Quyển 5. Thà để cõi lòng hun đốt, còn hơn tan nát sen ngọt sau đêm mưa

Chương 182:

(Hai năm sau...)

Cuối hạ giờ Dần, chân trời một mảng sáng trắng, chính là lúc rạng đông, đèn trong Lưu Chiếu các đã thắp suốt một đêm.

(*Giờ Dần: 3-5 giờ sáng)

Thiêm Đô Ngự Sử Ngôn Tu đứng ngoài các, ôm mấy bản công báo mới lấy sáng sớm, cùng quân báo và thư khẩn, khẽ gõ cửa phòng.

"Vào đi." Chốc lát, trong các truyền đến một giọng nói thanh lãnh.

Ngôn Tu đẩy cửa bước vào: "Liễu đại nhân, hôm nay Thông Chính ty và Binh bộ đồng thời gửi đến mấy phong thư khẩn."

Liễu Triều Minh đang phê duyệt tấu bản, nhấc bút chấm mực, không ngẩng đầu: "Chọn cái nào quan trọng thì nói."

"Vâng." Ngôn Tu nói, "Hồ Quảng mấy năm gần đây liên tục xảy ra lũ hoa đào*, sau khi Nội các bàn bạc quyết định xây lại đê điều, người của Công bộ phái đi tra xét đê sông đã đưa khoản tiền cần để sửa chữa về kinh thành, so với dự tính nhiều hơn một trăm năm mươi vạn lượng."

(*Lũ hoa đào: hiện tượng lũ lụt xảy ra vào mùa hoa đào nở, thường là mùa xuân. Đây là loại lũ thường do băng tuyết tan chảy ở thượng nguồn hoặc do mưa lớn kéo dài.)

Liễu Triều Minh bút không ngừng: "Đã thông báo cho Thẩm Thanh Việt chưa?"

"Đã bẩm báo Thẩm đại nhân rồi. Thẩm đại nhân bên đó hồi đáp nói, việc này ngài ấy sẽ phái người của Hộ bộ đi Võ Xương phủ một chuyến, tuy nhiên sự việc này lớn, vẫn bảo hạ quan đến báo cho Thủ phụ đại nhân một tiếng."

Liễu Triều Minh nói: "Biết rồi."

Đây là sự ăn ý ngầm giữa Thẩm Hề và Liễu Triều Minh đã đạt được từ lâu.

Từ tháng chín năm Tấn An nguyên niên, Chu Nam Tiện tổ chức lại Nội các, bổ nhiệm hai người họ làm Thủ phụ và Thứ phụ, hai năm nay, phàm là gặp chính vụ liên quan đến đời sống vật chất của lê dân bá tính, phần lớn đều do Thẩm Hề xử lý trước, ngoài ra, nếu là tấu chương liên quan đến thẩm tra án hình, khảo hạch quan viên, sự vụ quan trọng quân chính, liền sẽ được ưu tiên đưa đến án thư của Liễu Triều Minh.

Ngôn Tu lại nói: "Bệ hạ từ hai tháng trước đại phá hai mươi vạn đại quân do Tam vương tử Đạt Mộc Nhĩ của Xích Lực chỉ huy mà báo tin thắng trận, bây giờ đã dẫn theo Tây Bắc tân quân đuổi ra ngoài Lưu Sa quan, lần nữa đánh tan đội quân Ưng Sắt của Đạt Mộc Nhĩ, Nội các tháng năm đã gửi thư chúc mừng Bệ hạ, bây giờ có cần gửi thêm một phong thư nữa không?"

Liễu Triều Minh nghe lời này, bút dừng lại một chút.

Chu Nam Tiện quả thực là người có tài chỉ huy quân đội hiếm có.

Hai năm trước, hắn hành trang gọn nhẹ đến Tây Bắc, Đạt Mộc Nhĩ nhân lúc hắn chưa kịp chỉnh đốn, triệu tập mười vạn đại quân phát động tấn công toàn diện vào Lương Châu Vệ. Tây Bắc lúc đó đang là lúc quân oán sôi sục, Chu Nam Tiện trong một đêm liên tiếp chém ba viên thống lĩnh để chấn chỉnh quân pháp nghiêm khắc, sau đó nhân lúc trời lạnh, triệu tập binh sĩ tạt nước lạnh lên tường thành. Nước lạnh thoắt cái kết băng, tường thành trơn trượt khó leo, thành công ngăn chặn công thành. Sau đó tập hợp một vạn Cung tiễn vệ bắn mưa tên, làm tiêu hao gần hết mười vạn đại quân của Đạt Mộc Nhĩ, mới đích thân dẫn Khinh kỵ vệ ra khỏi thành, một hơi làm nên lấy ít địch nhiều thắng trận đầu tiên, khiến lòng quân Tây Bắc chấn động mạnh.

Mùa xuân năm sau, Đạt Mộc Nhĩ tổ chức lại bốn mươi vạn đại quân trở lại. Trận chiến này Chu Nam Tiện tuy thua, thế nhưng cũng gây tổn thất nặng cho đội quân Ưng Sắt, giành được thời gian chờ đợi viện quân. Sau đó hai tháng, Binh bộ và Đô Đốc phủ nhanh chóng tổ chức và hợp nhất quân trú tại Bắc Đại doanh và quân vệ tại các nơi, chinh phạt Tây Bắc, Chu Nam Tiện đặt tên cho đội quân lớn này là Tây Bắc tân quân, dẫn nó tấn công bất ngờ đội quân Ưng Sắt đang chiếm giữ Lương Châu Vệ, giành thắng lợi lớn, đoạt lại nơi quan trọng Lương Châu.

Từ đó về sau, hai bên nhiều lần giao thủ, Tây Bắc tân quân thắng nhiều thua ít, cho đến năm nay, tức tháng năm năm Tấn An thứ ba, Chu Nam Tiện tại Sa Châu Vệ đại phá hai mươi vạn đại quân của Xích Lực, đồng thời dẫn binh đuổi ra ngoài cửa ải, đánh mạnh địch quân.

Liễu Triều Minh nói: "Bệ hạ đánh trận này xong, chắc hẳn sẽ chỉnh đốn quân đội trở về Kinh thành rồi."

"Vâng." Ngôn Tu nói, "Tây Bắc gửi mật tín đến Binh bộ nói, Bệ hạ đại khái sẽ vào đầu thu khởi hành trở về Kinh thành."

Liễu Triều Minh nói: "Không cần gửi thêm thư chúc mừng, đem ngày Bệ hạ về Kinh thành và hành trình thông báo cho Lễ bộ cùng Hộ bộ, truyền lệnh các châu phủ dọc đường chuẩn bị nghênh đón Bệ hạ."

"Vâng."

Ngôn Tu đáp xong, chỉnh lý thư khẩn và bản tin tức trong tay một lượt, từ dưới cùng lấy ra hai phong thư thường giống thư nhà, nói tiếp: "Ngoài ra còn có hai phong thư do Thông Chính ty gửi đến, trong đó một phong là Tô đại nhân viết cho đại nhân ngài."

Ngòi bút của Liễu Triều Minh lại dừng lại một chút, thế nhưng lại không lên tiếng, trên tấu bản không nhanh không chậm viết thêm vài dòng lời phê, sau đó kéo một nét phẩy dài kết thúc, mới hỏi: "Viết gì?"

"Tô đại nhân nói, ngài ấy có chút việc gấp cần xử lý, phải hoãn ngày về kinh thành đã định hai ngày, phải năm ngày sau, mười hai tháng bảy mới trở về."

Liễu Triều Minh im lặng một lát: "Có nói là việc gấp gì không?"

"Không nói." Ngôn Tu nói, "Nhưng người của Thông Chính ty nói, sau khi Tô đại nhân gửi thư cho người, còn gửi thêm một phong cho Thẩm đại nhân, bên trong có viết rõ nội dung việc gấp hay không thì hạ quan không biết."

Liễu Triều Minh không đáp lời này, hỏi: "Không phải nói còn một phong thư nữa sao?"

"Phong thư khác là do Tứ vương phi viết, nói Tứ điện hạ trên đường về kinh thành lại tái phát bệnh, đoàn người phải nghỉ ngơi ở Tế Nam phủ vài ngày, ngày vào kinh thành phục mệnh cũng phải hoãn, nhưng lễ thu tháng tám thì vẫn kịp."

"Kịp là tốt rồi." Liễu Triều Minh nói, "Gửi thư hồi đáp bảo bọn họ lấy thân thể Điện hạ làm trọng, cứ khởi hành chậm rãi."

Ngôn Tu vâng lời, lại thở dài: "Thật là đáng tiếc, Tứ điện hạ trấn thủ Bắc Cương hơn mười năm, tâm ôm thao lược, kiêu dũng thiện chiến, cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy, thần trí mê man thì thôi đi, còn mắc phải chứng đau đầu phiền phức này. Năm đó Điện hạ ngã ngựa bị thương, đại nhân còn gửi thư bảo người ở Bắc Bình phủ nghỉ ngơi thật tốt, Điện hạ nếu chịu nghe lời khuyên của đại nhân, Đại Tùy cũng không đến mức lại đau lòng khi mất đi một tướng tài."

Hai năm trước trước đêm Chu Nam Tiện thân chinh, Chu Dục Thâm trúng tên ngã ngựa. Mùa hè năm sau, sau khi Chu Nam Tiện dẫn Tây Bắc tân quân tấn công bất ngờ quân Xích Lực, đội quân Ưng Sắt của Đạt Mộc Nhĩ từng lúc tan tác. Sau đó mật thám đến báo, nói Xích Lực và Bắc Lương có ý muốn hợp lực tấn công Đại Tùy. Chu Nam Tiện bèn cùng Chu Dục Thâm quyết định đồng thời dẫn quân xuất kích, phá hủy kế hoạch câu kết mưu tính của địch phương. Hai người họ tuy đều thắng trận, thế nhưng do Chu Dục Thâm bị thương xong vẫn luôn mang thương tích tác chiến, trong trận này lại đích thân làm tiên phong, dẫn quân phá địch, đuổi đến Hồn Xuân lĩnh không may bị địch mưu hại một cách bí mật, ngã ngựa rơi xuống vách đá. Tứ vương phi Thẩm Quân dẫn theo lính canh thân cận dưới vách đá tìm ba ngày đêm không ngủ không nghỉ mới tìm thấy Chu Dục Thâm. Lúc đó Chu Dục Thâm chỉ còn một hơi thở, cũng may mắn là hắn thường xuyên tập võ, thể chất rất tốt, lại đưa đại phu đi cùng mới cứu được một mạng của hắn. Dù là vậy, Chu Dục Thâm tỉnh lại sau lại trở thành người thần trí ngẩn ngơ, không nói không rằng, không nhận biết người, không nhớ chuyện gì.

Liễu Triều Minh nói: "Phàm là sự việc có nhân mới có quả, nếu không phải Tứ điện hạ dẫn binh đánh tan quân Bắc Lương, cùng Bệ hạ cản trở kế hoạch liên minh của Bắc Lương và Xích Lực, Bắc cảnh bây giờ cũng sẽ không có sự thái bình những năm gần đây, nếu như quân phí rườm rà tốn kém, lại lấy đâu ra tiền tài để xây lại đê sông ở vùng Hồ Quảng?"

Ngôn Tu nói: "Tuy là đạo lý này, nhưng hạ quan vừa nghĩ đến dáng vẻ Tứ điện hạ bây giờ, trong lòng luôn không tránh khỏi đau xót."

Liễu Triều Minh từ bàn lại lấy một bản tấu chương, lật ra vừa xem hai dòng, mày bỗng nhiên cau lại, hỏi: "Tô Thời Vũ nói nàng về kinh thành phải hoãn hai ngày sao?"

"Vâng." Ngôn Tu kinh ngạc nói, "Có gì không ổn sao?"

Liễu Triều Minh nghĩ một lát: "Mang sách ghi chép về địa lý của Kinh thành đến đây."

Trên châu huyện chí ghi chú vô cùng rõ ràng, từ phía nam Đại Tùy về kinh thành, một con đường quan đạo dễ đi nhất là con đường đi qua Áo thành, thế nhưng Tô Tấn lần này về kinh thành lại vòng qua Tô Châu thì thôi đi, ngờ đâu còn phải hoãn hai ngày?

Ánh mắt Liễu Triều Minh dừng lại ở phía trên bên phải Tô Châu phủ, một huyện thành tên là Thanh Hà vô cùng không bắt mắt.

"Bảo sao Thẩm Thanh Việt không đợi Chu Nam Tiện về kinh thành mà lúc này lại để Tứ điện hạ đến Ứng Thiên phủ phục mệnh, hóa ra hắn và Tô Thời Vũ đã nhận ra điểm bất thường, định ra tay với điện hạ và bản quan rồi." Liễu Triều Minh lạnh giọng nói.

Ngôn Tu nghe lời này rất kinh ngạc: "Đại nhân sao lại nói lời này?" Lại nhìn bản sách ghi chép về địa lý trải ra trên bàn, "Trong huyện Thanh Hà này có người hay thứ gì được đại nhân và Điện hạ bí mật cài cắm sao?"

Liễu Triều Minh không đáp lời này, từ trước bàn sách đứng dậy, phân phó: "Sai người nói Thẩm Thanh Việt một câu, bản quan có vụ án khẩn cấp cần xử lý, ra ngoài ba ngày, cuộc nghị đình do hắn chủ trì."

"Đại nhân là muốn đích thân đi huyện Thanh Hà sao?" Ngôn Tu ngẩn ra nói, "Nhưng hai vị đại nhân Thẩm Tô đã nghi ngờ đại nhân, đại nhân lần này đi huyện Thanh Hà, lẽ nào không sợ đánh rắn động cỏ, càng làm bọn họ nghi ngờ thêm sao?"

Câu hỏi này của hắn không nhận được hồi đáp, Liễu Triều Minh đã sớm đẩy cửa bước ra.

Lúc này trời đã sáng hẳn, một vầng ráng vàng chiếu rọi, cung các cũng không còn trầm tịch. Nội thị cầm đèn trước Hiên Viên đài vừa thổi tắt phong đăng trong tay, liền thấy phía trước có một người khí độ thanh lãnh đi tới, nhận ra là Liễu Triều Minh, vội vã quỳ xuống hành lễ: "Bái kiến Thủ phụ đại nhân."

Liễu Triều Minh không để ý, cứ thế đi thẳng ra ngoài cung.

Đánh rắn động cỏ thì sao chứ?

Chiếu thư "giết không tha" đã sớm giấu trong thâm cung này hai năm rồi. Chưa đánh rắn thì cỏ đã động, đã thế thì hắn nên hành sự thế nào thì cứ hành sự thế đó.

Dù sao sinh ra làm người, đến rồi đi một mình đều không vướng bận, từ trước đến nay chưa từng sợ điều gì.

Tô Tấn từ khi nhận được thư của Thẩm Hề, liền lệnh hộ vệ tùy tùng đóng quân ở ngoại ô Tô Châu phủ, thay đổi trang phục, chỉ dẫn theo Đàm Chiếu Lâm đi về phía huyện Thanh Hà.

Hai người mặc quần áo thường ngày, ở dịch trạm, thuê một cỗ xe ngựa, đi trọn một ngày.

Vừa vào được huyện thành, Đàm Chiếu Lâm vô cùng khó hiểu nói với Tô Tấn: "Đại nhân, ta là không hiểu rõ, người bây giờ quan làm lớn thế rồi, sao Thẩm đại nhân còn bảo người đích thân đi xử lý vụ án? Không phải chỉ là một tiểu huyện lệnh thôi sao, người tùy tiện viết một đạo mệnh lệnh, phái người đến bắt gọn cả ổ không được sao?"

Tô Tấn vừa nghe lời này liền cười: "Ngươi cho rằng huyện nha là ổ sơn tặc sao?" Ngừng một chút, lại nói, "Vụ án này ta phải đích thân đến điều tra thì mới được."

Đàm Chiếu Lâm nghe lời này, trong lòng chợt có manh mối: "Lẽ nào vụ án chúng ta điều tra ở Quan Thiêm hơn nửa năm cuối cùng cũng có manh mối rồi sao?"

Tô Tấn gật đầu: "Đúng vậy."

Đàm Chiếu Lâm xoa tay: "Ta thật muốn xem xem người giàu ngang quốc khố đó rốt cuộc là ai."

"Người giàu ngang quốc khố" trong lời nói của Đàm Chiếu Lâm, quả thực có người đó.

Nhưng nói về Tô Tấn trong thời gian đi sứ Quan Thiêm, ở nơi đó đã phát hiện rất nhiều hàng hóa Đại Tùy, lụa là trà gốm sứ các loại không kể xiết. Nàng vốn không để tâm lắm, sau nghĩ lại, biên giới Đại Tùy và Quan Thiêm giặc cướp nổi lên khắp nơi, giao thương lẽ ra không nên tấp nập như vậy mới đúng.

Nàng tìm Hồ Nguyên Kiệt, nhờ hắn giúp mình truy tra. Tra rồi mới biết những hàng hóa Đại Tùy này từ mấy năm trước đã bắt đầu được bán số lượng lớn vào Quan Thiêm, nguồn gốc giống nhau, nhưng manh mối mỗi lần truy đến bước then chốt lại đứt đoạn, không tra ra được thương nhân Đại Tùy đó là ai. Hồ Nguyên Kiệt tinh thông tính toán, bèn giúp Tô Tấn tính qua một khoản, nếu tính theo mười năm, thương nhân Đại Tùy này đem hàng bán vào Quan Thiêm này đã kiếm được vạn vạn lượng bạc có hoa văn, tiền nhiều  ngang quốc khố.

Tô Tấn biết rõ việc này không đơn giản, vả lại một người sở hữu khoản tiền khổng lồ như vậy, hắn ở cảnh nội Đại Tùy muốn làm gì, có thể làm gì đều là không thể lường trước. Nàng lập tức lấy cớ bị bệnh, ở lại trong lãnh thổ Quan Thiêm hơn nửa năm, thu thập chứng cứ sổ sách, sai người mang về Đại Tùy, bảo Thẩm Hề lấy sức mạnh của Hộ bộ truy tra.

Chính là mấy ngày trước, Tô Tấn nhận được mật tín của Thẩm Hề, nói việc này hình như liên quan đến Liễu Vân, lại sai nàng khẩn cấp đi đến phủ đệ huyện lệnh Thanh Hà ở Tô Châu phủ, nói huyện lệnh này đại khái biết một vài tình hình bên trong.

Tô Tấn tuy vội vã tới huyện Thanh Hà, nhưng trực giác trong lòng thấy Liễu Vân không nên là người hành thương mà bọn họ đang tìm. Nhưng Thẩm Hề đã tra rồi, cho dù không phải Liễu Vân, cũng hẳn là không thể thoát khỏi liên quan đến hắn.

Tô Tấn hành sự cẩn trọng, cùng Đàm Chiếu Lâm đổi trang phục, dọc đường hỏi thăm người phu xe về cách cư xử của huyện lệnh, biết được hắn liêm khiết thương dân, vô cùng tôn sùng nho giáo, từng thích giao du với người đọc sách, bèn tự xưng là người đỗ kỳ thi Hương từ phương Nam đến cùng tùy tùng, đến phủ thượng dâng văn chương, xin ban cho lời chỉ dạy.

Tiểu người hầu ứng môn lại khá lễ phép, nói: "Hai vị đã từ Kỷ Châu xa xôi đến đây, chi bằng trước tiên mời vào chính đường ngồi đợi một lát, lão gia nhà ta thích giao du với người đọc sách nhất, cả đời yêu thơ sách văn chương nhất, đợi hắn kết thúc phiên làm việc trở về, nhất định sẽ cùng Giả công tử nói chuyện thật vui vẻ."

Lúc này trời đã lất phất đổ mưa, thế nhưng hạt mưa thưa thớt chậm rãi, dính vào áo không ướt.

Tô Tấn chắp tay cúi mình: "Làm phiền tiểu ca."

Tiểu hầu dẫn Tô Tấn đi vào trong phủ, vòng qua giếng trời, hướng vào chính đường làm động tác "mời", lại nói: "Vừa rồi quên nói với Giả Tô công tử, sáng sớm hôm nay, vừa có một vị công tử từ Hàng Châu đến, họ Chân tên Liễu đến bái phỏng lão gia nhà ta, là người xuất thân nho sĩ, Giả công tử nếu chờ thấy chán, chi bằng cùng Chân công tử nói chuyện phiếm một lát."

Tô Tấn nghe vậy, từ cửa sảnh nhìn vào trong, ánh mắt dừng lại ở người đang ngồi bên phải, chính là người đang nâng chén trà lên, chậm rãi uống.

Một bộ áo dài màu xanh của người đọc sách, mày mắt thanh lãnh, chính là Liễu Triều Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro