Chương 34
"Nhanh! Nhanh! Nhanh! Đến rồi!"
Lý Trường Phong và mọi người vừa ra khỏi cửa viện đã thấy Tạ thúc trở về cùng chiếc xe lừa mượn được của nhà Lão Ngô. Mấy người cẩn thận đặt Tạ ca nhi đang hôn mê lên xe, Hứa Thanh tỉ mỉ che dù cho hắn, còn Tạ thẩm thì ôm chặt Tạ ca nhi vào lòng để sưởi ấm.
Vì mấy ngày nay trời mưa liên tục, nên trên đường cũng không có nhiều người. Tạ thúc đang vội nên chẳng bao lâu họ đã đến hiệu thuốc Lâm Gia.
"Đây là hiệu thuốc mấy năm trước chân ta bị thương đã đến, mấy năm qua có cảm mạo gì đều đến đây khám, quản sự!" Tạ thúc đặt Tạ ca nhi xuống lưng, vừa nói vừa giải thích.
Tạ ca nhi tuy rằng bệnh lâu, nhưng thuốc đều do nương Mã Phú Quý ham rẻ mà mua ở một hiệu thuốc khác có y thuật xoàng xĩnh. Còn lần này sau khi Tạ ca nhi về nhà, là Tạ thúc một mình ra đây đến hiệu thuốc Lâm gia để mua thuốc. Mắt thấy Tạ ca nhi uống thuốc sắp khỏi, lại bị mấy lời của Chung Hoa kích động thành ra thế này!
"Lâm lão đại phu mau xem cho ca nhi nhà ta!" Tạ thúc chờ người đặt Tạ ca nhi lên chiếc ghế đá cạnh tủ thuốc rồi nóng nảy gọi Lâm đại phu, người đang thu dọn quầy hàng.
Lâm lão đại phu này chính là vị lão giả mà Hứa Thanh bán thảo dược, cũng là người nhờ tiếng tăm mà "chữa" khỏi bệnh cho Hứa Thanh.
Lâm đại phu xem qua cho Tạ ca nhi
"Tức giận quá độ, bệnh cũ chưa lành, tuy có chút phiền phức nhưng không tổn thương gì đáng lo, không nên quá lo lắng."
Tiếp đó ông phát hiện Tạ ca nhi và Hứa Thanh đều ướt sũng vì Hứa Thanh muốn đỡ Tạ ca nhi nhưng không vững. Lâm đại phu nhíu mày,
"Hai vị tiểu ca quần áo ướt hết rồi, không tốt cho sức khỏe đâu, các ngươi mau tìm cách thay đồ đi."
"Ai nha, ta sơ suất quá, tại sao không có nghĩ tới đây cái này!"
Tạ thẩm vỗ đầu mình một cái, vội vã đưa đồ trong tay kín đáo đưa cho Tạ thúc,
"Ngươi ở đây nhìn, Thanh ca nhi, chúng ta đi mua chút ngươi và Tiểu Vũ phải thay đổi quần áo."
Tạ ca nhi thân thể vốn là không hảo, càng không thể mặc quần áo ướt, còn Hứa Thanh này mới kết hôn, vạn nhất có cái tin vui, ngã bệnh cũng không tiện!
"Vậy ta đi, ngươi và Tạ thúc ở chỗ này nhìn một chút a!"
Hứa Thanh lúc này cũng cảm thấy quần áo ướt có mấy chỗ bị gió vừa thổi cũng cảm giác lành lạnh, cùng Lý Trường Phong dặn dò vài câu sau, liền đi theo Tạ thẩm đi.
"Phương Lương! Ra đến giúp đỡ!"
Lâm lão đại phu đối sân sau rống lên một tiếng nói sau, Tạ thúc liền nhìn thấy tiểu đại phu mấy năm trước trị chân cho mình kia đi ra, mấy năm không gặp, Lâm Phương Lương cao không ít, tuy rằng đen chút, tinh thần đầu lại mười phần, nhìn so với tại nha môn người hầu bộ khoái còn nhiều một phần uy nghiêm.
"Trường Phong? Làm sao người nhà ngươi ngã bệnh?"
Lâm Phương Lương vừa ra tới liền nhìn thấy đứng ở cửa Lý Trường Phong, bọn họ năm năm trước bị phân đến cùng một phân tổ trong trại lính, cùng Ngụy gia lão nhị, Trần Khải đều là huynh đệ tương đối tốt.
Lý Trường Phong cũng không nghĩ tới Lâm Phương Lương gia hiệu thuốc là ở chỗ này, mặc dù tại quân doanh biết đến nhà hắn là làm nghề y, lại không có nắm rõ.
"Không phải, là Tạ thúc ca nhi."
Lâm Phương Lương vừa nghe là họ Tạ, trong lòng một trận chấn động dữ dội,
"Tiểu đại phu đã lâu không gặp a!"
Tạ thúc nghe Lâm lão đại phu nói Tạ ca nhi không có quá đáng lo sau, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng với người năm đó cứu chân mình lên tiếng chào hỏi.
"Đã lâu không gặp..."
Lâm Phương Lương nhìn Tạ ca nhi đã được ông Lâm và Tạ thúc đặt lên chiếc giường tạm thời trong hiệu thuốc, lẩm bẩm đáp lời. Không biết là đang nói với Tạ thúc vừa chào mình, hay nói với Tạ ca nhi, người mà năm năm trước họ đã gặp nhau một lần.
"Tạ ca nhi đây là?"
Lâm Phương Lương dù lòng nóng như lửa đốt muốn biết bệnh tình của Tạ ca nhi, nhưng lại e ngại thân phận cả hai, không tiến lên bắt mạch cho anh. Năm năm trước anh nhớ Tạ ca nhi đã có vị hôn phu, giờ này có lẽ đã thành thân nhiều năm rồi.
Vừa nghĩ đến Tạ ca nhi đã gả làm thê cho người khác, lòng Lâm Phương Lương tràn đầy chua xót. Vốn tưởng chỉ là một lần gặp mặt thoáng qua, nhưng không ngờ suốt năm năm qua, hình bóng Tạ ca nhi vẫn luôn khắc sâu trong tim hắn, không thể nào xua đi.
"Ca nhi này mấy năm trước uống phải thuốc lang băm, giờ tức giận quá độ, cần tĩnh dưỡng nhiều, nếu không..."
Lâm lão đại phu không nói hết câu, chỉ lắc đầu. Thân thể ca nhi này quá yếu, nếu không cố gắng bồi bổ, sau này e là nhiều bệnh tật lắm.
"Đại phu ngươi cứ việc trị cho ca nhi nhà ta, không quản xài bao nhiêu tiền, chỉ cần ca nhi nhà ta thân thể như ý, ta không nói hai lời, cái gì đều nguyện ý đưa cho ngươi, chính là muốn mạng của ta ta cũng mắt cũng không chớp mắt đều cho ngươi!"
Tạ thúc vừa nghe Lâm lão đại phu nói, lập tức hướng hắn quỳ xuống, khẩn cầu Lâm lão đại phu có thể đem Tạ ca nhi chữa khỏi.
"Ngươi làm cái gì vậy! Mau đứng lên! Mau đứng lên! Phương Lương!"
Lâm lão đại phu vội vàng tránh né Tạ thúc quỳ lạy, tiến lên muốn đỡ Tạ thúc dậy, tiếc rằng gặp phải Tạ thúc tính khí bướng bỉnh như trâu, làm sao kéo cũng kéo không đứng lên, bất đắc dĩ đành phải gọi Lâm Phương Lương ra tay giúp đỡ.
Lâm Phương Lương đỡ lấy tay Tạ thúc, vững vàng hơi dùng sức, liền đem Tạ thúc đỡ lên, mắt thấy Tạ thúc lại muốn quỳ xuống, vội vàng mở miệng:
"Ngài yên tâm, gia phụ đã nói chỉ cần có thể tĩnh dưỡng tốt là không sao, ngài cũng không cần quá lo lắng."
"Đây là thế nào! Lẽ nào Tiểu Vũ nhà ta!"
Tạ thẩm cùng Hứa Thanh đã thay quần áo xong vừa vào hiệu thuốc liền thấy Lý Trường Phong cõng họ, còn Tạ thúc thì đang muốn quỳ xuống trước mặt Lâm lão đại phu và một người trẻ tuổi. Tạ thẩm vừa nhìn dáng vẻ ấy còn tưởng rằng Tạ ca nhi đã xảy ra chuyện gì!
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, trượng phu ngươi thương con nên sốt ruột thôi, nhanh, đưa ca nhi nhà ngươi đi thay quần áo đi, sân sau nhà ta có phòng trọ tạm, Phương Lương, ngươi ra dẫn họ đưa vị ca nhi này vào phòng rồi đi sắc một thang thuốc, chờ hắn tỉnh lại thì cho uống." Lâm lão đại phu thật sự là hết cách với Tạ thúc, chỉ sợ chân ông ấy không nghe lời lại quỳ xuống đất mất.
Tạ thẩm và Hứa Thanh nghe xong ông Lâm lão đại phu nói, cũng có một loại cảm xúc dở khóc dở cười. Sau đó mọi người đưa Tạ ca nhi vào phòng, để Tạ thẩm ở lại thay quần áo cho hắn, Lâm Phương Lương đi sắc thuốc, Tạ thúc chờ ở bên ngoài. Hứa Thanh và Lý Trường Phong đi trên đường mua dụng cụ cần thiết cho việc làm mộc. Lý Trường Phong sau khi từ nhà Ngụy lão nhị trở về đã xác định rõ kiểu tủ muốn làm, giờ đi mua ít dụng cụ để bắt đầu.
"Đều tại ta không tốt, là lỗi của ta, đều không có chú ý tới ngươi mặc quần áo ướt sũng, để ngươi mặc lâu như vậy."
Lý Trường Phong và Hứa Thanh vừa ra khỏi hiệu thuốc, Lý Trường Phong đã chủ động nhận lỗi với Hứa Thanh, lát nữa phải nhờ Lâm đại phu kê thêm một thang thuốc, vạn nhất Hứa Thanh về nhà bị cảm thì cũng có chuẩn bị.
Hứa Thanh kéo kéo vạt áo mới trên người, lắc đầu.
"Chuyện này sao có thể trách ngươi được, lúc đó tình huống như vậy, ai có thể để ý đến những thứ này, chính ta cũng đến hiệu thuốc bị Lâm đại phu nhắc, ta mới phát giác người có chút lạnh."
Lý Trường Phong che dù cho Hứa Thanh, nghiêng dù phần lớn về phía đầu Hứa Thanh, còn mưa phùn lất phất rơi vội vã trên vai Lý Trường Phong, nhưng trong mắt hắn lại tràn đầy dịu dàng, chỉ chứa đựng hình bóng người bên cạnh.
"Ồ, đây chẳng phải là?"
"Lý Trường Phong! Lý Trường Phong! Ở đây! Ở đây!"
Hứa Thanh và Lý Trường Phong chợt nghe thấy có người gọi Lý Trường Phong. Lý Trường Phong theo tiếng nhìn lại, thấy một hán tử cao lớn đang che một chiếc dù nhỏ, trông có vẻ hơi kệch cỡm.
"Trần Khải, ngươi ở đây làm gì?"
Trần Khải che chiếc dù nhỏ cho tức phụ nhà mình, bỏ vào cánh tay hắn rồi đi đến trước mặt hai người Lý Trường Phong.
"Đây là..."
Trần Khải nhìn Hứa Thanh bên cạnh Lý Trường Phong lúc này, có chút không chắc chắn.
"Là tức phụ ta!"
Ngày kết hôn, Trần Khải chỉ thấy Lý Trường Phong và Hứa Thanh bái đường thành thân, chứ chưa từng thấy mặt Hứa Thanh. Dù nghe nói mặt "Xấu ca nhi" đã đẹp lên, nhưng Trần Khải vẫn không thể tin được. Đến hôm nay nhìn thấy Hứa Thanh trắng trẻo xinh đẹp trước mắt, hắn mới không khỏi thừa nhận, tiểu tưt Lý Trường Phong này có phúc hậu!
"Chúc mừng! Chúc mừng! Huynh đệ!"
Trần Khải thật lòng thật dạ chúc mừng Lý Trường Phong, nhưng vừa nghĩ đến chuyện vui nhà mình, hắn cũng đắc ý lên mặt.
"Chuyện vui nhà ngươi vừa qua, chuyện vui nhà ta đã tới rồi!"
"Ngươi có thiếp phu?"
Lý Trường Phong mặt mày nghiêm nghị, nhưng lời nói ra lại suýt chút nữa nghẹn chết Trần Khải, Hứa Thanh không nhịn được quay sang Lý Trường Phong, khẽ lay vai anh.
Trần Khải thực sự muốn bóp chết Lý Trường Phong, nếu không phải thấy tiểu tử này mới cưới tức phụ không lâu, hắn đã nghĩ cho một cước rồi!
"Nói gì vậy! Toàn nói bậy bạ! Tiểu ca nhi nhà ta sắp xuất giá rồi! Ngươi nói đây có phải là chuyện vui không!"
"Ồ, chúc mừng, xác định vào ngày nào? Nhà ai? Chúng ta cũng đến chung vui một chút."
Hứa Thanh biết Trần Khải là huynh đệ tốt của Lý Trường Phong, nếu là đệ ca nhi của huynh đệ tốt xuất giá, bọn họ thế nào cũng phải đến cửa thăm hỏi một chút.
Trần Khải dùng đôi mắt giận dữ liếc nhìn Lý Trường Phong mặt không đổi sắc, cái người không biết nói chuyện này, sao lại may mắn cưới được một ca nhi biết nói chuyện như vậy!
"Lời này ta thích nghe! Ngày thì xác định vào ngày kia! Chính là tiệm tạp hóa Mã gia, gọi Mã Phú Quý, người kia không sai, đối tiểu Hồng cùng hai lão nhân gia đều rất tốt, bằng không ta cũng sẽ không đồng ý bọn họ kết hôn!"
Phải biết muốn thú đệ ca nhi của chính mình, cũng phải cần qua cửa ải là hắn này, không qua thì không có cửa! Đệ ca nhi nhà hắn ưu tú như vậy, làm sao có khả năng tùy tùy tiện tiện liền gả cho!
"Mã gia! Mã Phú Quý!"
Hứa Thanh vừa nghe danh tự này liền kinh sợ hô lên, hôm nay Chung Hoa nói Mã gia chuẩn bị nghênh tiếp người mới, này người mới không phải là...
Lý Trường Phong cũng không nghĩ tới Trần Hồng sắp gả đi lại là gả vào cái nhà mà vừa cùng Tạ ca nhi hòa ly không bao lâu Mã Phú Quý kia! Đồng dạng vừa nghĩ như thế, Hứa Thanh sắc mặt cũng không được khá lắm.
"Các ngươi đây là biểu tình gì thế hả?"
Trần Khải nguyên vốn còn muốn nhìn Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh như những người khác giống nhau chúc phúc chính mình đệ ca nhi biểu tình đây, làm sao này hai cái biểu tình giống như mới giẫm phát cứt chó vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro