Chương 91
"Vậy hôn sự của Trần Khải, chúng ta?" Trần Khải là huynh đệ tốt của Lý Trường Phong, bỏ qua nguyên nhân của hắn, vậy huynh đệ tốt tái hôn, dù là không tình nguyện, họ có nên đi hay không?
"Đi, Ngụy Nhị ca và Lâm Phương Lương đều đi, ta chắc chắn cũng muốn đi." Theo lời giải quyết dứt khoát của Lý Trường Phong, đến ngày cưới của Trần Khải, Lý Trường Phong và Hứa Thanh liền dẫn Đoàn Đoàn đến nhà Trần gia đã đầy khách.
"Ngụy Nhị ca! Lý Nhị ca, Nhị ca! Xem ra ta vẫn đi trước các ngươi một bước đây," Lâm Phương Lương xắn tay áo, cười nói với Lý Trường Phong và những người khác.
"Tiểu tử ngươi! Hai đứa nhóc nhà ngươi đâu? Sao không mang đến dính chút hỷ khí! Ngụy lão nhị giọng oang oang hô một tiếng, trêu đến những người xung quanh liên tục liếc mắt, Lý lão và Lý lão hán ở đằng xa tự nhiên cũng nhìn thấy Lý Trường Phong.
Lâm Phương Lương nhìn quanh thấy có chút ánh mắt khác thường, vội vàng xin tha Ngụy lão nhị: "Ôi, Nhị ca tốt của ta, ngươi có thể nhỏ giọng một chút được không! Đi thôi đi thôi, ta đi xem bên kia họ đang đấu tay kìa! Ta đi đặt cược ván tiếp!" (đấu tay chắc là vật tay).
Hứa Thanh bế Đoàn Đoàn không tiện đi lại nhiều, thấy mấy người a nương trong thôn đang tụ tập tán gẫu, liền đi theo, Lý Trường Phong thì đi tìm Trần Khải.
Trần Khải mặc hỉ phục, ngồi trong phòng, lại không giống một chú rể chút nào, râu ria trên mặt chắc mấy ngày chưa cạo, đôi mắt thâm quầng to, mặt không chút cảm xúc.
Nhìn Lý Trường Phong đi tới, khóe miệng Trần Khải khẽ run lên, nhưng không phát ra tiếng.
Lý Trường Phong cũng không nói nhiều, lặng lẽ ngồi xuống đối diện Trần Khải, nhìn người huynh đệ mới bao lâu không gặp mà như đã biến thành người khác.
Trong phòng im lặng hồi lâu, một giọng khàn khàn từ từ vang lên: "Ta không muốn cưới."
Giọng nói này khiến Lý Trường Phong nhíu mày, anh tiện tay rót cho Trần Khải một chén nước trên bàn, đang muốn đưa cho hắn, lại phát hiện nước đã nguội lạnh, nghĩ đến giọng nói của đối phương, Lý Trường Phong khựng lại một chút, rồi buông chén nước xuống.
Trần Khải thấy động tác của Lý Trường Phong, nhẹ nhàng kéo khóe miệng, nhưng vừa nghĩ đến tình cảnh của mình, liền cúi gục đầu.
"Không cưới, ngươi chính là bất hiếu, trong nhà mãi mãi không có yên ổn." Lý Trường Phong nói ra lý do Trần Khải không thể không cưới.
"Phải, ta không có lựa chọn nào khác, bất quá," vẻ mặt Trần Khải dần dần trở nên dữ tợn, "Ta vốn không có số có con! Ta không thể trì hoãn người trong lòng ta, còn cái người cố ý muốn gả vào kia, ta xem hắn có toại nguyện được không! Bọn họ! Có toại nguyện được không!"
Nói đến câu cuối cùng, Trần Khải tức giận đứng lên.
Lý Trường Phong ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Khải, rồi lại thấy, người thường ngày luôn bất cần, luôn cợt nhả là Trần Khải, khóe mắt lại toàn là nước mắt...
Hứa Thanh bế Đoàn Đoàn đang bóc vỏ một món ăn vặt dễ tiêu cho con, đột nhiên tay áo bên phải bị một a nương bên cạnh kéo kéo: "A Thanh, bên kia."
Hứa Thanh nhìn theo chỉ dẫn, liền vừa vặn thấy Lý lão mặt không vui nhìn hắn, Hứa Thanh giao Đoàn Đoàn cho một a nương quen trong thôn, đứng dậy, trực tiếp đi về phía Lý lão, hắn đã sớm biết hôm nay Lý lão sẽ không bỏ qua hắn và Lý Trường Phong, chi bằng đi thẳng vào vấn đề.
Lý lão cũng là người sĩ diện, ra hiệu Hứa Thanh cùng hắn đến một chỗ tương đối yên tĩnh, mặt trầm xuống, không vui nói: "Xảy ra chuyện gì, không biết trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện sao! Đến xem cũng không thèm về một cái, hai ông bà già này còn chưa chết đâu!"
Hứa Thanh khẽ giật giật cọng cỏ bên cạnh, nghe Lý lão nói vậy không chút hoảng hốt nghiêng đầu, nghi ngờ nói: "Chúng ta không có chuyện gì mà," nghĩ một chút, trên mặt lại mang vẻ như nói sai bổ sung một câu: "Không đúng, là có một chuyện!"
Lý lão vốn nghe Hứa Thanh nói câu trước thì chuẩn bị nổi giận, thấy Hứa Thanh như biết sai rồi, liền nén cơn giận trong lòng, cố gắng nói: "Coi như ngươi biết một chuyện, vậy sao các ngươi không biết về nhà hả, lão tam làm loạn đến thế, các ngươi làm Nhị ca, sao không về nhà khuyên nó một tiếng?"
"Hả? A, ngươi nói cái gì vậy?" Hứa Thanh như nghe phải chuyện gì không hay, vội vàng nói: "Ta nói nhà ta đúng là có một chuyện, ví dụ như Đoàn Đoàn nhà ta biết gọi nương, biết men theo tường đi từng bước, đây đều là chuyện nhà ta gần đây xảy ra, liên quan gì đến Tam đệ?"
Lý lão bị Hứa Thanh "nói bậy" một trận, cơn giận trong lòng không thể nào kìm nén được, quát: "Ta nói là nhà ta! Nhà chúng ta! Ngươi đừng có lảng sang chuyện khác!"
"Ha ha, nương, ngài cũng thật là biết đùa, ngài nói đương nhiên là chuyện nhà ngài, ngài đừng quên, Trường Phong là ở rể nhà Hứa gia ta, ta nói nhà ta, chẳng lẽ không phải là chuyện nhà ngài sao?" Nhìn vẻ mặt Lý lão như vừa nuốt phải ruồi, Hứa Thanh bồi thêm một câu: "Xem ra tuổi tác nương thật sự lớn rồi, có một số việc, đều nhớ không rõ lắm."
Một cánh tay nhẹ nhàng vòng qua vai Hứa Thanh, đại não Hứa Thanh còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản xạ có điều kiện dựa vào, là Lý Trường Phong.
"Lão nhị! Ngươi còn không quản tức phụ nhà ngươi đi! Nhìn hắn đây là nói cái gì vậy!" Lý lão thấy Lý Trường Phong càng thêm tức giận.
Lý Trường Phong mặc kệ Lý lão gầm rú như phát điên, những người hương thân đứng không xa nghe thấy tiếng động bên này cũng bắt đầu liên tục liếc mắt sang.
"Hắn nói rất đúng, ngài quên rồi, ta đã gả ra ngoài, giống như đệ ca nhi, ngài nếu yêu thích lão tam như vậy, nghĩ chắc hắn cũng chỉ nhất thời không nghĩ ra thôi, ngài cứ như ngày thường thiên vị hắn, nhường nhịn một phen cũng là phải, ngài Nhị lão bảo trọng thân thể." Nói xong liền kéo Hứa Thanh đang đầy vẻ khâm phục rời khỏi góc, bỏ lại một Lý lão mặt không thể tin.
"Đây là ý gì! Ta thiên vị, nhường nhịn lão tam? Chẳng phải nó là người có tiền đồ nhất nhà ta sao? Ta đối tốt với nó một chút thì làm sao! Thì làm sao! Lão nhị, ngươi trở lại cho ta!"
Nghe tiếng vọng lại phía sau, Lý Trường Phong nắm chặt tay Hứa Thanh, đáy mắt thoáng qua vẻ thất vọng: "Đi thôi, không ăn cỗ nữa."
Lúc Lý Trường Phong và Trần Khải chia tay, Trần Khải nói: "Lý Trường Phong, nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, hôm nay cỗ này ngươi đừng ăn, coi như huynh đệ ta tế rượu..."
Lúc Hứa Thanh bế Đoàn Đoàn đi, không khỏi bị người có lòng bên cạnh nghe được một phen, Hứa Thanh đều cười trừ, cũng không giải thích thêm, liền dẫn Đoàn Đoàn cùng Lý Trường Phong rời đi, vừa ra khỏi cửa viện nhà Trần gia, liền chạm mặt Chu Văn và Trần Hồng vừa mới đến.
"Lý Nhị ca, đây là?" Chu Văn nhìn tư thế của Lý Trường Phong và Hứa Thanh, không giống như chỉ ra hóng mát một chút.
"Trong nhà có chút việc, nên cáo từ trước," Lý Trường Phong đối với Chu Văn và Trần Hồng không có nhiều cảm xúc, cũng chỉ bình tĩnh đáp một tiếng, ngược lại Hứa Thanh và Trần Hồng lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều không nói gì.
"Đây chính là ca nhi hả, thật là tuấn tú! Nhá, đứa bé này thật đáng yêu, thật chắc chắn! Vừa nhìn là biết con của Lý Nhị ca rồi." Chu Văn nhìn Hứa Thanh và Đoàn Đoàn khỏe mạnh kháu khỉnh trong lòng hắn, cười khen ngợi.
Lý Trường Phong thích nhất người khác khen nhi tử và tức phụ mình, hiếm khi lộ ra một nụ cười "hòa ái" với Chu Văn.
"Quá khen."
Chu Văn thấy Hứa Thanh vẫn nhìn Trần Hồng, lập tức cười nói: "Tức phụ ta cũng có thai, đây này, đại ca kết hôn, chúng ta đến hơi muộn một chút, chủ yếu là hắn nôn hơi nặng, không biết ca nhi lúc trước có cách nào giảm bớt không?"
Hứa Thanh còn chưa kịp mở miệng, Lý Trường Phong đã vênh váo nhận lời: "Không có, tức phụ ta thân thể rất tốt, không hề có chút bệnh trạng nào!"
Hứa Thanh:..., đúng là chó không phun ra nổi ngà voi.
Chu Văn không biết nói gì thêm, đành cười cười với Lý Trường Phong và Hứa Thanh, rồi đỡ Trần Hồng từ đầu đến cuối chưa nói một lời vào cửa viện.
Nửa đường, Hứa Thanh nghĩ đến vẻ mặt không cam lòng của Trần Hồng khi không nhìn hắn, liền nhìn Lý Trường Phong cao lớn cường tráng lại tuấn tú hơn Chu Văn rất nhiều: "Ngươi và Trần Hồng cùng nhau lớn lên?"
"Cũng không hoàn toàn là, ta và Trần Khải cùng nhau chơi đùa lớn lên, Trần Hồng thì giống như đệ ca nhi của ta vậy, chỉ là thuở nhỏ thường xuyên mang theo hắn cùng thôi." Nghe Lý Trường Phong nói vậy, Hứa Thanh trong lòng coi như đã hiểu, tình cảm người ta là một đóa tiểu thanh mai chưa trưởng thành mà!
Nghĩ đến dáng vẻ cao gầy, tuấn mỹ của Trần Hồng, Hứa Thanh liền lén nhìn thân thể nhỏ bé của mình, tuy rằng hắn vẫn luôn uống linh tuyền, cũng từ vừa đến một mét sáu mấy lên đến bây giờ khoảng một mét bảy, nhưng vẫn không cao bằng Trần Hồng, đặt vào thời hiện đại thì đúng là khác biệt giữa minh tinh và trợ lý!
Bất quá, Hứa Thanh lại nhìn Đoàn Đoàn đang ngủ, hắn dù sao cũng đã sinh con cho Lý Trường Phong rồi, cái gì tiểu thanh mai cũng đã gả cho người khác, cũng đã có con với người khác, Hứa Thanh vỗ đùi, lão tử cứ như vậy bất tri bất giác thắng rồi! Thật trâu bò!
Lý Trường Phong nghe phía sau có tiếng "bịch", còn tưởng Hứa Thanh và Đoàn Đoàn không cẩn thận ngã, vội vàng quay đầu lại, lại thấy Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn đã ngủ, vẻ mặt ngạo kiều đắc ý, cũng không giống như bị ngã, bất quá, tức phụ vui là tốt rồi, Lý Trường Phong hài lòng nghĩ, điều khiển xe lừa về nhà.
Chuyện xảy ra ở nhà Trần gia, về nhà không mấy ngày, Hứa Thanh và Lý Trường Phong liền song song quên lãng, mà trong nhà lại bắt đầu bận rộn, khoai lang, khoai tây đều là thứ tốt để qua mùa đông, có thể thu hoạch được, cất kỹ vào hầm, đó chính là lương thực dự trữ cho mùa đông.
Chiều hôm đó, Hứa Thanh vừa từ ngoài đồng bận việc xong, từ chỗ Tạ thẩm đón Đoàn Đoàn về, Tạ thẩm bây giờ rất mãn nguyện, hoặc là trông hai đứa cháu ngoại, hoặc là giúp chăm sóc Đoàn Đoàn, cả người sức lực dường như không dùng hết, ôm Đoàn Đoàn cáo biệt Tạ thẩm xong, Hứa Thanh liền đi về hướng sau núi.
Nhưng khi đi đến ngã ba có chút cây cối, Hứa Thanh thấy cách đó không xa trong bụi cây có một bóng người lén lút, tuy nói là xế chiều, nhưng cũng không hoàn toàn là đêm mà lại sợ hãi rụt rè như vậy, không phải làm chuyện khuất tất thì không phải vật gì tốt!
"Ai!"
Hứa Thanh vừa phát ra âm thanh, bóng người kia liền lảo đảo bước nhanh chạy ra, Hứa Thanh ôm Đoàn Đoàn không cách nào đuổi theo, nơi này cây cối nhiều, mà chỉ có một lối rẽ, hắn ôm Đoàn Đoàn, không chạy nổi theo bóng người kia, bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ Đoàn Đoàn có chút hoảng sợ, Hứa Thanh liền nhanh chân về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro