Chương 71
"Đến, Đoàn Đoàn, Cha ôm."
Đoàn Đoàn ngơ ngác mở to đôi mắt ướt át, hai bàn tay nhỏ bé khua khoắng lung tung. Lý Trường Phong cấp Đoàn Đoàn che dấu bọc lại hắn nhu bố, liền cúi đầu hôn một cái sau, mới hài lòng ôm đi nhà chính.
Nhà chính bên trong Lý tiểu ca nhi đã cùng Lý lão vừa nói vừa cười, Đại Ngưu ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn táo khô, nhìn thấy Lý Trường Phong ôm một cái hài tử lại đây, lập tức đứng lên, "Nhị thúc, đây chính là Đoàn Đoàn a?"
Lý lão cũng vội vàng đứng dậy, đi đến Lý Trường Phong trước mặt, nhìn đứa nhỏ mập mạp trong lồng ngực của hắn không ngừng quơ tay nhỏ,"Ai nha, cháu ngoan của ta, lớn lên nhưng là cái có phúc khí! Đến đến đến, ta ôm một cái."
Vừa định đưa tay ra tiếp lấy Đoàn Đoàn, liền cảm thấy được tay chính mình có chút lạnh, sợ lạnh đến Đoàn Đoàn, vì vậy Lý lão vội vàng đem tay hướng trong ngực chà chà, mãi đến khi hắn cảm thấy được chính mình đủ ấm áp, mới tiếp nhận Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong nhìn thấy hành động này, trong mắt khẽ động.
Lý lão cẩn thận ôm Đoàn Đoàn, cùng Lý tiểu ca nhi, Đại Ngưu ngồi ở trên ghế ấm áp
"Ngươi xem Đoàn Đoàn này, hắn giống y như Nhị ca!"
Lý tiểu ca nhi thân thủ nhẹ nhàng nắm chặt Đoàn Đoàn mập tay nhỏ, "Đương nhiên, đây chính là hài tử của Nhị ca ngươi, đương nhiên là giống Nhị ca ngươi rồi."
Nghe vậy, Lý lão càng thêm vui vẻ, nhìn Đoàn Đoàn đang nghịch ngợm trong lòng, nhớ lại:
"Ngươi không biết đâu, Nhị ca ngươi ấy, hồi bé lớn lên giống ta y như đúc."
Lý tiểu ca nhi vừa nghe liền quay đầu nhìn Lý Trường Phong đang mặt mày nghiêm nghị, khóe miệng giật giật, hắn thật sự không nhìn ra điểm nào giống. Lý Trường Phong lúc này trong mắt chỉ có Đoàn Đoàn, đối với những lời Lý lão nói không mấy để ý.
"Đúng rồi, xem trí nhớ của ta này!"
Lý lão đến thăm và chơi với đứa nhỏ, quên cả việc mình mang gì cho nó, "Trường Phong này, ta làm cho Đoàn Đoàn mấy bộ quần áo nhỏ, ngươi nhớ cho nó mặc nhé."
Nói rồi liền bảo Đại Ngưu lấy bao quần áo ra, đưa mấy bộ quần áo nhỏ bên trong cho Lý Trường Phong, Lý tiểu ca nhi vừa thấy liền nói:
"Đẹp quá! Nương đã lâu lắm rồi không làm quần áo cho ta."
"Làm chứ, làm hết, đều làm cả, lát nữa về nhà, ta nhất định sẽ làm cho ngươi!"
Thấy nhi tử thích quần áo mình làm, Lý lão càng thêm vui vẻ, nhưng cũng không quên nhắc Lý tiểu ca nhi chuyện về nhà. Lý tiểu ca nhi nghĩ một chút rồi nói:
"Nương, ta bây giờ chưa về được, nhưng người nhà Đặng lão nói, qua năm sẽ đưa ông ấy đến ở gần thị trấn, mọi người đều ở đó, cũng không cần ta chăm sóc nữa, khi đó ta sẽ về nhà ngay."
Lý lão tuy không hài lòng lắm với câu trả lời này, nhưng hôm nay hắn vui, cũng không tính toán nhiều, chẳng mấy chốc lại bắt đầu chơi đùa với Đoàn Đoàn. Lý Trường Phong mang quần áo Lý lão làm vào phòng trong, nói với Hứa Thanh một tiếng:
"Đây là nương làm quần áo cho Đoàn Đoàn, ta để trong tủ đây."
Hứa Thanh nghe nói là Lý lão làm thì hơi ngạc nhiên:
"Nương làm á?"
Hắn vẫn cảm thấy nương của bọn họ tuy có vài tật xấu nhỏ, nhưng đối với mấy đứa cháu thì thật sự tốt, không ngờ lão còn làm quần áo cho Đoàn Đoàn.
"Vậy ngươi phải đối đãi nương cho tốt vào, nương bận rộn như vậy mà vẫn có lòng làm quần áo cho Đoàn Đoàn, không thể cứ thế mà bỏ qua được."
Hứa Thanh nghĩ một chút, cảm thấy muốn sống yên ổn lâu dài thì vẫn phải giữ lòng Lý lão, đừng để hắn có bất mãn, dù không sống cùng nhau, danh tiếng vẫn là quan trọng. Lý Trường Phong cất quần áo xong nói:
"Ta biết rồi, trưa nay sẽ lấy một miếng thịt xông khói xuống nấu, đợi nương về, ta lại cho hắn một miếng thịt xông khói nữa là được."
Ở nông thôn, quan trọng nhất là lương thực, còn thịt là thứ vô cùng quý giá. Nói đến thịt xông khói, Hứa Thanh chép miệng đến mấy lần, miệng này của hắn nhạt nhẽo lắm rồi!
Lý lão và những người khác ăn trưa tại nhà Lý Trường Phong và Hứa Thanh, lúc sắp về vẫn nói chuyện với Hứa Thanh vài câu, không ngoài việc đặt hết tâm tư vào đứa trẻ, muốn biết trách nhiệm trên vai mình nặng bao nhiêu.
Thấy trời lại bắt đầu sầm tối, Lý lão mới cùng Đại Ngưu ngồi lên xe lừa của Lý Trường Phong trở về, còn Lý tiểu ca nhi thì vẫn ở bên cạnh Hứa Thanh, chờ Lý Trường Phong trở về rồi đưa hắn về, dù sao thân thể Hứa Thanh vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.
Thời gian một tháng trôi qua rất nhanh, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, nhưng bây giờ Lý Trường Phong và Hứa Thanh đã hoàn toàn không gặp vấn đề gì trong việc dỗ dành và chăm sóc con cái. Hôm nay là tiệc đầy tháng của Đoàn Đoàn, Lý Trường Phong cố ý mời một người có uy tín cao trong thôn đến lo liệu cho Đoàn Đoàn.
Hôm nay trời rất lạnh, tuyết rơi dày đặc, vốn không thể làm việc gì, huống chi chỉ còn một tháng nữa là Tết, những chuyện vui như thế này, người trong thôn đa phần sẽ không bỏ lỡ.
Trong nhà chính, người Ngụy gia, người Ngô gia, Lý lão, còn có người Chu gia, người Lưu gia, người Trương gia, từng nhà đều không ngại lạnh giá mà đến sân nhà Hứa Thanh, nhìn người kia đang ở trong nhà chính mở rộng cửa lo liệu "đầy cữ" cho Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn cũng không sợ người lạ, vui vẻ nghịch ngợm chỗ này một chút, sờ mó chỗ kia một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn bận rộn đến đỏ bừng, thỉnh thoảng lại đá mấy cái chân nhỏ. Một tháng không gặp, bé càng ngày càng trắng trẻo bụ bẫm, khuôn mặt cũng láng mịn cực kỳ, Hứa Thanh thích nhất là véo má Đoàn Đoàn. "Đứa trẻ này thật là ngoan."
"Chứ sao, ngươi xem tay nó mập ú nu rồi kìa!"
"Nhị Cẩu nhà ta ba tuổi rồi, chắc gì đã nặng bằng tiểu tử này!"
Đến lúc lấy vía lộc, các thôn dân nhìn Đoàn Đoàn đang được cạo tóc máu, thỉnh thoảng lại cúi đầu bàn luận vài tiếng, cũng không có ác ý, dù sao ở nông gia, trẻ con bụ bẫm khỏe mạnh là phúc lớn!
"Kính thưa các vị hương thân, các thẩm, các thúc! Hôm nay là ngày đầy tháng nhi tử nhà chúng ta, mời mọi người ăn uống no say! Sau này thằng nhóc có gì mong mọi người bao dung, chỉ bảo thêm!"
Lý Trường Phong nói vài câu sau khi nghi lễ cạo tóc máu cuối cùng cho Đoàn Đoàn xong, các thôn dân liền đáp lời rôm rả.
"Nói gì vậy, nhà nào nuôi hài tử mà chẳng mong nó khỏe mạnh, ha ha."
Ngụy gia lên tiếng đầu tiên.
"Đúng vậy đó, ta xem tiểu tử nhà ngươi lớn lên kháu khỉnh lắm, không biết sau này trong thôn đánh nhau thế nào nhỉ? Hồi bé ta là đánh cho lũ trẻ hàng xóm đứa nào đứa nấy phải nằm sấp mặt!"
"Xí, đồ điêu toa, tại ta không thèm chấp ngươi thôi!"
Đám hán tử bên này bắt đầu ồn ào trêu chọc nhau, bên kia mấy người ca nhi vây quanh ôm Đoàn Đoàn nhà Hứa Thanh không ngừng hỏi han, "Ngươi lúc mang thai hài tử ăn cái gì thế?"
Hứa Thanh cười, "Đều là chút đồ ăn bình thường thôi,"
"Tóc máu của đứa bé này mọc tốt thật, ngươi bình thường có phải là thích ăn đồ có lông không?"
Hứa Thanh cười,
"Đồ có lông đều là thịt, nhà chúng ta có ăn nổi đâu."
Nói gì vậy! Cái gì mà ăn đồ có lông! Ngươi ăn thử cho ta xem nào!
"Con ngươi lớn nhanh quá, sắp thành cái Đoàn Đoàn rồi."
Hứa Thanh thật sự hết cách, đây đều là nói cái gì vậy, lòng tốt mệt mỏi.
"Hài tử sắp ngủ rồi, A Thanh,ngươi mang hắn về trong phòng nghỉ ngơi đi."
Tạ ca nhi nhẹ nhàng kéo Hứa Thanh, miệng cười nói, nhân cơ hội giải vây cho Hứa Thanh. Vì Hứa Thanh đã sinh con, nên Tạ ca nhi cũng không gọi hắn là Thanh ca nhi nữa, dù sao Hứa Thanh đã là người làm nương.
Hứa Thanh và Tạ ca nhi trở lại phòng, tiện tay khép cửa lại, lúc này Hứa Thanh mới thở phào một hơi, "Một đống câu hỏi dồn dập đến, ta thật sự không biết trả lời thế nào, nhưng ta đúng là không ăn gì đặc biệt trong thời gian mang thai cả."
"Chẳng phải tại Đoàn Đoàn nhà chúng ta trông kháu khỉnh đáng yêu sao, nào, Đoàn Đoàn, xem này, xem cái gì kìa."
Tạ ca nhi dịu dàng trêu Đoàn Đoàn, nhìn vẻ mặt đáng yêu của Đoàn Đoàn, trong mắt lộ vẻ ước ao. Hứa Thanh vừa nhìn liền biết hắn đang ngưỡng mộ điều gì,
"Ngươi còn trẻ, rồi sẽ có thôi."
Tạ ca nhi nghe xong, trên mặt thoáng nét buồn, "Nhưng mãi mà không thấy đâu, lần này Phương Lương cũng không đến, cũng là vì cha bị bệnh, mà tình hình không được tốt lắm."
Người cha này chỉ là cha của Lâm Phương Lương, Lâm lão đại phu. Lâm lão đại phu từ khi Lâm Phương Lương chưa cưới được Tạ ca nhi, sức khỏe đã bắt đầu yếu đi, hễ có chuyện là lại uống thuốc, ngày thường thì không thấy vấn đề gì nhiều, nhưng cứ đến mùa đông, dù nhà đã có giường sưởi, cũng không thấy Lâm lão đại phu chuyển biến tốt hơn, lần này cũng vì sức khỏe ông không tốt mà Lâm Phương Lương không đi cùng.
Về vấn đề sức khỏe của Lâm lão đại phu, Hứa Thanh trước đó đã nghe Lý Trường Phong nói, còn bảo hắn mang đồ đến thăm mấy lần, trong đó có chút ít linh tuyền hắn nhỏ, nhưng vẫn không thấy Lâm lão đại phu chuyển biến tốt, điều này chỉ có thể nói rõ, ngày của Lâm lão đại phu, không còn xa nữa.
Tạ ca nhi biết điều mà Lâm lão đại phu thực sự mong muốn nhất là có thể nhìn thấy hài tử của mình và Lâm Phương Lương, nhưng sức khỏe của hắn nói là chữa khỏi, nhưng hắn lại không thể mang thai! Mắt thấy Lâm lão đại phu ngày càng suy yếu, đến tâm nguyện của ông lão hắn cũng không thực hiện được, giờ phút này hắn rốt cuộc vẫn là hận Mã gia.
"Nhìn ta này, nhắc đến chuyện này làm gì, hôm nay là ngày tốt lành của Đoàn Đoàn nhà chúng ta, Đoàn Đoàn, xem này, đây là cái gì?"
Tạ ca nhi bỏ qua vẻ mặt buồn bã, lấy ra một chiếc vòng bạc lắc qua lắc lại trước mắt Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn kích động giơ tay nhỏ bé muốn nắm lấy đồ vật trước mắt.
"Ngươi thật là phí tâm,"
Hứa Thanh lau nước miếng ở khóe miệng Đoàn Đoàn, nói với Tạ ca nhi, Tạ ca nhi khẽ mỉm cười, "Ta chính là làm cho hài tử, ngươi cũng không thể để ta làm không công chứ, đúng không, Đoàn Đoàn."
Nhìn Tạ ca nhi tuy cười, đáy mắt vẫn chất chứa tâm sự, Hứa Thanh cũng không hỏi nhiều, lặng lẽ nhìn hắn chơi với Đoàn Đoàn. Đầy tháng vừa qua, Hứa Thanh và Lý Trường Phong coi như hoàn toàn ở nhà, bởi vì thời tiết quá lạnh, ngay cả Lý Trường Phong cũng không muốn ra ngoài nhiều. Hứa Thanh sợ con ngủ trên giường lớn, hắn và Lý Trường Phong sẽ sơ ý đè lên con, liền bảo Lý Trường Phong làm một chiếc xe đẩy em bé, sau đó ghép với giường lớn, như vậy ban đêm cũng dễ chăm sóc hơn.
"Vật này có lẽ có thể khiến tất cả thợ mộc phải phát cuồng."
Lý Trường Phong làm chiếc xe đẩy em bé, cảm khái nói, tức phụ hắn thật lợi hại, trong đầu luôn có thể nghĩ ra rất nhiều thứ mà hắn không tài nào nghĩ được.
"Vật này cũng không khó, chỉ là không nghĩ đến thôi, chẳng phải ta có Đoàn Đoàn rồi sao, nên cũng suy nghĩ nhiều hơn một chút."
Hứa Thanh sợ mình nói quá lời, giải thích không rõ, đành lôi Đoàn Đoàn ra làm bia đỡ đạn. Mà lúc này bia đỡ đạn đang vui vẻ uống bột Hứa Thanh đút, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm khóe miệng, vẻ mặt thỏa mãn.
"Ta nghĩ có thể khắc một dấu hiệu riêng của chúng ta lên những đồ tốt chúng ta làm."
Lý Trường Phong nghĩ đến búp bê gỗ trước đây, tuy thịnh hành, nhưng bây giờ đã có vài nhà làm theo, những người thợ có tay nghề cao cũng không thiếu, làm ra đồ có khi còn tốt hơn hắn nhiều. Hứa Thanh thật sự chưa nghĩ đến điều này, nghĩ đến các loại hàng hiệu có biểu tượng đặc trưng ở hiện đại, hắn hứng thú,
"Ngươi nghĩ ra được lấy cái gì làm dấu chưa?"
"Ta nghĩ là một bàn tay lớn nắm một bàn tay nhỏ, như vậy có nghĩa là người lớn và trẻ con ở bên nhau."
Lý Trường Phong có chút không chắc chắn, hắn cũng chỉ chợt nghĩ ra, "Ngươi thấy thế nào, hay là ngươi tới nghĩ, ngươi có thể lợi hại hơn ta nhiều lắm."
Hứa Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng Đoàn Đoàn, giúp bé ợ hơi, vừa nãy uống hơi vội,
"Ta cảm thấy được tốt vô cùng, ngươi làm một cái ra đến ta xem một chút, làm tốt liền trực tiếp dùng đi."
"Được, ta làm cho ngươi xem ngay đây."
Nói là làm, Lý Trường Phong cũng là người nóng tính, trực tiếp cầm lấy một miếng gỗ thích hợp, liền bắt đầu khắc lên, một lát sau, thành quả đã ra.
"Ngươi nhìn một cái."
Hứa Thanh đem Đoàn Đoàn đổi một phương hướng, cầm lấy thành phẩm trong tay Lý Trường Phong, nhìn một chút, " Ngươi hãy khắc thêm mấy đường ngang lên trên bàn tay lớn ấy, như vậy tay mới như tay người nông gia như chúng ta "
Điều này cũng đúng, Lý Trường Phong lấy tới hướng lên trên thêm vài nét bút, đừng nói, còn thật so với trước hắn cái kia hảo nhìn một ít.
"Hai người các ngươi có ở nhà không?"
Cửa viện truyền đến tiếng của Tạ thúc, Tiểu Bảo đã rất cường tráng vẫy vẫy đuôi, vùi đầu tiếp tục ngủ bù.
"Ở nhà đây ạ!"
Lý Trường Phong nhanh chóng đi ra ngoài đem viện cửa mở ra, "Sao thúc cũng không mang ô, tuyết này lớn như vậy."
Tạ thúc và Lý Trường Phong vào phòng, Đoàn Đoàn mất công tốn sức hướng Tạ thúc bên kia nhìn lại, "Đoàn Đoàn, còn đang ăn bột đây, thật ngoan."
"Tạ thúc mau ngồi xuống sưởi ấm"
Hứa Thanh chuyển sang bên cạnh Lý Trường Phong, nhường một chỗ ngồi cho Tạ thúc
"Được được."
"Tạ thúc, sắc mặt ngươi sao vậy?"
Lý Trường Phong và Tạ thúc đều là người thẳng thắn, có chuyện gì liền hỏi trực tiếp, cũng không vòng vo nhiều. Tạ thúc thở dài, "Lâm lão đại phu hôm nay mất rồi."
Lý Trường Phong và Hứa Thanh kinh ngạc, "Vậy, sao lại...".
Tạ thúc lắc đầu, "Hôm qua chắc cũng đột ngột,Tiểu Lâm và Tiểu Vũ còn đang báo tin, sáng nay đã đi rồi, nghe thằng nhóc họctrò kia tiện thể nói lại, là sáng sớm Tiểu Lâm vào bưng thuốc cho ông ấy, kếtquả người đã cứng đờ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro