Chương 19:
Editor: Bly
Wattapd: _AnsBly_
Đã beta.
_____
Hạ Thanh Từ chọn một chỗ ngồi ở phía sau, nơi ít người ở cuối dãy. Cậu ngồi một mình và phát hiện ra Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ cũng đang ngồi cách đó không xa, cách cậu khoảng hai hàng ghế.
Khi nhận ra ánh mắt của cậu, Diệp Kỳ mỉm cười với cậu, nhưng không có ý định đi qua.
Hạ Thanh Từ ngồi đợi một lúc mới thấy Tạ Bệnh Miễn từ xa đi lại với khay thức ăn trên tay. Hắn cầm hai khay thức ăn, tay giữ rất chắc, đặt một khay trước mặt cậu.
Không chỉ có súp khoai tây, mà còn có thêm 3 món mặn: tôm xào, bò sốt tiêu đen và cánh gà hầm. Súp khoai tây được rưới lên cơm.
Hạ Thanh Từ đoán có lẽ thẻ ăn không phải của mình, vì số dư trong thẻ của cậu không đủ để mua ba món này.
"Lớp trưởng, bị thương thì ăn gì đó ngon một chút." Tạ Bệnh Miễn đưa đũa cho Hạ Thanh Từ: "Cậu chỉ nói muốn ăn súp khoai tây, nên mấy món khác tôi mua tùy ý"
Thực ra, Hạ Thanh Từ chỉ cần một phần súp khoai tây, cũng không định lấy thêm món nào khác.
Hạ Thanh Từ ước chừng giá cả, rồi lên tiếng: "Mai tôi trả lại cậu."
"Cậu định trả tiền cho tôi?" Tạ Bệnh Miễn đặt khay thức ăn xuống, nhướng mày: "Không cần đâu, mai mang bữa sáng cho tôi là được."
"Tôi muốn ăn trứng luộc mà cậu hay ăn sau tiết hai, còn có cả bánh bao, có sữa nữa thì càng tốt."
Cậu còn chưa đồng ý, người này da mặt cũng dày thật. Hạ Thanh Từ nghĩ ngợi một chút, trứng và bánh bao thì ba cậu sáng nào cũng làm rất nhiều, còn rẻ hơn đi mua ở tiệm.
Rồi chợt nhớ ra điều gì đó, tay cầm đũa của cậu khựng lại. Cậu vẫn thường ngồi ăn ở chỗ của mình, tại sao Tạ Bệnh Miễn lại biết?
Cậu ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn đối phương. Bên kia, Tạ Bệnh Miễn đang gắp hết rau mùi và hành lá ra khỏi khay, dường như đoán được cậu muốn hỏi gì, lười nhác nói:
"Ngày nào sau tiết hai cậu cũng ngồi đó ăn, cũng không phải ngày một ngày hai. Ai ngồi sau cậu cũng đều biết cả."
Thực ra, là do hắn để ý rất lâu rồi mới phát hiện. Sau này, Diệp Kỳ và Mạnh Phi Du cũng biết.
Thậm chí, bọn họ còn nhiều lần cá cược với nhau, đoán xem hôm nay Hạ Thanh Từ sẽ mang gì ăn.
Hạ Thanh Từ không tìm được lỗi gì với câu trả lời đó, cậu từ từ ăn cơm của mình và nhận ra có rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía của họ. Thậm chí còn có người chụp ảnh lại.
Không chỉ vậy, những tiếng nói chuyện xung quanh cũng im bặt, tất cả đều yên lặng, như thể đang chú ý từng động tĩnh của họ.
Cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm khiến cậu rất khó chịu. Hạ Thanh Từ tăng tốc độ ăn, thì ở bên đối diện, Tạ Bệnh Miễn cười khẽ, giọng nói mang theo ý trêu chọc.
"Đừng vội, ăn từ từ thôi, coi chừng nghẹn. Bọn họ nhìn cậu cũng có làm gì được đâu." Tạ Bệnh Miễn cười nhếch môi: "Có tôi ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì cậu đâu."
Chỉ có hai người bọn họ, vốn dĩ phải là bốn người. Nếu Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ cũng có mặt, có lẽ ánh mắt tò mò sẽ ít đi rất nhiều.
Dù vậy, Hạ Thanh Từ vẫn nhanh chóng ăn xong. Lúc này Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ đã rời đi. Sau khi cậu ăn xong, Tạ Bệnh Miễn cũng đứng dậy theo cậu, cùng nhau đem khay thức ăn đi trả.
Hai người họ rời khỏi nhà ăn, Tạ Bệnh Miễn đi về hướng rõ ràng không phải khu giảng đường, không biết định đi đâu, Hạ Thanh Từ cũng lặng lẽ đi theo.
Tạ Bệnh Miễn liếc nhìn cậu: "Lớp trưởng, tôi định đi ra căng tin nhỏ, cậu có thể về lớp trước."
"Tôi cũng đến căng tin nhỏ." Hạ Thanh Từ bình thản đáp.
Tạ Bệnh Miễn khẽ cười, cậu thiếu niên đi đằng sau giữ khoảng cách không xa không gần mà bước theo hắn. Hắn có thể nhìn thấy bóng dáng cậu từ nơi khóe mắt, lặng lẽ đi theo sau, không nói gì.
"Cậu có chuyện muốn nói với tôi à?"
Căng tin nhỏ nằm ở khu vực khá hẻo lánh, hai bên là những rặng cây nhỏ. Con đường dẫn tới đó rợp bóng cây, tạo cảm giác mát mẻ và yên tĩnh.
Thực ra, Hạ Thanh Từ cũng không thật sự muốn tới căng tin nhỏ, cậu đúng là có chuyện muốn nói. Trong nhà ăn khi nãy quá đông người, không có cơ hội.
"Có." Hạ Thanh Từ theo Tạ Bệnh Miễn tới căng tin. Căng tin bên khu này của Tam Trung là một ngôi nhà cũ chưa bị phá dỡ, trên bức tường xi măng đầy những dây thường xuân leo kín. Bên trong, chiếc quạt trần đang quay kêu vù vù, trước cửa là ông lão bán nước ngồi trông hàng.
Tạ Bệnh Miễn mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, rồi cầm thêm một hộp sữa Vượng Tử nhỏ. Hắn nhét hộp sữa màu đỏ ấy vào tay của Hạ Thanh Từ.
"Là chuyện mấy người hôm trước bị ghi lỗi." Hạ Thanh Từ chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận được cái lạnh từ hộp sữa, cậu cầm lấy nó rồi nói: "Họ nhờ tôi đến nói chuyện với cậu."
Hạ Thanh Từ nói rất thẳng thắn, cậu cũng không định dùng những lời lẽ kiểu như cầu xin. Chỉ đơn giản là thuật lại mọi chuyện một cách bình thường.
"Ồ" Tạ Bệnh Miễn vừa dùng điện thoại trả tiền vừa lười biếng đáp: "Bọn họ bắt nạt cậu, rồi giả vờ đáng thương một chút, thế mà cậu thật sự ngốc ngếch đến đây xin xỏ giúp họ?"
Nghe ra được ý chế nhạo trong lời nói, Hạ Thanh Từ mím chặt môi. Trên hộp sữa nhỏ hình như có một nhân vật hoạt hình cũng đang cười, cậu lạnh nhạt đáp: "Tôi không hề xin. Việc ghi lỗi hay không là chuyện của cậu."
"Không phải xin thì là gì?" Tạ Bệnh Miễn bật cười vì tức: "Chẳng lẽ cậu không muốn tôi bỏ qua việc ghi lỗi họ sao?"
Hạ Thanh Từ không đáp, chỉ đứng yên tại chỗ, không nói gì thêm.
Cứng miệng thật.
Tạ Bệnh Miễn vặn nắp chai nước, đồng phục vắt trên vai, nhìn cậu thiếu niên đứng nghiêm chỉnh trước mặt, trong lòng lại muốn chọc vào gương mặt không chút cảm xúc kia.
"Chuyện như thế này, đã có lần một thì sẽ có lần hai. Nếu không ghi lỗi, bọn họ sẽ nghĩ chuyện này có thể dễ dàng cho qua."
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
"Lần này là có tôi ở đây, nếu không có tôi, họ chắc chắn không có thái độ như vậy. Họ không đáng để cậu vì họ mà cầu xin. Họ dám động tay động chân với cậu, thì đó là hậu quả mà họ phải chịu."
"Hơn nữa..." Tạ Bệnh Miễn hờ hững nói: "Việc ghi lỗi hay không đâu phải do tôi quyết định. Cậu nói với tôi cũng chẳng có tác dụng gì. Chuyện này nên đi nói với thầy Trương mới đúng."
"Cậu không phải kiểu người ăn miếng trả miếng hay sao?" Tạ Bệnh Miễn như nhớ ra điều gì, hỏi lại: "Sao tự nhiên lại đổi ý? Chẳng lẽ cậu thích ai trong bọn họ rồi?"
Hạ Thanh Từ không chịu nổi nữa. Nếu đối phương đã không có ý định thay đổi quyết định, cậu cũng không cần phải hỏi thêm. Lời cậu nói cũng chỉ là thuận miệng.
Cậu giúp họ hỏi, bởi vì ở kiếp trước cậu đã từng bỏ học, nên so với bất cứ ai khác, cậu càng trân trọng cơ hội được học hành hơn.
Người kia đúng là đã làm tổn thương cậu, cậu chỉ vì trải nghiệm của bản thân mà giúp nhắc nhở một câu. Việc Tạ Bệnh Miễn quyết định thế nào thì vẫn là do hắn.
Cậu xoay người bỏ đi, trong tay vẫn cầm hộp sữa Vượng Tử, hơi lạnh từ hộp tỏa ra. Sau lưng, Tạ Bệnh Miễn chỉ vài bước là đã theo kịp.
"Lớp trưởng, đừng giận mà, tôi đâu phải đang dạy đời cậu đâu, chỉ nói lý lẽ thôi mà. Nhìn cậu kìa, nhờ người ta giúp mà vẫn lạnh lùng như thế."
Tạ Bệnh Miễn cầm chai nước đi theo sau, lười biếng nói: "Nếu cậu chịu nói vài lời dễ nghe, có khi tôi sẽ nghe theo cậu đấy."
Mặc cho hắn nói cả quãng đường, cậu thiếu niên phía trước vẫn không thèm để ý. Khi gần đến lớp học, cậu trả lại hộp sữa cho hắn.
Đầu ngón tay của cậu thoáng ửng hồng, giọng nói lạnh nhạt: "Tôi không thích uống đồ ngọt."
Hộp sữa Vượng Tử được nhét lại vào tay của Tạ Bệnh Miễn, Hạ Thanh Từ bước vào lớp học. Khi đi đến hàng ghế thứ ba, cậu dừng chân một chút, sau đó đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng.
Tạ Bệnh Miễn cầm hộp sữa đứng yên tại chỗ, cảm thấy hơi tiếc nuối. Hắn vốn nghĩ đối phương sẽ uống, trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra hình ảnh cậu đang ôm hộp sữa, chắc hẳn là trông rất ngoan.
Mang cảm giác rằng ai đó rất ngoan, cả buổi chiều Tạ Bệnh Miễn cứ nhìn Hạ Thanh Từ một cách đắm đuối. Giờ đây, hai người họ là bạn cùng bàn. Bình thường Tạ Bệnh Miễn không mấy chú ý nghe giảng, lúc thì chơi game, lúc thì nghe nhạc, viết nhạc, nhưng bây giờ lại có thêm một việc nữa để làm.
——Ngắm Hạ Thanh Từ.
Họ ngồi ở hàng ghế cuối, khi ánh hoàng hôn rọi vào, dường như có thể nhìn thấy lớp lông tơ mỏng trên khuôn mặt nghiêng của cậu bạn bên cạnh. Đối phương nghe giảng rất chăm chú, mặc đồng phục cũng hết sức chỉnh tề, cúc áo được cài lên đến tận cùng, chỉ để lộ một đoạn nhỏ chiếc cổ trắng nõn, mỏng manh.
Thỉnh thoảng, cậu liếc qua hắn một cái, nhíu mày rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn.
Hạ Thanh Từ đã chịu đựng như vậy suốt ba tiết học. Cậu giữ gương mặt không biểu cảm, khí chất ngày càng lạnh lùng, nhưng vẫn nhận ra ánh mắt bên cạnh liên tục hướng về phía mình, ánh nhìn từng chút, từng chút một như dã thú đang rình rập con mồi.
Lại còn mang theo cái vẻ trêu chọc nữa chứ.
Không thèm nghe giảng đã đành, người kia còn chẳng chịu ngồi yên, làm đủ thứ chuyện linh tinh. Chỉ riêng ba tiết học này, những trò mà Tạ Bệnh Miễn bày ra cả hai bàn tay đã đếm không xuể.
Nào là chơi bài, chơi game, nghe nhạc, vẽ nguệch ngoạc đầy sách giáo khoa, thậm chí còn chơi với một con ve sầu—đúng vậy, Tạ Bệnh Miễn nuôi một cái xác của con ve sầu tên là "Chít Chít".
Những chuyện đó tạm thời bỏ qua, hễ rảnh là hắn ta lại nhìn cậu, như thể đang nhìn một món đồ chơi kỳ lạ nào đó. Hạ Thanh Từ thậm chí còn cảm thấy tiếc vì cổ của Tạ Bệnh Miễn vẫn chưa bị vặn cho gãy.
"Cậu dừng lại được chưa?" Chịu đựng đến hết tiết thứ ba, cuối cùng Hạ Thanh Từ cũng không nhịn được nữa. Cậu đặt bút xuống, quay đầu sang nhìn người bên cạnh.
Phía trước, Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ lập tức vểnh tai lên nghe.
Chỗ ngồi mới được sắp xếp lại, Vu Uyển ngồi bàn bên cạnh, cách họ một lối đi nhỏ. Nghe thấy vậy, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía này.
Ở góc lớp, Tạ Bệnh Miễn nhướng mày, như thể chẳng hiểu chuyện gì, hoặc biết nhưng vẫn giả vờ như không: "Sao thế? Tôi làm ảnh hưởng đến việc học của cậu à?"
"Cậu, trong giờ học thì bớt quay qua nhìn tôi."
"Ồ!" Tạ Bệnh Miễn lười biếng đáp lại: "Cậu không nhìn tôi thì làm sao biết tôi quay qua nhìn cậu?"
"Lớp trưởng, cậu tập trung chút đi, trong giờ học đừng có lo nhìn tôi."
Mạnh Phi Du và Diệp Kỳ ở bàn trên: "..."
Cái trò gắp lửa bỏ tay người này tự nhiên đến mức khiến người khác cạn lời. Hạ Thanh Từ siết chặt cây bút trong tay, quyết định không thèm để ý đến hắn nữa, xem thử Tạ Bệnh Miễn có thể bày trò được bao lâu.
Nói chuyện với hắn chỉ rước thêm bực vào người.
Cãi cũng không lại.
Trong lòng, Hạ Thanh Từ tự nhủ phải bình tĩnh lại. Cậu dần lấy lại sự bình thản, tiếp tục làm bài tập của mình, nếu bỏ qua việc đầu ngón tay cậu đang siết chặt đến mức trắng bệch.
Tạ Bệnh Miễn nhìn cậu thiếu niên quay đầu lại, phớt lờ mình, rõ ràng là lại giận nữa rồi. Một ngày mà giận dỗi không biết bao nhiêu lần, trông cứ như một người luôn bị bắt nạt. Ánh mắt hắn chuyển dần từ góc nghiêng khuôn mặt của Hạ Thanh Từ xuống tới dái tai của cậu.
Dái tai vốn trắng trẻo giờ đây lại ửng lên chút đỏ, giống như một nốt chu sa điểm xuyết trên đó. Màu đỏ ấy không khác gì sắc môi, mềm mại và nhỏ nhắn.
Ngay cả khi tức giận, trông cũng thật đẹp.
Tạ Bệnh Miễn cảm thấy như mình lại lên cơn thèm thuốc, ánh mắt sâu thẳm dừng lại ở dái tai của Hạ Thanh Từ. Hàm răng hắn khẽ nghiến lại, như thể muốn cắn nhẹ thứ gì đó.
_____
Cố Chấp Tránh Xa Nam Thần - Sở Chấp được đăng tại wattpad _AnsBly_
#Bly
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro