Chương 105

"Ngực?"

Lâm Phương Lương lập tức phủ nhận.

"Ai mà lại có hai cái bọc to như vậy ở ngực chứ!"

Hứa Thanh nghĩ một chút, nếu thật sự là nữ nhân, ngoài ngực ra còn có giọng nói, còn có cái kia nữa... Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lâm Phương Lương, nếu như đối phương áo rách quần manh, phía dưới kia hẳn là cũng...

"Ngươi không phải nói còn có giọng nói không giống sao?" Hứa Thanh cũng không ngốc đến mức hỏi Lâm Phương Lương suy đoán cuối cùng trong lòng, nếu không Tạ ca nhi có lẽ sẽ không tha cho Lâm Phương Lương.

Lâm Phương Lương lập tức gật đầu.

"Giọng rất nhỏ, rất the thé, nói thế nào nhỉ, tóm lại không giống giọng đàn ông hay ca nhi chúng ta."

Lâm Phương Lương nhất thời cũng không hình dung ra.

Hứa Thanh rũ mắt xuống, đúng rồi, tám chín phần mười là vậy.

"Tại sao quan sai lại bắt hắn?" Lý Trường Phong hỏi.

"Bởi vì cảm thấy rất khác thường, sợ gây ra náo loạn không cần thiết."

Lâm Phương Lương nhớ lại những thứ nhìn thấy lúc đó, đúng là không giống họ.

Không lâu sau, Tạ thẩm ở vách bên gọi, bảo Tạ ca nhi sang giúp một tay làm đồ, vì vậy liền đi trước.

Lâm Phương Lương thấy Tạ ca nhi vừa đi, vẻ mặt lại bắt đầu kích động.

"Các ngươi tuyệt đối không biết ta còn nhìn thấy cái gì." Lâm Phương Lương hạ thấp giọng thần bí nói.

Lý Trường Phong không để ý đến điệu bộ đó của hắn, vẻ mặt thản nhiên ngắm nghía món đồ chơi nhỏ hắn làm cho Đôn Đôn.

Trong lòng Hứa Thanh hơi động, "Cái gì?"

Lâm Phương Lương ngồi thẳng người, "Nhưng các ngươi phải giữ bí mật không được nói cho tức phụ ta là ta thấy gì, không thì ta không nói với các ngươi!"

"Hừ." Lý Trường Phong khinh thường hừ một tiếng, Hứa Thanh đưa tay véo hắn một cái, Lý Trường Phong mới miễn cưỡng gật đầu.

"Đó là tự nhiên, chúng ta không phải người lắm miệng." Hứa Thanh cười nói.

Thấy Hứa Thanh và Lý Trường Phong đều đảm bảo sẽ không nói ra, Lâm Phương Lương mới mở miệng.

"Người kia, là không có gốc rễ, phía dưới chẳng có cái gì cả!"

Quả nhiên là nữ nhân! Hứa Thanh thầm nghĩ.

Quả nhiên là quái vật! Lý Trường Phong thầm nghĩ.

Nói xong chuyện nghẹn trong lòng nửa ngày, Lâm Phương Lương nhất thời cảm thấy tinh thần sảng khoái, cầm chén trà bên cạnh uống một ngụm, thoải mái.

"Ngươi có thể đi rồi." Lý Trường Phong mặt không chút thay đổi nói.

Lâm Phương Lương cũng không để bụng, hắn nói xong "bí mật" trong lòng cũng thấy thoải mái với mọi người, thong thả mở ô ra, giữa trời tuyết rơi trở về.

Lý Trường Phong đóng cửa viện, trở lại nhà chính thấy Hứa Thanh vẻ mặt trầm tư, cho là hắn bị "quái vật" mà Lâm Phương Lương nói dọa sợ.

"Đừng nghĩ nhiều quá, quan phủ bắt được rồi, không sao đâu, cách chúng ta xa lắm."

Hứa Thanh nắm chặt tay Lý Trường Phong, "Không sao." Hắn chỉ đang nghĩ sao nữ nhân lại xuất hiện vào thời điểm này, nếu như đúng như Lâm Phương Lương nói áo rách quần manh, có lẽ cũng là từ không gian bên ngoài tới.

Bất quá, cũng như Lý Trường Phong nói, cách họ xa lắm.

Sau đó Lâm Phương Lương thỉnh thoảng lại mang đến một vài tin tức, khiến Hứa Thanh không khỏi cảm thán.

Người phụ nữ kia bị đưa vào quan phủ, miệng đầy nói những lời khó hiểu, Huyện lệnh không quyết định được, liền đành phải báo lên trên, tầng này báo một tầng, cuối cùng bị đưa đến kinh đô.

Trong lúc đó không biết xảy ra chuyện gì, người phụ nữ đã mang thai, bụng ngày càng lớn, lần này người trong triều đình đều xôn xao.

Sau mười tháng, người phụ nữ sinh ra một bé gái giống hệt mình, lúc sinh con xung quanh toàn là bà đỡ và quan y trong triều.

Không may người phụ nữ khó sinh mà chết, đứa bé chưa đầy ba ngày cũng qua đời theo.

Hứa Thanh nghe được tin đồn này khi đang chuẩn bị may một chiếc áo bông cho Lý Trường Phong, tay nghề của hắn bây giờ tuy không sánh được Tạ thẩm, nhưng cũng coi như có chút khéo léo.

Quần áo, giày dép trong nhà đều do Hứa Thanh tự tay làm, mỗi lần nhìn thấy người nhà thử quần áo, Hứa Thanh cuối cùng cũng hiểu được lời Tạ thẩm nói trước đây, người nhà mặc vào người, ấm áp trong lòng mình.

Đoàn Đoàn đã bốn tuổi, Đôn Đôn cũng hai tuổi, đều là cái tuổi nghịch ngợm, bất quá so với Đoàn Đoàn, Đôn Đôn tính cách trầm ổn hơn một chút, ít quậy phá hơn, Lý Trường Phong nói nó giống hắn.

Lý tiểu ca nhi cuối cùng cũng có hài tử, đã được bốn tháng rồi, nhưng vẫn không hết vẻ u sầu trong lòng, trước kia lo không có con, bây giờ lại lo lắng liệu có chuyện gì xảy ra lần nữa không, cửa cũng không muốn ra, bảo hắn đi dạo trong sân một chút hắn cũng sợ hãi, không còn cách nào, chỉ có thể tùy hắn.

Hứa Thanh và Lý Trường Phong đến thăm Lý tiểu ca nhi một lần, nhưng đối phương lại giữ khoảng cách với họ, dường như sợ xảy ra chuyện gì, vì vậy Hứa Thanh họ cũng không qua lại nữa, chỉ đợi đối phương sinh xong rồi họ sẽ đến nhà chúc mừng.

Lý vương thị lại sinh một ca nhi, Lý lão có chút không vui, cảm thấy Lý vương thị liên lụy đến lão tam, sợ lão tam không có con nối dõi, lại còn muốn nuôi dưỡng Đoàn Đoàn, bị Lý Trường Phong đánh đuổi đi, cuối cùng không còn dám quay lại.

"Đang làm quần áo à."

Lý Trường Phong từ ruộng trở về liền thấy Hứa Thanh đang bận rộn.

"Quần áo của ngươi đều hỏng hết rồi, vá mấy lần rồi, làm việc cũng không mặc được, dứt khoát làm thêm một bộ mới." Hứa Thanh xâu kim đặt quần áo xuống, giục Lý Trường Phong vẫy nước rửa tay cho sạch bùn đất.

"Ta xong việc rồi, muốn ăn gì, ta làm cho ngươi một bữa." Lý Trường Phong tiện thể rửa mặt, hôn Hứa Thanh một cái

"Cha! Ta thấy rồi!"

"Ta cũng thấy!"

Lý Trường Phong vừa hôn xong, liền bị hai giọng trẻ con mềm mại phía sau làm cho mặt đen lại.

Hứa Thanh khẽ cười vài tiếng, cuộc sống như vậy, rất tốt, đúng không?

Hoàn chính văn

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro