệ sĩ thuê mướn như anh ta cũng có cảm giác bị bôi nhọ. A Bằng đã tính đường rời tàu.

Nhưng nhân vật chính, Tịch Triệu, lại cực kỳ bình tĩnh. Lau sạch giọt nước trên ngón tay, đôi mắt đen toát ra chút quỷ dị.

"Kẻ sắp chết, cần gì so đo."

Nhớ ra gì đó, giọng anh thêm chút vi diệu khó nhận ra.

"À, đưa thêm hai miếng băng cá nhân cho tên đó."

Không thì chắc hắn không mặc nổi áo.

A Bằng: ???

Chỉ đưa hai miếng băng?

---

Không nói rõ, nhưng A Bằng biết "tên đó" là ai. Nhận lệnh lui ra, trước khi rời phòng, lại nghe mệnh lệnh mới.

"Còn nữa, đưa thuốc số 3 cho hắn."

Mắt A Bằng lóe kinh ngạc.

Anh ta tưởng sau chuyện này, chàng trai tóc đen hẳn không còn xem vị Lộ tổng kia là—

"Dẹp mấy lời đồng cảm thừa thãi của anh đi."

Như nghe được tiếng lòng vệ sĩ, bóng người chìm trong bóng tối, chẳng thèm bố thí một ánh mắt.

"Anh biết rõ tôi cứu hắn với mục đích gì."

Thử thuốc.

Lòng A Bằng lạnh toát, những hành vi của phòng thí nghiệm phi pháp hiện lên trong đầu. Sao anh ta lại vì chút ấm áp mà quên người này đáng sợ thế nào.

Không dám chất vấn, A Bằng cung kính rời đi.

Nhưng điều khiến vệ sĩ chuyên nghiệp này bất ngờ không chỉ có một người.

Truyền đạt lệnh, chàng trai tóc nâu ngẩn ra, rồi lộ vẻ "đã hiểu".

"À, hóa ra là vậy."

Lộ Kiêu cười nhận lọ thuốc: "Thế nên ngài ấy mới cứu tôi?"

A Bằng lại giả vờ thành tảng đá.

Không được trả lời, hoặc chẳng cần trả lời, Lộ Kiêu nhún vai, chẳng bận tâm uống cạn lọ thuốc lạ.

Có mục đích là tốt.

Là lợi dụng là tốt.

May quá may quá.

— "Cậu ta thuộc về tôi."

Hắn đã bảo không thể tin mà.

. . .

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro