Chương 20: Táo chua ngọt
Nhạc Khuynh ho không ngừng: "Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Hạ Minh Thâm vội vàng vỗ lưng giúp cậu ổn định hơi thở, không hiểu vì sao một câu hỏi đơn giản như vậy lại khiến đối phương phản ứng dữ dội đến thế, thật thà nói: "Tôi chỉ tiện miệng hỏi thôi mà. Cậu xem, cậu không nhận ra tôi ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại nhận ra Từ Tình ngay lập tức, chẳng phải khiến người ta dễ suy diễn sao?"
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy lời mình có lý, giọng cũng trở nên có chút chua chát: "Cậu phản ứng lớn như vậy... chẳng lẽ là thật à?"
Nhạc Khuynh bị cái logic đó chọc cười, nói: "Uống trà sữa của cậu đi."
Thật ra Hạ Minh Thâm cũng chỉ buột miệng nói vậy, dựa vào trạng thái của Nhạc Khuynh thời cấp ba, cậu vốn không tin đối phương lại động lòng, thật sự "trao gửi con tim" cho một cô gái nào đó. Nhưng nghĩ lại, dù khi đó Nhạc Khuynh có khó gần thế nào, thì sau này hắn cũng có thể đã "ngộ đạo", không còn từ chối thư tình, biết mỉm cười với một cô gái, cùng ngồi học bài với người ta thì sao?
Đó là khoảng thời gian bảy năm mà Hạ Minh Thâm hoàn toàn bị loại khỏi cuộc sống của Nhạc Khuynh, chỉ cần nghĩ đến điều đó, ngực cậu liền thấy nặng nề không thở nổi.
Nếu so cơ thể người như một cỗ máy vận hành tốt, thì trên đó sẽ có nhiều cổng cắm dây, nối đến các tín hiệu khác nhau: đói thì biết ăn, trầy đầu gối thì thấy đau, mùa hè tắm nước lạnh sẽ cảm thấy sảng khoái... Những thứ này đều đơn giản dễ hiểu.
Nhưng trong hơn hai mươi năm qua, chiếc máy mang tên Hạ Minh Thâm này từng có lúc dừng hoạt động, dù nay đã khởi động lại bình thường, nhưng dường như có vài dây cắm sai vị trí, khiến các chương trình vốn riêng rẽ, không liên quan lại trở nên hỗn loạn.
Mà nguyên nhân của sự hỗn loạn đó, tên là Nhạc Khuynh.
Ví dụ như vừa rồi, nếu Nhạc Khuynh có người thích, thì với tư cách bạn bè, cậu nên vừa trêu chọc vừa chúc phúc, nên đưa ra kế sách, giúp đỡ tháo gỡ khó khăn mới đúng. Thế mà cậu lại giống như một quả táo lên men bị niêm phong —— nhìn thì ngọt, ăn vào thì chua.
Hạ Minh Thâm không rõ lòng mình, may mà cậu thuộc kiểu người "đà điểu", chuyện không hiểu được thì cứ tạm gác qua một bên, đợi sau này nghĩ thông rồi sẽ tính tiếp —— cậu vứt ly trà sữa đã uống xong, lấy bản đồ ra lên kế hoạch cho trò chơi tiếp theo.
Trời mưa xong thì buổi tối không thích hợp bắn pháo hoa, lúc hoàng hôn, trong loa phát thanh công viên vang lên giọng nữ nhẹ nhàng, thông báo đến du khách rằng buổi trình diễn pháo hoa phải tạm hoãn.
Hạ Minh Thâm và Nhạc Khuynh nghe được thông báo đó khi đang xếp hàng trước đu quay khổng lồ. Đa số du khách xung quanh họ đều đến vì màn pháo hoa, nên dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, vẫn ôm hy vọng mong manh là không khí ẩm ướt sẽ nhanh chóng tan đi. Vì thế, không tránh khỏi vài lời than vãn, tuy giọng không lớn nhưng cũng tạo nên một làn sóng nhỏ trong đám đông.
Một vài người chần chừ giây lát rồi kịp thời hoàn vé, rời đi.
Hàng người rút ngắn lại vài bước, Hạ Minh Thâm tiến lên phía trước.
Xếp hàng thật nhàm chán, cậu cúi đầu lướt web giết thời gian, xem hai video mèo, sau khi phát xong thì hệ thống tự động gợi ý video liên quan đến từ khóa "công viên giải trí" mà cậu tìm kiếm gần đây, trong tiêu đề có ba chữ "đu quay khổng lồ", ảnh bìa là tấm hình được trang trí bằng trái tim màu hồng.
Trực giác mách bảo Hạ Minh Thâm rằng đây không phải là video kiến thức chính thống về đu quay, nhưng ngón tay cậu lại không nghe lời, sau một vòng lượn quanh nút thoát, cuối cùng lại quay về và ấn phát.
Hình ảnh đứng yên bắt đầu chuyển động, một chàng trai có gương mặt thanh tú xuất hiện chính giữa khung hình, đang đứng dưới một chiếc đu quay khổng lồ, gió thổi khiến tóc cậu ta rối bời.
Dựa vào những tòa nhà kiểu Gothic ở phía xa, có thể đoán địa điểm quay là ở nước ngoài.
Chất lượng video không cao, giọng cậu trai giới thiệu cảnh vật nghe khá xa. Từ viền khung hình có thể thấy ngoài khoang cabin đang có nắng đẹp, những dãy núi tuyết trải dài, mây trắng quẩn quanh, gần hơn là mái nhà nhọn hoắt của nhà thờ, chỉ có điều ống kính luôn hướng về chàng trai, chưa từng rời đi.
"Này," cậu trai nói, "cậu cũng nên quay cảnh vật chứ."
Ống kính hơi rung lên —— là người quay đang lắc đầu.
"Tùy cậu thôi," cậu trai đảo mắt, cười toe toét, "Vậy thì cứ quay đi, hay là mình hôn nhau một cái nhé?"
Một giọng nói rất gần vang lên: "Đừng đùa nữa."
Hạ Minh Thâm giật mình, mãi mới ý thức được người quay phim là một chàng trai.
"Không đùa đâu." Cậu trai gọi một tiếng biệt danh của người kia, giơ tay kéo ống kính, khiến nó lướt nhanh qua một đôi nam nữ đang hôn nhau trong cabin.
"Cậu có nghe truyền thuyết về đu quay khổng lồ chưa —— người ta nói, những cặp đôi cùng ngồi đu quay cuối cùng đều chia tay, nhưng nếu hôn nhau khi cabin chạm đỉnh, thì sẽ mãi bên nhau như vòng quay vô tận ấy."
Cậu nói: "Sắp tới đỉnh rồi, cậu có hôn không đây?"
Giọng nói và nụ cười của cậu trai đã khiến người quay phim động lòng, cậu ta đặt điện thoại nghiêng sang một bên, ống kính quay về phía kính cabin đối diện.
Một lát sau, trên mặt kính phản chiếu hình ảnh hai người ôm nhau hôn.
Hạ Minh Thâm nhìn hình ảnh tĩnh này vài giây rồi như bừng tỉnh, vội vàng tắt màn hình.
Chiếc đu quay được xây cạnh hồ, khi trời tối, đèn trang trí quanh hồ dần được thắp sáng, lũ côn trùng mùa hè ngân nga bản dạ khúc u sầu, tựa như một câu chuyện cổ tích đã được ấn định, chỉ chờ khoảnh khắc tiếp theo để những nàng tiên nhỏ nhảy ra từ bãi cỏ.
Nhạc Khuynh đang đeo tai nghe, nhắn tin với một người có tên lưu là "Fred".
Fred là một chàng trai tóc vàng mắt xanh, viết tiếng Trung rất tốt, chỉ là khi nói chuyện thường xuyên nhảy ra mấy từ tiếng Anh như "but", "somehow", "however"... Nhạc Khuynh đã sửa mãi mấy năm, mới miễn cưỡng giúp cậu ta bớt thói quen đó.
Fred vừa nghỉ phép ở quê nhà về, sắp xếp lại phòng khám của mình, người đầu tiên cậu ta liên hệ là Nhạc Khuynh.
"Nhạc, người bạn cũ thân yêu của tôi, cậu đang ở đâu vậy?" Fred dùng giọng nhiệt tình thay cho cái ôm, "Liệu trình mới có thể bắt đầu rồi đấy. Nếu cậu đến, tôi sẽ giảm giá 20% cho khách hàng lâu năm."
Nhạc Khuynh nói: "Tôi đang ở C Đại."
Fred gật đầu: "Thỉnh thoảng tiếp xúc lại với quá khứ cũng tốt, nhưng phải từ từ, đừng tạo áp lực cho bản thân. Nếu có chuyện gì bất ổn, nhất định phải báo cho tôi. À, cậu mang thuốc theo chứ? Nếu không chịu được thì nhớ uống thuốc."
Nhạc Khuynh vô thức liếc về phía Hạ Minh Thâm, chỉ thấy cậu lén lút tránh ánh mắt của mình.
Nhạc Khuynh: "???"
"Này này này?" Fred nói, "Nhạc, đang nghe đó chứ? Tôi hỏi là thuốc tôi kê trước kia, cậu có mang không?"
Nhạc Khuynh dừng lại một lát: "Tôi vứt rồi."
"What?!" Một dấu chấm hỏi khổng lồ như bay lên khỏi trán Fred.
Nhạc Khuynh luôn là một ca khó trong số những bệnh nhân Fred từng điều trị.
Hắn có ý thức tự kiểm soát rất cao, khi người bình thường còn né tránh, cậu đã sớm nhận ra vấn đề của bản thân và chủ động tìm đến Fred. Thế nhưng hắn lại né tránh việc điều trị, cố ý không uống một số loại thuốc đặc hiệu, cho đến khi bị Fred bắt gặp đang nói chuyện với... không khí, trên bàn còn bày hai bộ bát đũa.
Vì vậy, khi Fred nghe thấy Nhạc Khuynh nói "Tôi không cần uống thuốc nữa", suýt chút nữa thì mắc PTSD.
Fred: "Cậu ——"
"Tôi cảm thấy bản thân tốt hơn nhiều rồi." Nhạc Khuynh nhanh miệng ngắt lời.
"Vậy cậu còn sợ máu không?" Fred hỏi, "Thấy máu văng lên mặt còn tim đập nhanh, đổ mồ hôi lạnh không? Ảo giác cũng không còn nữa à?"
Nhạc Khuynh nói: "Không còn."
Fred thở phào: "Nhạc, vậy thì tốt rồi."
Hai người trò chuyện thêm đôi câu, Nhạc Khuynh liền cúp máy.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro