Chương 40

Lý Trường Phong ngày hôm đó vẫn không ăn được thịt như mong muốn, không chỉ ngày hôm đó mà liên tiếp ba, bốn ngày sau hắn đều không có cơ hội thân thiết Hứa Thanh. Ngày đầu tiên là bởi vì Hứa Thanh tức giận Lý Trường Phong nói hắn làm quyết định, Hứa Thanh không có đồng ý. Những ngày sau đó, bọn họ bận rộn cày bừa vụ xuân!

Sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời vừa lên cao đã chiếu sáng khắp thôn. Cánh đồng sau hai ngày mưa rào sảng khoái, cỏ cây cũng nghiêng mình theo gió, như gật đầu chào những người đã bắt đầu cày bừa. Lý Trường Phong sáng sớm đã xuống đồng, nhà có nhiều ruộng đất, chỉ hai người bọn họ làm cũng không xuể. May mà Tạ thúc trước kia vẫn thường giúp Lý Trường Phong, Hứa Thanh cũng bắt đầu chuẩn bị đồ ăn sáng.

"Hứa đệ ở đây à, hôm nay các ngươi cày bừa vụ xuân sao? Ta và Lâm Phương Lương cũng đến giúp một tay, hai người các ngươi cũng là thoải mái một ít!"

Ngụy lão nhị dẫn Lâm Phương Lương đến nhà Hứa Thanh, vừa vặn thấy Hứa Thanh đang rửa rau.

"Ngụy Nhị ca, Lâm Phương Lương ca, vậy ta cũng sẽ không khách khí. Trường Phong bọn họ ở ngoài kia đấy, xem kìa, ngay đó!"

Hứa Thanh đương nhiên không khách sáo, cày bừa vụ xuân có thêm người làm cũng nhanh hơn, thời gian gieo trồng cũng vừa vặn tốt.

"Bọn họ? Còn có ai đến sớm vậy?"

Lâm Phương Lương lập tức nắm lấy từ "bọn họ" trong miệng Hứa Thanh. Hắn nhạy cảm cảm thấy được người kia chính là Tạ thúc!

"Là Tạ thúc, hắn sáng sớm đã tới rồi, nói trước tiên giúp chúng ta cuốc, cuốc xong lại xới đất." Lâm Phương Lương nghe xong lời này cơ hồ là lôi kéo Ngụy lão nhị chạy đi mà lý, đây chính là nhạc phụ tương lai! Có thể chiếm được biểu hiện tốt một chút!

"Người này thực sự là..."

Hứa Thanh chưa từng thấy quá Lâm Phương Lương bộ dạng này, có chút buồn cười, liền có mấy phần ý tứ hàm xúc mà xem kịch vui, cũng không biết Lâm Phương Lương có thể hay không nắm lấy Tạ ca nhi trái tim.

"Khá lắm! Làm việc thật là có lực! Giống ta lúc còn trẻ!" Hứa Thanh vừa bưng đồ ăn sáng lên bàn, liền nghe thấy giọng nói thẳng thắn của Tạ thúc.

"Nào có nào có, ta cũng là thấy Tạ thúc tâm trạng tốt! Nên làm việc cũng tràn đầy sức mạnh!" Không cần nói cũng biết là giọng của Lâm Phương Lương, nghe ra hai người trò chuyện cũng rất hợp.

"Nhanh, rửa tay ăn cơm!" Hứa Thanh gọi mọi người, sau đó tiến đến bên cạnh Lý Trường Phong, "Thế nào rồi?"

Lý Trường Phong dùng sức rửa đôi tay dính đầy bùn đất,

"Nhiều người, làm việc cũng nhanh, thêm vào trước đây ta cũng quen việc này rồi, tính hai ngày nữa là xong!"

Hứa Thanh âm thầm liếc mắt một cái, "Ta nói là bọn hắn!"

Lý Trường Phong theo ánh mắt Hứa Thanh nhìn sang, thấy Lâm Phương Lương và Tạ thúc đang vừa rửa tay vừa ghé vào nhau nói chuyện.

"Tiểu tử kia lanh lợi lắm! Tạ thúc đã đồng ý sau khi làm xong việc bên ta sẽ cho hắn đến giúp nhà thẩm ấy rồi."

Hứa Thanh nghe xong không khỏi thầm giơ ngón tay cái với Lâm Phương Lương, quả nhiên là người làm ăn, dù là hiệu thuốc nhưng cũng rất khôn khéo!

"Ăn cơm đi, cày bừa vụ xuân không phải là việc nhẹ nhàng."

Vì có nhiều người giúp đỡ, ruộng đất nhà Hứa Thanh và ruộng thuê hai ngày đã cày xong. Sáng ngày thứ ba, mọi người giúp gieo hết số mạ Hứa Thanh để ở sau vườn xuống ruộng. Trong lúc đó, Lý Trường Phong còn đi một chuyến ra chợ mua chút hạt giống rau dưa về, những chỗ nên trồng đều không lãng phí. Đặc biệt khiến Hứa Thanh vui mừng là ở đây có đậu tương, mà mọi người lại chỉ trồng để nuôi heo, vì vậy theo quyết định của Hứa Thanh, ngoài trồng rau, phần lớn đất nhà họ đều trồng đậu tương.

"Trường Phong, hắn nói ta mặc như vậy có được không?"

Sau khi ăn cơm trưa ở nhà Hứa Thanh xong, Lâm Phương Lương cố ý chạy về nhà Ngụy lão nhị thay một bộ quần áo, chạy đến chỗ Hứa Thanh còn chưa ra khỏi cửa, nhờ Lý Trường Phong xem mình mặc thế nào. Còn Ngụy lão nhị thì đang bận cày bừa vụ xuân ở nhà nên buổi chiều hắn ta ở nhà làm việc, không đến Tạ gia.

Biết đến buổi chiều còn muốn làm việc nhà nông, Lâm Phương Lương cố ý chọn một bộ quần áo tương đối đơn giản, mặc vào trông vừa có tinh thần vừa anh tuấn.

"Hảo! Soái!"

Hứa Thanh càng cảm thấy Tạ ca nhi và Lâm Phương Lương xứng đôi vô cùng. Lý Trường Phong lập tức che trước mặt Lâm Phương Lương đang không hiểu rõ "soái" là gì mà Hứa Thanh nói, che khuất tầm mắt Hứa Thanh, "Ngẩn người làm gì, đi thôi!"

Mấy ngày nay thân thể Tạ ca nhi đã từ từ hồi phục, hiện tại đã có thể giúp Tạ thẩm một tay.

"Hôm nay Lâm Phương Lương muốn đến giúp chúng ta, cha ngươi cố ý nhờ người Ngô gia mang thịt lợn về, ta lại đi bắt mấy con cá, tối nay phải đãi hắn cho tốt. Năm đó hắn cứu cha ngươi một mạng, bây giờ cũng như cứu ngươi, chúng ta không thể thất lễ!"

Tạ Thẩm tuy rằng không hiểu rõ lắm tại sao một tiểu đại phu trên trấn lại đến làm việc ở nông thôn, nhưng nghĩ đến nhà mình nợ ân tình Lâm gia, liền một lòng nghĩ cách báo đáp Lâm Phương Lương.

Tạ ca nhi ngồi bên cạnh khâu đế giày, lặng lẽ nghe Tạ A nói, "Cũng phải, nhà mình ở quê chẳng có gì ngon để đãi khách, tấm lòng là chính."

Thời tiết dần nóng lên, hắn định làm chút giày cỏ.

"Tùng tùng tùng!"

Tạ Thẩm vừa nghe tiếng cổng viện, liền biết là Hứa Thanh và mọi người đến, "Đến rồi! Đến rồi!"

Hứa Thanh chào hỏi Tạ Thẩm đang mở cửa, "Tạ Thẩm khỏe,"

Lý Trường Phong cũng gọi một tiếng. Chỉ có Lâm Phương Lương, vừa đến cổng viện nhà Tạ đã rất kích động, phải biết rằng, Tạ ca nhi người trong lòng hắn ở ngay sau bức tường này!

"Tạ Thẩm khỏe!"

Âm thanh kích động của Lâm Phương Lương truyền vào tai Tạ ca nhi, người này thật biết điều.

"Lâm Phương Lương hảo! Mau vào, mau vào!"

Tạ Thẩm thấy Lâm Phương Lương quả nhiên hào phóng tự nhiên như Tạ thúc nói, mình cũng thả lỏng tâm tình, chào hỏi Hứa Thanh và mọi người vào cửa, "Gọi ta Phương Lương là được rồi, Tạ thẩm, đây là ta mua một chút đồ ăn, người cầm lấy."

Tạ Thẩm thật không ngờ Lâm Phương Lương đến nhà mình làm việc đã đành, còn mua đồ cho mình, điều này thực sự có chút quá nhiệt tình! Quả nhiên, khi Tạ Thẩm mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn Lâm Phương Lương, liền bắt gặp ánh mắt của tiểu tử này luôn liếc về phía vị trí của Tạ ca nhi!

Phát giác được điểm này, Tạ Thẩm trong lòng có chút chấn động, Lâm Phương Lương này chẳng lẽ có ý gì với ca nhi nhà mình...?

Hứa Thanh thấy Tạ Thẩm sắc mặt có chút không đúng, lập tức tiến lên kéo lại Tạ Thẩm, tiện tay cầm lấy đồ Lâm Phương Lương đưa nhét vào tay Tạ Thẩm,

"Tạ Thẩm, Tạ thúc đâu? Lúc nào đi vậy?"

Tạ Thẩm nhìn đồ trong tay, rồi liếc Hứa Thanh đang kéo mình, trong lòng đã rõ,

"Đi rồi, hắn tính nóng nảy, không chờ được, vừa hay ăn cơm gần xong ở nhà ngươi, liền đi."

Lý Trường Phong vội vàng hỏi rõ địa điểm, liền kéo Lâm Phương Lương còn đang hơi đánh giá xung quanh đi, vác cuốc lên. Muốn theo đuổi người trong lòng, phải giành được sự khẳng định của cha người ta! Tạ Thẩm kéo Hứa Thanh muốn đi theo,

"Ngươi thì không đi được, tay nghề nấu ăn của ngươi tốt, cơm tối hôm nay giao cho ngươi đấy. Tiểu Vũ Ca nhà ngươi ở nhà chính, ngươi cũng vừa hay trò chuyện với hắn, ta đi bắt mấy con cá về."

Hứa Thanh hết cách, đành đồng ý. Không phải hắn làm việc không được, thật sự là so với Lý Trường Phong bọn họ thì chậm như rùa.

"Đến rồi à? Mấy ngày nay nhà ngươi cày bừa vụ xuân ta đều không có đến giúp, thật ngại quá."

Tạ ca nhi kéo cái ghế băng mời Hứa Thanh ngồi xuống, đôi má đã ửng hồng, nụ cười tươi tắn như gió xuân.

"Có gì đâu, Tiểu Vũ Ca nghe Tạ Thẩm nói thân thể ngươi hồi phục rất tốt."

Hứa Thanh cầm đôi giày cỏ Tạ ca nhi vừa làm xong lên xem, vừa nghiên cứu vừa quan tâm sức khỏe Tạ ca nhi. Tạ ca nhi gật đầu, thấy Hứa Thanh có vẻ thích đôi giày cỏ mình làm, liền hỏi:

"Có muốn làm cho Trường Phong nhà ngươi một đôi thử xem không?"

Hắn nghe Tạ Thẩm nói Hứa Thanh thêu thùa may vá không giỏi lắm. Hứa Thanh có chút kinh hỉ, "Ta cũng có thể làm sao?"

Làm giày cho người trong lòng, nghe thật là tuyệt vời.

"Đương nhiên có thể, rất đơn giản, ta dạy cho ngươi"

Tạ ca nhi vừa cười vừa nói với Hứa Thanh, liền bắt đầu tay trong tay dạy Hứa Thanh lần đầu tiên làm giày, mang theo vẻ hưng phấn. Giày cỏ nhẹ, xinh xắn, kinh tế, thực dụng, là công cụ bảo vệ chân cho người nông dân lên núi đốn củi, xuống đồng làm việc. Đi vào vừa nhẹ nhàng vừa thoải mái lại tiết kiệm tiền. Những nhà có chút tay nghề đều sẽ làm, chỉ là trình độ khác nhau, tuổi thọ cũng khác nhau. Người dân gánh đồ, chèo thuyền đều mang giày cỏ.

Thế nhưng đừng xem hình thức giày cỏ rất phổ thông, mà cách chế tạo cũng tương đối rườm rà và đòi hỏi kỹ thuật. Hứa Thanh vốn cho là chỉ cần thoáng nhìn là có thể làm tốt giày cỏ, ai ngờ mất của hắn cả nửa canh giờ vẫn chưa xong một chiếc giày. Trong lúc này, Tạ Thẩm đã bắt cá về để sẵn, rồi lại ra ngoài tìm rau.

"Cẩn thận một chút, đừng kéo quá lỏng, làm vậy giày cỏ không chắc chắn, đi không được bao lâu."

Hứa Thanh nghe Tạ ca nhi chỉ điểm, không ngừng thao tác đôi giày cỏ cách xa trình độ của Tạ ca nhi cả vạn dặm,

"Là như thế này?"

Hứa Thanh đưa chiếc giày cỏ làm theo cách Tạ ca nhi nói cho Tạ ca nhi kiểm tra, trong mắt tràn đầy vẻ thỏa mãn. Đây chính là do chính hắn từng chút từng chút làm ra, dù có xấu đến đâu, hắn vẫn cảm thấy đẹp nhất.

Tạ ca nhi cầm chiếc "giày cỏ" Hứa Thanh làm, có chút không nhịn được cười, nhìn dáng vẻ chiếc giày rồi lại nhìn vẻ mặt "ta rất hài lòng" của Hứa Thanh, hắn thật không tiện đưa ra đánh giá.

Trong ruộng Tạ gia, Tạ Thẩm thỉnh thoảng lại nhìn Lâm Phương Lương đang ra sức làm việc. Là người từng trải, tự nhiên cũng nhìn ra ánh mắt của Lâm Phương Lương có ý gì. Nhưng nghĩ đến gia cảnh Lâm Phương Lương, lại nghĩ đến chuyện Tạ ca nhi đã trải qua, Tạ Thẩm không nói đến chuyện hai người có xứng đôi hay không, hắn bây giờ là mười ngàn lần không muốn Tạ ca nhi tái giá xa mình như vậy.

Hơn nữa nhà Lâm Phương Lương ở trên trấn, Mã Phú Quý bọn họ cũng ở trên trấn, nhỡ hai người gặp nhau trên đường, không biết người khác có nói ra nói vào gì không.

"Ai, Tạ Thẩm có phải đang nhìn ta không?"

Lâm Phương Lương thỉnh thoảng cũng cảm thấy ánh mắt Tạ Thẩm liếc về phía hắn và Lý Trường Phong, nói chính xác hơn là nhìn hắn!

Lý Trường Phong tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Thẩm, "Có lẽ vậy, lúc này ngươi không cố gắng thể hiện thì mất đi cơ hội lớn đấy! Để tạo cơ hội cho ngươi, mảnh ruộng này giao cho ngươi, ta đi xuống mảnh kia."

"Lý Trường Phong!"

Lâm Phương Lương nhìn bóng lưng Lý Trường Phong vác cuốc rời đi, chỉ có thể gào thét điên cuồng trong lòng. Mảnh ruộng này là mảnh ruộng lớn nhất và dài nhất của nhà Tạ, quả thực gấp ba lần mảnh ruộng Lý Trường Phong đi! Cái đồ lòng dạ đen tối! Hắn muốn cố gắng thể hiện tốt, nhưng cũng không hy vọng bị người khác chơi xỏ!

Lý Trường Phong ra sức đào đất, mấy ngày nay hắn không có cơ hội chạm vào Hứa Thanh, hắn nhịn. Vậy mà tiểu tử Lâm Phương Lương kia lại ăn mặc "bảnh bao" chọc tức tức phụ hắn, khiến Hứa Thanh khen "soái"! Hứa Thanh đã giải thích "soái" có nghĩa là gì, vậy mà Hứa Thanh chưa từng nói như vậy với hắn. Hôm nay thật là tiện nghi cho Lâm Phương Lương! Hắn không phải là người rộng lượng!

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro