Chương 58
Hứa Thanh sau khi tiến vào không gian, liền nhìn thẳng vào mấy trăm bao gạo, hắn đã lâu không được ăn cơm a! Nơi này toàn là ngô! Nhưng nghĩ đến việc lấy ra ăn, còn phải giải thích rất nhiều, thậm chí có thể rước lấy phiền phức không cần thiết, tâm tư muốn ăn cơm của Hứa Thanh cũng nhạt đi.
Nghĩ đến thân thể mình, lại nghĩ đến đứa con trong bụng, Hứa Thanh vẫn là đi đến bên giếng linh tuyền, múc một chút nước uống, sau đó lại nhìn những cây nhân sâm nhỏ và dược thảo được trồng trong không gian, phát hiện chúng cũng đang từ từ lớn lên, đây cũng là một chuyện tốt.
La Kiều vừa nghe tin Hứa Thanh có thai, liền không nhịn được mang theo hộp trang điểm định tặng cho Hứa gia, tìm lý do chạy đến cửa. Lý Trường Phong đang dọn dẹp sân sau, hắn nghĩ nhiều chỗ trống ra một chút để xếp gỗ, bởi vì bây giờ Tiểu Bảo hoàn toàn có thể trông nhà, cho nên cửa viện cũng chỉ khép hờ, không đóng lại.
La Kiều nghe ngóng động tĩnh trong sân, nhẹ nhàng gõ cửa, lại nghe thấy trong nhà truyền ra một trận thở dốc, điều này không khỏi khiến La Kiều toàn thân như nhũn ra. Âm thanh này quả thực cực kỳ giống âm thanh Lý Trường Phong phát ra trong giấc mơ khi hai người ở bên nhau. Hắn cố ý sờ mái tóc đã chải kỹ trước khi ra cửa, sửa lại quần áo, mặt đỏ lên nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra.
Ai ngờ...
Lý Trường Phong nghe thấy động tĩnh ở sân trước, bỏ lại đồ vật trong tay rồi nhanh chân đi ra cửa viện, liền nhìn thấy Tiểu Bảo oai vệ giẫm chân lên mặt một người nhảy nhót. Thấy Lý Trường Phong, nó còn thở dốc như muốn khoe công, nhìn ta! Nhìn ta lợi hại chưa!
Lý Trường Phong nhíu mày, vốn định quát Tiểu Bảo, kéo người dưới chân nó lên, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt La Kiều, động tác hắn khựng lại. Hắn cố gắng kìm nén cơn buồn cười muốn bật ra, hắng giọng, "Là Trương gia à, đây là thế nào? Tiểu Bảo nhà ta quá mức bảo vệ nhà, chắc tưởng là kẻ trộm nên mới xông vào làm hại ngươi! Thật sự xin lỗi."
Nói xong liền làm bộ đưa tay ra muốn đỡ La Kiều đang chật vật trên đất, La Kiều vừa đưa tay ra sắp chạm được tay Lý Trường Phong thì Lý Trường Phong đột nhiên rụt tay lại, trên mặt mang theo vẻ tự trách nói:
"Thật là! Ta sao lại quên mất sự khác biệt giữa hán tử và ca nhi chứ, thật sự xin lỗi, xin ngươi thông cảm, tự mình đứng lên đi."
Nói xong liền gọi Tiểu Bảo lại gần, vẻ mặt thành thật, kỳ thực trong lòng đã đen tối không muốn không muốn. Nhìn La Kiều đưa tay ra giữa không trung còn chưa kịp thu về, La Kiều cố nén bi phẫn và đau lòng, run rẩy chống tay đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất đầy chân trên người do Tiểu Bảo giẫm, rồi móc khăn tay trong ngực ra, hung hăng lau lau khuôn mặt toàn nước dãi của Tiểu Bảo!
Hít một hơi thật sâu,
"Không có gì, tại ta gõ cửa thấy cửa không khóa nên tự ý đẩy cửa vào."
Ai ngờ một con chó mực liền xông thẳng vào mặt hắn, tuy không cắn nhưng cứ liếm láp không ngừng, hắn sợ chết khiếp!
"À, vậy ngươi đến đây là...?"
Lý Trường Phong nhìn Tiểu Bảo đang dụi dụi vào ống quần mình, hỏi La Kiều, đừng tưởng hắn không ở nhà mà dám bắt nạt tức phụ hắn!
La Kiều thấy Lý Trường Phong cúi đầu không nhìn mình, còn tưởng Lý Trường Phong bận tâm đến tâm trạng của hắn nên không nhìn vẻ chật vật của hắn. Nhớ lại những lời đã chuẩn bị sẵn khi đến, La Kiều vừa muốn lên tiếng thì phát hiện hộp trang điểm trên tay mình biến mất. Nhìn xung quanh một chút, hắn mới thấy chiếc hộp bị mình ném sang một bên khi Tiểu Bảo vừa nãy xông tới.
La Kiều đi tới nhặt lên, cúi đầu lại thấy hộp trang điểm bị va đập hơi méo, một bên chân hơi lỏng ra. Vì vậy, những lời chuẩn bị sẵn của La Kiều lập tức thay đổi, "Thế này, không biết chuyện gì xảy ra, ta mới dùng mấy ngày mà nó đã lỏng lẻo sắp hỏng rồi, nên mang đến cho ngươi xem thử."
Lý Trường Phong nhận lấy hộp trang điểm La Kiều đưa, nhìn rõ ràng chiếc hộp vừa bị vứt đến mức này, trong mắt lóe lên một tia châm biếm, "Ta nghĩ đây dù sao cũng là đồ vật ta lần đầu tiên đến nhà ngươi mua, nếu như đồ này có vấn đề, hoặc là nói làm không tốt, ngươi nói, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người trong thôn sẽ nghĩ thế nào đây?"
La Kiều dịu giọng, nhìn vẻ mặt suy tư của Lý Trường Phong nói.
Lý Trường Phong ngắm nghía chiếc hộp, không ngẩng đầu lên, "Vậy ngươi muốn thế nào?"
La Kiều khẽ che miệng cười, "Ta đây chẳng phải là lo chuyện bị làm lớn sao, nên mới nhỏ giọng đến cửa thương lượng với ngươi, chúng ta nên làm gì mới phải đây?"
Loại lời lẽ đầy ẩn ý này khiến Lý Trường Phong nhíu mày không kiên nhẫn, bất quá nghĩ đến cái nhọt độc này không nhổ, có lẽ sẽ là thứ trí mạng, liền kìm nén sự thiếu kiên nhẫn trong lòng, ngoài mặt tỏ vẻ bị mê hoặc, "Được, tất cả nghe theo ngươi, ngươi nói thương lượng thế nào, chúng ta liền thương lượng như thế."
La Kiều nghe lời này trong lòng nóng ran, "Vậy thì tối nay trăng lên đến giữa trời, chúng ta gặp nhau ở khu rừng nhỏ cuối thôn, ngươi không được đến muộn đấy ~."
Nói xong còn liếc mắt đưa tình với Lý Trường Phong, rồi mới quyến luyến rời đi.
Trong lòng hắn tràn ngập những tưởng tượng về niềm vui tối nay, căn bản không nhìn thấy vẻ chán ghét đầy mắt của người đàn ông phía sau.
Hứa Thanh ra khỏi không gian, vừa đến cửa nhà chính đã thấy Lý Trường Phong giữa trời nắng chang chang đang tắm cho Tiểu Bảo trong sân. Nói cũng kỳ lạ, Tiểu Bảo cực kỳ thích tắm rửa, có thể nói là rất hưởng thụ.
"Đang tắm cho Tiểu Bảo à?"
Lý Trường Phong ngẩng đầu thấy Hứa Thanh uể oải đi ra, ngăn Tiểu Bảo đang muốn lao ra chào hỏi Hứa Thanh lại, "Dậy rồi à, ngủ ngon không?"
Hứa Thanh chống nạnh, dưới mái hiên vươn vai mấy cái, vốn không muốn ra sân, trời nắng thế này, ra ngoài phơi nắng không bao lâu lại thấy buồn ngủ, "Cũng được, ta phát hiện ban ngày ta ngủ nhiều hơn ban tối. Đúng rồi, hôm nay ngươi thu hoạch thế nào?"
Lý Trường Phong nhanh chóng tắm xong cho Tiểu Bảo, đổ nước đi, đặt chiếc chậu tắm riêng của Tiểu Bảo sang một bên, móc từ trong lòng ra hai túi tiền phồng, "Đi, về phòng đếm tiền thôi!"
Hứa Thanh áng chừng trọng lượng hai túi tiền trong tay, mắt hơi sáng lên. Trở lại phòng, hắn mở túi tiền ra đếm, tổng cộng có 120 lạng!
"Ngươi bán hết rồi sao?"
Hứa Thanh và Lý Trường Phong hôm qua đã định hết giá mọi thứ, tất cả búp bê gỗ cộng lại, bán hết mới được 120 lạng!
Lý Trường Phong gật đầu, "Ta đi đến những chỗ đông người trên trấn, gõ cửa từng nhà bán, kết quả không ngờ lại được, không bao lâu đã bán hết gỗ thông, nhà giàu thì mua gỗ mun. Đặc biệt có một nhà ba đời, lập tức mua búp bê hết hai mươi lạng, còn cố ý nói, bảo ta tìm được gỗ tốt thì đến nhà họ khắc búp bê theo yêu cầu."
Hứa Thanh cẩn thận cất bạc, vui vẻ nói:
"Ý này chẳng phải là sau này việc làm ăn của chúng ta đã có người đặt trước rồi sao!"
Lý Trường Phong gật đầu, "Số tiền này đủ để chúng ta sửa nhà, ngươi muốn sửa thế nào, sửa ở đâu, ta đều nghe theo ngươi."
Mắt Hứa Thanh sáng lên, "Ta muốn sửa thế nào cũng được sao?"
Lý Trường Phong buồn cười gật đầu, "Đương nhiên, nhà chúng ta ngươi làm chủ không phải sao?"
Hứa Thanh mừng đến phát điên, hắn cuối cùng cũng có thể ở trong căn nhà ngói mà mình mơ ước rồi! !
Buổi tối, La Kiều mãi mới chờ đến khi Trương Minh ngủ say, mới thận trọng mặc quần áo chỉnh tề, đóng cửa phòng, rón rén ra cửa. Hắn đi đến chỗ hẹn với Lý Trường Phong buổi chiều, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng không thấy người, "Cái tên này chẳng lẽ đùa ta chơi sao!"
Bị muỗi rừng đốt liên tục gãi ngứa, La Kiều đợi rất lâu không thấy bóng dáng Lý Trường Phong, trong lòng có chút khó chịu, lẽ nào lần này hắn lại nhìn nhầm, bị Lý Trường Phong trêu đùa!
Đột nhiên hai bàn tay từ phía sau La Kiều dùng một tấm khăn bịt mắt hắn lại, sau một khắc liền bắt đầu cởi quần áo La Kiều, miệng rộng không ngừng gặm cổ La Kiều. La Kiều bị bàn tay to trên người và những nụ hôn bên tai làm cho chân tay như nhũn ra, "Ma quỷ, không ngờ ngươi cũng vội vàng như vậy! Ưm ~ nhanh lên chút!"
Không bao lâu, La Kiều đã trần truồng, người phía sau cũng cởi quần áo, dẫn hai tay La Kiều đặt lên một cái cây đỡ, bàn tay to dùng sức vỗ vỗ cái mông La Kiều liên tục lay động, khiến La Kiều không kìm được tiếng rên rỉ. Thuận tay bên hông, hắn nâng cao mông La Kiều lên, người phía sau trực tiếp theo tư thế đó mà mạnh mẽ tiến vào!
Không lâu sau, hai người liền chuyển động kịch liệt, dần dần người phía sau không còn thỏa mãn với tư thế đó nữa, trực tiếp lật La Kiều lại, đối diện nghênh đón, làm cho hắn kêu đến khản cả giọng. Vì động tác quá mạnh, chiếc khăn bịt mắt La Kiều từ lỏng lẻo rơi xuống đất.
La Kiều mơ màng mở mắt, muốn nhìn người đang chìm đắm trong mình là Lý Trường Phong, lại không ngờ nhìn thấy khuôn mặt hèn mọn đến cực điểm của Khâu đại!
"Sao lại là ngươi!"
"Không phải ta thì là ai? Ngoan ngoãn kẹp chặt cho lão tử! Xem hôm nay ta không trừng trị ngươi cái đồ lẳng lơ này!"
La Kiều tuy tức giận vì Lý Trường Phong lỡ lời, nhưng rồi rất nhanh chìm vào sự bạo lực nhưng cũng rất kích thích mà Khâu đại mang lại, không bao lâu, hai người liền đạt đến đỉnh điểm, rất lâu sau mới bình tĩnh lại.
Khâu đại mặc quần áo chỉnh tề, vỗ một cái vào mông La Kiều, "Mới bao lâu không chạm vào ngươi, mà đã không nhịn được như vậy? Tức phụ ta hôm qua đã về rồi, chẳng lẽ ngươi không biết? Sao còn dám dùng cái trò này với ta!"
Nếu không phải cảm thấy đồ hoang dã này hợp ý hơn đồ ở nhà, hắn thật không muốn giữa đêm hôm khuya khoắt ra rừng làm việc, muỗi nhiều không nói, lá cây còn dễ đâm người!
La Kiều mặc quần áo, nghe vậy động tác trên tay khựng lại,
"Đây là ý gì! Ta lúc nào nói với ngươi làm việc ở đây!"
Hắn căn bản không nghĩ đến việc làm tình với Khâu đại ở đây! Sớm biết chỗ này gần thôn, rất dễ bị phát hiện!
Khâu đại không vui trừng mắt,
"Lời này ta còn nói dối nguoie chắc! Mày không chờ tao, vậy mày chờ ai? Chẳng phải cái thứ bỏ đi nhà mày không dùng được nữa sao? Mày chẳng nói hắn vô năng nhất là không thỏa mãn được mày sao?"
"Khâu đại!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro