Chương 81

Hứa Thanh tốc độ nhanh vô cùng, cứ lên xuống mấy chuyến như vậy, cây dã anh đào này liền trơ trụi quả.

Hứa Thanh cầm giỏ đã đầy non nửa, quay đầu nhìn chiếc ghế bên kia, đám trẻ con vẫn còn đang vừa cười vừa nhảy nhót ở đó, đối với chúng, hái anh đào vui hơn nhiều so với số lượng hái được.

Hứa Thanh cười, xách giỏ đi về phía cây anh đào dại bên cạnh, đợi Hứa Thanh sắp xếp đầy cả giỏ, Đặng Tử chạy tới.

"Hứa đại ca, bên ta xong rồi, ta tới giúp ngươi!"

Hứa Thanh nhìn giỏ dưới gốc cây, rồi ngẩng đầu nhìn Đặng Tử mặt mày đỏ bừng,

"Được đó, bên ta còn một ít vừa vặn với không tới đây, ta thấy ngươi leo cây giỏi lắm, ngươi giúp ta đi!"

Cây anh đào Hứa Thanh trèo cũng không cao lắm, không sợ có gì bất ngờ xảy ra.

Đặng Tử nghe Hứa Thanh nói, tự hào vỗ ngực, "Đó là đương nhiên,cha nói ta là đứa trèo cây giỏi nhất trong bọn trẻ ở thôn ta" Cũng vì cậu thường xuyên trèo cây nên không ít lần bị cha đánh.

"Được, vậy ngươi cẩn thận một chút nhé!" Hứa Thanh trên cây hơi nhích người, chừa một chút chỗ cho Đặng Tử leo lên, vì là để cho Đặng Tử giúp đỡ nên Hứa Thanh cũng không động tác nhiều, để cơ hội đó cho Đặng Tử đang đầy mặt hưng phấn.

Có Đặng Tử giúp một tay, không bao lâu những quả anh đào chín trên cây liền bị hái xong, hai người xuống cây, Hứa Thanh lấy anh đào dã ra đựng vào giỏ.

"Hôm nay ngươi giúp ta nhiều việc như vậy, vậy ta có thể mời ngươi đến nhà ta uống một chén nước không?"

Hứa Thanh nhìn Đặng Tử thấp hơn mình nửa cái đầu nói.

Đặng Tử gãi đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ta có thể mua của ngươi một vò nộm chua ngọt không? Nhưng ta chỉ có bốn đồng tiền."

Nhóc và đệ ca nhi đều thích ăn nộm chua ngọt nhà Hứa Thanh, mấy ngày trước ông nội cậu, chính là Đặng lão đã mua hai bình nộm chua ngọt ở nhà Hứa Thanh về, không bao lâu đã ăn hết sạch.

Hứa Thanh không ngờ Đặng Tử lại nói như vậy, hắn nhìn những quả anh đào dã trong giỏ, ngẩng đầu lên, nói với Đặng Tử đang có vẻ lo lắng: "Đương nhiên có thể, hôm nay ngươi giúp ta nhiều việc mà. Hơn nữa ngươi thích nộm chua ngọt nhà ta như vậy, ta cũng rất vui."

Đặng Tử nghe xong, vẻ lo lắng trên mặt giãn ra, lộ ra hàm răng trắng nhỏ của cậu.

Mà đám bạn nhỏ vừa nãy còn chơi cùng Đặng Tử đã về nhà từ sớm, vì vậy Hứa Thanh liền cùng Đặng Tử xuống núi.

"Vào nhà ta chơi một chút đi." Hứa Thanh nhìn Đặng Tử có chút ngượng ngùng nói.

Đặng Tử lắc đầu, móc từ trong túi áo ra một miếng vải được gấp gọn gàng, mở ra trước mặt Hứa Thanh, bên trong là bốn đồng tiền, Đặng Tử đưa tiền cho Hứa Thanh.

Hứa Thanh cũng không nói gì thêm, đưa một tay ra sờ đầu Đặng Tử, nhận lấy bốn đồng tiền trong tay Đặng Tử, mở cửa viện đi vào.

Lý Trường Phong đang ôm Đoàn Đoàn đi tới đi lui trong nhà chính.

"Về rồi à, hái được nhiều vậy cơ!"

Lý Trường Phong nhìn giỏ sau lưng Hứa Thanh, có chút ngạc nhiên nói.

"Có gì mà nhiều chứ? Đợi ủ thành rượu anh đào rồi, ngươi uống xong vẫn còn chê ít cho xem!" Hứa Thanh đặt giỏ xuống, liền hôn tay Lý Trường Phong một cái, đang mệt rã rời.

Sau đó đi vào nhà kho, cầm hai vò nộm chua ngọt, đi ra cửa viện đưa cho Đặng Tử đang đợi hắn.

Đặng Tử nhìn hai bình nộm chua ngọt trong tay Hứa Thanh, trong mắt đầy kinh ngạc, bất quá cậu vẫn chỉ nhận lấy một vò.

Hứa Thanh kéo Đặng Tử đang chuẩn bị đi, "Đừng vội đi, đây là hôm nay ngươi giúp ta, ta đưa cho ngươi thù lao."

"Ta không muốn," Đặng Tử mặt đỏ lên nói: "Ta chỉ giúp ngươi một lát thôi, ngươi đã bớt cho ta một đồng tiền rồi, ta không thể lại lấy vò này của ngươi."

Hứa Thanh nhét vò nộm chua ngọt vào tay Đặng Tử, lúc Đặng Tử đang định trả lại cho hắn thì nói: "Ta đưa cho ngươi không phải là hôm nay, nếu ngươi không ngại, ngày mai và ngày kia, ngươi còn có thể hái anh đào cho ta không?"

Mắt Đặng Tử sáng lên, giúp hái anh đào dại hai ngày có thể được một bình nộm chua ngọt cậu thích nhất. Dã anh đào Đặng Tử vốn cũng không thích ăn lắm, cậu chỉ cảm thấy chán nên mới cùng bọn trẻ trong thôn đi hái, hái được quả đều cho chúng, thỉnh thoảng giữ lại một ít mang về cho đệ ca nhi.

"Vậy được, ngày mai ta sẽ đi hái cho ngươi từ sớm, ngươi đừng cho ta trước, đợi ta hái xong ngươi lại cho ta." Nói rồi Đặng Tử vui vẻ ôm vò nộm chua ngọt trong lòng chạy về thôn.

Hứa Thanh nhìn vò nộm chua ngọt bị Đặng Tử nhét vào lòng, lại nhìn bóng lưng Đặng Tử đi xa, bất đắc dĩ lắc đầu, quay người khóa cửa viện, trở về nhà chính.

"Sao lại cầm về?" Lý Trường Phong vừa đặt Đoàn Đoàn đang ngủ vào phòng, vừa ra tới liền thấy Hứa Thanh cầm một vò nộm chua ngọt.

"Vốn là cho thằng nhóc nhà họ Đặng, kết quả nó không muốn, bảo là đợi ta hái được anh đào xong mới cầm."

Hứa Thanh để vò nộm chua ngọt sang một bên, đây là muốn cho Đặng Tử, đợi cậu đến lấy.

Lý Trường Phong suy nghĩ một chút: "Đặng Tử? Chính là đứa cháu lớn của Đặng lão gia à?" Lý Trường Phong cũng có chút hiểu biết về tình hình nhà họ Đặng. Đặng Tử, nương hắn mất khi sinh đệ ca nhi vì mất máu quá nhiều.

Trong nhà chỉ có Đặng lão, còn có cha và một đệ ca nhi bốn năm tuổi.

"Đúng rồi, chính là lúc La Kiều bọn họ có chuyện, Đặng Tử đã giúp ta đi báo tin đó. Ta cảm thấy đứa bé đó đặc biệt lanh lợi, biết thời biết thế, cho nên ta bảo nó giúp ta hái hai ngày anh đào, ta sẽ cho nó một vò nộm chua ngọt."

Hứa Thanh có chút cảm thán, nghĩ đến việc Đặng Tử không có nương, Hứa Thanh hơi có một loại đồng bệnh tương liên. Hắn từ nhỏ đã chưa từng thấy cha nương, cho nên đối với những đứa trẻ không có nương, hắn đều có một cảm giác không nói rõ được, cũng không tả rõ được.

"Như vậy cũng tốt, bây giờ trẻ con đều nhạy cảm lắm. Đi thôi, đừng nghĩ nhiều quá, ta đi rửa anh đào cho ngươi." Lý Trường Phong vỗ vai Hứa Thanh nói, anh cho rằng Hứa Thanh nhớ lại phu phụ Hứa gia đã khuất.

Ngày thứ hai, ngày thứ ba, Đặng Tử đều giúp Hứa Thanh hái được hai ngày anh đào, hơn nữa không hề lười biếng, vô cùng cố gắng, ngay cả khi bọn trẻ trong thôn rủ cậu đi chơi, cậu cũng không đi.

"Của ngươi đây, bây giờ ngươi có thể cầm đi!" Hứa Thanh đưa vò nộm chua ngọt đã để hai ngày cho Đặng Tử.

"Cảm ơn ngài, Hứa đại ca. Lần sau ngài có việc gì cứ bảo ta, ta đến giúp ngươi, ngươi chỉ cần cho ta ngâm đồ ăn là được rồi." Đặng Tử cầm lấy vò nộm chua ngọt Hứa Thanh cho, vô cùng phấn khởi nói.

"Được."

"Hứa đại ca, gặp lại sau, ta về đây!"

Lý Trường Phong nhìn Hứa Thanh vào cửa, cười nói: "Bây giờ xong chưa, anh đào cũng hái xong rồi, bây giờ chỉ cần đợi đến thời gian là có thể uống rượu anh đào của ngươi làm rồi phải không."

"Đó là đương nhiên, ngươi cứ đợi mà xem ta ủ rượu đến lúc thành công đi!" Hứa Thanh hếch cằm lên, cao ngạo nói.

"Rượu gì cơ? Các ngươi đang nói rượu gì vậy?" Một giọng nói quen thuộc chen vào.

"Tạ thúc nha, mau vào ngồi, ta đây đang thử một loại rượu trái cây đây, đến lúc đó nhất định cho ngài một bình." Hứa Thanh nhanh chóng bê một chiếc ghế đẩu cho Tạ thúc.

"Tốt nha, ta người này cái gì cũng không thèm khát, chỉ thèm rượu ngon và thịt." Tạ thúc oai vệ ngồi xuống, giọng oang oang không ngừng nói.

Lý Trường Phong nghe vậy cười cười: "Rượu và thịt, chỉ cần là hán tử, đều thèm cả thôi phải không?"

Tạ thúc vừa nghe lời này, mặt nghiêm túc lắc đầu: "Cái này chưa chắc đâu, ngươi xem ta đây này, chỉ thích rượu và thịt thôi. Ngươi xem ngươi kìa, cũng chỉ ăn thịt, không uống rượu."

"Ha ha ha ha, Tạ thúc, ngài nói câu này thật là biết điều."

Hứa Thanh vừa nghe xong lời này, không chút nể mặt Lý Trường Phong mà bật cười.

Lý Trường Phong bất đắc dĩ nhìn Hứa Thanh, ngoài miệng tuy không nói, trong lòng lại lầm bầm:

"Ta rốt cuộc có phải đàn ông không, ngươi chẳng phải rõ nhất sao?" Bất quá dù sao Tạ thúc đang ở đây, lại là một trưởng bối, nên hắn cũng không nói ra.

Mấy người nói đùa vài câu, Tạ thúc mới nhìn Hứa Thanh và Lý Trường Phong, nói ra ý định đến: "Hôm nay ta ở trên trấn gặp đại ca ngươi, hắn nhờ ta mang cho các ngươi một câu, bảo ngươi ngày mai về một chuyến."

Bởi vì Tạ ca nhi đã có thai, nên Tạ thúc và Tạ thẩm không có việc gì liền lên trấn xem một chút, chỉ sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Hứa Thanh và Lý Trường Phong nhìn nhau một cái, nhà Lý gia lại xảy ra chuyện gì sao?

Nói là như vậy, sáng sớm ngày thứ hai Hứa Thanh vẫn cùng Lý Trường Phong mang theo Đoàn Đoàn trở về nhà Lý gia.

Đêm qua Lý Trường Phong đã nói với Hứa Thanh, vô luận nhà Lý có xảy ra chuyện gì, hai người họ đừng nhúng tay vào là được, hiện tại anh đã là người nhà Hứa gia, không có lý do gì hoặc tư cách gì để quản chuyện nhà Lý nữa.

Lý Trường Phong và Hứa Thanh vừa tới cửa viện nhà Lý gia, liền bị người gọi lại.

"Nhị ca, Nhị ca, đợi chúng ta một chút."

Hứa Thanh và Lý Trường Phong vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Vương Lỗi và Lý tiểu ca nhi đang điều khiển xe bò trở về.

"Có phải đại ca bảo hai người trở về không?" Lý tiểu ca nhi nhìn Hứa Thanh và Lý Trường Phong nói, Vương Lỗi ở bên cạnh cung kính chào hỏi Lý Trường Phong và Hứa Thanh. Hứa Thanh và Lý Trường Phong nhìn Lý tiểu ca nhi và Vương Lỗi, Hứa Thanh nói: "Các ngươi cũng là đại ca gọi về sao?"

Lý tiểu ca nhi gật đầu, Vương Lỗi ở bên cạnh nói tiếp: "Là đại ca đến cửa hàng của chúng ta nói, bảo là cần phải về nhà một chuyến, nhìn sắc mặt đại ca hình như có chuyện xảy ra."

"Đến, đều vào đi thôi, có chuyện gì vào trong rồi sẽ biết. Các ngươi sau khi vào không quản trong nhà nói gì, trước tiên đừng xen vào, cứ nghe trước đã." Lý Trường Phong đi đầu nói, gọi mọi người cùng vào.

Đại Ngưu, nhi tử cả của Lý lão đại, đang múc nước bên giếng, nhìn Lý Trường Phong và mọi người đi vào, vội vàng kêu lên: "Nhị thúc, Nhị thúc, cô cô, thúc thúc."

Lý tiểu ca nhi nhìn quanh sân, không thấy ai cả, chỉ có Đại Ngưu một mình, liền đi đến bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi:

"Cha ngươi đâu? Còn có nội tổ phụ ngươi nữa?"

Mặt Đại Ngưu căng thẳng, cũng nhỏ giọng nói: "Ở nhà chính ạ, cô cô, bọn họ muốn phân gia!"

Phân gia! Lý Trường Phong và Hứa Thanh nghe vậy, trong lòng ít nhiều cũng hiểu ra. Lý tiểu ca nhi sờ đầu Đại Ngưu, cùng Lý Trường Phong đi vào nhà chính.

Trong nhà, ngoài bọn trẻ con ra, những người lớn đều có mặt.

Phu phụ Lý lão ngồi ở giữa, nhìn đoàn người Lý Trường Phong đi vào: "A, đều về rồi! Là lão đại gọi các ngươi về?"

Sắc mặt Lý lão hán bây giờ đặc biệt khó coi, nhìn Lý Trường Phong và mọi người giận không kiềm được: "Lúc trước Tết mời cũng không thèm về, bây giờ nghe nói ở riêng thì lũ lượt kéo nhau về chế giễu hả!"

"Nói gì vậy, chúng ta có gì đáng cười chứ?" Lý Trường Phong kéo Hứa Thanh đang ôm Đoàn Đoàn ngồi sang một bên, cũng ra hiệu cho Lý tiểu ca nhi và Vương Lỗi ngồi xuống.

Những người khác thấy cảnh này cũng không nói gì.

Lý lão hán đột nhiên đứng phắt dậy: "Có gì đáng cười hả? Chẳng phải là cái nhà này sắp tan nát đến nơi rồi sao!"

"Ha ha, ngài nói không đúng rồi, ta và đệ ca nhi đều coi như gả đi rồi, chẳng lẽ không phải đã sớm ở riêng sao? Lại nói, chúng ta không ở trong nhà này, trong nhà này náo loạn hay vui vẻ thế nào cũng phải xem là ai làm ra, sao ngươi lại hành hạ người ta như vậy." Lý Trường Phong không thèm nhìn sắc mặt Lý lão hán, vừa đùa với Đoàn Đoàn vừa nói.

Hứa Thanh ngồi nghiêm chỉnh một bên, không nói gì. Đây là chuyện của Lý Trường Phong, hắn càng ít nói càng tốt, nếu không người nhà họ Lý lại trút giận lên người hắn.

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Thanh: Ta không cần có râu mép!

Tạ ca nhi: "Râu mép các thứ, quá ảnh hưởng đến vẻ tiên khí của ta rồi!"

Lý tiểu ca nhi: "Râu mép!" Mặt đầy sợ hãi.

Đoàn Đoàn: "Râu mép là gì? _? Ăn được không 〣( ? Δ? )〣"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro