Chương 4 - Khắc bạn khắc thê

Sáng tinh mơ, La thị đã sai tiểu đồng gửi thư đến Quốc Công phủ.

Lúc đó, Giang thị đang ở Vinh Hỉ Đường chăm sóc lão thái thái bị bệnh, trở về Nguyệt Hoa viện, nghe Tôn ma ma nói trưởng nữ Khương gia đã về nhà, gương mặt mệt mỏi của Giang thị nở nụ cười, vội vàng uống hết bát thuốc, rồi đến Tĩnh Tư viện của trưởng tử.

Cuối xuân đầu hạ, trời trong xanh, Quốc Công phủ rộng rãi thoáng đãng nhưng tấp nập người, hoa cỏ cây xanh tươi tốt sum suê, tiếng cười nói văng vẳng từ các sân viện vọng lại.

Chỉ có Tĩnh Tư viện như tách biệt với đời, tựa như hòn đảo cô độc giữa biển, lặng lẽ đứng ở góc đông nam của tây viện, trong viện không thấy một bông hoa ngọn cỏ, không một tiếng người.

Đứng bên ngoài Tĩnh Tư viện, Giang thị che miệng ho khan vài tiếng để nén cơn khó chịu trong lồng ngực, cố gắng tỏ ra thoải mái, rồi mới bước qua ngưỡng cửa.

Tiểu đồng của Hạ Tấn Viễn là Thạch Tùng và Nam Trúc đứng gác hai bên cửa chính phòng, nín thở tập trung, im lặng không một tiếng động.

Thấy phu nhân từ xa đi vào sân, hai người vội cúi người chào, Giang thị nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu cho họ không cần đa lễ.

"Thiếu gia đã tỉnh chưa?"

Giọng Giang thị rất nhẹ, như sợ đánh thức người trong phòng, Nam Trúc do dự một lúc, không biết nên trả lời thế nào.

Thiếu gia rất ít khi cho họ vào phòng, trong phòng cũng chưa bao giờ thắp đèn, có khi đã quá nửa đêm, vẫn nghe thấy tiếng động nhỏ vọng ra, vì vậy hắn không rõ thiếu gia đã ngủ được một lúc hay là ngồi im lặng suốt đêm.

"Bẩm phu nhân, thiếu gia chưa cho tiểu nhân vào hầu hạ, tiểu nhân cũng không biết." Hắn gãi đầu, thành thật trả lời.

Giang thị không nói gì, nhẹ nhàng phất tay ra hiệu cho hắn lui xuống trước.

Việc chuẩn bị đến Khương gia dạm hỏi, bà định đến báo cho trưởng tử, nhưng nhớ lại lần trước khuyên hắn lấy vợ mà không vui vẻ gì, bà bất giác chau mày, lòng dạ rối bời.

Trong phòng không có động tĩnh, có lẽ trưởng tử vẫn đang ngủ, Giang thị đứng im lặng ngoài phòng một lúc, rồi gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.

"Viễn nhi, mẫu thân đến rồi."

Trong phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, cửa phòng kẽo kẹt mở ra.

Hạ Tấn Viễn mặc áo choàng đen đứng bên cửa, dải lụa đen che mắt, gương mặt tái nhợt lạnh lùng như băng, dáng vẻ lạnh nhạt xa cách.

Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống thềm cửa mái hiên, nhưng thân hình thanh tú gầy gò lại chìm trong bóng tối.

Giang thị vội cười, nói: "Tấn Viễn, tối qua con ngủ có ngon không, mới tỉnh sao?"

Hạ Tấn Viễn không lên tiếng.

Không nhìn thấy ánh sáng, xung quanh vĩnh viễn là bóng tối, đối với một người mù, ngủ lúc nào tỉnh lúc nào cũng chẳng quan trọng, huống chi, dù thỉnh thoảng có ngủ, cũng trằn trọc khó vào giấc.

"Mẫu thân tìm con có việc gì?" Sau một lúc im lặng, hắn lạnh lùng hỏi.

Thân hình cao lớn của trưởng tử trông lại gầy đi vài phần, trong lòng Giang thị dâng lên từng cơn đau xót.

Bà bước nhanh mấy bước tới, muốn đỡ hắn về phòng, nhưng Hạ Tấn Viễn đã phất tay áo quay người, đi theo lối cũ vào trong phòng, lần theo lưng ghế ngồi xuống.

Hắn ngồi trên ghế im lặng không nói, Giang thị gượng cười, ngồi xuống đối diện, nhẹ giọng nói: "Viễn nhi, bên Khương gia, mẫu thân đã đặt sính lễ rồi. Cô nương Khương gia đó đã từ quê về, ta định thưa với tổ phụ và tổ mẫu con, rồi nhanh chóng chọn ngày lành đến Khương gia dạm hỏi."

Khóe môi Hạ Tấn Viễn mím chặt, bàn tay thon dài nhợt nhạt siết chặt thành ghế, gân xanh nổi lên, dùng sức đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

Trước đây, mẫu thân hắn từng nhắc đến chuyện định thân với Khương gia, hắn đã dứt khoát từ chối, không ngờ bà lại giấu hắn, lén đặt sính lễ, giờ còn định đi dạm hỏi!

"Con đã nói sẽ không cưới thê tử." Hắn lạnh giọng nói.

Giang thị nghẹn lời, sống mũi cay cay, nước mắt suýt trào ra.

Trưởng tử không lấy vợ, làm sao được? Chưa nói đây là ý của cha chồng, không thể trái lời, bà cũng luôn mong hắn sớm ngày thành thân, bên cạnh có người tri kỷ ấm lạnh chăm sóc.

Hơn nữa, sức khỏe của bà mấy năm gần đây ngày càng yếu đi, lỡ một ngày nào đó nhắm mắt xuôi tay, làm sao có thể yên tâm về hắn?

Giang thị còn muốn nói thêm, Hạ Tấn Viễn đã chắp tay sau lưng đứng dậy.

Hắn im lặng hít một hơi thật sâu, lúc mở miệng giọng nói như suối lạnh trong khe núi, mang theo vẻ lạnh lùng không cho phép từ chối.

"Con sẽ không cưới thê tử, xin mẫu thân sau này đừng tự ý quyết định!"

Nghe những lời này, trái tim của Giang thị như bị dầu sôi lửa bỏng tra tấn, vừa ngột ngạt vừa đau đớn.

Nhìn theo bóng lưng trưởng tử, bà có chút nghẹn ngào nói: "Viễn nhi, đừng giận. Bên Khương gia đã nhận sính lễ rồi, để mẫu thân nghĩ cách chu toàn, vừa hủy hôn, vừa không làm Khương gia khó xử."

Bóng lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp đó dừng lại một chút, cuối cùng không nói gì mà quay người bước đi.

Về đến Nguyệt Hoa viện, Giang thị cho nha hoàn trong phòng lui ra, ngồi trên sập mỹ nhân ở gian trong, cầm khăn tay lặng lẽ lau nước mắt.

Lúc Hạ Hà bưng canh sâm bổ dưỡng vào, bỗng thấy Liễu di nương từ Thu Thủy viện dẫn theo nha hoàn đến Nguyệt Hoa viện.

"Di nương tìm phu nhân có việc gì?"

Phu nhân từ viện của thiếu gia về mắt đỏ hoe, tâm trạng không tốt, không biết Liễu di nương lúc này đến làm gì, Hạ Hà vừa nói vừa bước lên chặn lại, không muốn di nương quấy rầy sự yên tĩnh của phu nhân.

Liễu di nương vuốt ve con mèo lông trắng như tuyết trong lòng, nhướng đôi mày liễu mảnh, liếc nhìn bát canh sâm trong tay Hạ Hà, không nói gì, liền uốn éo vòng eo thon thả đi về phía trước.

Nha hoàn đi sau vài bước, lúc đi ngang qua, hất cằm cao ngạo, dùng vai huých Hạ Hà một cái.

Bát canh rơi xuống đất vỡ tan tành.

Hạ Hà vội né nước canh nóng bắn ra, lúc ngẩng đầu lên, chủ tớ Liễu di nương đã vào chính phòng.

"Phu nhân hôm nay nên phát tiền tháng rồi chứ, sao đã quá giờ Ngọ rồi mà Thu Thủy viện vẫn chưa nhận?" Liễu di nương vào gian trong liền cất cao giọng hỏi.

Giang thị đang tựa nghiêng trên sập, thấy bà ta đến, vội ngồi thẳng dậy, nói: "Ngươi đừng vội, ngồi xuống nói chuyện đã, tiền tháng vốn dĩ hôm nay phát, chỉ là hôm nay ta có việc bận quá, nhất thời chưa kịp sắp xếp."

Liễu di nương ngồi xuống đối diện Giang thị, ôm con mèo trong lòng trêu đùa, chậm rãi nói: "Phu nhân thật sự bận quá không kịp? Hay là đang dỗ ta vậy?"

Hạ Hà bưng bát canh sâm khác vào, nghe lời này của Liễu di nương trong lòng thực sự tức giận.

Những năm qua, đại phu nhân chưa từng thiếu của viện bà ta một phân bạc, ngay cả trang sức vải vóc cũng ưu tiên cho bà ta chọn trước. Hôm nay, tiền tháng chỉ phát muộn nửa canh giờ mà bà ta đã đến chất vấn, nếu là tam phu nhân phát tiền tháng, muộn nửa tháng một tháng bà ta cũng không dám hỏi một câu.

Giang thị sai Hạ Hà đi lấy bạc, giải thích với Liễu di nương: "Không phải ta muốn cắt xén tiền tháng của các ngươi, thực sự là bận lo chuyện hôn sự cho Tấn Viễn, chưa dứt ra được."

Liễu di nương liếc nhìn mấy vệt nước mắt chưa khô trên mặt bà, đôi mày mảnh nhướng cao, nửa cười nửa không nói: "Phu nhân, đại thiếu gia mắt đã mù, lại còn khắc thê, ai dám gả cho cậu ấy? Dù có người gả, e là cũng không có mạng mà sống! Phu nhân đừng trách ta nhiều lời, lời này không phải một mình ta nói, thế tử gia cũng từng nói qua. Phu nhân cũng nghĩ xem, có phải vậy không?"

Huyết sắc trên mặt Giang thị gần như biến mất sạch, gương mặt trắng bệch như giấy, mấp máy môi không nói nên lời.

Liễu di nương lấy khăn tay che miệng cười, Hạ Hà cầm một gói bạc đi vào, nha hoàn của bà ta không nói hai lời liền cầm lấy bạc, đếm lại số bạc thấy không thiếu một phân, chủ tớ hai người liền cáo từ rời đi.

Ngồi ở gian trong, im lặng rất lâu, Giang thị đột nhiên ôm ngực ho dữ dội, Hạ Hà vội vào vỗ lưng cho bà thuận khí, nói: "Phu nhân sao vậy? Hay là mời đại phu đến xem?"

Giang thị lắc đầu, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi, yếu ớt tựa vào sập.

Đại phu nhân lặng lẽ nuốt nước mắt, Hạ Hà cũng đỏ hoe mắt.

Nghĩ đi nghĩ lại, nguyên nhân có lẽ là vì đại thiếu gia không chịu cưới vợ, khiến phu nhân khó xử, cô nghĩ rất lâu, đành phải sai người đi mời nhị tiểu thư đã xuất giá về.

Hôm sau, Hạ Hà đợi ngoài phủ rất lâu, mới đón được nhị tiểu thư Hạ Gia Nguyệt.

Chuyện Quốc Công gia ép phu nhân định thân cho thiếu gia, mà thiếu gia lại khăng khăng không chịu lấy vợ, vừa thấy nhị tiểu thư, Hạ Hà liền vội vàng kể lại cặn kẽ cho Hạ Gia Nguyệt nghe.

Hạ Hà không dám khuyên thiếu gia, tam tiểu thư chỉ mải mê đọc sách trong viện, cô thực sự không biết nên cầu cứu ai, đành phải giấu phu nhân tự ý mời nhị tiểu thư về phủ.

Nghe xong lời Hạ Hà, Hạ Gia Nguyệt nắm tay cô, dịu dàng nói: "Tỷ tỷ tốt, cảm ơn tỷ, để ta nghĩ cách xem sao."

Trong Nguyệt Hoa viện, thấy con gái bất ngờ về phủ, Giang thị vô cùng kinh ngạc, vui mừng nắm tay Hạ Gia Nguyệt nhìn tới nhìn lui.

Nàng đã gả đi ba năm trước, nay đã mang thai ba tháng, chỉ những dịp lễ tết mới có thể về nhà mẹ đẻ, không ngờ hôm nay không phải lễ tết mà lại về.

"Nguyệt nhi, sao con lại về, hiền tế đâu?"

"Chàng ra ngoài làm việc rồi, con thực sự nhớ mẫu thân, huynh trưởng và tam muội, nên về xem," Hạ Gia Nguyệt không nhắc đến chuyện Hạ Hà gửi thư, mà nói, "Mẫu thân, huynh trưởng dạo này thế nào rồi?"

Lòng dạ Giang thị rối bời, vốn không muốn để con gái đang mang thai phải lo lắng những chuyện này, nhưng Hạ Gia Nguyệt cứ một mực hỏi dồn, bà mới kể lể khó khăn trong việc định thân cho trưởng tử, nén nước mắt nói: "Huynh trưởng con không muốn cưới thê tử, mẫu thân cũng không biết phải làm sao."

Hạ Gia Nguyệt nói: "Mẫu thân, mẫu thân đừng lo lắng, con đi khuyên huynh trưởng, biết đâu còn có thể xoay chuyển."

Bên ngoài Tĩnh Tư viện, Nam Trúc và Thạch Tùng đứng gác hai bên cửa, thấy nhị tiểu thư về, cả hai đều vui mừng toe toét miệng cười.

Hạ Gia Nguyệt nói: "Phiền hai người vào báo với huynh trưởng, nói là ta đến."

Trong thư phòng, Hạ Tấn Viễn lặng lẽ ngồi một mình, cửa sổ xung quanh đóng kín, tối tăm không một tia sáng.

Nghe Nam Trúc nói nhị muội về thăm, im lặng rất lâu, hắn mới nói: "Để nàng vào đi."

Hạ Gia Nguyệt lần này về nhà mẹ đẻ vội vàng, chưa kịp chuẩn bị quà, may mà có mang theo một hũ trà Bích Loa Xuân, trước khi vào thư phòng, nàng đưa hũ trà cho Nam Trúc, nói: "Đi pha một ấm trà đến đây."

Trà này trước kia là loại thiếu gia thích uống nhất, nhưng bây giờ...

Nam Trúc ôm hũ trà muốn nói lại thôi, đành phải gật đầu.

Cửa thư phòng mở ra, Hạ Gia Nguyệt nhìn vào trong, không khỏi giật mình.

Trên chiếc bàn dài màu mực, trước đây bày giấy bút nghiên mực, nay lại chất đầy những bình rượu lớn nhỏ, trong phòng còn thoang thoảng mùi rượu nồng nặc.

Hạ Gia Nguyệt xót xa mím chặt môi, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười: "Đại huynh."

Nam Trúc bưng trà vào thư phòng, hương trà thanh khiết thoang thoảng, xua tan mùi rượu trong phòng.

Hạ Gia Nguyệt đưa chén trà ấm nóng vào tay Hạ Tấn Viễn, mỉm cười nói: "Đại huynh, huynh nếm thử đi."

Hạ Tấn Viễn không chút biểu cảm, nhận lấy chén trà, ngón tay dài nhợt nhạt vuốt ve vành chén, nói: "Muội ở bà gia (*) thế nào? Muội phu đối với muội có tốt không?"

(*) bà gia – nhà chồng

"Đại huynh, ta mọi thứ đều tốt," Hạ Gia Nguyệt cụp mắt im lặng một lúc, rồi nói, "Mẫu thân có nhắc với ta chuyện định thân của huynh, vì sao huynh không đồng ý?"

Hạ Tấn Viễn mím chặt môi, chậm rãi đặt chén trà xuống bàn.

Mẫu thân nơi nơi đều nghĩ cho hắn, một lòng muốn hắn cưới vợ, nhị muội lần này đến thăm hắn, rõ ràng là làm thuyết khách cho mẫu thân.

"Đừng nhắc đến chuyện này nữa, ta đã nói với mẫu thân là sẽ không thành thân, muội không cần khuyên ta, nếu không có việc gì khác, muội về đi."

Giọng điệu của huynh trưởng lạnh lùng và cứng rắn, gần như không có chút dư địa thương lượng nào, sống mũi Hạ Gia Nguyệt cay cay, nước mắt lăn dài.

Cô khẽ sụt sịt, nói: "Huynh đừng đuổi ta vội, nghe ta nói thêm vài câu nữa."

Hạ Tấn Viễn im lặng một lát, chau mày gật đầu.

Hạ Gia Nguyệt suy nghĩ một lúc, quyết định nói cho huynh trưởng biết chuyện khó xử của mẫu thân.

"Đại huynh, chuyện định thân, không chỉ là ý của mẫu thân, mà còn là ý của tổ phụ, là tổ phụ ép mẫu thân phải định thân cho huynh với Khương cô nương."

Hạ Tấn Viễn sững sờ, sau đó quay mặt đi, lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?"

Hạ Gia Nguyệt vội nói: "Đại huynh, nói cách khác, cho dù lần này huynh hủy hôn với Khương gia, tổ phụ sẽ đồng ý cho huynh sau này không thành thân sao? Hôm nay hôn sự với Khương gia không thành, sau này có thể sẽ có Trương cô nương, Vương cô nương. Chỉ cần một ngày huynh chưa thành thân, nội tổ phụ sẽ lại ép mẫu thân tìm mối khác cho huynh, chẳng lẽ mỗi lần tìm mối, huynh lại hủy một lần sao?"

Lồng ngực Hạ Tấn Viễn phập phồng, đột nhiên phất tay áo đứng dậy.

Mệnh của hắn quá cứng, khắc bạn lại khắc thê, hai vị hôn thê đều không may qua đời sớm, gả cho hắn chỉ có bị khắc.

Có lẽ có cô nương hợp bát tự với hắn, có lẽ lời đồn khắc thê chưa chắc đã là thật, nhưng hắn không thể vì sự ích kỷ của bản thân mà để người khác phải gánh chịu rủi ro này.

Vả lại, giờ đây hắn chẳng khác gì phế nhân, bản thân cứ sống lay lắt qua ngày cho hết kiếp này cũng đành, hà cớ gì phải liên lụy đến người khác?

Hạ Tấn Viễn chắp tay sau lưng, trầm giọng nói: "Ta biết mẫu thân vì ta mà khó xử, tổ phụ cũng muốn ta thành gia lập thất, nhưng hiện tại ta chỉ quen sống một mình, không muốn cưới thê tử."

Hạ Gia Nguyệt thấy lòng chua xót, nước mắt lăn dài trên má.

Nàng vốn muốn thuyết phục huynh trưởng, nhưng huynh trưởng cố chấp như vậy, nàng thật sự không biết nên mở lời thế nào cho phải.

Suy nghĩ một lúc, nàng lau nước mắt, nói: "Đại huynh, Quốc Công phủ và Khương gia bao năm nay gần như không còn qua lại, mẫu thân đến Khương gia đặt sính lễ, kế mẫu của Khương cô nương kia không nói hai lời đã gật đầu đồng ý. Nhà bình thường gả con, chuyện hôn nhân đại sự cả đời, dù không hỏi ý kiến con, ít nhất cũng phải xin chỉ thị của trưởng bối, rồi bàn bạc với phu quân. Khương cô nương kia từ nhỏ lớn lên ở quê, chuyện hôn sự nàng hoàn toàn không biết, đã bị kế mẫu quyết định. Ta thấy, nàng cũng là một người đáng thương không ai đoái hoài."

Hạ Tấn Viễn nhíu mày, vẻ mặt trầm ngâm.

Về chuyện đến Khương gia đặt sính lễ, mẫu thân chưa từng nói với hắn chi tiết trong đó.

Hắn vốn tưởng Khương gia vì sợ hãi quyền thế của Quốc Công phủ nên mới bất đắc dĩ nhận lời hôn sự này.

Theo lời nhị muội nói, hôn sự của Khương cô nương kia hoàn toàn không do nàng tự quyết định, mà mẹ kế của nàng có lẽ vì tham quyền thế của Quốc Công phủ nên mới nóng lòng muốn gả nàng qua đây.

Khương gia sẽ không chủ động từ hôn, nếu muốn hủy bỏ hôn sự, chỉ có thể do Quốc Công phủ đề nghị.

Và có thể tưởng tượng được, một nữ tử khuê các yếu đuối mang tiếng bị từ hôn, sau này không chỉ việc hôn nhân trở nên vô cùng khó khăn, mà những ngày tháng dưới tay mẹ kế e rằng sẽ càng thêm khổ sở.

Tất cả đều do hắn mà ra.

Chưa từng gặp mặt hắn, nàng đã bị hắn liên lụy.

Hạ Tấn Viễn đột nhiên nhíu chặt đôi mày dài, khóe môi cũng mím thành một đường thẳng.

Thấy huynh trưởng không hề động lòng vì Khương cô nương, Hạ Gia Nguyệt đành bất lực từ bỏ ý định khuyên nhủ hắn.

Nàng thầm thở dài đứng dậy, nói: "Đại huynh, vậy ta đi đây."

Tiếng bước chân của nàng ngày một xa dần, rồi biến mất ở phía xa.

Hạ Tấn Viễn đứng bất động ngược sáng, bóng lưng gầy gò đơn bạc mà thẳng tắp, gió nhẹ thổi qua, vạt áo choàng đen tung bay thành những đường cong hỗn loạn.

Im lặng hồi lâu, hắn chậm rãi hít một hơi thật sâu, dặn dò Nam Trúc: "Ngươi đến Nguyệt Hoa viện nói một tiếng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro