Chương 10 - Thành hôn (trung)
Chưa đợi Khương Ức An trả lời, cách con chó ngao vài bước chân, Hạ Tấn Viễn đột nhiên dừng lại.
Một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi hắn.
Hai mắt hắn không nhìn thấy gì, vì vậy thính giác và khứu giác trở nên vô cùng nhạy bén, mùi hương khiến người ta sợ hãi này làm hắn cứng đờ tại chỗ như một pho tượng đá.
Khương Ức An còn chưa kịp trả lời, đã chứng kiến khuôn mặt vốn đã tái nhợt của hắn trở nên không còn chút huyết sắc nào, trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
Hắn không cử động, lồng ngực cũng không phập phồng dữ dội, nhưng nàng lại có cảm giác kỳ lạ rằng, dáng vẻ này của hắn còn nghiêm trọng hơn cả triệu chứng khó thở trong xe ngựa lúc nãy, giống như một con cá bị mắc cạn lâu ngày trong đầm lầy khô cạn giữa đêm đen, ngay cả sức để thở cũng không còn.
Nàng nhìn vệt máu còn đang nhỏ giọt trên con dao mổ lợn trên tay, rồi lại nhìn hắn, cúi đầu cẩn thận lau sạch lưỡi dao.
Vị hôn phu bệnh tật này của nàng thể chất cũng quá yếu rồi, ngay cả mùi máu tanh cũng không chịu được.
Mùi máu của con chó ngao đã chết rất nồng, không tiện ở lại đây lâu hơn, xe ngựa kia cũng không thể ngồi được, Khương Ức An cài dao vào thắt lưng, dắt con ngựa trắng đến trước mặt hắn, nói: "Lên ngựa đi, chúng ta về phủ trước."
Giọng nữ tử trong trẻo, uy lực như tiếng chuông ngân vang trong bóng tối, Hạ Tấn Viễn bỗng chốc hoàn hồn.
Hắn nhất thời không cử động ngay, Khương Ức An đợi một lúc, liền tự mình lên lưng ngựa trước, nói: "Hạ công tử, huynh có biết cưỡi ngựa không?"
Hạ Tấn Viễn khó khăn mấp máy đôi môi khô khốc, khẽ đáp: "Biết."
Khương Ức An cúi người vươn tay nắm lấy tay hắn.
Hạ Tấn Viễn hơi giật mình.
Những ngón tay thon dài của thiếu nữ phủ lên lòng bàn tay hắn, ấm áp mà mềm mại, hắn bất giác nắm chặt lấy tay nàng.
Khương Ức An dắt tay hắn, để hắn chạm vào vị trí yên ngựa, nói: "Cẩn thận một chút, đạp lên bàn đạp rồi lên ngựa, ta sẽ cưỡi ngựa đưa huynh về phủ."
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, rồi lên ngựa như lời nàng nói.
Không gian trên lưng ngựa có hạn, Khương Ức An ở phía trước cầm dây cương, hắn chỉ có thể ngồi sát phía sau nàng, giữ một khoảng cách chừng mực.
Có một nam nhân ngồi sau lưng, vẫn khiến người ta có chút không tự tại, Khương Ức An trấn tĩnh lại, quay đầu nhìn hắn nói: "Hạ công tử, nhà huynh ở đâu? Chúng ta đi hướng nào?"
Xe ngựa của họ phi như bay đến bên bờ sông hộ thành, sớm đã lạc khỏi đoàn rước dâu, lúc này xung quanh ngay cả một bóng người cũng không có, nàng không biết đường, chỉ có thể hỏi vị hôn phu mù lòa của mình.
Hạ Tấn Viễn mấp máy môi định nói rồi lại thôi, nghiêng tai lắng nghe tiếng nước chảy một lúc, rồi giơ tay chỉ về hướng phường An Định, nói: "Khương cô nương, đi về hướng tây bắc."
Khương Ức An gật đầu, vung roi thúc ngựa đi.
Rời khỏi con chó ngao đã chết, mùi máu tanh trong không khí ngày càng nhạt đi, sắc mặt Hạ Tấn Viễn dần dần trở lại bình thường, hơi thở cũng ổn định hơn.
Tâm trí thanh thản, suy nghĩ quay trở lại, hắn liền nhớ đến chuyện vừa rồi — lúc đó hắn ngồi trong xe ngựa, Khương cô nương một mình xuống xe, hắn nghe thấy tiếng chó ngao gầm gừ, cũng nghe thấy tiếng nó bị một dao cắt cổ.
Dưới dải lụa đen, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, không thể tin nổi.
Suốt quãng đường, Hạ Tấn Viễn im lặng không nói, phần lớn thời gian là Khương Ức An thúc ngựa phi nước đại, thỉnh thoảng đến ngã rẽ, nàng lại hỏi hắn nên đi hướng nào.
Tuy nhiên, hai người trong bộ hỷ phục đỏ rực của tân lang tân nương, cưỡi ngựa trắng cao lớn, đi qua những con phố thẳng tắp rộng rãi của phường An Định, đã thu hút không ít người dừng chân ngắm nhìn, trầm trồ tán thưởng.
Họ từng thấy tân lang cưỡi ngựa trong lễ cưới, nhưng chưa từng thấy tân nương nào lại đèo tân lang cưỡi ngựa.
Tân nương đó không đội khăn voan đỏ, da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, đôi mắt hạnh trong veo sáng ngời, ánh mắt linh động, thần thái rạng rỡ, khiến người ta không thể rời mắt, còn tân lang hai mắt bị che bởi dải lụa đen, khuôn mặt vô cảm lạnh lùng như băng, cũng đặc biệt thu hút sự chú ý!
"Ôi chao, tân nương xinh đẹp quá!"
"Đúng vậy, chưa từng thấy tân nương nào xinh đẹp như vậy!"
Thậm chí có cô nương sắp xuất giá không kìm được mà hét lên: "Lúc ta xuất giá không muốn ngồi kiệu, ta cũng muốn cưỡi ngựa, ta cũng muốn như vậy!"
Khương Ức An ở quê giết lợn bán thịt, thường bị người ta vây xem, nên đã quen với việc bị nhìn ngắm, nàng không cảm thấy ngượng ngùng, cũng không cho rằng xinh đẹp là chuyện gì ghê gớm, trong tiếng tán thưởng vang lên không ngớt, nàng nở nự cười rạng rỡ, gật đầu chào những người qua đường xung quanh.
Chỉ là, trong những lời khen ngợi cũng xen lẫn những lời xì xào, "Ôi, sao tân lang lại bịt mắt, là người mù sao? Chậc chậc, tiếc cho tân nương quá!"
"Này, ta nhận ra rồi, đây không phải là đích trưởng tôn của Quốc Công phủ sao? Hắn khắc thê mà, hai vị hôn thê trước đều bị hắn khắc chết, sao giờ lại cưới nữa?"
"Tân nương xinh đẹp như vậy, lẽ nào lại bị hắn khắc chết nữa sao?!"
Những lời xì xào cố ý hạ thấp giọng rõ ràng truyền vào tai, khóe môi Hạ Tấn Viễn lặng lẽ mím chặt, những ngón tay dài bất giác siết chặt yên ngựa.
Vó ngựa cao vút vượt qua con đường đá xanh, những âm thanh đó nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
~~~~
Trong Quốc Công phủ, khi biết tin đoàn đón dâu gặp chó ngao, xe ngựa không biết đã đi đâu, Giang thị choáng váng, suýt nữa ngất đi.
Nói ra đều tại bà, nếu không phải bà một lòng muốn trưởng tử cưới vợ, hôm nay cũng sẽ không xảy ra tai nạn này!
Nếu lần này trưởng tử và con dâu chưa qua cửa gặp nguy hiểm, bà còn sống sao nổi!
Bà vô cùng sốt ruột, không thể ngồi trong phủ chờ tin tức, phải lập tức đến nơi xe ngựa gặp chuyện.
Giang thị cuống quýt định ra ngoài, nhị phu nhân Tần thị khuyên: "Đại tẩu đừng vội, có Tấn Duệ ở đó, còn có hộ vệ, tiểu đồng đông như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, có lẽ Tấn Viễn sắp về rồi."
Tứ phu nhân Thôi thị lấy khăn tay che khóe môi, cũng nói: "Đúng vậy, đại tẩu có đi cũng chỉ sốt ruột vô ích, chi bằng đợi tin ở phủ."
Giang thị không yên tâm, không chịu ngồi đợi ở nhà.
Hai người em dâu thấy không khuyên được, đành phải sai người chuẩn bị xe, đưa bà ra khỏi phủ, khi nha hoàn dìu Giang thị đến cổng lớn Quốc Công phủ, một trận vó ngựa dồn dập vọng đến càng lúc càng gần.
Khương Ức An thúc ngựa đến gần Quốc Công phủ.
Ngồi cao trên lưng ngựa, nàng nhìn xuống bao quát trước cổng phủ.
Bên ngoài Quốc Công phủ đang hỗn loạn, có sai vặt đang vội vàng dắt ngựa chuẩn bị xe, cũng có phụ nhân (*) đang lớn tiếng khuyên giải gì đó ở cửa, trong đám người, nổi bật nhất là một phụ nhân trung niên dung mạo xinh đẹp, khí chất yếu đuối.
(*) phụ nhân – phụ nữ đã có chồng
Trên mặt bà vẫn còn vương nước mắt, hai nha hoàn một trái một phải dìu bà, nhìn sắc mặt trắng bệch của bà, dường như thời khắc tiếp theo sẽ ngất đi.
Khương Ức An chăm chú nhìn bà.
Phụ nhân này có sắc mặt tái nhợt tương tự vị hôn phu bệnh tật của nàng, không cần nói cũng biết, chắc chắn là mẫu thân của tảng đá cứng nhắc kia, cũng chính là bà mẫu (*) tương lai của nàng, Hạ đại phu nhân, Giang thị.
(*) bà mẫu – mẹ chồng
Có một tiểu đồng nhìn thấy con ngựa trắng dừng lại ngoài cổng phủ, ánh mắt lập tức sáng lên, hai người trên lưng ngựa không phải chính là tân lang tân nương sắp thành thân hôm nay sao?
"Đại thiếu gia về rồi!"
Hắn vui mừng hét lớn một tiếng, đám người vừa rồi còn hỗn loạn bỗng nhiên im lặng, tất cả đều quay đầu, đồng loạt nhìn ra ngoài.
Đối diện với ánh mắt đủ sắc thái của mọi người, Khương Ức An mỉm cười tung người xuống ngựa, một tay xách con dao mổ lợn sáng loáng, trong ánh mắt kinh ngạc bất ngờ của đám phụ nhân nha hoàn, sải bước đến trước mặt Giang thị.
"Phu nhân, người đã được đưa về rồi, nguyên vẹn không hề hấn gì."
Giang thị trợn mắt nhìn con dao mổ lợn trên tay nàng, rồi lại nhìn trưởng tử đang ngồi cao trên lưng ngựa, môi run rẩy vài cái, kinh ngạc không nói nên lời.
Tứ phu nhân Thôi thị bất giác liếc nhìn nha hoàn bên cạnh, nhị phu nhân Tần thị mắt rưng rưng, lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.
Đám người vừa rồi còn ồn ào, lúc này đều trố mắt nhìn nàng, câm như hến, không một tiếng động, Khương Ức An đợi một lúc, liếc nhìn hai tiểu đồng bên cạnh, trực tiếp ra lệnh: "Đỡ thiếu gia xuống ngựa."
Nghe vậy, hai tiểu đồng mới hoàn hồn, vội vàng chạy đến, đỡ Hạ Tấn Viễn xuống ngựa.
Thấy trưởng tử quả thực bình an vô sự, con dâu cũng không hề hấn gì, Giang thị vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm xúc ngổn ngang trăm mối, liên tục hỏi han Khương Ức An: "Con à, hai con không sao chứ?"
Khương Ức An: "Không sao, chúng con ổn cả!"
Không nghe câu này thì thôi, vừa nghe xong, nước mắt Giang thị lập tức tuôn rơi lã chã, nức nở khóc không ngừng.
Khương Ức An cau mày, cúi nhìn vạt váy dính máu chó ngao của mình.
Mẹ chồng này của nàng chỉ lo khóc, quên mất hôm nay là ngày đại hỷ. Hỷ phục của nàng có mùi máu tanh nhàn nhạt, vị hôn phu bệnh tật không chịu được, phải mau chóng thay ra.
Đợi một lúc, Khương Ức An hết kiên nhẫn, nhìn Giang thị nước mắt lưng tròng đã khóc hồi lâu, lớn tiếng nhắc nhở: "Được rồi, phu nhân đừng khóc nữa, bái đường thành thân thôi."
Nghe câu này, Giang thị đang rưng rưng nước mắt bỗng sững người, nhị phu nhân, tứ phu nhân cũng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn tân nương.
Khương Ức An liếc nhìn hai nha hoàn bên cạnh Giang thị, ra lệnh: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Dìu phu nhân về phủ."
Xuân Lan, Thu Cúc nhìn con dao mổ lợn sáng loáng trong tay tân nương, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, vội nói: "Phu nhân, giờ lành sắp đến, về phủ thôi."
Giang thị mắt ngấn lệ, để hai nha hoàn dìu hai bên nhanh chóng đi đến Gia Vận Đường.
Vì Hạ Tấn Viễn vốn mang tiếng khắc thê, lần thành thân này Giang thị sắp xếp vô cùng kín đáo, chỉ mời vài vị trưởng bối trong tộc đến chứng kiến tân lang tân nương bái đường, tiệc cưới cũng chỉ có vài bàn ít ỏi.
Trong Gia Vận Đường, Giang thị lau khô nước mắt ngồi ở ghế trên, tân lang tân nương đứng giữa sảnh, chuẩn bị bái đường thành thân.
Chỉ là đến giờ lành bái đường, vị trí bên cạnh Giang thị vẫn còn trống, thế tử gia Quốc Công phủ vẫn chưa lộ diện.
Sai người đi mời ba lần, thế tử gia Hạ Tri Nghiễn mới miễn cưỡng đến hỷ đường.
Khương Ức An lại đội khăn voan đỏ lên.
Tư nghi (*) lớn tiếng đọc lời chúc, Khương Ức An cùng Hạ Tấn Viễn bái thiên địa, bái cao đường, sau khi phu thê giao bái, cùng hắn về tân phòng.
(*)Tư nghi – người chủ hôn
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro