Chương 123
Thẩm Hề cười nói: "Trong Niên quan yến nghe được vài chuyện phiếm, nói là Triệu đại công tử làm Biên tu* đã được ba năm, năm nay sẽ thăng chức đến Lễ Bộ, lại nói Triệu đại tiểu thư đã đính hôn với công tử của Binh Bộ Thị lang, cuối xuân sẽ xuất giá. Thẩm mỗ bất tài, chỉ là một Thái Bộc Tự Thự thừa nho nhỏ, hôm nay có thể đứng ở đây nói chuyện với Hữu Đô Ngự sử đại nhân, cũng chỉ dựa vào gia thế đã suy bại, nào còn dám quyết định trước mặt đại nhân?"
(*Biên tu: một chức quan văn học và biên soạn trong Hàn Lâm Viện; phẩm hàm: Thất phẩm)
Lễ Bộ và Binh Bộ là hai Nha môn duy nhất không đứng về phe phái nào. Triệu Diễn sắp xếp con cái vào hai nơi này, rõ ràng là muốn đứng ngoài cuộc.
Lời nói của Thẩm Hề nghe có vẻ không nói rõ đầu đuôi, thực ra câu nói "gia thế đã tàn lụi" đã ám chỉ hoàn cảnh hiện tại của hắn.
Triệu Diễn nói: "Thẩm đại nhân nói đùa rồi. Triệu mỗ làm quan mấy chục năm, hiểu rõ gia thế xuất thân đều là thứ không đáng để tâm nhất. Dựa vào tài năng phẩm mạo của Thẩm đại nhân, Hoàn Hoàn nếu có thể gả cho ngươi, thật sự là Triệu Phủ ta trèo cao. Chỉ là Hoàn Hoàn từ nhỏ đã đính hôn với một học trò của ta, người này họ Cố, lúc đó đang nhậm chức Sơn Đông đạo Giám sát Ngự sử, cuối tháng ba sẽ về kinh nhậm chức. Triệu mỗ còn định nhân cơ hội này, định ngày cho hôn sự của Hoàn Hoàn và Cố môn sinh. E rằng Triệu Phủ ta và Thẩm đại nhân hữu duyên vô phận rồi."
Bên ngoài một trận mưa rào trút xuống, kèm theo tiếng sấm kinh hoàng ầm ầm, trời đất một mảnh u ám.
Thẩm Hề nghe lời Triệu Diễn nói, gật đầu: "Như vậy thật tốt, lang tài nữ mạo, cũng coi như giải tỏa được một mối bận tâm của Triệu đại nhân." Cách cửa sổ nhìn ảnh mưa một cái, lại chắp tay vái chào nói: " Nếu đại nhân đã có quyết định rồi, vậy Thẩm mỗ xin phép không làm phiền nữa."
Triệu Diễn bèn đứng dậy tiễn, vừa nói: "Hôm nay tình cờ là thọ đản của lão tổ tông trong phủ, Tiền viện đang mở yến tiệc khoản đãi quan khách. Thẩm đại nhân tạm thời không có việc gì, dùng xong yến tiệc rồi đi cũng không muộn."
Thẩm Hề chống trượng quay đầu lại: "Vậy cũng được."
Đợi Thẩm Hề đi xa, Triệu Diễn lại đóng cửa Thư phòng lại, quay người, im lặng nhìn Triệu Hoàn đang quỳ ở giữa phòng, run nhẹ.
Một lát sau, ông thở dài, nói với Triệu Thiên: "Dụ Đạt, con hãy hồi âm cho Cố phủ ở Sơn Đông, chấp nhận chuyện hôn sự của Vân Giản và Uyển Uyển."
Triệu Thiên không nhịn được nói: "Cha, người quên rồi sao? Vân Giản hồi nhỏ từng ở phủ chúng ta hai năm, hắn bị tật nói lắp, vội vàng gả A Uyển đi như vậy, chẳng phải là thiệt thòi cho muội ấy sao?"
"Như vậy vẫn tốt hơn là giữ nó ở lại kinh thành." Triệu Diễn nói, "Nay triều cục khó khăn, người người lo sợ, ai cũng sợ dính líu đến Đông cung. Chưa kể quan viên nhậm chức ở Hàn Lâm Viện và Tế Tửu đã bị thay thế bao nhiêu người rồi, chỉ nói chuyện mấy ngày trước, Thái Thường Tự Khanh chỉ vì nói một câu cho Thập Tam điện hạ mà đã bị khép tội rồi cách chức điều tra. Uyển Uyển dính líu đến mối quan hệ không rõ ràng này với Thẩm Thanh Việt, rời khỏi kinh thành càng sớm càng tốt mới là quan trọng, nếu bị kẻ rắp tâm lợi dụng, làm sao biết sẽ không hại nó?"
Triệu Diễn nói đến đây, lại nhìn Triệu Hoàn, dịu giọng khuyên bảo: "Hoàn Hoàn, con từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan ngoãn vâng lời, ta tin rằng con thu lưu Thanh Việt cũng là vì nhất thời mềm lòng. Chuyện này cứ dừng tại đây, trong lòng con cho dù còn nghĩ ngợi gì đi nữa, nhân mấy ngày này cũng nên xóa sạch đi. Còn về Vân Giản, hắn tuy mang tật nói lắp, nhưng nhân phẩm lại hiếm có, chính trực, cầu tiến. Sau này con gả đến Tế Nam Phủ, hắn nhất định sẽ không bạc đãi con."
Mưa rơi tối tăm mặt đất, ánh đèn trong phòng mờ ảo.
Triệu Hoàn từ khi vào Thư phòng, vẫn luôn rủ thấp mi mắt. Triệu Diễn tuy nhìn không rõ nét mặt nàng, nhưng có thể thấy mỗi lần nàng mở mắt hay khép lại, đều có nước mắt lăn dài trên má.
Nhưng nàng không nói lời trái nghịch nào, chỉ thấy nàng cúi đầu hành lễ với Triệu Diễn: "Nữ nhi đã biết."
Bữa tiệc trưa kéo dài lộn xộn mãi đến giờ Mùi, tận đến khi mưa gần tạnh, mới có người đến mời các đại viên đến chúc thọ chuyển sang Hoa sảnh uống trà.
(*13-15 giờ chiều)
Những quan viên này phẩm cấp không tính là rất cao, có những người không làm việc trong cung đã rất lâu rồi không gặp nhau được lần nào. Giờ đây mượn dịp thọ yến của Hữu Đô Ngự sử mà gặp lại, khó tránh khỏi việc mọi người tìm cách kết giao. Vì vậy trong Hoa sảnh ba năm người thành nhóm, đang ngươi một lời ta một câu nói chuyện rất vui vẻ. Không ngờ cửa sảnh đột nhiên bị đẩy ra, hai tiểu tứ dẫn một người chống gậy đến trước sảnh, rất cung kính nói một câu: "Mời đại nhân đi lối này."
Người đến chính là Thẩm Hề.
Nếu theo ngày trước, Đại công tử của Thẩm phủ, Hộ Bộ Tả Thị lang như vậy xuất hiện trước đám quan viên ngũ phẩm, lục phẩm này, mọi người không ai là không quỳ bái nghênh đón. Thế nhưng thời thế thay đổi, cho dù Thẩm Hề đang chống gậy bước qua bậc cửa khá chật vật, nhưng những quan viên lớn nhỏ trong Hoa sảnh cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có, đừng nói tới việc tiến lên giúp đỡ.
Một lát, vẫn là một người mặt trắng mặc triều phục chính ngũ phẩm tiến lên đón. Tiếp lấy chiếc trượng gỗ của Thẩm Hề, giúp một tay cho hắn rồi nói: "Thẩm đại nhân cẩn thận bậc cửa."
Thẩm Hề nhìn dáng vẻ thành thật của người này thấy rất quen mắt, đang suy nghĩ đã gặp ở đâu, chỉ nghe người này lại nói: "Thẩm đại nhân quả là người cao quý hay quên, tại hạ họ Chu, một chữ tên là Bình, hiện đang giữ chức Phủ thừa ở nha môn Kinh sư, hai năm trước còn làm Thông phán, từng có một lần gặp mặt với Thẩm đại nhân."
Thẩm Hề lúc này mới mơ hồ nhớ ra: "Bằng hữu của Tô Thời Vũ làm việc ở Ứng Thiên phủ Nha môn đó sao?"
"Vâng, vâng." Châu Bình nói, "Làm phiền Thẩm đại nhân vẫn còn nhớ."
Hắn vừa dẫn đường Thẩm Hề đi về phía ghế đèn lồng ở một bên Hoa sảnh, vừa kéo tay áo lau sạch mặt ghế: "Mời Thẩm đại nhân ngồi."
Lúc này, trong sảnh bỗng có một người lớn tiếng nói: "Chu đại nhân, ngài dù không làm việc trong cung, nhưng dù sao cũng là một vị Phủ thừa quan ngũ phẩm, vậy mà lại khúm núm hầu hạ một tên chăn ngựa thất phẩm, e rằng không thích hợp cho lắm thì phải?"
Người nói chuyện họ Lư, mặt vuông môi rộng, đã gần đến tuổi tứ tuần.
Thẩm Hề nhớ người này — Vài năm trước hắn ta vốn là Hình bộ Lang trung, đáng lẽ có thể thăng lên Thị lang, nhưng vì tư lợi mà xử sai một vụ án, bị Thẩm Thác hỏi tội, không những không được thăng quan mà còn bị giáng xuống làm Chủ sự, vì thế hắn ta luôn ôm hận Thẩm phủ trong lòng.
Câu "Một tên chăn ngựa thất phẩm" này vừa nói ra, khiến xung quanh một trận cười rộ lên.
Thẩm Hề lại hoàn toàn không để ý, đặt trượng gỗ sang bên chiếc cao kỷ, ngồi xuống chiếc ghế Châu Bình đã lau sạch cho hắn, cười to nói: "Ta cứ tưởng là ai, hóa ra là Lư Chủ sự Hình Bộ. Sao, năm đó ngươi bởi vụ án liên quan đến thân thích bên ngoại của tiểu thiếp, cố ý xử đoán sai lệch, giảm nhẹ hình phạt, rồi bị giáng phẩm. Bao nhiêu năm qua không có tiến bộ gì, lại vẫn chỉ là một Chủ sự?"
"Như vậy cũng tốt hơn Thẩm đại nhân, Tam phẩm rớt xuống Thất phẩm, chân què chưa lành đã phải đi chăn ngựa. Cũng đúng—" Lư Chủ sự nói, "Thái Bộc Tự Điển Cứu Thự ở thảo trường Vân Hồ Sơn vùng kinh giao. Thẩm đại nhân ngày mai nhậm chức là cảnh gió thổi cỏ thấp thấy trâu dê, thả ngựa ca hát ngược lại vui vẻ hơn bọn ta miếu đường vài phần. Như vậy, để Thẩm đại nhân điều tiếu vài câu cũng là lẽ đương nhiên rồi."
Hắn nói đến đây, cười lạnh một tiếng: "Thẩm đại nhân đến lúc đó cẩn thận, đừng ngã từ trên lưng ngựa xuống. Cái chân chưa dưỡng tốt này mà gãy thêm lần nữa, e rằng cả đời sẽ không rời được cái gậy gỗ kia đâu."
"Lời của Lư đại nhân e là hơi cay nghiệt." Châu Bình nói, "Thái Bộc Tự Điển Cứu Thự nuôi dưỡng hàng nghìn con chiến mã, Thự thừa ở đó sao lại dùng ba chữ 'người chăn ngựa' để đánh giá như vậy? Hơn nữa Thẩm đại nhân ngài ấy—"
Lời chưa nói xong, bị Thẩm Hề giơ tay ngăn lại.
Thẩm Hề nhìn Lư Chủ sự, như thể nhớ ra điều gì, chợt lại cười khẩy một tiếng: "Lư đại nhân sau khi bị giáng xuống làm Chủ sự, đã từng quỳ ngoài phủ Thẩm suốt một ngày một đêm dập đầu, tự nhận là bị mỡ heo làm mờ mắt. Vừa nãy tại hạ còn nghĩ Lư đại nhân bao nhiêu năm qua chẳng tiến bộ chút nào, xem ra là ta sai rồi. Lư đại nhân thật là người trọng tình trọng nghĩa, lớp mỡ heo trong lòng đã bị máu tươi dội rửa bao nhiêu năm như vậy, hẳn là đã tróc sạch rồi." Hắn ta chắp tay vái Lư Chủ sự một cái, "Lời của đại nhân, tại hạ xin ghi nhớ. Đại nhân nhắc nhở rất đúng, tại hạ nhất định sẽ dưỡng thương thật cẩn thận rồi mới cưỡi ngựa hát ca, nhất định sẽ không phụ tấm lòng 'gan phổi' thiết tha này của đại nhân."
Trong triều sớm đã có châm ngôn: Đừng cậy tài ăn nói với Thẩm Thanh Việt.
Lư Chủ sự ăn phải một nhuyễn đao này, chỉ cảm thấy mình như bị mắng mà lại không biết bị mắng ở đâu. Cơn giận trong lòng bùng lên mạnh mẽ nhưng lại không tìm được chỗ nào để đối đáp. Ngẩng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa không biết đã tạnh từ lúc nào. Ráng chiều rực rỡ, Thân thời cũng đã qua từ lâu, nhuộm cho trời đất một màu vàng sẫm gần như chói mắt.
Lư Chủ sự trước đó cũng đã nghe nói về tiệc mừng thọ buổi tối, rằng có không ít đại thần trụ cột trong triều sẽ đến, đang khát khao có người đến trị Thẩm Hề một phen, trước mắt bỗng sáng lên, chỉ thấy hai tiểu tử dẫn Thái Bộc Tự khanh Hoàng Chỉ Nghiêm đi về phía này.
Hoàng Tự khanh trên mặt còn vẻ mặt cung kính, tâng bốc chưa tan. Chắc hẳn vừa rồi gặp phải đại nhân vật nào đó. Thấy Lư Chủ sự đẩy cửa Hoa sảnh ra hành lễ với mình, sửng sốt một chút rồi mới nói: "Lư đại nhân miễn lễ."
Lư Chủ sự nói: "Hoàng đại nhân sao cũng được mời đến đây vậy? Bên Chính đường có quý khách đến sao?"
Hoàng Tự khanh nghiêm nghị nói: "Phải. Bản quan vừa rồi ở ngoài phủ lạc kiệu, không ngờ lại --" Hắn chắp tay vái lên trời, "Lại gặp phải đại giá của Thập Điện hạ. Hiện giờ Thập Điện hạ đã được mời đến Chính đường, lại nghe nói lát nữa Liễu đại nhân Đô Sát Viện, Tăng đại nhân Lại Bộ đều sẽ đến, bản quan tự nhiên không tiện quấy rầy."
Hắn vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh Hoa sảnh, chợt nhìn thấy người ngồi gần đó lại là Thẩm Hề. Theo tiềm thức định bước lên bái kiến, bị Lư Chủ sự ngăn lại, mới nhớ ra Thẩm Thị lang ngày xưa đã bị điều nhiệm sang Thái Bộc Tự. Không kìm được dừng bước, ho khan hai tiếng.
Lư Chủ sự bèn đề điểm Thẩm Hề nói: "Thẩm đại nhân, Hoàng đại nhân ít ra cũng là đường quan của ngươi. Ngài ấy đến rồi ngươi không chiêu hô không bái kiến thì thôi đi, ngươi ngồi còn ngài ấy đứng, đây là lẽ gì?"
Thẩm Hề nghe nói Chu Dịch Hành đã đến, đang tự mình suy tính nguyên do trong lòng. Bị Lư Chủ sự nói vậy, lúc đó cũng không để ý. "Ừm" một tiếng, đứng dậy liền nhường chỗ cho Hoàng Tự khanh.
Hoàng Tự khanh tuy nhận được chỗ ngồi từ tay Thẩm Hề, thấy hắn như đang suy nghĩ sâu xa, vẻ mặt không xem mình ra gì, trong lòng lại nảy sinh bất mãn, lại ho khan hai tiếng.
Lư Chủ sự nghiêm sắc mặt nói: "Thẩm đại nhân, ngài không xem bản quan ra gì thì thôi đi. Hoàng Tự khanh ít ra cũng là đường quan của ngài. Lúc này cũng coi như lần đầu ngài và Tự khanh đại nhân gặp mặt. Dập đầu hành lễ cũng không tính là quá đáng chứ?"
Thẩm Hề vừa nghe lời này mới từ dòng suy nghĩ hoàn hồn lại, còn chưa kịp nói gì, liền nghe Hoàng Tự khanh hơi bàng hoàng nói: "Hành lễ là đúng, khấu đầu... thì cũng không cần chứ?"
Lư Chủ sự cười nói: "Dù sao chúng ta cũng là đại thần trong triều, lễ nghi cần có không thể thiếu. Nếu quen biết thì miễn cũng được, nhưng Thẩm đại nhân sau này còn phải qua lại thường xuyên với Hoàng đại nhân, hôm nay giữ lễ chu đáo một chút, thật lòng thật dạ, sau này cũng bớt đi nhiều hiểu lầm chẳng phải sao?"
Hoàng Tự khanh trong lòng tuy lo sợ, nhưng nhất thời lại thấy lời Lư Chủ sự nói có lý, hơn nữa được Thẩm Thanh Việt bái lạy, quả thực là chuyện nở mày nở mặt.
Nghĩ đến đây, ông ta hăm hở muốn thử: "Vậy... Thẩm thự thừa hay là cứ hành lễ với bản quan một chút? Ý tứ một chút dập đầu là được rồi?"
Thẩm Hề tỏ vẻ không để ý cười nói: "Vậy cũng tốt, hành lễ thì nên làm cho đủ, cũng không cần ý tứ gì cả." Hắn ta đưa cây trượng gỗ cho Châu Bình đứng bên cạnh, vừa nói vừa định quỳ xuống: "Hạ quan Thẩm Hề, bái kiến Hoàng—"
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe cửa hoa sảnh "ầm" một tiếng bị đẩy ra, Thẩm Hề còn chưa kịp bái xuống đã bị người bước nhanh tới đỡ lấy cánh tay.
Tô Tấn lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Tự khanh, rồi nhìn người bên cạnh ông ta, lạnh giọng nói: "Lư Chủ sự, bản quan thân là đường quan của ngươi, hôm nay coi như lần đầu gặp mặt, chọn ngày không bằng gặp ngày, ngươi lập tức quỳ xuống dập đầu với bản quan ba cái, chưa hành lễ cho tử tế thì không cần đứng dậy."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro