Chương 26
Vào ngày Ngụy Trì được nghỉ đông, mặt đường đã khô cong.
Tiêu Ngôn Vị theo xe của Nhị Ma đến thị trấn, Ngụy Trì đang đợi y trước cổng trường, cùng đứng đó còn có cả Khương Thạc.
Khương Thạc mặc bộ đồng phục màu xanh lam trắng bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo bông ngắn màu xanh đậm, tay áo có vẻ hơi ngắn. Mỗi khi cậu cử động lại để lộ cổ tay thon gầy, vì thời tiết lạnh nên hơi ửng đỏ.
Tiêu Ngôn Vị vốn không phải người ưa lo chuyện bao đồng, nhưng vì y đang tài trợ cho Khương Thạc, nên không tránh được mà lên tiếng. Y khẽ cau mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Không lạnh sao?"
Khương Thạc nhận ra ánh mắt của y, biết y muốn nói gì, cậu bèn ngượng ngùng đưa tay gãi chóp mũi. Trong động tác đó lại để lộ thêm đoạn cổ tay: "Đồng phục hơi rộng, mặc thêm áo khác vào sẽ bị cộm, chứ thật ra áo không nhỏ đâu ạ."
Tiêu Ngôn Vị còn định nói thêm gì đó thì bị Ngụy Trì đứng bên cạnh đã cắt lời: "Khương Thạc, em về nhà trước đi, thầy có chuyện muốn nói riêng với thầy Tiêu."
Khương Thạc cười thoải mái, vẫy tay chào Tiêu Ngôn Vị: "Anh, em đi đây."
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, còn nhắc thêm: "Nhớ mua áo mới."
Khương Thạc "Vâng" một tiếng. Không biết cậu thật sự nghe lọt tai hay chỉ đang đối phó với y, nhưng sau khi nhận lời, cậu lại hỏi: "Anh ở lại bao lâu, có đến nhà em ăn cơm không ạ?"
Tiêu Ngôn Vị định nói là nếu có thời gian thì sẽ ghé, nhưng lại bị Ngụy Trì ngắt lời. Sắc mặt hắn không mấy dễ coi: "Chiều nay bọn thầy về rồi, để lần sau đi."
Khương Thạc hơi sững lại, dù không hiểu lý do, nhưng cậu vẫn gật đầu: "Vâng. Thầy Ngụy, em về trước ạ."
Ngụy Trì mỉm cười: "Đi đi."
Chưa kịp để Khương Thạc phản ứng, Ngụy Trì đã kéo Tiêu Ngôn Vị quay lưng đi thẳng vào trường.
Tiêu Ngôn Vị tuy bước nhanh, nhưng bị hắn kéo bất ngờ nên mấy bước đầu không theo kịp, loạng choạng mấy cái mới đứng vững.
Khương Thạc không có ở đây, y lại không nhịn được mà buông lời trêu chọc, khẽ động đậy ống tay áo đang bị Ngụy Trì nắm lấy: "Thầy Ngụy, vẫn còn ở trường đó, anh liệu mà chú ý một chút."
Ngụy Trì dừng bước nhìn y, môi mấp máy không rõ, xem chừng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì cả.
Tiêu Ngôn Vị ngước mắt cười nhìn hắn. Ngụy Trì nhìn quanh, lúc này học sinh gần như đã về hết, trong trường rất vắng vẻ, chẳng có ai để ý đến họ.
Hắn hơi cúi đầu xuống sát lại gần Tiêu Ngôn Vị: "Em cũng chú ý một chút đi."
"Em phải chú ý cái gì?" Tiêu Ngôn Vị hỏi vặn lại.
Ngụy Trì nghẹn lời, không thèm đôi co với y nữa.
Đồ đạc Ngụy Trì cần mang về không nhiều, chỉ vài phút đã thu dọn xong.
Tiêu Ngôn Vị thì chẳng giúp chút nào, y ngồi khoanh chân trên giường gặm táo.
"Không ngon bằng loại mua lần trước." Tiêu Ngôn Vị cắn một miếng nữa rồi nhận xét.
Ngụy Trì đang quay lưng về phía y gấp quần áo, nghe vậy bèn bước tới cầm lấy quả táo cắn một miếng, cũng nhíu mày theo: "Hơi chua."
Tiêu Ngôn Vị chống tay ra sau, ngửa mặt nhìn hắn: "Muốn ăn thì tự đi mà lấy."
Ngụy Trì liếc y một cái, lại cắn thêm miếng nữa rồi mới đưa quả táo cho Tiêu Ngôn Vị: "Anh không muốn ăn, chẳng phải em muốn ăn sao?"
Thật ra táo mùa này không hẳn là ngon, hơn nữa ở đây cũng không dễ mua,. Nhưng lần trước gọi điện, Tiêu Ngôn Vị bảo thèm, thế nên Ngụy Trì vẫn tìm chỗ mua bằng được mấy quả về.
Tiêu Ngôn Vị nhận lại quả táo, từ tốn gặm tiếp, rồi lại bắt đầu nói năng không đứng đắn: "Anh chỉ muốn ăn miếng em đã ăn qua thôi đúng không."
"Có phải chỗ em cắn qua có vị ngọt hơn không?" Tiêu Ngôn Vị nói xong, chính mình cũng không nhịn được mà bật cười.
Ngụy Trì cũng cười theo, rồi hắn khẽ thở dài, cúi người xuống sát lại gần Tiêu Ngôn Vị.
Đuôi mắt Tiêu Ngôn Vị hơi nhướn lên, y đặt nửa quả táo đang ăn dở xuống bàn, vẻ mặt trêu chọc nhìn Ngụy Trì: "Muốn hôn em chứ gì?"
Ngụy Trì chống tay hai bên người Tiêu Ngôn Vị, gần như ôm trọn y vào lòng: "Ừ, muốn hôn em."
Tiêu Ngôn Vị giơ tay khoác lên vai hắn, rướn người tới gần, chóp mũi cả hai chạm vào nhau: "Em đồng ý."
Lời y vừa dứt, Ngụy Trì đã lập tức nghiêng đầu hôn tới.
Cả hai đã hôn nhau rất nhiều lần, vậy nên Ngụy Trì cũng cực kỳ thành thục.
Bàn tay hắn đặt trên đùi Tiêu Ngôn Vị dần trượt lên theo sườn y, đầu ngón tay cách lớp áo chạm đến tim y, vừa chạm vừa khẽ lẩm bẩm: "Tiêu Ngôn Vị, tim em đập nhanh quá."
Tiêu Ngôn Vị không trả lời, chỉ giơ tay lên áp vào lồng ngực trái của Ngụy Trì: "Ngụy Trì, anh thích em đến thế cơ à."
"Ừm." Ngụy Trì đẩy vai y, ép y nửa nằm nửa ngồi trên giường, "Thích."
Họ ôm nhau nằm trên giường, Tiêu Ngôn Vị đột nhiên nói: "Mấy hôm nữa bạn em đến chơi."
Ngụy Trì hơi khựng lại, chống nửa người dậy nhìn y: "Bạn em?"
Không phải là Tiêu Ngôn Vị trông có vẻ không có bạn bè, thực tế, người như y lại thuộc kiểu người trông như có rất nhiều bạn.
Chỉ là Ngụy Trì chưa từng thấy Tiêu Ngôn Vị liên lạc với ai, từ lúc y đến đây, dường như y đã tách khỏi các mối quan hệ xã hội từ rất lâu rồi.
Tiêu Ngôn Vị cũng ngồi dậy theo: "Bạn nối khố của em."
Ngụy Trì hỏi: "Khi nào đến?"
"Ừm." Tiêu Ngôn Vị nhíu mày nghĩ ngợi, "Chắc là thứ Tư, thứ Năm tuần sau."
Ngụy Trì không hỏi thêm nữa: "Đến lúc đó anh đi đón bạn với em."
Vừa nói xong, hắn lại cảm thấy câu này có vẻ không được thích hợp cho lắm, bèn bổ sung: "Có ổn không?"
"Ổn." Tiêu Ngôn Vị cười cười, không mấy đứng đắn mà đưa tay véo nhẹ cằm Ngụy Trì: "Cũng nên để anh ra mắt người nhà rồi."
"Được thôi." Ngụy Trì cũng cười theo, hắn ôm Tiêu Ngôn Vị một cái rồi xuống giường thu dọn đồ đạc tiếp.
Có xe máy nên về làng cũng nhanh. Thảm ở nhà đã giặt sạch sẽ, hai người thay quần áo xong rồi cùng lấy đồ trong túi của Ngụy Trì ra.
Hiếm khi Tiêu Ngôn Vị động tay động chân, đang treo quần áo thì thấy Ngụy Trì lấy từ trong túi ra một cái bịch, mấy chiếc quần lót của y đều ở trong đó.
Y ghé sát lại nhìn, là mấy chiếc mà y thay ra trong mấy ngày ở ký túc xá của Ngụy Trì, tất cả đều được hắn giặt sạch cả rồi.
Tiêu Ngôn Vị chẳng thấy ngượng ngùng chút nào, còn thảnh thơi trêu chọc Ngụy Trì: "Thầy Ngụy, lúc giặt quần lót cho em, trong lòng anh nghĩ gì thế?"
Ngụy Trì liếc y một cái: "Nghĩ là người này bao giờ mới chịu cho anh ngủ cùng đây."
Có lẽ Tiêu Ngôn Vị đúng là người dễ cười thật, y nghe Ngụy Trì nói xong lại không nhịn được mà bật cười, vừa cười vừa nói: "Lần trước cho anh vào thì anh không vào, còn định ra khỏi làng tìm nhà nghỉ à? Muộn rồi."
Cổng lớn cửa nhỏ nhà Ngụy Trì đều đóng kín, giọng Tiêu Ngôn Vị cũng không hề đè thấp, những lời kiểu này nói ra giữa tiếng cười đùa, luôn khiến lòng người thấy ngứa ngáy xốn xang.
Ngụy Trì nhìn y, hắn đi tới khóa trái cửa phòng ngủ, rồi lại ra bên cửa sổ kéo rèm lại.
Tiêu Ngôn Vị tựa vào cửa tủ quần áo cười không ngớt: "Thầy Ngụy, thầy định làm gì đấy?"
Ngụy Trì lại liếc y, sau đó lấy từ trong túi ra vài thứ, bước tới kéo y đẩy lên giường: "Em nói xem."
Khi mọi thứ đang đến hồi cao trào, Ngụy Trì lại nâng cằm y lên để hôn, rồi hỏi một cách rất đột ngột: "Sao Khương Thạc lại gọi em là "anh"?"
Dường như dư vị của quả táo chua ban sáng vẫn còn đó, trong nụ hôn ẩm ướt mà gấp gáp ấy, lời nói của Ngụy Trì cũng mang theo vị chua không tan đi được.
Tiêu Ngôn Vị cười khe khẽ, đưa tay lên sờ má hắn: "Anh sao thế?"
"Em hỏi anh làm sao ư?" Giọng Ngụy Trì không được vui cho lắm: "Sáng nay hai người cứ đứng đó nói chuyện mãi, anh đứng ngay bên cạnh mà em không thấy hả?"
"Em có nhiều chuyện để nói với cậu ấy thế à?"
Ngụy Trì bóp cằm Tiêu Ngôn Vị nâng lên, dùng chút sức cắn vào yết hầu của y: "Lần trước tới cũng đi tìm cậu ấy trước, lần này lại cũng nói chuyện với cậu ấy trước."
"Không nhìn thấy anh phải không?" Răng Ngụy Trì miết trên yết hầu Tiêu Ngôn Vị: "Hay là chỉ thích mấy người nhỏ tuổi hơn thôi?"
Giờ phút này Tiêu Ngôn Vị không có tâm trạng đôi co vớ vẩn với hắn nữa, trong lúc Ngụy Trì nói chuyện, động tác của hắn trở nên rất chậm, khiến y có hơi không chịu nổi.
Ngụy Trì không nghe thấy câu trả lời của y, động tác vẫn cứ từ tốn không nhanh không chậm. Nhân lúc phản ứng của Tiêu Ngôn Vị có vẻ chậm chạp, hắn bèn dụ dỗ: "Không thích người nhỏ tuổi, vậy có thích anh không?"
"Thích." Tiêu Ngôn Vị trả lời.
"Thích đến mức nào?" Ngụy Trì hỏi.
Tiêu Ngôn Vị híp mắt lại, rồi lắc đầu: "Khó diễn tả lắm."
Thật ra không phải y không phản ứng kịp, chỉ là hơi chậm hơn bình thường một chút mà thôi. Nghe Ngụy Trì hỏi vậy, y cũng hỏi ngược lại: "Ngụy Trì, anh có thích em không?"
Ngụy Trì hôn từ đuôi mắt y xuống đến môi, rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới. Hắn hôn lên cằm, yết hầu, xương quai xanh của Tiêu Ngôn Vị, cuối cùng dừng lại ở bụng dưới của y.
Tiêu Ngôn Vị cảm thấy hơi nhột, đưa tay lên khẽ đẩy vai hắn.
Ngụy Trì ngẩng đầu nhìn Tiêu Ngôn Vị, rồi lại sáp tới ôm lấy y, mũi hai người chạm vào nhau.
Mắt, tim, xương sườn, bất cứ nơi nào nụ hôn của Ngụy Trì từng chạm qua, Tiêu Ngôn Vị đều cảm thấy ấm áp.
Ngụy Trì nhìn y, chớp mắt thật chậm rãi, rồi lại mỉm cười.
"Tiêu Ngôn Vị." Hắn gọi tên Tiêu Ngôn Vị thật rõ ràng, "Em vẫn chưa hiểu sao?"
Ngụy Trì nói: "Anh yêu em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro