Chương 14 - Dâng trà

Kiệu nhỏ dừng lại bên ngoài Vinh Hi Đường.

Hạ Tấn Viễn bước xuống kiệu, đôi giày đen đạp vững trên nền đá xanh, đang định dựa vào trí nhớ bước vào trong sảnh thì một bàn tay thon thả mềm mại bất ngờ nắm lấy ngón tay dài của hắn.

Khương Ức An mỉm cười nhìn hắn, nói: "Phu quân, chúng ta cùng vào đi."

Hạ Tấn Viễn hơi giật mình, nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Được."

Hai bóng người sánh vai bước qua ngưỡng cửa, Khương Ức An nắm chặt tay hắn, ngẩng đầu sải bước vào chính đường.

Ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn vào hai người, có dò xét, có soi mói, có tò mò, thần sắc khác nhau, biểu cảm đa dạng. Trong khoảnh khắc không ai lên tiếng, nhị phu nhân Tần thị ôn hòa cười nói: "Đây chẳng phải vừa nhắc đã đến rồi sao? Tân nương nhớ dâng trà mà, giờ giấc vừa đúng, không tính là muộn."

Tần thị nói đỡ cho con dâu, Giang thị liếc nhìn bà ấy đầy cảm kích.

Vào trong sảnh, Khương Ức An mới buông tay Hạ Tấn Viễn.

Hôm nay người của Quốc Công phủ đến khá đông, nàng quay đầu nhìn một vòng, ánh mắt từ lão thái thái ngồi trên cao chuyển đến mấy vị phụ nhân, trong nháy mắt đã phân rõ thân phận vai vế của mấy người. Người lớn tuổi nhất tự nhiên là tổ mẫu không sai, còn mấy vị phụ nhân, hôm qua thành thân nàng đã gặp hai vị, chỉ có một vị là lần đầu gặp mặt.

Nàng ung dung hành lễ, nói: "Con ra mắt tổ mẫu, ra mắt mẫu thân, ra mắt các vị thẩm tử."

Giang thị thấy nàng hành lễ không sai sót, thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy trưởng tử đã ngồi xuống, bà bèn vẫy tay gọi Khương Ức An đến gần, nhỏ giọng dặn dò: "Quốc Công phủ coi trọng nhất hiếu đễ tôn ti, hôm nay các vị trưởng bối có mặt ở đây, con đều phải dâng trà, cẩn thận một chút, đừng để xảy ra sai sót."

Khương Ức An cúi mắt gật đầu, nhỏ giọng nói: "Mẫu thân yên tâm, con biết rồi."

Nghe con dâu nói vậy, lại nhìn kỹ một chút, hôm nay ăn mặc cũng đoan trang dịu dàng, thần sắc cũng ôn nhu lễ phép, không hung hãn như hôm qua, trái tim căng thẳng của Giang thị đã yên ổn trở lại.

Hạ Hà rót trà ấm dâng lên, Khương Ức An trước tiên cúi đầu hành đại lễ với lão thái thái ngồi trên chính đường, rồi mới bưng trà tiến lên, Lưu ma ma nhận lấy chén trà đưa đến trước mặt lão thái thái, lão thái thái nhận lấy uống một ngụm, khóe môi lạnh lùng mím lại, nói: "Gả vào Quốc Công phủ, sau này phải tuân thủ quy củ của Quốc Công phủ, nhất định phải hiếu kính trưởng bối, sớm tối vấn an, phụng dưỡng công bà (*), hầu hạ phu quân, làm một thê tử hiền thuận dịu dàng. Đã từng đọc "Nữ Giới", biết phụ hạnh, phụ ngôn, phụ dung, phụ công (**) chưa?"

(*) công bà – cha mẹ chồng

(**) "Phụ hạnh, phụ ngôn, phụ dung, phụ công" là các tiêu chuẩn đạo đức truyền thống của Nho giáo dành cho phụ nữ, còn được gọi là "Tứ đức", bao gồm: hạnh (tính nết , , trong nhà thì nết na, trên dưới, chồng con, tốt với anh em họ nhà chồng, ra ngoài thì nhu mì chín chắn, không hợm hĩnh, cay nghiệt), ngôn (lời ăn tiếng nói khoan thai, dịu dàng, nhẹ nhàng, mềm mỏng, biết lựa lời, khéo nói), dung (dáng người phải hòa nhã, gọn gàng, biết tôn trọng hình thức bản thân, , dung dị) và công (việc nữ công, gia chánh phải khéo léo)- nguồn wikipedia.

Tim Giang thị đập thình thịch, không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Không ngờ lúc con dâu dâng trà, lão thái thái lại kiểm tra học vấn của nàng ngay tại chỗ, nhưng con dâu trước khi xuất giá đều ở quê mổ lợn, đâu có thời gian đọc sách?

Bà căng thẳng nắm chặt khăn tay, sợ con dâu làm mất mặt, phải xấu hổ trước mặt mọi người, lại thấy Khương Ức An cong môi cười, hơi nheo mắt nhìn lão thái thái, nói: "Tôn tức (*) tuy chưa đọc qua, nhưng tổ mẫu nhất định đã đọc rồi, tổ mẫu vai vế cao nhất, thông hiểu lễ nghi quy củ, chắc chắn mọi việc đều là tấm gương cho hậu bối, sau này con nhất định sẽ học hỏi thỉnh giáo tổ mẫu nhiều hơn."

(*) tôn tức – cách xưng hô của cháu dâu với ông bà nội / ngoại

Lão thái thái nghe vậy, không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt hơi thay đổi, khóe môi trễ xuống mấy phần, nói qua loa: "Có thái độ ham học hỏi này, là có lòng rồi."

Lão thái thái cúi đầu uống trà, Lưu ma ma theo dặn dò trước đó của lão thái thái, đưa cho Khương Ức An một cây gậy ngọc như ý làm quà gặp mặt.

Giang thị không ngờ con dâu lại lanh lợi như vậy, thuận lợi qua được ải của lão thái thái, trong mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khóe môi nhếch lên mấy phần, lại vội vàng đè nén niềm vui trong lòng.

Tiếp theo là dâng trà cho bà mẫu, Khương Ức An bưng trà đến trước mặt Giang thị, nói: "Mẫu thân mời dùng trà."

Giang thị nhận trà uống một ngụm, nói: "Lời của tổ mẫu con phải ghi nhớ trong lòng, hơn nữa, sau này chăm sóc tốt cho Tấn Viễn, phu thê các con hòa thuận, ta cũng yên tâm."

Khương Ức An liếc nhìn Hạ Tấn Viễn.

Phu quân mù lòa của nàng đang ngồi thẳng tắp trong sảnh, nghe giọng nói của mẫu thân, hơi nghiêng đầu về phía này, sau đó lại nhanh chóng quay đầu đi, tuy nàng không thấy được biểu cảm của hắn, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy sắc mặt hắn dường như lạnh đi mấy phần.

Khương Ức An gật đầu đáp ứng, Giang thị liền lấy ra một chiếc vòng ngọc bích song phượng từ trong hộp mà Tôn ma ma đang bưng, tự tay đeo vào cổ tay cho nàng.

Đây là một chiếc vòng quý giá, đặc biệt truyền cho con dâu trưởng, ai ngờ Khương Ức An vừa đeo vòng xong, tứ phu nhân Thôi thị đột nhiên cười một tiếng, nói: "Đại tẩu, tẩu là đích mẫu (*), không thể thiên vị được, chiếc vòng này tân nương có một chiếc, không biết thê tử của Tấn Bình có không?"

(*) đích mẫu – mẹ lớn / mẹ cả (chính thê của phụ thân)

Khương Ức An nhíu mày.

Tấn Bình là ai? Thê tử của Tấn Bình lại là ai?

Nàng mới gả vào ngày đầu tiên, tảng đá cứng nhắc kia ít lời, còn chưa giới thiệu kỹ người trong phủ cho nàng.

Nàng mù mịt không rõ, hoàn toàn không biết vị phụ nhân lắm lời này đang nói về ai, và rõ ràng, vị thê tử của Tấn Bình được nhắc đến này, hiện không có mặt ở Vinh Hi Đường.

Nghe câu hỏi của em dâu thứ tư, Giang thị bỗng sững sờ, môi mấp máy, há miệng ra nhưng không nói được lời nào.

Khương Ức An thầm quan sát phản ứng của Giang thị, lại thấy sắc mặt bà ngày càng tệ, như thể sắp ngất đi, nàng không khỏi nhíu mày.

Suy nghĩ một lúc, nàng chậm rãi sờ sờ chiếc vòng trên tay, cười nói với tứ phu nhân Thôi thị: "Hôm nay là con đến dâng trà cho các vị trưởng bối, ngày vui đại hỷ, thẩm lại nhắc đến chuyện khác, chẳng lẽ thẩm thấy bà mẫu con xử sự không chu toàn, cần thẩm nhắc nhở? Vậy không biết thẩm có ý nhắc nhở, hay là cố ý muốn làm khó bà mẫu con?"

Thôi thị sững sờ, những lời còn lại nghẹn trong cổ họng.

Bà ta nghe nói cháu dâu trưởng này lớn lên ở quê, không biết mấy chữ, không ngờ lại là kẻ mồm mép sắc sảo, hỏi đến mức bà ta suýt không nói nên lời.

Thôi thị đảo mắt, cười gượng nói: "Chất tức phụ (*), cháu nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là có lòng tốt nói thêm một câu thôi."

Nói xong, bà ta liền vươn cổ nhìn ra ngoài mấy cái, như chợt nhớ ra điều gì, lớn tiếng hỏi: "Đúng rồi, hôm nay vốn là tân nương dâng trà, sao đến giờ này rồi mà vẫn chưa thấy thế tử gia đến?"

Lời bà ta vừa dứt, Giang thị đột nhiên cắn chặt môi, lồng ngực như bị một tảng đá nặng đè lên, ngột ngạt không thở nổi.

Khương Ức An khoanh tay đứng giữa sảnh, mày hơi nhíu lại, thầm liếc nhìn Thôi thị.

Công đa (*) vì sao không đến nàng không rõ, nhưng rõ ràng vị thím tư này lắm lời như vậy, là cố ý làm bà mẫu của nàng bối rối khó xử.

(*) gia công – cha chồng

Nàng đang định mở miệng nói vài câu với vị thím tư này thì trong sảnh đột nhiên vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nam nhân.

"Tứ thẩm đã bận tâm rồi, dâng trà là để tân nương gặp mặt các vị trưởng bối, không quan trọng sớm một lúc hay muộn một lúc, con nghe nói phụ thân không rảnh, nên đã nói với phụ thân, đợi khi phụ thân rảnh rỗi, sẽ đưa nương tử đến vấn an."

Lời vừa dứt, Thôi thị ngượng ngùng gật đầu, Khương Ức An liếc nhìn Hạ Tấn Viễn, lại thấy hắn đang quay mặt về phía nàng, nếu không phải hai mắt bị che bởi dải lụa đen, thì cứ như đang nhìn nàng không chớp mắt.

Khương Ức An bất giác mỉm cười với hắn.

Dâng trà cho Giang thị xong, nàng tiếp tục dâng trà cho nhị phu nhân, Tần thị là người ít lời, tặng nàng một đôi bông tai hồng ngọc làm quà gặp mặt.

Đến trước mặt tam phu nhân Tạ thị, Khương Ức An bưng trà qua, lại thấy ánh mắt của vị thím ba này lướt nhẹ qua mặt nàng, vẻ mặt kiêu ngạo mấp máy đôi môi đỏ, nói: "Nghe nói hôm qua ngươi đã giết một con chó ngao, nữ tử khuê các đa phần lấy đọc sách biết chữ, kim chỉ nữ công làm đầu, hiếm có ai động dao động gậy, ngươi học được bản lĩnh này từ đâu vậy?"

Nghe em dâu thứ ba nói vậy, tim Giang thị lại thắt lại, huyết sắc trên mặt gần như biến mất.

Không cần nói cũng biết, con dâu có thể giết chó ngao là do luyện được từ việc mổ lợn ở quê, nhưng chuyện không đẹp mặt như vậy sao có thể nói ra trước mặt mọi người? Người trong phủ bàn tán riêng một chút thì thôi, bắt nàng thừa nhận chuyện này trước mặt mọi người, sau này nàng làm sao còn có thể ngẩng đầu ở Quốc Công phủ?

Giang thị đột nhiên đứng dậy, vừa định nói vài câu cho qua chuyện, lại thấy con dâu của bà cong môi, nhướng mày cười rạng rỡ: "Tam thẩm nói không đúng, nữ tử động dao động gậy thì ít, nhưng không phải là không có. Không nói đâu xa, Chu hoàng hậu của bản triều, chẳng phải cũng xách một con dao mổ lợn, cùng tiên đế đánh chiếm thiên hạ sao?"

Đế hậu khai quốc của triều đại này xuất thân từ tầng lớp thấp kém, là một cặp phu thê mổ lợn bán cá, khi mới định quốc, Tiên đế đi trước bình định thành trì, Chu Hoàng hậu xách dao giữ thành ở phía sau, nữ nhi không thua kém nam nhi, câu chuyện được lưu truyền trong dân gian, gần như không ai không biết.

Khương Ức An khi chặt thịt ở tiệm thịt, thường nghe tiên sinh kể chuyện, Lý Khoái Bản, trong trấn kể về đoạn này. Trí nhớ của nàng rất tốt, nghe một lần là có thể nhớ rõ ràng, huống chi ngày nào cũng nghe tháng nào cũng nghe, đã sớm khắc ghi câu chuyện này trong lòng. Vì vậy, khi Tạ thị nói đến điểm này, nàng liền lập tức phản bác lời bà ta.

"Còn về phần con, đương nhiên không dám so sánh với hoàng hậu nương nương. Nhưng nói một câu không biết xấu hổ, con cũng có vinh hạnh giống như Chu Hoàng hậu, đã từng làm nghề mổ lợn bán thịt tám năm."

Nói xong, nàng kiêu hãnh ưỡn thẳng lưng, chậm rãi nhìn quanh một vòng, ánh mắt đầy vẻ đắc ý, hoàn toàn không cảm thấy việc làm công việc thô tục này có gì đáng xấu hổ không thể nhắc tới.

Giang thị âm thầm thở phào một hơi, chậm rãi ngồi xuống lại.

Tạ thị lặng lẽ cắn chặt môi son, vẻ mặt kiêu ngạo biến sắc.

Một người cháu dâu mổ lợn bán thịt đương nhiên không đẹp mặt, nhưng nàng ta lại biết cách đề cao bản thân, lại còn nhắc đến khai quốc hoàng hậu, nếu chế giễu xuất thân của nàng, chẳng phải là đang ngầm mỉa mai Chu Hoàng hậu sao? Đó là tội đại bất kính!

Tạ thị thấy lạnh sống lưng, mồ hôi lạnh sắp túa ra, nhưng vẫn phải nặn ra nụ cười, ôn tồn nói: "Chất tức phụ, cháu nói đúng, là ta hẹp hòi rồi."

Nói xong, bà ta không sai nha hoàn Lưu Ly lấy ra lễ gặp mặt đã chuẩn bị sẵn, mà rút một cây trâm phượng vàng từ trên búi tóc của mình tặng cho Khương Ức An, mỉm cười, khen: "May mà cháu có bản lĩnh như vậy mới giết được chó ngao, nếu đổi lại là người khác, không biết sẽ ra sao."

Cây trâm phượng vàng đó là đồ trong cung ban thưởng, quý giá vô cùng, chủ tử lại đem món trang sức tốt như vậy tặng cho tân nương, khiến Lưu Ly nhìn mà thầm xót xa.

Khương Ức An cầm cây trâm vàng nặng trịch trên tay, ngoài chiếc vòng gia truyền của bà mẫu, thì vị thím ba này là người hào phóng nhất.

Nàng không kiêu ngạo cũng không tự ti nói lời cảm ơn, Hương Thảo cất cây trâm vàng vào hộp, Khương Ức An quay người đến trước mặt tứ phu nhân Thôi thị.

Thôi thị lấy khăn tay che môi, ra hiệu cho nha hoàn Hồng Lăng bên cạnh, bảo nàng tự tay đi rót một tách trà, đưa cho cháu dâu đang dâng trà.

Hồng Lăng rót trà xong, hai tay bưng tách trà đưa tới, nói: "Mời đại thiếu phu nhân nhận trà."

Hành động nhỏ giữa chủ tớ hai người không qua được mắt Khương Ức An, nàng thầm liếc nhìn tách trà trước mặt, vẻ mặt vẫn bình thản, đưa tay ra.

Ngón tay vừa chạm vào đáy tách, Hồng Lăng liền đột ngột buông tay.

Một tiếng loảng xoảng, tách trà rơi xuống đất.

Nước trà màu nâu văng ra, nắp trà vỡ tan tành, chiếc tách rỗng không lăn một vòng trên đất, lộc cộc lăn đến dừng lại bên chân Khương Ức An.

Thôi thị gần như lập tức nhảy dựng lên, quát mắng nha hoàn của mình: "Sao ngươi lại bất cẩn như vậy? Hậu đậu vụng về, đến một tách trà cũng không bưng nổi?"

Hồng Lăng vội vàng quỳ xuống, nói: "Thưa phu nhân, không phải nô tỳ bất cẩn, nô tỳ đã đưa qua, là đại phu nhân không đỡ chắc."

"Chẳng trách, ta cứ nói Hồng Lăng là người làm việc cẩn thận ổn thỏa nhất, bưng trà rót nước chưa bao giờ sơ suất, sao lần này lại làm rơi tách trà." Thôi thị ngồi lại chỗ cũ, trước tiên nhìn Tạ thị một cái, rồi lại như cười như không nhìn Giang thị, "Đại tẩu, không phải ta nhiều lời, lúc dâng trà mà làm rơi tách trà là điềm không may, trước đây hai vị hôn thê của Tấn Viễn..."

Chưa nói hết câu, bà ta vội vàng che miệng, "Ôi chao, sao ta lại không biết ăn nói thế này, đang yên đang lành lại nhắc đến chuyện này làm gì, đại tẩu đừng trách ta nhé."

Trưởng tử mệnh cứng, khắc chết hai vị hôn thê, từ lâu đã là một nỗi đau trong lòng Giang thị.

Vốn nghĩ ngày đại hôn, trưởng tử và con dâu không xảy ra chuyện gì bất trắc đã là vượt qua được cửa ải đó, nhưng bây giờ em dâu thứ tư bất ngờ nhắc đến điềm gở này, tim Giang thị đập thình thịch, sắc mặt bỗng từ trắng chuyển sang xanh, nước mắt không kìm được mà đảo quanh trong hốc mắt.

Khương Ức An nghe tiếng nhìn về phía Giang thị, đôi mày thanh tú ngạc nhiên nhíu chặt.

Trước đó nàng còn tưởng rằng, vị thím tư này cố ý làm bà mẫu khó xử, bà mẫu không đáp trả, có lẽ là vì thân là đại tẩu có phong thái, độ lượng bao dung cho lời nói không hay của thím tư. Nhưng thím tư nói năng quái gở sắp trèo lên đầu lên cổ rồi, bà mẫu tức đến mức mặt trắng bệch, mắt lưng tròng, mà vẫn không nói được một lời nào!

Lúc này nàng không thể không chắc chắn rằng, bà mẫu của mình chính là một quả hồng mềm, tính tình yếu đuối không cãi lại được người khác, chỉ có thể ấm ức chịu đựng, mặc cho người ta bắt nạt!

Nàng bất lực day day trán, chậm rãi cụp mắt xuống, nhìn về phía Thôi thị đang ngồi.

Thím tư và nha hoàn, một người tung một người hứng, trước tiên là làm rơi tách trà đổ tội cho nàng, sau đó lại cố ý nhắc đến chuyện phu quân mù của nàng khắc thê, không chỉ làm tổn thương bà mẫu và tảng đá cứng nhắc kia, mà nếu nàng cũng là người mê tín, tin những chuyện này, chắc chắn sẽ sinh lòng oán hận với phu quân và bà mẫu, từ đó xa cách.

Khương Ức An cúi người nhặt tách trà lên, đập lên bàn trước mặt Thôi thị, tiếng "bốp" này làm Thôi thị giật mình, liền nói: "Tấn Viễn tức phụ, ngươi định làm gì, có phải đến quy củ cũng không hiểu, muốn bất kính với trưởng bối ta đây sao?"

Khương Ức An khoanh tay nhìn bà ta, cười lạnh nói: "Tứ thẩm, chất tức (*) chỉ nhắc nhở thẩm đừng quên, vừa rồi tách trà này là chất tức dâng cho thẩm, nếu nói là điềm gở, thì đó cũng là tứ thẩm không có phúc khí uống trà nên không may mắn, liên quan gì đến người khác?"

(*) chất tức – cách xưng hô của cháu dâu với trưởng bối cao hơn một bậc.

Thôi thị tức giận trợn tròn mắt, gân xanh trên trán nổi lên.

Lời nguyền rủa như vậy sao có thể nói bừa, đây không phải là muốn bà ta sau này gặp xui xẻo sao?

"Ngươi nói bậy bạ, ta làm sao lại không may mắn?"

Khương Ức An nhướng mày lắc đầu, hỏi ngược lại: "Tứ thẩm tức giận cái gì? Nếu tứ thẩm cảm thấy lời nói không may mắn rất xúc phạm, vậy thẩm là người nhắc đến trước, một câu nhiều lời đừng để bụng, là cho rằng đã qua chuyện rồi sao?"

"Cháu chính là muốn trách tứ thẩm, tứ thẩm định xin lỗi thế nào đây?"

Thôi thị ngây người, há hốc miệng nhìn nàng, "Ngươi... ngươi bảo ta xin lỗi?"

Giang thị vội vàng nhìn con dâu, ngày đại hỷ, thật sự lo lắng nàng sẽ tranh cãi với trưởng bối, mang tiếng hung dữ, liền nhắc nhở: "Gì mà xin lỗi với không xin lỗi, đừng nói những lời như vậy với tứ thẩm của con."

Khương Ức An nhìn bà mẫu của mình, bất lực xòe tay, nếu bà mẫu vẫn muốn duy trì mối quan hệ hòa bình giữa các chị em dâu, vậy thì nàng đành thôi.

"Mẫu thân nói đúng, đều là người một nhà, cũng không cần phải so đo chuyện này. Tứ thẩm luôn nghĩ đến việc làm người khác không may mắn, chất tức lại hy vọng mọi người đều thuận lợi suôn sẻ, tứ thẩm cũng không ngoại lệ. Câu nói vừa rồi của chất tức quả thật thiếu suy nghĩ, tuy nhiên nói ra cũng không thể trách chất tức, mà phải trách tứ thẩm lại lôi ra những lời nói vớ vẩn may mắn hay không may mắn, làm chất tức cũng bị lệch lạc theo."

Thôi thị ngẩn ra, mới nhận ra lại bị nàng công khai mỉa mai một trận, bèn chỉ tay vào nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi... ngươi..."

Nhưng nghiến răng nghiến lợi "ngươi" một hồi lâu, lại không nặn ra được một câu hoàn chỉnh.

Khương Ức An giơ tay gạt tay bà ta ra, nụ cười bên môi vô cùng rạng rỡ, "Tứ thẩm đừng tức giận, chất tức dâng lại cho thẩm một tách trà khác, tứ thẩm uống xong trà, những lời không may mắn gì đó, sẽ không ứng nghiệm nữa."

Tần thị cũng ở bên cạnh nói: "Đều là người một nhà, đừng giận dỗi, vừa rồi Tấn Viễn tức phụ dâng trà còn chưa xong, nên dâng lại một lần nữa."

Thôi thị hít một hơi thật sâu, căng mặt ngồi trên ghế, Khương Ức An nói nhỏ với Hương Thảo một câu, Hương Thảo rất nhanh đã rót lại trà, dùng khay bưng tới.

Khương Ức An hai tay nâng khay đưa đến trước mặt Thôi thị, nói: "Tứ thẩm, mời dùng trà."

Thôi thị tức đến mặt mày tái mét.

Dù biết những lời không may mắn mà người cháu dâu này vừa nói đều là vớ vẩn, nhưng lỡ như lời nguyền này ứng nghiệm thì sao, giải lời nguyền phải cần người nói ra lời nguyền, nàng đã nói uống trà sẽ không ứng nghiệm, vậy thì bà ta uống là được, dù sao cũng không mất miếng thịt nào!

Thôi thị nhận lấy trà, sắc mặt gần như từ xanh chuyển sang đen, trà này là nước sôi vừa mới rót, còn đang bốc hơi nóng!

Tuy nhiên, không uống thì sợ không may, bà ta vừa thổi phù phù, vừa cứng đầu nhăn nhó uống hết một tách trà, lau lau đôi môi gần như bị bỏng rộp, lại thấy người cháu dâu kia đắc ý nhe răng cười, chìa tay về phía bà ta.

Thôi thị gần như tức đến nghẹn thở, nhưng lại không thể phát hỏa, ôm lấy lồng ngực đang đau âm ỉ, đưa cho nàng một cây trâm vàng làm lễ gặp mặt!

Khương Ức An mỉm cười, bảo Hương Thảo nhận lấy cây trâm vàng của Thôi thị.

Nàng đã dâng trà xong, trong sảnh đúng lúc vang lên giọng nói lạnh lùng của Hạ Tấn Viễn.

Hắn phất tay áo đứng dậy, nói với lão thái thái: "Tổ mẫu, không còn sớm nữa, đã dâng trà xong, tôn nhi xin phép đưa nương tử về trước."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro