Chương 96: Giải quyết xong
Hứa Văn Nghi: "Thứ nhất, trước khi thi đại học không được gây chuyện nữa."
Khương Trạm: "Được."
Hứa Văn Nghi: "Thứ hai, gọi điện xin lỗi ba con."
Mối quan hệ của hai cha con nhà họ Khương căng như dây đàn. Lần gặp nhau trước đó, vì Khương Trạm "không có chí học hành" nên hai người lại cãi nhau một trận, mãi cho đến khi ba Khương Trạm về đơn vị vẫn chưa làm hòa.
Khương Luật bận tối tăm mặt mũi, cả năm chỉ ở nhà được mười mấy ngày. Mà lần nào về, hai cha con họ cũng phải cãi nhau cho được.
Khương Trạm nhíu chặt mày, miễn cưỡng đáp, "Biết rồi."
Hứa Văn Nghi nhìn anh, "Nếu con thấy gượng ép thì thôi, gọi rồi hai người lại cãi nhau nữa."
Khương Trạm điều chỉnh thái độ, nghiêm túc nói, "Không gượng ép, vốn dĩ... vốn dĩ là lỗi của con, con nên xin lỗi."
Thấy anh như vậy, Hứa Văn Nghi vừa giận vừa buồn cười. Thằng con đó giờ chưa từng chủ động nhận lỗi, lần đầu tiên nhận lỗi lại vì một omega.
Khương Trạm càng như vậy thì Hứa Văn Nghi lại càng lo lắng hơn, sợ hai đứa sẽ đi quá giới hạn.
"Thứ ba, nếu ba của đứa nhỏ đó đồng ý cho nó dọn ra ngoài thì để nó chuyển về nhà. Công việc của mẹ đã giải quyết xong rồi, mẹ muốn đích thân trông chừng hai đứa."
Hứa Văn Nghi không hề che giấu sự lo lắng của mình.
Khương Trạm lập tức từ chối, "Không được."
Thái độ của anh khiến Hứa Văn Nghi hơi ngạc nhiên, nhưng khác với tính khí nóng nảy của hai cha con họ, bà luôn biết lắng nghe.
Hứa Văn Nghi thong thả hỏi, "Lý do là gì?"
Khương Trạm: "Không có lý do, cứ để cậu ấy ở căn nhà trên đường Giang Hoài, con đảm bảo sẽ không làm gì cả."
"Không phải mẹ không tin con, nhưng mẹ hiểu rõ cấu tạo sinh lý của AO, nhất là khi hai đứa đang trong độ tuổi hormone sôi sục nhất."
Hứa Văn Nghi dạy bảo ân cần, "Mẹ không chỉ lo cho con, mẹ còn lo đứa nhỏ đó nữa. Hiện tại tuyến thể và khoang sinh sản của nó còn chưa phát triển hoàn thiện, nếu xảy ra quan hệ quá sớm sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cậu nhóc."
"Nhỡ đâu có con thì ước mơ và cuộc sống sinh viên của nó sẽ tan thành mây khói. Con sẽ hủy hoại cả cuộc đời của một omega, dù có tình sâu nghĩa nặng cách mấy cũng chẳng thể bù đắp lại được."
"Con biết. Cho nên khi cậu ấy chưa sẵn sàng, con sẽ không đánh dấu vĩnh viễn với cậu ấy." Khương Trạm nói chắc như đinh đóng cột.
Dù có khát khao đến đâu, anh cũng sẽ kiềm chế.
Hứa Văn Nghi càng thêm khó hiểu, "Vậy tại sao con không để nó sống trong nhà? Sớm chiều ở cạnh nhau không tốt hơn ư?"
Khương Trạm mím môi, mở miệng nói: "Vì cậu ấy không quen."
Hứa Văn Nghi hoang mang nhìn Khương Trạm.
Dường như Khương Trạm đang lựa lời, cân nhắc từng câu chữ, "Con muốn để cậu ấy sống trong nhà mình, nhưng cậu ấy đã chịu đựng quá nhiều điều, đến nơi xa lạ sẽ không có cảm giác an toàn."
"Cho nên mọi người đừng chú tâm đến cậu ấy, làm vậy chỉ khiến cậu ấy sợ hãi thôi. Con sẽ không làm những chuyện mà mọi người nghĩ đâu, con chỉ không muốn cậu ấy cảm thấy gò bó khi sống cùng chúng ta."
Đáy mắt Khương Trạm tràn ngập xót thương. Trong khoảnh khắc đó, cuối cùng Hứa Văn Nghi cũng nhận ra con trai mình đã trưởng thành.
Nếu là trước đây, anh mà gặp thứ mình thích thì nhất định sẽ tìm mọi cách mang về nhà. Bây giờ anh đã biết cách suy nghĩ cho người khác, không chỉ nỗ lực vì đối phương mà còn sẵn lòng nhượng bộ nữa.
Đối với Hứa Văn Nghi thì như vậy là đủ rồi. Cho dù đứa nhỏ đó có xuất thân như thế nào, trong mắt bà cũng không còn là vấn đề nữa.
Vì con trai bà đã lớn. Bà tin vào mắt nhìn người của anh, đứa nhỏ đó hẳn phải ưu tú lắm mới có thể khiến Khương Trạm trở nên trưởng thành và chín chắn như vậy.
-
Chuông tan học đã vang lên từ lâu, học sinh lục tục về nhà, khuôn viên trường rộng lớn dần yên tĩnh trở lại.
Vệ Tiểu Trì ngồi lẻ loi trong phòng tiếp khách, ánh hoàng hôn xuyên qua cửa sổ phủ lên người cậu. Cậu cúi đầu, đôi mắt bị che khuất dưới những sợi tóc lòa xòa.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cửa phòng tiếp khách bị ai đó mở ra.
Vệ Tiểu Trì chậm rãi ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc nhìn thấy Khương Trạm, hốc mắt cậu cay xè như có thứ gì đó vỡ oà chực chờ trào ra.
Vành mắt ráo hoảnh, thứ đó không rơi xuống mà chỉ khiến tầm nhìn của Vệ Tiểu Trì nhòe đi.
Khương Trạm đóng chặt cửa lại, bước vào định ôm Vệ Tiểu Trì nhưng nhớ lại lời hứa trong phòng hiệu trưởng nên đành thôi. Anh ngồi xổm bên cạnh Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì lo lắng nắm chặt tay, "Chuyện hôm nay xin lỗi nhé. Tớ không biết ba tớ sẽ gọi mẹ cậu đến."
Khương Trạm không thích cậu có biểu cảm như vậy, nhìn vào mắt Vệ Tiểu Trì và nói với cậu, "Không phải lỗi của cậu đâu."
Vệ Tiểu Trì nuốt khan, sốt sắng hỏi, "Vậy mẹ cậu có giận không?"
"Không có." Đôi mắt Khương Trạm phản chiếu lớp ánh sáng xuyên qua khung cửa sổ, dịu dàng lạ thường, "Mẹ muốn cậu dọn đến nhà tôi ở, nhưng tôi đã từ chối rồi. Tôi biết cậu không quen với việc đó."
Vệ Tiểu Trì kinh ngạc nhìn Khương Trạm, "Cũng... cũng không phải là không quen."
Khương Trạm không muốn ép buộc Vệ Tiểu Trì, "Mẹ và chị tôi dễ tính lắm, đợi mọi người thân quen rồi hẵng tính. Bây giờ cậu cứ ở căn hộ hai phòng ngủ đó trước đã."
Vệ Tiểu Trì: "Ừm."
-
Khương Trạm lại nói, "Chị tôi đang nói chuyện với ba cậu."
Lòng Vệ Tiểu Trì căng thẳng, "Nói chuyện gì vậy?"
Khương Trạm đứng lên rồi ngồi cạnh Vệ Tiểu Trì, "Bàn về việc cậu dọn đến nhà tôi. Mẹ tôi nghĩ cần phải nhận được sự chấp thuận của ba cậu."
Cho dù Vệ Đông Kiến có bằng lòng hay không, Khương Trạm cũng sẽ không để Vệ Tiểu Trì quay về.
Người nọ là của anh, nơi nào có anh thì Vệ Tiểu Trì không cần đi đâu cả.
Vệ Tiểu Trì cúi đầu, nhìn chằm chằm vào những đường vân trên ghế sofa, vã mồ hôi vì cuộc đàm phán giữa Khương Đường và Vệ Đông Kiến.
Cậu rất hiểu tính tình của Vệ Đông Kiến: cứng đầu khó bảo lại còn gia trưởng. Vệ Tiểu Trì sợ ông sẽ cãi nhau với Khương Đường.
Đúng lúc đó, cửa phòng lại mở ra. Khương Đường đứng ở ngưỡng cửa, cô không bước vào mà chỉ nói, "Yên tâm đi, chị đã giải quyết xong rồi."
Vệ Tiểu Trì không thể ngờ rằng Khương Đường lại có thể thuyết phục được Vệ Đông Kiến.
Nhận được ánh mắt ngạc nhiên của omega, Khương Đường mỉm cười, "Giới tính của em vẫn chưa sửa phải không? Chị đã đánh tiếng người quen rồi, ngày mai chị đưa em đi thay đổi giới tính, bên phía nhà trường đã sửa lại rồi."
Vệ Tiểu Trì ngập ngừng nói, "...Cảm ơn ạ."
Khương Đường nói với vẻ sâu xa, "Cảm ơn gì chứ, người một nhà cả mà. Phải không Khương Lam Lam?"
Mặt Khương Trạm lập tức đen lại, lật đật ra ngoài xua đuổi Khương Đường, "Đi nhanh đi."
Khương Đường chậc lưỡi, chẳng biết nhớ ra chuyện gì mà cong môi cười, nói với Vệ Tiểu Trì, "Hôm nào cho em xem ảnh Khương Lam Lam nhà chị."
Vệ Tiểu Trì: "Dạ?"
Mặt Khương Trạm méo xệch, móc một viên kẹo trong túi áo Vệ Tiểu Trì ném về phía Khương Đường.
Khương Đường nhanh tay đóng sập cửa, chặn viên kẹo lại bên trong.
Vệ Tiểu Trì thừ người ra một lúc, xác định Khương Đường đã đi rồi, cậu qua đó nhặt viên kẹo lên bỏ lại vào túi.
Thấy Khương Trạm đang cau có, Vệ Tiểu Trì hỏi, "Khương Lam Lam là ai vậy?"
Khương Trạm thẹn quá hóa giận, "Cậu đừng nghe chị ấy nói hươu nói vượn, làm gì có Khương Lam Lam nào?"
Vệ Tiểu Trì không dám hỏi nữa.
Khương Trạm đứng dậy bước ra cửa, "Đi thôi. Về lớp lấy cặp sách, tôi đưa cậu về."
Vệ Tiểu Trì vẫn cảm thấy chuyện hôm nay suôn sẻ quá, cảm giác không chân thực.
Rõ ràng hai người họ yêu sớm, đã thế cậu còn bỏ nhà đi. Ba cậu đã tìm đến trường, còn làm mẹ của Khương Trạm phải đến một chuyến.
Chuyện lùm xùm cỡ đó, vậy mà giải quyết nhanh gọn vậy luôn?
Thấy Vệ Tiểu Trì mãi không đi theo, Khương Trạm quay đầu nhìn cậu, "Sao không đi?"
Vệ Tiểu Trì liếm môi, "Cứ thế mà đi à? Có cần chào hiệu trưởng và mẹ cậu một tiếng không."
Khương Trạm: "Không cần."
Vệ Tiểu Trì chân nam đá chân chiêu bước ra cửa, nhìn ngang ngó dọc.
Cậu cứ nghĩ ba cậu và Ngụy Dân Chinh đang núp trong một góc, bất cứ lúc nào cũng có thể xông ra.
Dáng vẻ lén la lén lút của Vệ Tiểu Trì khiến Khương Trạm nhướng mày, "Cậu nhìn gì đó?"
Vệ Tiểu Trì vội dời tầm mắt, "Không có gì."
-
Hai người quay về lớp A1 lấy cặp của Vệ Tiểu Trì, sau đó ghé qua lớp A7. Ra đến cổng trường, Khương Trạm chợt nhớ ra điều gì đó bèn rủa thầm.
Khương Trạm nói, "Phế liệu của hôm nay còn chưa bán."
Vệ Tiểu Trì quên béng chuyện này, "Giờ còn bán không?"
Khương Trạm: "Đương nhiên phải bán, tiền cả đấy."
Nghe Khương Trạm nói câu này, dù tâm trạng của Vệ Tiểu Trì đang không vui cũng phải bật cười.
Cậu và Khương Trạm quay lại, mỗi người xách hai thùng rác ra khỏi cổng trường.
Khi đã xa trường, Khương Trạm bỗng xáp lại hôn lên môi Vệ Tiểu Trì.
Vệ Tiểu Trì ngơ ngác nhìn anh.
Alpha lại cây ngay không sợ chết đứng, "Tôi chỉ bảo không thân mật với cậu ở trong trường, chứ có bảo bên ngoài không được đâu."
Mắt Vệ Tiểu Trì hoảng loạn đảo như rang lạc, đầu ngón tay khẽ co lại. Cậu ngẩng đầu lên đáp trả nụ hôn của Khương Trạm.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro