Chương 12 - Đừng nói nữa, động phòng đi
Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động.
Nến hỷ nhảy nhót vài lần, thỉnh thoảng phát ra tiếng lách tách nhẹ.
Khương Ức An khoanh tay, thất thần nhìn chằm chằm nam nhân đối diện.
Hạ Tấn Viễn mím chặt môi, hơi nghiêng mặt đi, hướng về phía nàng không nhìn thấy.
Hắn nghĩ, hắn vốn tưởng nàng là một nữ tử khuê các yếu đuối, không ngờ nàng lại có thể thuần phục ngựa đang hoảng sợ, lại còn cắt cổ chó ngao.
Người qua đường đều khen nàng xinh đẹp, hắn tuy không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra tư thế hiên ngang của nàng.
Một cô nương khác biệt, dũng cảm và phóng khoáng như vậy, đi đến đâu cũng có thể sống rất tốt, không nên ở cùng một kẻ tàn phế mù hai mắt như hắn, lãng phí quãng đời còn lại.
Hồi lâu, nàng vẫn không nói gì, hắn nghĩ nàng đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của hắn, ngón tay dài của hắn bất giác nắm lại, lòng bàn tay dường như vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm mềm mại.
Lúc lên tiếng lần nữa, giọng hắn đặc biệt lạnh lùng, còn có chút khàn đặc, "Nếu Khương cô nương không có ý kiến gì khác..."
"Hòa ly, chàng định bồi thường cho ta bao nhiêu?" Khương Ức An đột nhiên cắt ngang lời hắn.
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, nói: "Trong sổ sách, tại hạ tạm có một vạn lượng bạc, tất cả sẽ tặng cho cô nương."
Khương Ức An nhướng mày.
Vậy thì hắn khá hào phóng, cũng khá giàu có, chỉ không biết đây là chiêu lùi để tiến của hắn, hay là thật sự thẳng thắn như vậy?
"Hạ công tử, sao phải đợi ba năm? Nếu muốn hòa ly, ngày mai ta có thể đi ngay." Nàng ngẩng đầu nhìn mặt hắn, cười như không cười nói.
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, đột nhiên xoay người bước ra ngoài.
Không lâu sau, hắn quay lại, trong tay có thêm một chiếc chìa khóa đồng nặng trịch.
"Khương cô nương, xin lỗi, thứ cho tại hạ tự cho là đúng, nếu muốn hòa ly, quả thật không cần đợi ba năm sau," dưới ánh nến lung linh, sắc mặt hắn tái nhợt lạ thường, như tuyết chưa tan trong khe núi, cả người chìm trong sương gió, "là tại hạ đã liên lụy cô nương, đây là chìa khóa kho, cô nương có thể lấy đi tất cả bạc trong sổ sách bất cứ lúc nào."
Hắn vừa nói, vừa từng bước đi đến trước mặt nàng, đưa chìa khóa đồng qua.
Khương Ức An nhìn chiếc chìa khóa, dưới ánh nến lung linh, chiếc chìa khóa đồng trong lòng bàn tay trắng bệch của hắn ánh lên sắc vàng óng.
Nàng cong môi cười, nhận lấy chìa khóa.
Cán chìa khóa vẫn còn hơi ấm từ lòng bàn tay hắn, những vân khắc rõ ràng, không chút giả tạo, mỗi đường nét đều tương ứng với sự chân thành trong lòng— không phải lấy lùi làm tiến, không ẩn giấu tâm cơ, dưới vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm nghị, là sự chân thành lương thiện thật tâm suy nghĩ cho nàng.
Không biết vì sao, Khương Ức An bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Nàng nhìn hắn, cười rạng rỡ, "Cái gì mà không nên cưới thê? Đã thành thân rồi, chàng là phu quân của ta, nếu chàng lo lắng ta bị khắc chết thì cứ yên tâm, ta nói cho chàng biết, mệnh của ta cứng lắm, không khắc chết được đâu!"
"Lúc nhỏ ta từng rơi xuống ao suýt chết đuối, nhà cũng từng bất ngờ cháy lớn, suýt bị thiêu chết, nhưng lần nào cũng thoát chết trong gang tấc, nếu lời đồn mệnh cứng là thật, Hạ công tử cứ so thử xem, rốt cuộc ai trong chúng ta mệnh cứng hơn?"
Hạ Tấn Viễn hơi giật mình, khi nghe nàng nói "cháy lớn", hắn đột nhiên cúi mắt nhìn về phía nàng, "Khương cô nương, cô nương..."
Khương Ức An chẳng hề để tâm mà xua tay.
Những ngày sau này sẽ ra sao chưa nói trước được, nhưng với biểu hiện hiện tại của hắn, nàng không có ý định hòa ly.
Nói một cách khác, sau này nếu cảm thấy không hợp, hòa ly cũng chưa muộn, còn bây giờ nàng thấy hắn khá vừa ý.
Nàng đập chìa khóa lên bàn, nói dõng dạc: "Hạ công tử, chàng cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, mệnh cứng cũng được, mù lòa cũng tốt, ta đều không thấy có vấn đề gì, chàng cũng đừng suy nghĩ lung tung — đúng rồi, chàng có biết chữ không?"
Nàng đột ngột chuyển chủ đề, Hạ Tấn Viễn lại ngẩn người, đáp: "Tại hạ từng đỗ trạng nguyên, biết đôi chút đạo lý trị quốc an dân."
Mắt Khương Ức An sáng lên.
Hàng xóm Chu đại ca chăm chỉ học hành, từng nói với nàng nguyện vọng lớn nhất là đỗ trạng nguyên, không ngờ vị phu quân mù này của nàng đã đỗ trạng nguyên, vậy chắc hẳn hắn rất có học thức.
Khương Ức An suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc tự giới thiệu: "Ta không học hành gì nhiều, chỉ biết vài chữ lớn, cũng không biết nữ công, từ nhỏ lớn lên ở quê, thường ngày làm nghề mổ lợn, thỉnh thoảng sẽ cùng đường thúc đi săn —"
Nàng gãi gãi hai lọn tóc mai trước trán, không biết còn gì để bổ sung, bèn nói: "Tóm lại, ta là một người như vậy, dù sao cũng không phải tiểu thư khuê các gì, chàng thấy thế nào?"
Hạ Tấn Viễn im lặng một lúc, hơi quay mặt đi, trầm giọng nói: "Tại hạ thấy cô nương rất tốt."
Khương Ức An vui vẻ đập bàn, hớn hở nói: "Vậy là được rồi, ta thấy chàng không tệ, chàng cũng thấy ta không tệ, vậy thì đừng nghĩ những chuyện vớ vẩn đó nữa, sau này chúng ta cứ sống tốt với nhau là được."
Hai người vẫn chưa uống rượu hợp cẩn, nói xong, nàng liền sải bước đến bên bàn, cầm ấm rót rượu.
Trên bàn vốn có hai chiếc chén nhỏ bằng ngọc thạch màu đỏ, nàng nhìn thấy, cảm thấy quá nhỏ, bèn lấy hai chiếc bát lớn trên bàn, rót đầy rượu.
Nàng tự bưng một bát, bát còn lại đưa vào tay Hạ Tấn Viễn, cụng nhẹ vành bát với hắn, nói: "Hạ công tử, hôm nay vui, nào, cạn hết, không được chừa một giọt."
Rượu trong bát khẽ gợn sóng, nổi lên những gợn lăn tăn nhỏ, Hạ Tấn Viễn còn đang do dự, thì đã nghe thấy người bên cạnh ngửa cổ ừng ực uống cạn rượu trong bát.
Hắn cầm bát rượu trong tay, không khỏi ngẩn người.
Vốn định nhắc nàng một câu, rượu hợp cẩn phải là hai người khoác tay nhau cùng uống, nhưng nghe thấy nàng đã đặt mạnh chiếc bát lớn xuống bàn, hắn đành thôi.
Uống xong một bát rượu, vị cay nồng xộc lên cổ họng, Khương Ức An ho sặc sụa mấy tiếng, nói: "Sao rượu này cay thế?"
Nghĩ đến những vò rượu mạnh trong thư phòng của mình, Hạ Tấn Viễn nhíu chặt mày, nói: "Khương cô nương, cô nương không sao chứ?"
Ho một lúc, hơi thở ổn định lại, hai má bỗng dưng hơi nóng lên, Khương Ức An xua tay loạn xạ, tỏ ý không sao, nhưng đột nhiên nhớ ra vị phu quân mù của mình không nhìn thấy, bèn nói: "Chỉ một bát rượu thôi mà, yên tâm, ta không sao, trước đây ta uống ba bát lớn cũng không say."
Trước đây nàng từng uống rượu, nhưng uống toàn là rượu hoa quả ngọt dịu, không đề phòng thứ này lại cay đến vậy.
Tuy nhiên, chỉ ho vài tiếng thôi, không phải chuyện gì to tát.
Nghe giọng điệu chắc nịch của nàng, Hạ Tấn Viễn không nói gì thêm, bưng bát rượu lên môi, uống vài ngụm, rồi dừng lại một lúc, sau đó lại uống thêm vài ngụm, một bát rượu chia làm năm sáu lần, cuối cùng cũng uống hết.
Uống rượu hợp cẩn chưa đầy nửa tuần trà, Khương Ức An không chỉ mặt nóng, mà người cũng nóng, đầu óc còn hơi choáng váng, nàng định thần nhìn lại y phục của mình — một bộ váy dài màu đỏ rực rườm rà quấn trên người, vừa bó vừa nóng, khiến nàng gần như không thở nổi.
"Cũng không còn sớm nữa phải không? Nên nghỉ ngơi rồi." Nàng nheo mắt nhìn ngọn nến hỷ trong phòng, cảm thấy ánh nến sáng rực đang nhảy múa mờ ảo.
Hạ Tấn Viễn nghe vậy im lặng một lúc, ngón tay thon dài vuốt ve chén rượu mấy lần.
"Đêm nay chúng ta..."
Lời ngủ riêng phòng còn chưa nói ra, đã nghe người đối diện lẩm bẩm: "Đúng, đúng, đêm nay chúng ta..."
Khương Ức An cố gắng suy nghĩ một hồi, chợt nhớ ra chuyện động phòng, "Đêm nay chúng ta còn phải động phòng."
Chuyện động phòng đêm tân hôn, mẹ kế La thị đã nhắc qua một cách mơ hồ, sau đó để lại cho nàng một cuốn sách nhỏ, Khương Ức An dùng sức ấn ấn thái dương, nhớ ra cuốn sách đó để trong chiếc rương báu của mình.
Chiếc rương báu đặt ngay đầu giường.
Thế là nàng vừa cởi chiếc váy ngoài đỏ rực, rườm rà, nặng trịch, vừa nhấc chiếc rương lên mở ra, ngón tay thon thả lần lượt chạm vào, từ con dao mổ lợn ở trên cùng lướt xuống, cuối cùng nhìn thấy cuốn sách bìa xanh ở dưới đáy.
Chính là nó.
Nàng nheo mắt, lật mở cuốn xuân cung đồ.
Trong phòng không còn tiếng nói chuyện, Hạ Tấn Viễn nghe thấy tiếng sột soạt lật sách của nàng.
Mở một trang xuân cung đồ, thấy một nam một nữ chồng lên nhau, Khương Ức An nhíu mày nhìn kỹ một lúc, lại lật ngược lại, rồi nheo mắt xem xét một lần nữa.
Không biết rốt cuộc nàng đang làm gì, Hạ Tấn Viễn im lặng hồi lâu, trầm giọng gọi: "Khương cô nương?"
"Đến đây, đến đây, đừng vội."
Khương Ức An chống gối đứng dậy, ném cuốn sách vào lại trong rương, mũi chân đá một cái, nắp rương "cạch" một tiếng khóa lại.
Nàng có chút loạng choạng đi đến trước mặt Hạ Tấn Viễn.
Ngẩng đầu nhìn đôi mắt bị dải lụa che khuất của hắn, không hiểu sao nàng lại gật đầu, rồi đột nhiên túm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo hắn đi về phía giường.
Sắc mặt Hạ Tấn Viễn hơi nghiêm lại, còn chưa kịp phản ứng, bước chân đã vô thức đi theo nàng, vừa chạm đến mép giường, liền bị một lực lớn đẩy ngã xuống giường.
Khương Ức An trong nháy mắt đã đè lên người hắn.
Hơi thở của Hạ Tấn Viễn lặng lẽ ngưng lại, bàn tay to lớn với những đốt ngón tay rõ ràng vô thức đặt lên eo nàng.
"Khương cô nương, xin cô nương hãy cẩn trọng." Hơi thở ấm nóng của thiếu nữ ở ngay gần, hắn quay mặt đi, lồng ngực khẽ phập phồng, giọng nói trầm lạnh mà xa cách.
Lúc này, hắn cảm thấy nàng nên bình tĩnh một chút, suy nghĩ lại đề nghị của mình một cách nghiêm túc, đừng quá vội vàng.
Hắn không muốn liên lụy nàng, cũng không muốn có thê tử, so với cuộc sống có người quấy rầy, hắn thích sống một mình trong yên tĩnh hơn.
Nếu nàng chịu chấp nhận đề nghị của hắn, ba năm sau hòa ly, hắn sẽ rất vui mừng.
Khương Ức An nghiêm túc nhớ lại nội dung trong cuốn sách tranh đó.
Nàng nheo mắt nhìn mình, rồi lại nhìn nam nhân bên dưới.
Sau đó, giống như hình ảnh hai người chồng lên nhau trong tranh, hai tay nàng chống hai bên người hắn, cơ thể lơ lửng trên người hắn, cách hắn chưa đầy nửa tấc.
Mùi hương trên người hắn rất dễ chịu, một mùi bạc hà thanh thanh nhàn nhạt, Khương Ức An vô thức cúi sát vào cổ hắn ngửi ngửi.
Hơi thở ấm nóng lướt qua tai, thân thể Hạ Tấn Viễn cứng đờ, ngón tay dài lặng lẽ siết chặt.
"Khương cô nương, xin cô nương hãy cẩn trọng." Hắn lại trầm giọng nhắc nhở.
Khương Ức An chậm rãi chớp mắt vài cái, lẩm bẩm: "Ta rất cẩn trọng rồi."
Trên cuốn sách tranh có vài dòng chữ, nhưng nàng không hiểu, cũng không biết động phòng như thế này cần bao lâu, chỉ là chống đỡ một lúc, nàng cảm thấy hơi mệt, đầu óc choáng váng, cũng không muốn nói chuyện nữa, liền gục cả người lên ngực hắn, nói: "Suỵt, yên lặng chút, đừng nói nữa, động phòng đi."
Vòng eo mềm mại dẻo dai của thiếu nữ nằm trong lòng bàn tay, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua bên tai, cơ thể Hạ Tấn Viễn gần như căng cứng thành một tấm sắt.
Hắn không lên tiếng, cũng không cử động thêm, đôi mắt được che bởi dải lụa đen, mí mắt không hiểu sao run lên vài cái.
Không biết qua bao lâu, hơi thở của thiếu nữ trở nên đều đặn, nàng, vậy mà đã ngủ thiếp đi trên ngực hắn.
Ngọn nến hỷ thỉnh thoảng nhảy múa vài cái, bấc nến nổ ra tiếng lách tách.
Trong màn hỷ yên tĩnh và mờ tối, Hạ Tấn Viễn im lặng hồi lâu.
Là bát rượu mạnh đó.
Nàng không uống được rượu, một bát rượu đã say, nên mới hành động bốc đồng, "động phòng" với hắn.
Hắn nhẹ nhàng dời thiếu nữ đang gục trên người mình sang một bên, mò mẫm kéo chăn hỷ đắp lên người nàng.
Sau đó hắn do dự rất lâu.
Vốn định xuống giường ra thư phòng bên ngoài ngủ tạm một đêm, nhưng sự mệt mỏi rã rời cả ngày dần ập đến, mí mắt ngày càng nặng trĩu.
Hắn bèn mặc nguyên y phục nằm xuống bên cạnh nàng, chìm vào giấc ngủ sâu.
~~~
Đêm đã khuya, Nguyệt Hoa viện vẫn còn sáng đèn, Giang thị bất an ngồi trên chiếc ghế tròn ở gian ngoài, mệt mỏi day day trán, liên tục nhìn ra ngoài.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày trưởng tử thuận lợi thành thân, vốn là một chuyện vui, nhưng vừa nghĩ đến con chó ngao điên cuồng xông vào đoàn xe, trưởng tử và con dâu suýt gặp nguy hiểm, bà vẫn còn sợ hãi.
Không lâu sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Xuân Lan và Thu Cúc vội vàng vén rèm, Hạ Tấn Duệ sải bước qua ngưỡng cửa đi vào.
"Bá mẫu, chuyện hôm nay chất nhi (*) đã điều tra rõ rồi, chủ nhà nuôi chó ngao cũng đã tìm được, hiện đã bắt người giao cho Thuận Thiên phủ, Liêu tri phủ nói nhất định sẽ nghiêm trị, đợi sáng mai chất nhi sẽ đi một chuyến nữa, nhất định phải bắt hắn bồi lễ xin lỗi, rồi phạt nặng mấy năm tù!"
(*) chất nhi – cháu
Giang thị thầm thở phào nhẹ nhõm, vội bảo hắn ngồi xuống uống chén trà nghỉ ngơi, nói: "Sao lại trùng hợp như vậy, con chó ngao đó lại xông vào đoàn xe?"
Hạ Tấn Duệ uống một hơi hết nửa chén trà, vì lúc đón dâu xảy ra sự cố, hắn đã bôn ba bên ngoài cả nửa ngày để điều tra rõ chuyện này.
May mắn là tuy có sự cố xảy ra, nhưng hôn sự của đường huynh và đường tẩu (*) không bị trì hoãn, chủ nhân của con chó ngao cũng đã nhận tội.
(*) đường huynh, đường tẩu – anh họ, chị dâu họ (quan hệ chú bác)
"Bá mẫu, chuyện này quả thật trùng hợp, vốn là nhà nuôi chó ngao đó không đóng chặt cổng sân, tiếng chiêng trống của đoàn xe quá lớn, chó ngao bị kinh động nên chạy cả ra ngoài. Chủ nhà nói con chó ngao đó vốn đang được huấn luyện, chưa được cho ăn uống, thấy ngựa sống liền coi như con mồi mà cắn xé." Hạ Tấn Duệ nói.
Giang thị trong lòng thầm niệm mấy câu A Di Đà Phật.
Bà vốn lo lắng chuyện hôm nay là điềm báo trưởng tử khắc thê ứng nghiệm, nghe cháu trai nhắc đến như vậy, thì ra có nguồn cơn, không phải là tai bay vạ gió như lần cầu đột nhiên sập.
Nghĩ kỹ lại, con trai và con dâu đều không sao, căng thẳng cả ngày trong lòng bà cuối cùng cũng được thả lỏng.
"Nếu đã nói như vậy, người nuôi chó ngao tuy có sơ suất, nhưng cũng không thể hoàn toàn trách hắn, là tiếng chiêng trống của chúng ta kinh động trước, vậy cũng không cần truy cứu lỗi lầm của người ta nữa."
Dù sao cũng là ngày đại hỷ của con trai và con dâu, cũng nên kết thêm duyên lành, tích đức tích phúc cho họ, hơn nữa, những con chó ngao đó sau này đều bị gia nhân bắt giết hết, chủ nhà tổn thất cũng không ít, bù qua sớt lại, không cần phải tính toán nữa.
Bá mẫu vốn là người hiền lành mềm lòng, bà đã nói vậy, Hạ Tấn Duệ liền đồng ý, đợi sáng mai sẽ đến Thuận Thiên phủ một chuyến, nói rõ chuyện này với Liêu tri phủ.
Đêm đã khuya, nói xong chuyện Hạ Tấn Duệ liền cáo lui, Giang thị cũng đã mệt, bát thuốc trước khi ngủ vẫn chưa uống, Tôn ma ma bưng tới, hầu hạ bà uống.
Nghĩ đến cảnh tân nương tử hôm nay xách dao mổ lợn hùng hổ bước vào Quốc Công phủ, Tôn ma ma nói: "Phu nhân, lão nô thấy tính tình của đại thiếu phu nhân đó, không giống như Khương gia nhị tiểu thư dịu dàng dễ gần, nghe nói đại thiếu phu nhân lớn lên ở quê, làm nghề mổ lợn."
Giang thị đặt bát thuốc xuống, đáy mắt đầy kinh ngạc: "Sao ngươi biết được? Đã hỏi rõ ràng chưa?"
Tôn ma ma đã hỏi han tường tận, nói: "Trong số những người đi theo đưa dâu của đại thiếu phu nhân, có một ma ma họ Cao, lúc sắp xếp chỗ ở cho họ, lão nô có hỏi bà ấy vài câu, từ miệng bà ấy mà biết được, đại thiếu phu nhân đúng là ở quê nhà mổ lợn bán thịt, con dao trong tay nàng chính là dao mổ lợn."
Giang thị nhất thời kinh ngạc, không biết nên nói gì, Tôn ma ma bĩu môi, thở dài nói: "Lão nô không phải nói đại thiếu phu nhân không tốt, chỉ là lo đại thiếu phu nhân không phải người hiền lành, đại thiếu gia cần người chăm sóc, chỉ sợ đại thiếu phu nhân chăm sóc không chu đáo, lại còn bắt nạt đại thiếu gia."
Một câu nói đã trúng vào nỗi lo thầm kín trong lòng Giang thị.
Lúc xe hoa bị chó ngao đuổi theo, họ đều không có mặt ở đó, cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe đám tiểu tư đuổi theo xe hoa về nói, là tân nương tử một dao giết chết con chó ngao đó.
Hành động này của con dâu tuy đáng khen ngợi, nhưng từ đó cũng có thể thấy, nàng không phải là một cô nương hiền lành, hơn nữa, ở quê nhà mổ lợn bán thịt, chẳng phải là chưa từng đọc sách sao, vậy thì làm sao biết tri thư, đạt lễ?
Giang thị nhớ lại, lúc tân nương xách dao vào phủ, trước mặt các phụ nhân, tiểu tư và nha hoàn trong phủ, không hề có chút e thẹn nào đã đành, còn lên tiếng sai khiến quát mắng nha hoàn của mình, thậm chí ngay cả bà mẫu này cũng không coi trọng, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác chua xót đau đớn, khóe mắt cũng cay cay.
Nếu cưới cho con trai một thê thử hung dữ đanh đá, sau này còn có ngày tháng tốt đẹp nào nữa?
Cả đêm bà thở dài trằn trọc không ngủ được, lật qua lật lại, trăm mối tơ vò.
Sáng sớm thức dậy, sắp đến giờ con dâu dâng trà, Giang thị mới lau khô đôi mắt đỏ hoe, lặng lẽ nuốt nước mắt vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro