Kết thúc

Mấy ngày gần đây, thành phố S mưa dầm liên miên, Giang Ngu Bạch cũng chẳng nhớ đã bao lâu rồi mình chưa thấy ánh mặt trời.

Anh không thích những ngày mưa.

Bẩn thỉu, dính nhớp, ẩm ướt.

Khiến người ta có cảm giác như đang mắc kẹt giữa biển sâu, ngột ngạt khó thở.

Giang Ngu Bạch năm nay 24 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học, anh thi đỗ cao học rồi vào viện nghiên cứu của đại học S công tác.

Trong mắt người ngoài, công việc này ổn định, nói ra cũng nở mày nở mặt.

Nhưng Giang Ngu Bạch lại cảm thấy công việc này không tốt đẹp đến vậy.

Đề tài nghiên cứu của anh là sinh vật biển và khai thác chúng.

Vì cần khảo sát thực địa, nên hầu như quanh năm anh đều sống ở ven biển, hiếm khi mới có dịp về nhà một lần.

Phòng nghiên cứu của anh tọa lạc ngay trên vách đá sát bờ biển.

Mỗi khi bão tố kéo đến, nghe tiếng sóng biển cuồn cuộn ngoài kia vỗ ầm ầm vào ghềnh đá, Giang Ngu Bạch cảm thấy dường như tận thế cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tuy vậy Giang Ngu Bạch cũng không phải loại người yếu đuối, anh có thể chịu đựng và thích nghi với môi trường làm việc khắc nghiệt, bằng không đã chẳng bám trụ được ở đây hai năm qua.

Chỉ là điều khiến Giang Ngu Bạch để tâm, chính là người thầy hướng dẫn của anh – Khúc Văn Lạc.

Người đó quá kỳ quái, không đúng, nói chính xác là quái dị.

Người đó khiến Giang Ngu Bạch cảm thấy sợ hãi.

Chỉ cần nghĩ đến đối phương, cơ thể Giang Ngu Bạch sẽ run rẩy không cách nào khống chế.

Trong phòng nghiên cứu này chỉ có anh và thầy hướng dẫn, thỉnh thoảng mới có đồng nghiệp khác đến.

Thật ra, lúc đầu Khúc Văn Lạc vẫn rất bình thường.

Ấn tượng đầu tiên của Giang Ngu Bạch là thầy của anh là một người đàn ông lễ độ, nhã nhặn.

Khúc Văn Lạc còn rất trẻ, nhưng thành tựu học thuật đã vang danh xa gần.

Khi biết người ấy sẽ là thầy hướng dẫn của mình, trong lòng Giang Ngu Bạch rất vui, bởi vì anh cảm thấy mình có thể học được nhiều điều từ đối phương.

Nhưng không biết từ khi nào, thầy hướng dẫn của anh dường như đã biến thành một con người khác.

Thậm chí biến thành thứ gì đó không còn giống con người nữa.

Giang Ngu Bạch luôn cảm thấy mình đang bị ai đó “dõi theo”.

Hơn nữa, còn là rất nhiều đôi mắt.

Nghĩ đến điều này thôi cũng đủ khiến Giang Ngu Bạch sởn tóc gáy.

Sao có thể chứ? Trong phòng nghiên cứu này chỉ có anh và thầy thôi.

Vậy rốt cuộc là ai đang lén “nhìn trộm” anh?

Ánh nhìn ấy khiến anh cảm thấy bất an.

Đã lâu rồi Giang Ngu Bạch không có một giấc ngủ ngon.

Mỗi lần thiếp đi, anh đều cảm thấy có thứ gì đó quấn chặt lấy mình.

Cái cảm giác nghẹt thở ấy khiến anh đêm nào cũng giật mình tỉnh giấc.

Tỉnh dậy, Giang Ngu Bạch phát hiện trên da thịt mình không hiểu sao lại lưu lại những dấu vết nhầy nhụa.

Ban đầu, Giang Ngu Bạch cho rằng đó chỉ là ảo giác do áp lực quá lớn gây ra.

Anh xin nghỉ một thời gian, thậm chí còn lén đi gặp bác sĩ tâm lý.

Nhưng khi quay trở lại phòng nghiên cứu, cái cảm giác bị rình rập ấy chẳng những không biến mất, ngược lại ngày một mãnh liệt hơn–

Giang Ngu Bạch cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì mình cũng sẽ phát điên.

Thế nên anh nghĩ đến chuyện đổi thầy hướng dẫn.

Nhưng đề nghị ấy không được chấp nhận.

Khúc Văn Lạc đã từ chối anh.

Khi nghe Giang Ngu Bạch nói muốn đổi thầy hướng dẫn, gương mặt của Khúc Văn Lạc vẫn rất bình tĩnh, nhưng sau cặp kính, đôi mắt đen kia lại cuồn cuộn thứ cảm xúc không rõ.

Ngũ quan của Khúc Văn Lạc cao quý và kiều diễm, mang vẻ đẹp diễm lệ thuộc về một loài sinh vật hoang dã chưa từng được biết đến.

Giang Ngu Bạch luôn cảm thấy trên người đối phương có một loại cảm giác khiến người ta khó chịu, mãi sau này anh mới nhận ra, cảm giác đó rất giống với những ngày mưa dầm.

Bẩn thỉu, dính nhớp, ẩm ướt.

Dưới làn da trắng bệch của Khúc Văn Lạc như có thứ gì đó đang điên cuồng ngọ nguậy. Hắn lạnh giọng nói: “Đừng nói trong trường, cho dù là nhìn khắp cả nước, người nghiên cứu về sinh vật biển cũng chỉ có tôi. Em còn muốn đổi sang ai?”

Giang Ngu Bạch cắn môi dưới, im lặng.

Chỉ còn một năm nữa.

Qua thêm một năm, anh sẽ được giải thoát.

Đến lúc đó, Giang Ngu Bạch nhất định phải thoát khỏi nơi này.

+++

Ánh nhìn đó lại xuất hiện.

Giang Ngu Bạch đang làm thí nghiệm, vừa cảm nhận được ánh mắt rình rập liền lập tức đứng ngồi không yên, cả người mất tự nhiên.

“Trước thứ hai tuần sau gửi bản luận văn đã chỉnh sửa cho tôi.”

Không biết từ lúc nào, Khúc Văn Lạc đã xuất hiện ngay sau lưng anh.

Tim Giang Ngu Bạch thắt lại, mồ hôi lạnh bất giác túa ra khắp người.

Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn đối phương.

Khúc Văn Lạc mặc áo blouse trắng, bên trong là sơ mi đen. Trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính gọng vàng, ánh mắt hơi cụp xuống, toát ra vẻ lạnh lùng và tao nhã.

Giang Ngu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, khó khăn mở miệng: “Vâng, thưa thầy.”

Dáng người Khúc Văn Lạc cao lớn. Rõ ràng là một học giả quanh năm nhốt mình trong phòng thí nghiệm, vậy mà ở bắp tay, ngực và bụng đều hiện rõ những đường cơ bắp rắn chắc.

Thế nhưng suốt hai năm ở cùng với Khúc Văn Lạc, Giang Ngu Bạch chưa từng thấy đối phương tập luyện một lần nào.

Giang Ngu Bạch biết Khúc Văn Lạc đang nhìn mình, ánh mắt của đối phương không hề che giấu.

Ánh mắt của Khúc Văn Lạc từ từ trượt khỏi gương mặt anh, dần dần hạ xuống cổ, xương quai xanh, ngực, rồi đến cánh tay, cuối cùng dừng ở đùi.

Mỗi lần Khúc Văn Lạc nhìn chằm chằm vào anh, dường như là muốn từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, nhìn không sót thứ gì.

Giang Ngu Bạch không sao quen được.

Ánh mắt của Khúc Văn Lạc dừng lại trên chiếc bánh ngọt ăn dở đặt bên tay Giang Ngu Bạch.

Phòng thí nghiệm của họ nằm ở một vùng ven biển hẻo lánh, quanh đây căn bản không thể mua được loại đồ ăn này.

“Bánh này ai mua cho em?” Khúc Văn Lạc hỏi.

“À…” Giang Ngu Bạch không ngờ đối phương lại đột ngột hỏi câu đó, lí nhí đáp: “Là Thư Lương mang cho em, hôm nay cậu ấy có ghé qua phòng thí nghiệm.”

Thư Lương là bạn đại học của Giang Ngu Bạch, khi ấy họ là bạn cùng phòng, sau đó cả hai còn thi đỗ cao học vào cùng một trường.

Thư Lương cũng làm ở viện nghiên cứu của đại học S, chỉ là không cùng đề tài với Giang Ngu Bạch, nên ở phòng thí nghiệm khác.

Công việc của đối phương tương đối nhàn rỗi, nên thường ghé qua thăm Giang Ngu Bạch.

Khúc Văn Lạc cũng từng gặp Thư Lương vài lần.

“Lúc đó thầy không có trong phòng thí nghiệm.” Giang Ngu Bạch bổ sung thêm.

Một lúc sau, Khúc Văn Lạc mới lên tiếng, giọng hắn vừa lạnh lùng vừa dính nhớp: “Từ nay cấm người không liên quan bước vào phòng thí nghiệm.”

Vai Giang Ngu Bạch run lên: “Em biết rồi, thưa thầy.”

Dưới ánh đèn huỳnh quang, đôi mắt Khúc Văn Lạc ánh lên một màu xanh nhạt.

Biểu cảm của hắn vẫn rất bình thản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy dưới thớ cơ hiện lên từng mạch máu xanh nhạt như những xúc tu.

Chỉ cần ngẩng đầu là Giang Ngu Bạch có thể nhìn thấy.

Nhưng đối phương quá sợ hắn.

Giang Ngu Bạch chưa bao giờ dám ngước mắt nhìn thẳng vào hắn.

Khúc Văn Lạc im lặng, những xúc tu không ngừng kêu gào bên tai hắn.

——Em ấy lại gặp tên đàn ông kia rồi, ghen chết mất, ghen chết mất, ghen chết mất. Chủ thể, cho chúng ta ăn em ấy đi thôi, để chúng ta hòa làm một thể, như vậy em ấy sẽ không thể tiếp xúc với kẻ kia nữa.

——Thơm quá thơm quá thơm quá, muốn liếm, liếm em ấy. Chủ thể, đừng nhịn nữa, cứ nói sự thật với em ấy đi, nói cho em ấy biết thầy hướng dẫn của em ấy đã bị ngươi ăn rồi, hihihi…

——Muốn nhìn em ấy run rẩy sợ hãi, muốn ngửi em ấy, muốn ăn em ấy.

——Ăn em ấy đi, ăn em ấy đi, đừng nhịn nữa, dù sao một ngày nào đó em ấy cũng sẽ bị chúng ta ăn thôi.

Khúc Văn Lạc nhắm mắt lại, khẽ mắng một tiếng: “Câm miệng.”

Đám xúc tu lập tức im bặt.

+++

Giang Ngu Bạch lại gặp ác mộng.

Anh mơ thấy hai năm trước, Giang Ngu Bạch và Khúc Văn Lạc cùng ra bờ biển khảo sát.

Hôm đó Khúc Văn Lạc một mình đứng trên tảng đá ngầm, cũng là một ngày mưa âm u.

Giang Ngu Bạch cảm thấy rất ngột ngạt và khó chịu, luôn có cảm giác dưới mặt biển yên ả kia có một con quái vật bí ẩn đang rình rập.

Khúc Văn Lạc đẩy gọng kính, cười trêu Giang Ngu Bạch quá nhát gan.

Cuối cùng Khúc Văn Lạc vẫn để Giang Ngu Bạch đứng đợi trên bờ.

Khúc Văn Lạc cúi xuống định lấy đồ đạc để kết thúc công việc, nhưng khi vừa đứng lên, hắn trượt chân và rơi xuống biển.

Giang Ngu Bạch đứng trên bờ chứng kiến tất cả, anh không kịp nghĩ gì, nhanh chân lao tới muốn kéo Khúc Văn Lạc ra khỏi mặt nước.

Nhưng khi tiến lại gần, anh phát hiện Khúc Văn Lạc đã biến mất.

Giống như bốc hơi khỏi thế gian.

Hai tay Giang Ngu Bạch run rẩy bấm điện thoại gọi cứu hộ.

Cúp máy, anh loáng thoáng nghe thấy dưới mặt biển vọng lên âm thanh giống như quái vật đang nhai nuốt, ngay sau đó là một mùi máu tanh ngọt lịm lan tràn trong không khí, xen lẫn một mùi hôi thối khó tả.

Giang Ngu Bạch nôn ọe tại chỗ.

Trước mắt anh tối sầm, rồi ngất đi.

Hai ngày sau, Giang Ngu Bạch phát hiện mình tỉnh dậy trên giường bệnh trong bệnh viện.

Khúc Văn Lạc cũng bình an vô sự, được đội cứu hộ vớt từ biển lên.

Chẳng qua khi ấy nhân viên cứu hộ nói rằng tình trạng của Khúc Văn Lạc rất kỳ lạ.

Trong miệng Khúc Văn Lạc có một chiếc xúc tu, bề mặt trơn nhẵn lập lòe ánh sáng kỳ dị.

Nhưng dường như chỉ có mình anh ta nhìn thấy, những người khác không hề có ấn tượng, nên anh ta nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.

Giang Ngu Bạch nhớ ra rồi.

Hình như kể từ ngày đó, Khúc Văn Lạc đã như biến thành một con người khác.

+++

Giang Ngu Bạch giật mình choàng tỉnh, thở dốc từng hơi nặng nề.

Anh ngẩng đầu lên, phát hiện có người đang đứng ngay bên cạnh mình.

“Thầy, là thầy sao?”

Trong bóng đêm, Giang Ngu Bạch không nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Nhưng người kia không nói gì.

Giang Ngu Bạch kìm nén nhịp tim đang tăng nhanh của mình, nỗ lực giữ bình tĩnh, anh đưa tay định bật đèn.

Đối phương đột ngột lên tiếng.

“Cúp điện rồi.”

Nghe thấy những lời này, trái tim Giang Ngu Bạch lạnh nửa phần, anh không tin, ấn liên tục vào công tắc.

Cúp điện thật rồi.

Giang Ngu Bạch cúi đầu, ho khan dữ dội.

“Em sợ bóng tối à?” Giọng đối phương nghe như có chút hưng phấn quái dị.

Giang Ngu Bạch không trả lời, anh hỏi:
“Tại sao thầy lại xuất hiện trong phòng em?”

Bình thường anh luôn khóa cửa mỗi khi đi ngủ.

Bàn tay Giang Ngu Bạch thò xuống gối, nơi anh giấu một con dao găm.

Lúc này, Khúc Văn Lạc bỗng bật cười khó hiểu, giọng hắn vẫn lạnh lẽo như thường.

“Xem ra em đã nhận ra ta không còn là Khúc Văn Lạc trước kia nữa.”

Giang Ngu Bạch rút con dao ra, hung hăng đâm vào đối phương.

“Rốt cuộc mày là thứ quái vật gì!”

Thế nhưng lưỡi dao không đâm trúng hắn, nó bị một thứ giống như xúc tu quất mạnh, văng ra khỏi tay anh.

Giang Ngu Bạch sững sờ.

Anh khó tin nhìn về phía Khúc Văn Lạc, Giang Ngu Bạch còn chưa kịp nhìn rõ…

Giây tiếp theo, cơ thể anh bị thứ gì đó quấn chặt lấy, Giang Ngu Bạch hoàn toàn không thể động đậy.

Giang Ngu Bạch cau mày khó chịu, anh cảm thấy có vô số thứ gì đó đang tham lam liếm mút làn da mình.

Khúc Văn Lạc thở dài một tiếng như thỏa mãn: “Tại sao em muốn giết ta?”

“Mày là quái vật, mày đã giết thầy tao.”

Khúc Văn Lạc nhấn mạnh: “Bây giờ tôi chính là Khúc Văn Lạc.”

“Không phải, mày là quái vật.”

Khúc Văn Lạc nhíu mày vì bất mãn, cảm thấy con người trước mặt này đáng ghét quá.

Những chiếc xúc tu của hắn trông đầy phấn khích.

——Thơm quá thơm quá ngon quá ngon quá ngon quá yêu em ấy quá.

——Chủ thể, ngươi cũng nếm thử đi, con người này ngon lắm.

——Ngươi đã nhịn lâu rồi phải không, mau cùng bọn ta thưởng thức em ấy đi, giờ ngươi không cần giả vờ nữa.

——Không nỡ ăn em ấy, muốn giữ em ấy ở bên mình mãi mãi, như vậy là có thể ngửi em ấy suốt đời.

——Ý hay đấy, ý hay đấy, chủ thể, giữ em ấy lại đi, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.

Khúc Văn Lạc chau mày.

Thật sự ngon đến thế sao?

Khúc Văn Lạc bước đến trước mặt Giang Ngu Bạch, hắn bóp chặt cằm đối phương, người đàn ông cúi đầu xuống, áp sát lại gần, Khúc Văn Lạc thè lưỡi liếm nhẹ môi anh.

Cả người Khúc Văn Lạc run lên

Hắn kích động nuốt một ngụm nước bọt.

“Ực.”

Trong đêm tối vang lên rõ ràng.

Hắn bắt đầu hưng phấn, hắn có phần không kiểm soát nổi bản thân.

Người trước mặt ngọt ngào quá đỗi.

Khúc Văn Lạc có chút mất khống chế, hắn thô bạo liếm mút đối phương.

Chẳng mấy chốc, đôi môi Giang Ngu Bạch đã sưng đỏ.

Khúc Văn Lạc trầm giọng nói: “Ta đã quyết định rồi, ta sẽ giữ em bên cạnh ta mãi mãi.”

Nghe vậy, Giang Ngu Bạch tuyệt vọng nhắm nghiền mắt.

Anh biết mình sẽ không bao giờ thoát khỏi phòng thí nghiệm này nữa.

(Hết)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro