Chương 61
Lý tiểu ca nhi nghe tiếng gõ cửa không ngừng, trong lòng không vui nhưng vẫn miễn cưỡng bước chân ra cửa viện. Vừa định mở cửa, hắn liền nghĩ ngợi rồi nghiêng đầu áp sát vào cửa, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nhưng không ngờ không có tiếng động gì, đành buồn bã mở cửa.
"Sao mà lâu như vậy mới ra mở cửa?"
Lý tiểu ca nhi nghe thấy giọng Lý Trường Phong, trong nháy mắt như người chết đuối vớ được cọc!
"Nhị ca! Nhị ca!"
Hứa Thanh nhìn vẻ kích động của Lý tiểu ca nhi, nhịn không được muốn đưa tay xoa đầu hắn.
Lý tiểu ca nhi để hai người vào cửa rồi lập tức đóng cửa viện lại. Lý Trường Phong chú ý đến điểm này, không nói gì, chỉ là lông mày nhíu chặt hơn một chút, "A bọn họ đều ra ngoài bận rộn rồi, mấy đứa nhỏ cũng ra ngoài tìm người khác chơi, trong nhà chỉ có một mình ta, chán chết."
Lý tiểu ca nhi kéo tay áo Hứa Thanh, oán trách. Hứa Thanh không ngăn cản hắn, ngược lại thấy lạ khi hắn có thể ngoan ngoãn ở nhà như vậy, "Ngươi cũng có thể ra ngoài đi dạo mà."
Lý tiểu ca nhi buồn bã lắc đầu, "Bạn bè của ta đều đang chuẩn bị gả rồi, ta không thể đi quấy rầy người ta."
Hứa Thanh nhớ quan hệ của Trần Hồng với Lý tiểu ca nhi hình như cũng không tệ, "Thế còn Trần Hồng đâu?"
Lý tiểu ca nhi nghe vậy, mặt nhăn nhó như sắp khóc, "
Hắn cũng đang chuẩn bị gả, ngươi không biết đâu, hắn lại muốn gả cho Chu gia nghèo nhất trong thôn chúng ta!"
Lý Trường Phong nghe Lý tiểu ca nhi nói vậy, lập tức quát:
"Ăn nói kiểu gì đấy!"
Lý tiểu ca nhi lè lưỡi một cái, lập tức biết điều im lặng. Hứa Thanh nhẹ nhàng kéo tay áo Lý Trường Phong, sắc mặt Lý Trường Phong mới dịu đi một chút, "Là chính hắn muốn vậy, hay là người nhà định?"
Lý tiểu ca nhi nghĩ một chút, "Chính hắn định, nói người nhà Chu gia biết chữ, đối xử với hắn tốt, nên hắn đã nói với a hắn, Trần thẩm bọn họ đều đồng ý, nên mấy ngày nay Trần Hồng cũng đang chuẩn bị gả."
Nếu đã rõ ràng như vậy, Hứa Thanh ngược lại không hỏi nhiều nữa, liền bảo Lý Trường Phong đưa lễ vật cho Lý tiểu ca nhi, "Những thứ này là cho bọn họ, còn cái này là cho ngươi. Chúng ta vừa xây xong nhà, trong nhà cũng có việc, nên không ở lại lâu."
Lý Trường Phong gật đầu, "Nhờ ngươi đưa giúp chúng ta cho cha và nương nhé."
Lý tiểu ca nhi vừa nghe hai người muốn đi, trong lòng có chút hoảng loạn, "Vậy...các ngươi vậy về luôn à? Ta... ta..."
Hứa Thanh và Lý Trường Phong nghe Lý tiểu ca nhi ấp úng, liền cảm thấy có chuyện gì đó. Lý Trường Phong thở dài, "Nói đi, trong nhà lại làm sao?"
Vẻ mặt Lý tiểu ca nhi cũng ủ rũ hơn, "Còn không phải là Tam ca."
Nguyên lai Lý lão tam sau khi được người mời mấy lần dạy dỗ những hậu sinh sắp đi thi tú tài, cái khí phách thư sinh của hắn lại nổi lên. Hắn công khai bóng gió nói mình muốn lên kinh thi tiếp. Nhưng hôm nay trong nhà thiếu Lý Trường Phong, con cái lại nhiều, Lý tiểu ca nhi lại đến tuổi bàn chuyện cưới xin, làm sao còn có tiền dư để chu cấp cho cái vị "chí hướng cao xa" Lý lão tam kia chứ!
Đặc biệt tức phụ của Lý lão đại càng không vui. Hắn vốn đã có nhiều lời phê bình kín đáo về nhà Lý lão tam, không ngờ Lý lão tam còn muốn mặt dày ăn bám! Đương nhiên hắn cũng chỉ dám nghĩ vài câu trong lòng, không dám nói ra.
Ai ngờ mấy ngày trước, Lý lão tam cãi nhau với Lý lão đại. Lý lão đại tuổi lớn, biết nhường nhịn đối phương, kết quả càng nhường, Lý lão tam càng lấn tới. Thế là, cãi tới lãi lui cũng không biết nặng nhẹ, Lý lão tam liền nhặt hòn đá ném qua, làm trầy xước lông mày hài tử của Lý lão đại.
Chuyện này còn chưa hết, hòn đá đó suýt chút nữa đã văng trúng mắt. Tức phụ Lý lão đại liền làm ầm ĩ lên.
"Kết quả Tam ca liền cãi nhau với đại ca"
Lý tiểu ca nhi dừng một chút, "Tam ca còn nói vốn dĩ con của đại ca không thông minh, dù thế nào cũng vậy..."
Những lời phía sau quá khó nói, Lý tiểu ca nhi thực sự không thốt ra được.
"Đây thực sự là..."
Hứa Thanh quả thực không biết dùng từ gì để hình dung Lý lão tam, dù sao đó cũng là cháu trai hắn, sao có thể nói ra những lời như vậy, còn là một người đọc sách.
Lý tiểu ca nhi thấy Lý Trường Phong vẫn giữ vẻ mặt không đổi, có chút không chắc hắn đang nghĩ gì. Vừa định cầu cứu Hứa Thanh thì Lý Trường Phong lên tiếng,
"Chuyện này ngươi đừng xen vào, cha nương sẽ có chủ trương. Chúng ta đi trước."
"Tam ca..."
Lý tiểu ca nhi vạn vạn không ngờ Lý Trường Phong nghe xong chuyện này vẫn trực tiếp định về nhà. Hắn vốn tưởng Nhị ca trở về nghe chuyện này sẽ ở lại. Lý Trường Phong không cần đoán cũng biết Lý tiểu ca nhi đang nghĩ gì, "Ta dù ở lại thì có thể làm gì? Ngươi phải hiểu, ta ở cái nhà này cũng không có cái quyền hành như đại ca và tam đệ. Ta có nhà của riêng mình, một cái nhà hoàn toàn thuộc về ta và Nhị tẩu ngươi."
Hứa Thanh không chen vào, chuyện này Lý Trường Phong đứng ra nói là được rồi, hắn nói thêm cũng không có ý nghĩa gì.
Lý tiểu ca nhi há miệng, lại phát hiện mình căn bản không có gì để nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hứa Thanh và Lý Trường Phong điều khiển xe lừa rời đi.
"Nhìn ta làm gì? Hả?"
Lý Trường Phong bọn họ lái xe trở về, trên đường Lý Trường Phong cũng cảm thấy Hứa Thanh cứ liếc mắt nhìn hắn. Hứa Thanh bị bắt gặp cũng không xấu hổ mà trực tiếp hỏi, "Ngươi không thích quản chuyện bên kia."
Lý Trường Phong đương nhiên biết Hứa Thanh nói "bên kia" là chỉ đâu, "Ta là người đã 'gả' vào nhà ngươi, chuyện kia cũng coi như là chuyện 'nhà' khác rồi, ta quản làm gì. Bất quá, ta quả thật cũng không muốn quản."
Hứa Thanh nhíu mày, nhìn gáy Lý Trường Phong, "Vậy cái người gả vào nhà ta kia, hôm nay trời nắng cũng không nhỏ, có thể nhanh lên một chút được không?"
Lý Trường Phong liếc nhìn mặt trời đang không ngừng lên cao, "Ngươi đang mang thai, không thể chạy nhanh quá. Còn sớm mới đến trưa, sợ bị nắng đen da à? Đến đây, lấy áo ta che một chút."
Vừa nói vừa định một tay điều khiển xe lừa, một tay cởi áo, Hứa Thanh vội vàng ngăn lại, "Thôi thôi! Lát nữa ta vẫn che được, đừng làm chuyện như vậy!"
Dù sao hắn cũng là đàn ông, chỉ sợ say nắng thôi.
Những ngày sau đó, Hứa Thanh bọn họ vừa vui vừa lo. Vui là bây giờ gần như mỗi ngày đều có người đến cửa van xin khắc đại bàng trên "búp bê gỗ", hơn nữa đa số đều cầu khắc trên gỗ lim. Đây đúng là mỗi ngày đều có thu nhập! Dù không làm nông, họ vẫn có thể ăn thịt mỗi ngày! Trêu đến người trong thôn đỏ mắt ghen tị.
Cái vui này là chuyện của Hứa Thanh và Lý Trường Phong, còn cái lo không phải là chuyện riêng của nhà Hứa Thanh, mà là chuyện của cả thôn, cả trấn, thậm chí là của dân chúng, đó là đã năm sáu ngày nay không có mưa.
Trẻ con trong thôn nóng nực đều xuống bờ sông vầy nước đánh nhau, nhưng người lớn và người già trên mặt đều mang vẻ u sầu. Cây trồng trên đất đang là thời điểm tốt để lớn, vào lúc này mà cứ nắng gắt mãi thì sẽ hạn hán. Nếu hạn hán, ngày tháng của người nông dân sẽ khổ sở.
Hứa Thanh trốn trong nhà tránh nóng, ngày này quá oi bức, hắn chỉ đi lại thôi cũng đổ mồ hôi. Lý Trường Phong mấy ngày nay một ngày xuống sông ba bốn lần, không thì gánh nước từ sông về ruộng, không thì chọn rau củ ngoài đồng.
"Cộc cộc cộc, Thanh ca nhi có ở nhà không? Ta là Tạ Vũ."
Hứa Thanh vừa nghe tiếng gõ cửa, còn chưa kịp đứng dậy thì Tiểu Bảo đã phấn chấn chạy ra cửa viện. Mấy ngày nay nó cũng rảnh rỗi phát hoảng, dù trong nhà có nhiều người đến xin tượng, Tiểu Bảo cũng không vì vậy mà lơ là chút nào. Hứa Thanh đuổi theo Tiểu Bảo, đội cái nắng chói chang mở cánh cửa viện đã nóng hầm hập, ngoài cửa là Tạ Vũ và Lâm Phương Lương mặc đồ mát mẻ.
"Mau vào đi, ngày này nóng lắm."
Hứa Thanh kéo Tạ Vũ, chào hỏi Lâm Phương Lương vào cửa. Vừa định đóng cửa viện thì Lý Trường Phong đã trở về, "Lý Nhị ca."
Lâm Phương Lương và Tạ Vũ chào Lý Trường Phong. Mọi người vào nhà chính ngồi xuống, Lý Trường Phong rót trà lạnh cho mọi người, còn Hứa Thanh thì uống nước sôi ấm.
Lâm Phương Lương uống mấy ngụm trà lạnh, giải khát, vẻ mặt mang theo vẻ trầm trọng,
"Giá lương thực trên trấn tăng rồi."
Vừa nghe vậy, lòng mọi người đều chùng xuống. Một lúc sau, Lý Trường Phong thở dài một tiếng, "Hy vọng trời sớm đổ mưa."
Bằng không giá lương thực sẽ ngày càng đắt, nông dân mà không thu hoạch được hạt nào, không có lương thực nộp thuế, lại không có tiền mua lương thực thì ngày tháng...
"Mọi người đừng cứ nghĩ đến chuyện xấu như vậy, trời trở mặt nhanh lắm, ai biết tối nay có mưa không."
Lâm Phương Lương cảm thấy không khí có chút nặng nề, lập tức cười ha hả, muốn làm nhẹ bớt tâm trạng nặng nề của mọi người.
Tạ ca nhi lắc đầu, "Ta cảm thấy vẫn nên chuẩn bị chút, lần này chúng ta về chính là để bàn với cha nương bọn họ, có nên lên trấn mua chút lương thực không. Dù mùa màng không tốt, ít nhất bây giờ tranh thủ giá lương thực còn chưa cao lắm, mua chút tích trữ cũng không sai."
Hứa Thanh gật đầu, tâm trạng hắn theo cái nắng chói chang liên miên này ngày càng nặng nề. Trong không gian ngược lại có gạo có thịt, nhưng không phải lúc nào cũng có thể tùy tiện lấy ra. Hắn nhìn về phía Lý Trường Phong, nào ngờ Lý Trường Phong cũng đang nhìn hắn, "Mua, dùng xe lừa của chúng ta, kéo mấy xe về. Không chỉ mua thuế lương thực, mà cả lương thực chúng ta ăn đến sang năm đến khi có thu hoạch cũng phải mua!"
"Được, chuyện này chúng ta trở về nói với cha nương bọn họ một tiếng. Sau một canh giờ, chúng ta gặp nhau ở ngã tư cuối thôn!"
Lâm Phương Lương và Tạ ca nhi cảm thấy ý nghĩ của Lý Trường Phong rất chu đáo, vì vậy lập tức quyết định trở về bàn bạc, đợi lát nữa gặp nhau.
Chờ Lâm Phương Lương bọn họ đi rồi, Hứa Thanh liền cùng Lý Trường Phong trở lại phòng. Hứa Thanh dựa vào tủ tìm cơ hội, nhân lúc đó lấy từ trong không gian ra hộp đựng tiền của họ, đặt hộp lên giường. Sau khi mở ra, Hứa Thanh nhìn Lý Trường Phong, "Trước chúng ta có 137 lạng, mấy ngày nay có nhiều người đến khắc búp bê, kiếm được tám mươi tám lạng, tổng cộng là 225 lạng."
Lý Trường Phong lấy ra năm mươi lạng, đóng hộp lại đưa cho Hứa Thanh, "Năm mươi lạng vậy là đủ rồi."
Phải biết dù không có lương thực, dùng bạc để nộp thuế lương thực cũng chỉ năm lượng bạc. Đương nhiên không phải nhà nào cũng có thể móc ra nhiều tiền như vậy không chớp mắt, Lý Trường Phong thà mua nhiều, cũng không muốn để Hứa Thanh và con cái phải đói bụng trong những ngày có thể không có thu hoạch.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro